Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại

Chương 46: Chương 46

Chúc Hợp dùng tốc độ ánh sáng để đóng gói Vô Ưu tặng cho Mã Đại, nói một cách mỹ miều thì là nha hoàn đệ đệ tặng cho huynh trưởng.
 
Mã phu nhân lạnh lùng nhìn Vô-hồ ly tinh-Ưu đứng trước mặt nàng, khăn lụa trong tay đã bị vò nát.
 
Sau khi hoàn thành đại sự, Chúc Hợp mới có tâm trí quan tâm đ ến những việc khác, dạo này người Liêu ở phía bắc lại không an phận, Tần Chí Vũ vừa mới lập nên triều đại mới, nhưng địa vị của quan văn từ xưa đã định vẫn luôn cao hơn quan võ, vì vậy bình thường quyền hành của quan võ luôn bị quan văn áp chế.
 
Tần Chí Vũ cũng không ngoại lệ, triều đình còn non trẻ cần thu nạp nhiều kì tài của triều đại trước, hiện giờ ngai vàng còn chưa vững, Tần Chí Vũ tất nhiên cũng sẽ coi trọng quan văn hơn. Những thủ hạ từng là văn sĩ dưới trướng hắn, hiện giờ đều trở thành quan văn, quyền khuynh triều đình.

 
Quan văn và quan võ vẫn đang gay gắt tranh luận về vấn đề người Liêu ở phía bắc, quan văn chủ hòa, quan võ chủ chiến. Có rất nhiều võ tướng đã tức giận đến mức muốn rút đao chém người.
 
Những quan văn tranh luận hăng hái nhất không thoát khỏi số phận ban đêm bị chụp bao tải đánh cho một trận... Những kẻ này là ai thì ai cũng biết, nhưng cũng không ai tố giác với Tần Chí Vũ.
 
Chúc Hợp đưa ra ý kiến rằng không phải không thể chủ hòa, nhưng phải thương lượng trước khi kí hiệp ước. Hai quân đánh trận đã gần một năm, người Liêu cũng đã cạn kiệt lương thực lẫn nhân lực, bây giờ muốn đánh cũng không đánh nổi, bên phía đội quân của Tần Chí Vũ còn tốt, những người này đã theo Tần Chí Vũ chinh chiến từ lúc chỉ là những nhóm nhỏ, đói bụng vài bữa cũng là quá bình thường.
 
Sau khi lên ngôi, Tần Chí Vũ đã ra lệnh dự trữ lương thảo, toàn dân phải tiết kiệm, vì vậy riêng về vấn đề lương thảo thì Tần Chí Vũ đã có lợi thế hơn người Liêu.
 
Người Liêu cũng hiểu được điều ấy, bọn chúng thực sự cũng không muốn đánh qua đánh lại với Tần Chí Vũ, chỉ muốn moi được một chút phúc lợi nho nhỏ của Tần Chí Vũ mà thôi.
 
Tần Chí Vũ không ngu như triều đình phương nam chỉ thích ăn thua thiệt, hắn không những không chịu thua thiệt mà còn là một người kẹt sỉ vắt cổ chày ra nước. Muốn chiếm đoạt lợi ích từ tay hắn, nằm mơ đấy à.
 
Người Liêu đã đàm phán với Tần Chí Vũ nhiều lần nhưng đều thất bại, điều kiện của người Liêu, Tần Chí Vũ không đáp ứng và ngược lại người Liêu cũng không thỏa hiệp yêu sách của Tần Chí Vũ.
 
Người Liêu nghĩ thầm: Mẹ nó, đã không được lợi gì còn muốn ta đây xuất lực. Nằm mơ đi.
 
Hai bên vẫn kiên trì giằng co cả tháng trời nên vẫn chưa thể nghĩ ra được biện pháp nào thỏa đáng.

 
Hiện tại trong triều Chúc Hợp chưa có chức quan cố định, không phải Tần Chí Vũ không ban mà là còn chưa tới lúc thích hợp, vì vậy Chúc Hợp bất đắc dĩ trở thành đại phu của quân doanh.
 
