Thêm nhiều tuần nữa mà chẳng có một lời nào của ông Sando và Loonie gởi về. Đã có nhiều đợt thời tiết tốt. Tôi nghĩ đến Old Smoky nhưng tôi không đi đến đó. Tấm ván Brewer vẫn đứng trong mưa bên ngoài nhà kho của cha tôi. Tôi chỉ ra Mũi đất lướt sóng trên tấm ván ngắn thô có bánh lái đôi nho nhỏ của mình, và khi những người dân Angelus gật đầu hoặc nở nụ cười thì tôi phóng vượt qua họ với một kiểu vênh váo vờ vĩnh và không cần thiết.
Tôi dành tất cả thời gian ra ngoài của mình để đến với Eva: trong kho củi, trong bồn tắm, và trên giường. Tôi giúp nàng tập luyện phục hồi và mang giúp hàng hoá mua về lên cầu thang. Trong buồng ngủ hay ở ngoài, nàng luôn là người ra lệnh và tôi vui vẻ tuân theo. Nàng thường tỏ ra khó tính và ương ngạnh, nhưng chúng tôi vẫn có những khi cười đùa vui vẻ. Có ngày chúng tôi lái xe vào rừng ăn thịt gà, uống sâm-banh và làm tình trên vạt dương xỉ dưới bóng cây karri. Vào những buổi chiều giông bão, chúng tôi chơi cờ xúc xắc bên bếp lò và đùa chơi với con chó. Chúng tôi làm những chiếc nón giấy vụng về và nghe nhạc dĩaế Một đôi lần tôi nằm trên người nàng mà nghe tiếng hát cá voi hoặc nghe nhạc Ravi Shankar - đối với tôi thì thứ nào cũng như thứ nấy. Có những khi nàng khóc suốt cả giờ và không cho tôi động vào nàng. Tôi nói với nàng rằng tôi yêu nàng và tôi cũng tin là thế. Nàng đẩy tôi ra, rồi kéo tôi lại. Tôi thấy khi vui, khi buồn, thèm khát và mãn nguyên. Có những buổi chiều tôi ra ngoài hiên ngồi buồn và có mặc cảm tội lỗi, rồi một giờ sau tôi lại hùng hục bên trên cái lưng sáng bóng của Eva, bàn tay nắm lấy tóc nàng. Tôi rúm người lại khi nghĩ đến ông Sando. Tôi lầm bầm chửi rủa tên ông ngay trên chiếc giường của ông, và Eva thấy thích như thế.
Trong những ngày thứ bảy, chủ nhật sống cùng Eva, trong khi mùa thu nhanh chóng chuyển sang mùa đông, tôi lại dùng những lời dối trá cũ kỹ để nói với cha mẹ tôi rằng tôi đi lướt sóng ngoài bờ biển, hoặc đi làm công cho ông bà Bill Sanderson. Tôi cẩn thận đi về đúng như thường lệ nhưng tôi chẳng bao giờ biết được là mình có thực sự giấu giếm được cha mẹ mình không. Có những lúc tôi biết chắc là họ nghi ngờ một điều gì đó không ổn, cách họ đưa mắt nhìn nhau khi nghe nhắc đến cái tên Sando. Nhưng tôi luôn xem điều đó là do sự hoang tưởng của mình hoặc do việc ông bố của Loonie đi chửi rủa tùm lum khắp phố. Dù sao thì những lần vắng mặt của tôi cũng không khác với lệ thường. Tôi trở về nhà những buổi tối cuối tuần với mái tóc ướt dầm và mệt mỏi rã rời như trước. Tôi cố gắng không tỏ ra hân hoan. Tôi cố kiềm chế để không chê bai những thói quen kỳ cục, lôi thôi của bố mẹ mình. Tôi cố làm sao cho mình khỏi bị nghi ngờ. Dù khi về nhà với vẻ rầu rĩ hay phấn chấn, tôi thấy mình vẫn có thể tạo ra một thái độ dối trá. Tôi nghĩ mình đang cảnh giác với tâm trạng của cha mẹ tôi, nhưng thực ra tôi đang hướng sự chú ý của mình vào một chỗ khác. Mẹ tôi và cha tôi dần trở thành những nhân vật nơi hậu cảnh. Họ vẫn luôn thầm lặng và lo lắng, nhưng trong suốt thời niên thiếu của tôi, và đặc biệt là trong thời gian này, họ trở nên quá mờ nhạt đến nỗi tôi không còn biết tới họ nữa. Tôi chẳng biết họ đang nghĩ gì và đang nghi ngờ điều gì, và cuộc sống của họ ra sao. Tôi chỉ có thể nghĩ về Eva.
Eva. Tôi ngắm nhìn nàng khi ở bên nàng, và hình dung về nàng khi không có nàng. Nàng không còn là con gái nữa, nhưng cũng không phải là một người phụ nữ theo kiểu mẹ tôi. Tôi không thể rời mắt khỏi nàng. Có những lúc nàng đón nhận cái nhìn chăm chú của tôi, dù có những lúc khác nàng lại từ chối không cho tôi nhìn. Khi nàng phàn nàn về cái nhìn hau háu của tôi và khoát tay đuổi tôi đi thì tôi lại tìm những cách khác để nhìn mà nàng không hay biết. Tôi đặc biệt thích nhìn nàng nằm ngủ, vì khi ấy nàng là hình ảnh của một con người đang say mê.
Trong giấc ngủ, nàng có vẻ như đang đắm chìm trong nỗi đam mê và sự nhọc nhằn. Nàng nhểu ra một ít nước dãi, và dòng nước khô long lanh trên gò má nàng giống như là dòng ẩm ướt màu bạc bên trong cặp đùi nàng.
Nàng cao lớn hơn tôi, nặng ký hơn và khỏe mạnh hơn. Cái đầu gối đau của nàng sờ vào thấy nóng hơn bên đầu gối lành. Lưỡi nàng có vị bánh ngô nướng hoặc vị đồng thau của những viên thuốc giảm đau. Khi nàng kết tóc lại thành bím thì nó trông như một sợi dây cáp sáng bóng, nặng trịch nhưng mềm mại trong bàn tay tôi. Nếu bị kích động hay giận dữ thì trong hơi thở của nàng có chút khò khè. Khi thở sâu và nhanh thì sự khò khè này như có tiếng dội, như sự dồn dập của nhiều hơi thở.
Tôi nhìn nàng thật lâu đến nỗi tôi thấy thân hình nàng là một lô những hình vuông và hình khối. Những chiếc răng nàng vuông vức và tai nàng cũng thế. Vú và mông nàng giống những hình khối. Cả đến những bắp thịt ở cẳng chân nàng, trong mấy ngón tay hóp nắng của tôi, cũng có những góc cạnh. Nàng có hai bàn tay to và thô, với những móng tay vuông vức, những ngấn sâu ở đốt, và hai bàn chân cũng thế. Tôi nghĩ về hình dạng của nàng trong lúc ngồi sơn những móng chân màu xanh mát cho nàng. Nàng ấn một gót chân hình khối lên ngực tôi, còn chân kia nghịch ngợm gác lên bụng tôi. Càng ngắm nàng nhiều, tôi càng có thể kể ra vô số thao tác của nàng. Tôi thấy nàng đi tiểu, tôi nhìn nàng cạo lông nách. Nàng bảo tôi là tên đồi truỵ, và tôi cũng nghĩ mình là thế chăng.
Tôi biết Eva có một bằng lái xe của Utah, và một xấp ảnh gia đình trong túi đeo vai của nàng, nhưng nàng không chịu cho tôi xem. Tôi muốn biết về gia đình nàng, về vùng Salt Lake City, nhưng nàng không muốn nói một chút gì về những điều đó. Dù rất cố ý nhưng tôi chẳng bao giờ chạm tới được cái túi ấy hoặc lục lọi trong cái tủ ly của nàng. Tôi đành chờ đợi cho đến khi nàng bớt gay gắt, tin tưởng rằng nàng sẽ dịu đi, và điều này ít nhất cũng tỏ ra là đúng. Nàng đã kể cho tôi nghe mọi chuyện. Thật vậy, có những lúc tôi kinh ngạc thấy Eva thích nói chuyện hơn là làm tình.
Eva kể cho tôi nghe nàng đã quen biết ông Sando như thế nào trên một bãi biển phía bắc của Oahu, Hawaii. Nàng vừa từ trường trung học California ra đây, còn ông thì đang đục đẽo những tấm ván lướt sóng cho một hãng kinh doanh, họ sẽ chở số ván này về các bờ biển phía tây. Ở mỗi đồn điền hoang phế đều có một nhóm người như thế. Nàng thích nhìn ông ta làm lụng, yêu giọng nói của ông, và họ đã nhanh chóng đến với nhau ở Maui Wowie rồi sau đó họ cùng đi chơi với nhau. Họ sống cả tuần lễ trong phòng khách sạn của nàng ở Waikiki khiến cho ông Sando bị mất việc làm, thế nên ông đi cùng nàng đến San Francisco cho tới mùa đông.
Ông Sando không thích khí hậu lạnh lẽo, còn biển thì khiến Eva khó chịu, nhưng mỗi người từ trong bản năng của mình đều thừa nhận nỗi khao khát của người kia. Ông Sando lớn tuổi hơn nhưng rất khỏe mạnh và đáng yêu. Ông ta có sức quyến rũ trong cốt cách phong trần của ông. Việc làm tình của ông thì rất tuyệt vời, nàng thấy phải nói với tôi như thế.
Khi mùa đông đến và những con sóng nhồi của Thái Bình Dương trở về thì những người bạn lướt sóng của ông bắt đầu gọi tới, và nàng biết rằng việc ông bay trở lại Oahu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Eva không xem đó là nghiêm trọng. Ở đó thì vui, nhưng nàng phải nghĩ đến mùa chơi của riêng mình. Tuyết đang rơi trên dãy Rockies, mỗi bản tin mới đều khiến cho nàng bứt rứt, và trước khi ông Sando ra đi thì nàng đã đáp máy bay đến miền đông. Nhưng nàng không ngờ là mình thấy thiếu vắng ông Sando đến chừng nào. Cuối mùa đông năm ấy, bí tỉ trong cơn say rượu, nàng từ New Hampshire gọi điện cho ông. Sáng hôm sau, ông Sando đã đeo một túi vải len đến với nàng.
Từ Hawaii đến xứ tuyết. Quả là một chuyến đi lớn đối với ông Sando. Nàng dạy cho ông trượt tuyết - xuôi theo triền dốc và băng qua vùng quê - và còn tìm cho ông một snurfer, một dụng cụ thể thao gần giống với tấm ván lướt sóng mà nàng có thể cung cấp cho ông giữa vùng núi non này, nhưng nàng chẳng bao giờ trông mong có thể giữ được ông xa biển lâu dài. Họ yêu đương và uống rượu mạnh, chẳng bao giờ nói về sự nghiệp bị cắt ngang của ông cho đến khi đã hết mùa chơi, và đến lúc ấy thì Eva nói là ông Sando đã hoàn toàn đi theo nàng.
Họ trải qua mùa hè ở Malibu, nơi mà một nửa số người lướt sóng là dân nghiện ma tuý, và cảnh tượng này khiến ông Sando phát ngấy. Ông chuyển sang đọc sách và tiếp thu những ý tưởng mới về chế độ ăn uống, luyện tập, tu thiền. Trong sự luyện tập, Eva vẫn thích phương pháp luyện tập theo nhóm, ông Sando nói ông dựa vào sự gan dạ hơn là kỹ thuật. Ông bảo rằng Eva đi du lịch chỉ để lấy tiếng chứ không vì thành tích. Đã xảy ra một cuộc cãi nhau dữ dội và nàng đã tống ông ta đi. Ông ngủ ngoài biển, lướt sóng và lang thang suốt ngày. Nàng lại đón ông về và giải hoà. Họ tiếp tục cuộc sống ái ân mãnh liệt.
Mùa đông năm sau, ông cùng đi du lịch với nàng trên cương vị vừa là huấn luyện viên vừa là người tình. Kỷ luật tinh thần của ông làm cho Eva trở nên vững chắc hơn. Nàng đã phát triển tài năng. Từ một tay đua năng khiếu biếng lười, một tay chơi tài tử nhiều tiền, nàng đã trở thành một tên tuổi đáng nể. Thỉnh thoảng ông Sando bay đến Hawaii hoặc chạy xe xuống đến Baja để đón các ngọn sóng. Nàng hiểu ông rất cần làm thế. ông trở về với màu da nâu sạm cùng những vết sẹo và tỏ ra hạnh phúc. Eva nói là vào những ngày ấy họ đã có một cuộc sống thực sự.