Trong tất cả những quan văn trên triều, chỉ có Chúc Hợp có quan hệ tốt với quan võ, Chúc Hợp bất đắc dĩ sắm vai đại phu cho nên hắn không có quyền lên tiếng.
 
Quan võ và quan văn đấu nhau kẻ sống người chết. Những quan văn được cử đến quân doanh sẽ bị võ tướng chỉnh cho kêu cha gọi mẹ.

 
Nhìn thấy Chúc Hợp đang khoan thai đi tới, Mã Đại lên tiếng hỏi hắn: “Chúc lão đệ sao giờ mới đến.”
 
“Xử lý vài chuyện cỏn con.” Chúc Hợp thấy Mã Đại cái gì cũng không biết nên không vui lắm, hắn không cảm thấy tội lỗi chút nào về chuyện mà hắn đã làm với Mã Đại.
 
Người không vì mình, trời tru đất diệt, ai bảo ngươi trêu chọc ta, ta sẽ cho ngươi nếm mùi nhớ đời.
 
Bị ánh mắt kì quái của hắn quét một lượt, Mã Đại nghi ngờ sờ lên mặt mình rồi hỏi: “Chúc lão đệ, trên mặt của ta có gì hả?”
 
“Không có gì, Mã Đại ca chúng ta thương lượng một vài chuyện ở quân doanh đi.” Chúc Hợp săn sóc nói.
 
“Đúng, chúng ta nên nói chính sự.”
 
Bôn ba cả ngày ở quân doanh, Mã Đại mệt mỏi quay về nhà, trong nhà hôm nay vô cùng yên tĩnh, hạ nhân cúi thấp đầu, ai không may đụng phải Mã Đại đều nhanh chóng chạy xa, Mã Đại không thể không chú ý cảnh tượng quỷ dị này.

 
Mã Đại nghi hoặc trong lòng, hắn cũng không hiểu sao không khí trong trạch viện lại quỷ dị như vậy. Mã Đại đến hậu trạch tìm Mã phu nhân thì thấy nàng đang lạnh lùng ngồi trên ghế, đứng cạnh còn có một đại mỹ nhân, chính là Vô Ưu được ban cho Chúc Hợp mấy ngày trước.
 
Một đại mỹ nhân đứng lù lù trong phòng, Mã Đại lại không mù mà không nhìn thấy nàng. Nam nhân ai chẳng thích cái đẹp, hơn nữa lại là loại kiều mị động lòng người như Vô Ưu, Mã Đại thất thố nhìn nàng một lúc.
 
Nhưng một lúc này thôi đã chọc phải Mã-ong chúa-phu nhân, Mã phu nhân đập tay xuống bàn, nhìn chằm chằm Mã Đại, miệng không ngừng, “Hừ, hừ”.

 
Mã Đại lập tức không dám tiếp tục nhìn, hắn ta quan sát cẩn thận từng li từng tí rồi chầm chậm ngồi xuống cạnh Mã phu nhân: “Nương tử làm sao vậy?”
 
“Chàng đoán xem.” Mã phu nhân cười như không cười, quay đầu nhìn Mã Đại khiến hắn nổi da gà.
 
Mã Đại cũng thật oan uổng, hắn vừa mới về đến phủ thì làm sao biết được, hắn cũng chỉ nhìn đại mỹ nhân có một xíu mà nàng đã tức giận rồi. Nghĩ tính cách hay ghen tuông của Mã phu nhân, Mã Đại hầu như đã đoán ra ngọn nguồn: “Nương tử, ta sai rồi.”
 
“Sai? Chàng sai ở đâu?” Mã phu nhân cũng dịu đi đôi chút.
 
“Ta không nên nhìn nàng ta.” Mã Đại quan sát sắc mặt Mã phu nhân rồi nói.
 
Trong nháy mắt sắc mặt Mã Phu nhân trầm xuống, Mã Đại bị nàng nhìn mà trong lòng run rẩy, hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Nương tử, không lẽ còn sai cái gì nữa sao?”
 