Vào thời đó, những người trượt tuyết phong cách tự do là một nhóm người hoang dã, sống theo cách riêng của họ. Ban đêm thì họ uống say rồi trượt tuyết trên các mái nhà, đi qua nguyên cả những ngôi làng trên núi, phóng từ mái nhà này sang mái nhà khác. Họ trượt tuyết qua các cây cầu, trên những thanh chắn bảo vệ đường núi. Họ nhảy khỏi các chiếc xe và tuột xuống các khe núi hiểm trở. Trong những cuộc đua trên không, họ làm mọi người khiếp vía. Vì không có ai đứng ra bảo hiểm cho họ, cho nên công việc này vẫn còn là một hệ thống tài tử, họ giống như những tay trượt ván cuồng dại. Người ta mơ ước đoạt Cúp Thế giới và tôn vinh những sự kiện Olympic, nhưng hàng ngũ trượt tuyết vẫn bám theo phương pháp truyền thống. Trường phái cũ thì giữ bàn chân trên đất và trông có vẻ phức tạp, đó là kiểu của châu Âu, còn những kẻ cuồng loạn thì nhảy theo nhạc rock-and-roll, họ muốn bay lên trên không, lộn nhào, muốn gây kinh hoàng chứ không phải vì nghệ thuật. Người ta bảo họ là lũ ôn dịch, bọn phá hoại, bọn sa đoạ. Nhưng họ thì vẫn không sao, Eva trìu mến nói - chúng ta chỉ hoài công thôi.
Đúng vào cái ngày nàng bị ngã ở Intermountain, một anh chàng từ Montana tới cũng bị gãy cổ, và mặc dù chẳng bao giờ nghĩ là có thể đau đớn đến thế, nhưng nàng thấy rằng mình đã thoát nạn một cách nhẹ nhàng. Không giống như anh chàng kia, nàng đã không phải uống nước bằng ống suốt cả quãng đời còn lại. Một cái đầu gối tổn thương có thể trở lại bình thường. Nhưng sự bình phục đã không diễn ra tốt đẹp, và sau lần phẫu thuật thứ hai không thành công thì cha nàng đã làm đơn để kiện. Đây là lúc mọi việc mới được bộc lộ rõ ràng, ơ Utah, những thủ tục tố tụng mới đã được tiến hành, nhưng sự việc trở nên xấu đi giữa ông Sando và cha nàng, và Eva cảm thấy như phải trải qua một cuộc thí nghiệm pháp y vậy. Đã có một cuộc cãi vã kịch liệt, và đôi vợ chồng trẻ đã bay sang Úc với hy vọng có được một khoảng thời gian xả hơi. Ông Sando dẫn nàng đi về phía tây nơi ông đã từng lướt sóng vào những năm sáu mươi. Họ mua một cánh rừng ven biển và ông Sando vừa cất chưa xong một ngôi nhà thì Eva đã tự cho là mình đã khá hơn rồi và họ cùng bay ngang Thái Bình Dương trở về để tham dự mùa chơi mới. Nhưng cái đầu gối đã không hoạt động tốt. Giây phút đầu tiên trở lại với đôi giày trượt tuyết, nàng đã cảm thấy sự yếu ớt, nhưng nàng tự nhủ là mình sẽ vượt qua. Nhưng chỉ cần một chút xíu ngập ngừng là đủ để sụp đổề Khi đã bay lên năm mươi bộ cao thì chiếc áo giáp duy nhất của bạn là sự vững tin. Bất kể là bạn đã luyện tập gian khổ thế nào, nhưng hễ không còn tự tin thì bạn sẽ lâm nguy. Và vì lo lắng cho nên nàng hơi vội vã. Chỉ cần thế thôi - xử lý cho nhanh - và nàng gần như đã thoát. Nhưng sự tiếp đất khá nặng nề và mất thăng bằng, khiến cho một chân phải hứng chịu hậu quả - góc tiếp đất không đúng, chân đặt không đúng - và cái đầu gối nàng quỵ xuống. Nàng vừa khóc vừa lao vào đám đông. Từ đó nàng đã không còn đi trượt tuyết nữa.
Eva nói rằng những giây phút trước khi tiếp đất là những giây phút hạnh phúc cuối cùng của nàng. Tòi không muốn tin những gì nàng nói, nhưng nàng rất quả quyết. Nàng muốn làm cho tôi hiểu. Được đưa lên không trung. Bầu trời với tuyết một màu. Đôi giày trượt tuyết của nàng cắt ngang một đường táo bạo trên chân trời trắng sữa lờ mờ.
Khi nói về những phút giây tĩnh lặng đầy ma quái ấy, nàng không có vẻ đắng cay hay buồn bã, nhưng sự ghê rợn trong giọng nói của nàng khiến tôi không chịu nổi.
- Tôi thấy nhớ cái cảm giác sợ hãi - Nàng nói - Sự thật là như thế.
Cuối cùng rồi cũng chẳng có nhiều sự làm tình hay tán gẫu ở nhà Eva nữa. Nàng cứ hút bồ đà và nhìn ra ngoài trời mưa, còn tôi thì không biết có phải nàng đã cảm thấy mình nói quá nhiều rồi chăng. Có lúc đã từng có sự bực bội, bức xúc, và rồi một sự lâng lâng thơ thới giữa chúng tôi, có vẻ như cơn điên của Eva đã lắng xuống. Chính những lúc ấy, tôi mới biết nàng rõ hơn, khi nàng bắt đầu nói về mình cho tôi nghe. Tôi có cảm giác như rốt cuộc rồi mình đã được chọn trở lại. Tôi thấy mình được lớn hơn lên do sự tin tưởng của nàng. Điều ấy có vẻ như một tình yêu - hay ít ra là tình bạnể Nhưng sự đồng cảm giữa chúng tôi ngày một ít đi. Eva lại trở nên bồn chồn và cứ như thế mãi. Nàng châm chọc tôi, rồi nổi giận và khiêu khích. Nàng uống nhiều thuốc hơn, hút nhiều bồ đà hơn đến nỗi một nửa thời gian giống như nàng đi vắng. Khi nhìn về phía tôi, nàng chẳng có chút cố gắng nào để che đi sự hờ hững của mìnhẻ Những dịp hiếm hoi nàng kéo tôi lên giường thì nàng đều gào to cái tên Sando vào trong mặt tôi. Chúng tôi làm tình cho đến khi tôi thấy đau, còn nàng thì đầm đìa nước mắt.
Một buổi sáng thứ bảy, sau một lần quan hệ không hạnh phúc gì như thế, nàng leo ra khỏi giường để đi vào buồng tắm, và khi nàng trở ra, tôi thấy hình thù cái bụng của nàng. Có một đường dốc mới ở nơi khung chậu của nàng. Thấy tôi đang nhìn, nàng hỏi:
- Gì vậy?
- Có gì đâu.
- Tôi bị sưng húp - Nàng nói.
- Ồ, không chứ.
- Tháng nào cũng vậy mà.
- Thật không?
- Chúa ơi, Pikelet, cậu không biết gì hết à?
- Không, tôi nhìn nhận một cách thảm hại. Tôi chẳng biết gì hết.
- Tội nghiệp chú nhóc.
- Phải, tôi biết là cô chán tôi rồi.
- Đúng - Nàng nói - Nhưng thực ra không phải lỗi ở cậu.
- Tôi thấy rơm rớm nước mắt. Tôi nghiến răng để kiềm giữ lại.
- Nghe đây, nàng nói như để đưa ra cho tôi một sợi dây cứu sinh. Tôi có cái này, chúng ta cùng chơi nhé.
Từ nơi đáy tủ áo, nàng lấy ra một sợi dây đai và một cái túi bằng giấy kính màu hồng. Sợi dây có một vòng đai và một khoen trượt bằng đồng. Tôi khịt mũi, hồi hộp chờ xem trò chơi gì. Eva cầm những món này lên một cách trang trọng khiến tôi có một cảm giác rờn rợn.
- Tôi không hiểu thứ này - Tôi nói.
- Tôi sẽ cho cậu thấy, nàng nói nhỏ.
- Nếu tôi không muốn thì sao?
- Thì tôi thất vọng lắm đó.
Eva ngồi xuống giường bên cạnh tôi. Nàng căng sợi dây da ngang qua đùi mình trong khi tôi nằm ra đó suy nghĩ về những gì có thể xảy ra do sự thất vọng của nàng.
- Thôi thì làm cho tôi xem đi.
- Cậu biết thế nào là hít thở sâu chứ?
- Tôi gật đầu cảnh giác.
- À, chuyện này cũng như thế đấy.
Tôi nhìn vào cái vòng đai có đệm lót và cái khoen đồng có công dụng như một cái nút trượt. Từ nơi đang nằm, tôi có thể ngửi thấy mùi mồ hôi và mùi nước hoa trên sợi dây da.
- Cô tự treo cổ lên đó à?
- Vâng. Đôi lúc.
- Trời đất. Tại sao thế?
- Vì tôi thích thế.
- Nhưng tại sao cô lại thích như thế chứ?
- Bởi vì, cậu bé ơi - Nàng vừa nói vừa tung sợi dây về phía tôi một cách đùa cợt - Nó sẽ làm cho tôi thích thú.
- Ghê quá - Tôi nói lẩm bẩm.
Nàng cười:
- Tôi muốn tròng nó vào đấy.
- Kìa, làm sao biết khi nào thì phải dừng lại?
- Tập quen thôi, tôi nghĩ thế. Rồi cậu sẽ biết.
- Tôi à? Thôi tha cho tôi đi.
- Cố lên, Pikelet - Nàng nói dịu dàng. Tôi đã từng nghe bọn đàn ông các người nói mà. Nào những đốm, những sao và tầm nhìn thu hẹp.
- Cô muốn tôi… treo cổ mình lên?
- Không.
- À, không đời nào.
- Tất nhiên là không rồi.
- Vậy thì thế nào? Cô muốn tôi làm gì đây?
Eva đâm ra nhí nhảnh một lát. Nàng luồn mấy ngón tay qua tóc tôi.
- Tôi chỉ muốn cậu nhìn thôi.
- Thôi đi, Eva.
- Như vậy tốt hơn. Không thể giải thích bằng lời được.
- Tôi không nhìn đâu.
- Như vậy thì an toàn màẻ Giông như xem một thằng bạn lặn xuống nước vậy.
Tôi ngồi phắt dậy trên giường, lo lắng và không chấp nhận. Tôi đã không ưa cái mùi da nồng sặc rồi.
- Tôi không thể - Tôi nói - Đừng bắt tôi làm thế.
Nàng thở dài:
- Được rồi. Tất nhiên.
Eva gom sạch các món đồ của nàng trên giường lại và mặc quần áo vào. Tôi đột nhiên cảm thấy sự thất vọng não nề của nàng. Ngày đã hết rồi, tôi phải về ngay thôi.
- Tôi sẽ làm chuyện ấy một mình, Pikelet. Tôi đã lớn mà.
- Nhưng không an toàn đâu.
- Ồ, không gan dạ thì không vinh quang, đúng không? Cảm thấy mình đã bị loại ra ngoài, tôi nhìn nàng gỡ tóc với cái bàn chải.
- Cô sẽ làm gì nào?
- Tôi có tấm gương mà - Nàng nói, không hiểu ý câu hỏi của tôi - Tôi có thể tự nhìn mình.
- Ông Sando có làm việc này với cô hay không?
Nàng quay lại nhìn tôi.
- Tôi sẽ không trả lời câu hỏi ấy.
- Nhưng chuyện này đã bắt đầu như thế nào?
- Tôi cũng sẽ không trả lời câu này nữa.
Nàng nắm lấy đầu kia tấm chăn như muốn giật nó ra khỏi tôi. Tôi chợt thấy đường cong tuyệt đẹp của đôi vú nàng bên dưới chiếc áo thun ngắn và vô cùng hốt hoảng khi nghĩ đến việc phải rời xa nàng.
- Tôi không muốn cô tự tử.
- Tôi không tự tử đâu. Không đâu nếu cậu không cho. Tôi nắm lấy tấm chăn và giật thật mạnh khiến nàng loạng choạng một chút. Cái chân đau không gượng lại nổi, và nàng ngã người vào trong giường. Tôi luồn tay vào dưới lớp áo và nắm lấy vai nàng, chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi nàng tụt chiếc quần xuông và chiều theo ý tôi.