“Nữ nhân kia sao lại chạy đến nhà ta?” Chàng không muốn nói ta lại càng muốn biết. Hôm nay ta nhất định phải biết vì sao nàng ta lại có thể chạy đến nhà này.
 
Mã Đại nhìn theo ngón tay Mã phu nhân, thấy nàng đang chỉ đến Vô Ưu, chính hắn cũng không biết nàng ta, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng ta. Mã Đại thành thật nói: “Ta không biết nàng ta.”
 
“Có đúng là không biết không?” Mã phu nhân tức giận đến mức giọng cũng lạnh đi, hai đốm lửa bùng lên trong mắt xinh đẹp của nàng, chứng tỏ nàng đang vô cùng tức giận.
 
Mã Đại nhìn thấy cảnh này, hoa cúc lập tức xiết chặt. Hắn thực sự không biết gì mà, Mã Đại thăm do dịch lại gần Mã phu nhân, kéo đôi tay trắng nõn mềm mại của nàng: “Nương tử, ta không biết nàng ta, ta với nàng ta không có bất kì quan hệ gì.”

 
“Chàng còn muốn biết nàng ta?” Mã phu nhân nhíu mày mắt lạnh nhìn Mã Đại.
 
Mã Đại kiên trinh bất khuất nói: “Không, phu nhân, ta không muốn quen biết nàng.”
 
Hắn khẳng định, hắn chỉ cần nói sai một câu, tối nay hắn chắc chắn phải ngủ gầm giường, nhưng gầm giường không có ổ chăn dễ chịu của nương tử, hắn không thèm đâu… Nói qua nói lại một lúc Mã Đại vẫn chưa hiểu được ai đã mỹ nhân cho hắn, sau khi sắc mặt Mã Phu nhân dịu đi đôi chút, Mã Đại mới cẩn thận hỏi: “Phu Nhân, nữ tử kia từ đâu đến?”

 
“Thiếp còn đang hỏi chàng mà chàng lại nói chàng không biết.” Mã phu nhân đã dịu đi nhưng vẫn hừ lạnh nói.
 
“Nàng nói cho ta vì sao được không?”
 
“Thiếp nghe nói chàng thích nên huynh đệ Chúc Hợp đã tặng cho nàng.” Mã phu nhân nhìn thấy mặt Vô Ưu là giận đến mức muốn bùng nổ.
 
Chỉ cần nghĩ đến việc đêm đêm có người ngủ cạnh tướng công nhà mình, Mã phu nhân đã không thể ngủ ngon.
 
Mã Đại cuối cùng cũng hiểu được vì sao Chúc Hợp tới muộn như vậy, còn có câu nói lơ đãng trước khi đi khỏi của Chúc Hợp, thì ra là Chúc Hợp đang chỉnh hắn!
 
Hắn chỉ muốn đàm luận một chút về s1nh lý nam nhân, không ngờ Chúc Hợp lại ra tay nặng vậy!
 
“Đã nghĩ ra chưa?” Mã phu nhân nhíu mày.
 
“Nghĩ ra rồi, nhưng ta bị hãm hại mà.” Mã Đại nói.
 
“Hãm hại?”
 
Mã Đại hoàn hồn, lệnh cho nha hoàn trong phòng lui hết ra ngoài. Mã Đại nói cặn kẽ về thân thế của Vô Ưu cùng với những lời bâng khuâng hắn trêu chọc Chúc Hợp, trong đó cũng có mấy câu không dám nói thật trước mặt Mã phu nhân.
 
Nghe Mã Đại kể xong, Mã phu nhân chỉ “Ha ha” hai tiếng rồi trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
 
Mã Đại đuổi theo Mã phu nhân: “Nương tử, nàng muốn làm gì?”
 
“Tìm Chúc Hợp tính sổ.” Mã phu nhân nói câu này vô cùng lớn.