- Tôi yêu em - Tôi thì thầm.
- Rồi ta sẽ thấy.
- Nhưng không phải chuyện sợi dây đai.
- Được rồi, anh yêu. Chúng ta chẳng cần đến nó đâu.
- Nàng cởi chiếc áo thun và kê vú vào miệng tôi, tôi ngậm lấy bầu vú một cách thèm thuồng, biết chắc là mình đã thắng về mặt tinh thần. Nhưng khi chúng tôi bắt đầu mướt mồ hôi thì Eva tách ra, chồm qua bên cạnh chiếc giường để cầm cái túi giấy kính lên.
Tôi không phải là bạn cùng chơi với nàng trong cái trò này. Tôi chủ yếu chỉ là khán giả, chẳng qua chỉ là một mảnh thân xác với hai bàn tay bền bỉ mà thôi. Dàn máy stereo giờ đây đang phát ra những tiếng hát cá voi - những tiếng rền rỉ, lạch cạch và chin chít như của cõi âm. Eva nằm trên tấm nệm và kéo tôi lại gần nàng cho đến khi chúng tôi cùng thở hổn hển và khi nàng tròng cái túi giấy lên mặt mình giống như một cái mũ trùm, rồi quấn chặt nó vào cổ họng mình khiến cho nó phồng lên và xẹp xuống theo từng hơi thở của nàng. Chất nhựa màu hồng, trong suốt, và những nét mặt của Eva đằng sau tấm màng này không còn nhìn rõ. Chẳng bao lâu chiếc túi bám đầy hơi nước và tôi chỉ còn thấy được hình dạng chiếc mũi, chiếc cằm của nàng và những chỗ lõm sâu nơi miệng nàng theo từng hơi thở hít vào. Nàng phải cố gắng lắm để lấy không khí. Một chút mồ hôi lấm tấm phía trên xương ức và chiếc cổ hoạt động nhọc nhằn của nàng, nó lóng lánh như những viên ngọc trai rồi biến thành những dòng chảy trong khi những con cá voi ma quái gầm và rít lên trong căn nhà xung quanh. Làm theo hiệu lệnh của nàng, tôi nằm lên trên ngực nàng. Rồi tôi nhè nhẹ bóp lấy cổ nàng.
Trước khi nàng bắt đầu run lên, tôi đã nghĩ đến những đứa con trai ngã xuống ngất xỉu. Mặt mày nhợt nhạt. Đôi môi tái xanh. Tay chân đơ cứng. Như những con bò bị hạ trên sân lò mổ.
Các cơ khung chậu của Eva vặn vẹo, co quắp và tôi vừa đạt tới cực đỉnh thì đã thấy nàng bị bất tỉnh, không kịp kéo giật cái túi giấy kính ra, thậm chí không kịp buông cổ nàng ra. Chỉ có con chó nhắc tôi hành động. Thậm chí tôi còn không nghe con vật tội nghiệp này đi vào, nhưng một cái gì đó đã khiến cho nó đang nằm ngủ bên bếp lò vùng dậy, vì nó đột nhiên nhảy lên trên giường, gầm gừ, xốc tới vồ lấy cánh tay tôi.
Cái túi được giật ra với một nắm tóc của Eva. Mắt nàng trợn trắng và mình mẩy ướt dầm, cổ nàng rung giật nhè nhẹ, và tôi hét to trong lúc con chó đang điên cuồng cào cấu.
- Eva! Thở đi!
Tôi mới có mười lăm tuổi nên rất sợ hãi. Một lần nữa, tình dục là một bí hiểm kỳ lạ. Tôi chẳng hiểu gì về tình dục, thậm chí về sinh lý học nữa. Vì đi quá xa tầm mức của mình nên đến nay nhớ lại tôi còn thấy sợ. Phải, tôi đã sợ nhưng chưa phải là sợ đúng mức. Tôi đã không hiểu là tình trạng của Eva nguy hiểm đến chừng nào. Với con chó ở đấy tôi không dám vỗ đập hay lay lắc nàng. Tôi chỉ gọi lớn thôi.
Rốt cuộc rồi cũng có một âm thanh lọt vào trong đầu nàng. Cũng giống như là tiếng quát của cha tôi vào lúc nửa đêm. Một cơn co giật dữ dội. Cánh tay của Eva bung ra thật mạnh và đột ngột khiến cho tôi lãnh một nắm đấm vào tai. Hai chân nàng quẫy đạp. Nàng bắt đầu khò khè thành tiếng.
Tôi biết là Eva trông đợi tôi, nhưng tôi không trở lại đó ngày hôm sau. Tôi thức dậy sớm, mệt mỏi bước đi khập khiễng và lang thang trong rừng dưới trời mưa mù. Không có ai ở đây và tôi thấy mừng vì mình đang có tâm trạng rối ren. Càng lội bộ lâu tôi càng thấy đói, thấy mệt và đâm ra bực bội.
Tôi đúng là một thằng ngốc; giờ đây tôi mới thấy được điều đó. Cuộc đời Eva như thế không phải do lỗi của nàng, và tôi cũng không trách móc gì nàng về những điều mà nàng không thể hay không muốn giải thích. Con người nàng là thế, và tôi đã yêu nàng. Nhưng tôi không thể tự lừa dối rằng mình được yêu lại. Nàng có thể cần tôi chứ không yêu tôi. Đó chỉ là một vấn đề trong mấy tuần, nhưng tôi đã không thể nghĩ là nó được bắt đầu như thế nào. Chuyện giữa chúng tôi có phải là một sự ngẫu nhiên, hay do sự xếp đặt của nàng, cả đến câu chuyện cái túi giấy kính? Và tại sao lại là tôi? Có phải vỉ ông Sando không muốn tham gia trò chơi của nàng? Ông là một người hùng, nhưng có thể có những chuyện mà ông không thích - và thế là đã có tôi đây, quá non trẻ và ngu ngơ, nên không thể từ chối nàng. Nhưng ông ta làm sao trì hoãn được lâu như thế? Eva không phải là con người mà người ta dễ dàng từ chối. Ông ta từ chối vì thương yêu nàng, hay vì một điều luật nào đó? Dù gì đi nữa thì tôi cũng phải khâm phục ông về việc này. Tôi đã yêu vợ của ông. Và tôi ước gì ông trở về nhà để giải thoát tôi khỏi Eva.
Vào ngày thứ hai, tôi gọi điện cho nàng từ trường học, lúc đầu thì nàng cáu kỉnh nhưng rồi sau lại khóc. Tôi gọi đến là để nói rằng chuyện của chúng tôi đã hết rồi, và tôi sẽ không đến đó nữa. Nhưng tôi không thể nói được. Lúc gác máy tôi cảm thấy mình như một kẻ tàn nhẫn vì đã làm cho nàng khóc.
Ngày hôm sau vào giờ ăn trưa thì chiếc Volkswagen đậu ở ngoài đường dưới một bóng cây bên kia sân vận động. Tim tôi thót lên khi nhìn thấy chiếc xe.
- Xin lỗi Eva - nói khi tôi bước tới bên cửa xe của nàng.
- Tôi cũng xin lỗi - Tôi nói lẩm bẩm.
- Lên xe đi một vòng nhé?
Tôi ngoái nhìn ra sau một lúc. Bọn trẻ đang đá một lon nước giải khát trong sân.
- Tôi chỉ có nửa giờ thôi.
- Được mà. Lên đi.
Chúng tôi chạy đến tượng đài chiến sĩ, nhìn qua khoảng trống với tất cả những đảo, những vịnh của nó và ngồi lặng im một lát. Tôi thấy nàng đang tìm cách để nói ra một điều gì quan trọng. Và nàng đã vượt qua được, đặt một bàn tay lên lòng tôi.
- Cậu rất tử tế với tôi.
- Tử tế ư?
- Không ai tử tế như cậu, Pikelet.
- Thật không?
- Thật đấy.
Nàng mở nút quần tôi, kéo thằng nhỏ cương cứng của tôi ra và nằm đè lên tôi nơi bãi đậu xe giữa trưa. Sau đó mười phút tôi trở lại trường.
Suốt cả tuần tôi không gọi lại nữa, nhưng khi sắp đến ngày thứ bảy thì tôi đạp xe thẳng đến nhà Eva. Con chó nhìn tôi có vẻ không thích nhưng nàng mỉm cười.
- Tôi thấy thích đi bộ - Nàng nói - Cậu có muốn đi bộ việt dã không?
- Cái chân cô có khỏe không?
- Tôi muốn bắt nó vận động một chút.
- Được, tôi nóiế Nếu như cô muốn.
Chúng tôi đi bộ ngang qua các đồi cây, hướng về các vách đá, với con chó phóng nhanh đằng trước. Chẳng có đường sá nào cả. Chúng tôi có lẽ sẽ không gặp ai ngoài này, nhưng như vậy thật là bất cẩn. Eva có vẻ thoải mái. Sự khập khiễng của nàng chỉ nhẹ thôi khi chúng tôi mới đi, nhưng khi leo lên gò đất nhìn xuống Old Smoky thì nàng bị đau thực sự.
- Cô có sao không?
- Không sao.
- Trông có vẻ không ổn.
- Tôi đã nói là không sao mà.
Nhưng chúng tôi cùng dừng lại bên bờ rìa gò đất lộng gió. Tôi nhìn ra vỉa đá ngầm, ngày hôm ấy chỉ là một tập hợp những con sóng nhồi đen ngòm, đứt quãng ở đằng xa.
- Làm chuyện ngu ngốc quá, phải không?
- Cô nói là chuyện ra đây ấy à?
- Không, ngốc ơi, cái chuyện chèo ra ngoài ấy một mình để lướt sóng.
- Phải.
- Nhưng tôi nghĩ là cậu cần làm thế.
Nàng đã nói đúng nhưng tôi không trả lời. Tôi thực sự không muốn nói về điều đó.
- Tôi hiểu cậu, Pikelet, và tôi hiểu Sando. Nhưng ông ấy chẳng bao giờ để mất đi một cái gì quí giá hết.
- Eva…
- Nhưng còn cậu, nàng vừa nói vừa nắm lấy tay tôi. Cậu thì khác. Điều ấy có thể thấy được trên gương mặt của cậu. Cậu có cái nhìn này. Cậu như mong muốn mất đi một cái gì đó - tất cả mọi thứ - vào mọi lúc.
Tôi như bị điện giật khi nàng nắm bàn tay tôi. Tôi muốn tụt cái quần của nàng xuống, dang cặp chân kia ra và đi vào trong nàng. Tôi muốn đè nàng xuống mặt đất chơm chởm đá và yêu nàng cho đến khi nàng gọi lớn tên tôi. Nhưng nàng cứ tiếp tục nói, và chẳng có chuyện gì xảy ra, còn tôi thì cứ đứng trơ ra đó, run rẩy, và chỉ lắng nghe nửa vời cho đến khi nàng giật mạnh cánh tay tôi bảo nào, chúng mình về thôi.
Về đến nửa đường thì nàng không còn đi được nữa, sắc mặt nàng trắng nhợt. Nàng tựa người, vịn vào tôi một lúc rồi bước lò cò cho đến khi không làm thế được nữa và tôi buộc phải cõng nàng đi qua vùng đất hoang dã và gồ ghề. Lúc đầu, khi Eva mới leo lên và quặp đùi vào hông tôi, áp chặt cặp vú vào lưng tôi thì tôi thấy thích thú và hãnh diện với ý nghĩ là người chiến thắng. Tôi thấy mình đang cõng nàng về nhà giống như một chiến binh cự phách. Nàng áp chiếc mà nóng hổi vào cổ tôi và tôi có thể cảm nhận được mùi lê trên mái tóc nàng. Nhưng cảm giác này chỉ kéo dài được khoảng một phút. Nàng quá nặng. Tôi còn nhớ quãng đường về nhà sao mà xa thế.
Về đến nhà nàng thì tôi đã mệt đừ. Bầu trời tối sầm và sắp đổ mưa. Con chó đi theo chúng tôi một cách uể oải vào đến trong sân thì lủi vào nhà kho trong khi tôi tha Eva lên các bậc cuối của cầu thang.
Nàng vồ lấy mấy viên thuốc và ống điếu bồ đà rồi nằm ngửa trên trường kỷ một lát sau mới nói năng được.