 
Mã Đại nghe xong lập tức giữ chặt Mã phu nhân. Mã phu nhân đã không ra tay thì thôi, nếu nàng đã ra tay, không nháo một trận long trời lở đất sẽ không quay về. Nhỡ đâu Chúc Hợp buột mồm nói với Mã phu nhân những lời không nên nói, tối nay hắn không đơn giản chỉ là ngủ gầm giường đâu, nhà hắn mới mua rất nhiều tấm giặt quần áo.
 
Sau khi thành công tiễn Vô Ưu ra khỏi phủ, Chúc Hợp vô cùng thoải mái ăn hai bát cơm tối.
 
Tạ Phác không nhịn được cười ra tiếng, nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Chúc Hợp xong lại nghĩ đến Mã phu nhân hung hãn của Mã Đại, nàng chắp tay cầu nguyện cho Mã Đại không bị hành quá thảm.

 
Ai bảo Mã Đại muốn biết tư vị của mỹ nhân, vậy thì nàng cũng không ngần ngại cho hắn thử.
 
Sáng sớm hôm sau, Mã Đại một đêm ngủ không ngon nên mang một cặp mắt thâm quầng tiến vào quân doanh, bước chân có chút loạng choạng. Binh sĩ trong quân doanh nhìn thấy hắn như vậy cũng không quá ngạc nhiên, tháng nào Mã Đại chẳng có vài ngày như vậy...
 
Mã Đại đang uể oải đột nhiên nhìn thấy Chúc Hợp đi vào thì lập tức lấy lại tinh thần, hai ba bước đã đến nắm cổ áo Chúc Hợp, cắn răng nghiến lợi nói: “Chúc lão đệ, ngươi khiến huynh đây thật thảm!”
 
Đang ở bên ngoài doanh trướng nên bên cạnh có rất nhiều binh sĩ, Mã Đại nói câu này mọi người đều nghe thấy, sắc mặt rất là vi diệu.
 
Tối hôm qua, thê thảm? Nghĩ đến trạng thái buổi sáng nay của Mã Đại, mắt thâm đen, bước chân loạng choạng, mặc dù mỗi tháng đều có vài ngày như vậy nhưng người khác vẫn không nhịn được suy đoán lung tung.
 
Chúc Hợp đẩy Mã Đại lùi ra sau rồi kéo hắn vào trong doanh trướng, Mã Đại càng không cố kỵ nắm chặt cổ áo Chúc Hợp: “Ngươi đưa Vô Ưu đến nhà ta làm gì?”
 
“Huynh bảo muốn biết tư vị vủa nàng mà, cho nên ta đưa nàng đến cho huynh thử.” Chúc Hợp đã sớm nghĩ được cớ qua mắt Mã Đại vì hắn biết sớm muộn gì Mã Đại cũng sẽ đến chất vấn hắn.
 
Hắn đẩy tay Mã Đại đang nắm cổ áo ra. Nắm chặt thế làm gì hả, suýt thì tiễn hắn về gặp ông bà ông vải rồi.
 
Mã Đại chỉ vào mặt Chúc Hợp: “Ngươi... có huynh đệ nào như ngươi không! Đêm qua ta thảm lắm đấy!”
 
Hắn biết Mã Đại thảm, nhìn bước chân loạng choạng của hắn là biết.
 
“Huynh đệ, đệ cũng biết huynh thảm nhưng xin huynh hãy giúp đệ một lần. Đệ muội huynh đang mang thai, hoàng thượng còn ban mỹ nhân cho để, chỉ cần nhìn đã biết là người không an phận.”
 
Vô Ưu không an phận thì không an phận, nhưng vào tay Tạ Phác nàng ta không ngoan ngoãn cũng không được.
 
“Chỉ cần là huynh đệ, ngươi lại chém ta hai đao?” Mã Đại hỏi lại sau đó đành nhận mệnh khoát khoát tay: “Được rồi, ta cũng không muốn so đo với ngươi.”
 
Chúc Hợp nắm chặt tay Mã Đại: “Huynh đệ đúng là người tốt.”
 
Mã Đại nghĩ thầm, thà rằng hắn không làm người tốt còn hơn...