- Cậu nói đúng đấy, Pikelet - Nàng nói - Đúng khi cho rằng cậu bị tước mất tất cả. Sẽ là như thế. Có thể như thế. Mà này, có lẽ là nên như thế.
Tôi không thích nghe cái giọng của nàng. Tôi nghĩ mình nên đi thì hơn.
Nhưng rồi tôi đã ở lại. Chúng tôi tắm chung với nhau như trong xi-nê. Chúng tôi hút một chút bồ đà rồi leo lên giường, và khi nàng lại lấy cái túi vải nhựa ra thì tôi cố gắng để làm vừa lòng nàng.
Suốt một hai tuần Eva thường đến trường học hoặc tôi bỏ lớp để đến gặp nàng trên cầu tàu để từ đó chúng tôi có thể chạy xe đến những bãi biển vắng. Chúng tôi càng ngày càng liều lĩnh hơn, náo nức hơn và quá đuối mệt đến nỗi những khi không ở bên nhau thì chúng tôi hậm hực như là những cặp vợ chồng. Và đến những dịp cuối tuần, tôi phải miễn cưỡng bóp cổ nàng.
Tôi không thích làm như thế. Rốt cuộc tôi thấy là mình vì nàng, mọi thứ chỉ là để tán tỉnh thôi, là sự đáp ứng với những gì mà nàng mong muốn. Tôi không thích nghe những tiếng sột soạt kỳ quái của cái túi giấy với lớp màng bẩn ẩm ướt vì hơi thở nàng trong đó. Tôi đâm ra ghét tất cả những tấm mặt nạ, những cái mũ chụp và những bộ mặt vẽ không chi tiết. Nay hồi tưởng lại tôi thấy có lẽ mình cũng ghét cả Eva nữa.
Có lần, một người đàn bà bảo với tôi rằng tôi có một nhân cách nghiện ngập điển hình. Tôi cười giễu cợt bà ta. Bà tạt một ly nước vào mặt tôi nhưng tôi chỉ ngồi cười và nhìn cả nghìn vết chích bên trong cánh tay của bà. Đám nhân viên hiện đến xung quanh chúng tôi với vẻ dứt khoát và lặng thinh như những bóng ma.
Tôi nói khi mới sinh ra tôi đã hít thở và muốn hít thở nhiều hơn. Tôi lần vú mẹ để bú và tôi bú mãi. Tôi thích và muốn nhiều hơn. Như vậy gọi là bản chất con người.
- Tôi biết ông là gì rồi - Bà ta lẩm bẩm.
- Phải - Tôi nói - Bà là chuyên gia đấy.
Đám nhân viên đưa bà đi ăn tối, còn tôi một mình ngồi đấy cười khẩy trong khi nước mắt cứ muốn trào ra.
Cái ý thức ngậm mút sau cùng. Nỗi kinh hoàng trào dâng trong cổ họng. Phải, một sự nẩy vọt tuyệt vời của những tia lửa.
Tôi nghĩ mình biết khá rõ là việc ấy khiến ta cảm thấy như thế nào. Nó rất mãnh liệt, ám ảnh, và có thể là đẹp đẽ. Sự vượt xa ra ngoài ranh giới của những sự việc mà bạn hiểu được, nơi tất cả những gì ngăn cách giữa bạn và sự hôn mê chỉ là cái bàn quay xác thân-ký ức, những rung lắc tuyệt vọng cuối cùng của thân xác bạn đang cố khởi động trở lại chính mình. Bạn cảm thấy phấn khởi, bất khuất, phiêu diêu, bởi vì đã bị đầu độc quá nặng. Bên trong thì nghe có vẻ vĩ đại, huy hoàng. Nhưng mà bên ngoài thì sa đoạ ngoài sức tưởng tượng.
Là một cậu bé, tôi đã không biết nhiễm độc hô hấp là gì, mà tôi cũng không thể bắt đầu hiểu được tính chất hoàn toàn không thể đoán trước của sự co tâm thất sớm và tình trạng này có thể dẫn tới ngưng tim. Tôi chỉ hiểu biết lờ mờ và thấy ham vui như bất cứ đứa học trò nào khác, một kẻ thèm khát sự kích thích và đã từng sợ vãi ra quần từ thời tiểu học, nhưng mỗi lần buông cái cổ họng Eva ra và giật cái túi ướt ra khỏi mặt nàng thì tôi chẳng thấy vui mừng gìề Điều tôi thấy được là nàng đang bị tử thần báo hiệu như một hồi chuông.
Vì thế nên tôi chuyển sang lừa dối nàng. Tôi buộc phải làm như thế. Tôi đã đâm ra căm ghét Eva Sanderson nhưng tôi không muốn cho nàng chếtề Tôi thật sự không muốn làm một thằng khờ bị bỏ lại đằng sau, làm kẻ điên cuồng gọi xe cấp cứu, một người mà dấu tay còn được lưu lại sờ sờ trên cổ của nàng. Tôi đã sợ đến mức không còn có thể làm chuyện ấy nữa, nên phải giả vờ. Rốt cuộc là tôi đã giả vờ tất cả. Dù sao thì nàng cũng phải tự lo cho mình; và nàng đã tự làm một mình khi ấy.
Khi nàng muốn tôi bóp cổ nàng, tôi thấy mình có thể tựa người trên khuỷu tay mình, làm cho nàng có cảm giác là tôi đang đè người trên nàng nhưng tôi không để cho toàn bộ sức nặng của mình ấn xuống. Còn khi nắm cổ họng nàng, tôi cố tạo ra thật nhiều âm thanh của sự nỗ lực, trong khi bóp vào càng lúc càng nhẹ đi. Tôi luồn mấy ngón tay bên dưới cái túi để làm cho hở chỗ bịt. Tôi thổi không khí vào trong mặt nàng trong khi giả bộ gào thét. Có khi tôi chẳng chạm vào cổ họng nàng tí nào. Tôi đặt hai lòng bàn tay lên trên cổ nàng, hỏi xem nàng có cảm thấy cái bóp này không, và nếu nàng có thể cảm nhận được thì đó là do nàng trông mong như thế, và đang có tôi ở đây nên nàng phải tin như thế. Bên trong cái túi mù sương ấy thì nàng không thể nhìn thấy được gì và bị đầu độc bởi cái ý nghĩ về những gì mình đang làm, còn tôi thì đang chồm người phía trên, đè hai bàn tay xuống giống như một cậu bé pháp sư nhưng vẫn muốn cho nàng sống, chống chỏi lại cái bóng tối ghê hồn.
Tôi tự hỏi là liệu Eva có biết hay không. Nàng càng lúc càng trở nên cáu kỉnh, vì tình dục không còn làm cho nàng thoả mãn được nữa. Một lần nọ, khi tôi bật cười khúc khích vì thấy chúng tôi trông thật ngô nghê, ngốc nghếch, thật là lố bịch khi vừa lắc lư vừa gầm ghè như thế trong lúc con chó cào cào ngoài cửa, nàng tát tôi một cái thật mạnh khiến tôi chạy thẳng về nhà, nằm lì trên chiếc giường nhỏ, càu nhàu, gắt gỏng với mẹ tôi.
Tôi đã giả vờ. Tôi cần có nàng, tôi muốn thoát khỏi nàng. Thế nhưng tôi lại sợ nàng. Tôi lo cho nàng. Tôi đã sập vào bẫy. Có vẻ như tôi đang lâm vào một tình cảnh hỗn loạn, mâu thuẫn, mà không - kể cả sự trở về của ông Sando - có thể giải cứu được cho tôi.
Nhưng đã xảy ra một chuyện. Đó là một tia chớp màu tím. Một mạch máu màu tím bắt đầu đâm nhánh trên cái bụng căng của Eva. Không thể nhầm vào đâu được. Nó đã quá rõ nên không thể không nhìn thấy được.
Một buổi chiều kia, tôi đang nằm trên giường, rã rời và kinh tởm thì nàng trần truồng từ trong buồng tắm khập khiễng đi ra, trên đầu quấn chiếc khăn lông. Nó đã sờ sờ ở trước mặt tôi.
- Eva - Tôi nói - Cô có bầu rồi.
Một cái gì đó sụp đổ trên sắc mặt nàng. Nàng kéo cái khăn lông xuống và quấn quanh mình. Chỉ vài tuần nữa nàng sẽ phải dùng một cái khăn lớn hơn.
- Tôi đã quyết định nói cho cậu biết.
- Thật à?
- Cậu hãy về nhà đi - Nàng nói nho nhỏ - Giờ đây trò chơi đã kết thúc.
- Trời ơi, sao lại nói thế.
- Hãy đi đi. Cậu cũng biết rằng có lúc phải dừng lại mà. Tôi không thể làm trò ấy với một đứa con trong bụng.
- Có phải là con tôi không?
- Đừng có ngốc nữa.
Tôi cố tính lùi trở lại, nhưng thậm chí không biết phải tính từ con số nào.
- Tôi không tin.
- Này, hãy tin đi. Đúng là như thế đấy.
Dù đang nằm ở đó nhưng tôi cảm thấy cú sốc trở thành một điều nhẹ nhõm. Không phải vì đứa bé là con của tôi, mà vì tôi đã được giải thoát. Một thế lực mới đã nhập cuộc để trao cho nàng một sự chọn lựa.
Eva trở vào buồng tắm, lau sạch hơi nước trên tấm gương rồi chải tóc trong khi tôi đứng nơi khung cửa nhìn vào. Tôi ngắm đôi vai rộng và cái lưng to của nàng, cái eo nhỏ, bộ mông đàn bà vuông vức và cách nàng chỏi một chân cả trong khi chải mái tóc ướt và dài của nàng. Tôi thấy vô cùng xấu hổ, như thể là chúng tôi đã xác lập lại vai trò đúng của mình. Giờ đây tôi lại là khách trong ngôi nhà này, một cậu học trò đứng nhìn một cách không ai cho phép nơi buồng tắm của một người lớn/. Ánh nắng yếu ớt của buổi chiều thứ bảy trải rộng mọi nơi trong nhà.
- Có cần tôi chẻ cho ít củi không?
- Không, cám ơn. Cậu hãy về đi.
Buổi chiều chủ nhật, tôi khiến cha ngạc nhiên khi tôi đi theo ông ra hàng rào để phát dọn đám cỏ dại mùa đông và đốt cháy những gì không đốn được. Ông có vẻ ngập ngừng, gần như e ngại sự tham gia của tôi. Đến hết ngày, trong khi chúng tôi dập tắt các rìa lửa còn âm ỉ bằng bao tải và ống nước, cha tôi đằng hắng rồi nói.
- Hôm qua ba có gặp bố của Loonie ở đây.
- Ờ, thế à? - Tôi nói.
- Con cũng biết ông ấy không phải là bạn bè của ba.
- Con hiểu ba định nói gì rồi.
- Nhưng ông ấy nói về những người mà con thường gặp ngoài biển. Ông ấy nói rằng Loonie đã đi biệt tăm rồi. Ba không muốn nghe con lý luận đâu. Nó vốn là bạn chơi của con mà.
- Phải, tôi đáp.
- Ba không hiểu được. Nhưng ba không nghĩ là con sẽ đến chơi ngoài ấy nữa.
Tôi gật đầu:
- Nếu ba muốn thế.
Cha tôi mỉm cười và tôi thấy mình dễ dàng nhượng bộ ông trong khi một tháng trước đây thì hẳn là tôi đã bảo ông đừng xía vào chuyện của tôi.
- Giỏi - Ông vừa nói vừa chùi vệt tro dính trên cái cằm râu chơm chởm - Thằng bé ngoan đấy.
Chỉ hơn một tuần sau thì ông Sando trở về. Thấy ông từ trong trạm xăng BP chạy ra, tôi gần vãi cả ra quần. Ông trông có vẻ đen đúa hơn, tóc đã hoa râm hơn, nhưng rất vui vẻ.
- Này - Ông nói - Mình sắp làm bố rồi.
- Tuyệt quá - Tôi nói - Tôi thấy bà có vẻ khác.
- Không thể ngờ được, hả.
- Vâng. Xin chúc mừng nhé!
Chúng tôi bắt tay nhau một cách vụng về.
- Mẹ kiếp - Ông vừa nói vừa siết bàn tay tôi khá đau. Cậu đã chẻ được nhiều củi ngoài kia đấy, cậu bạn.
- Vâng - Tôi nói - Vì không có sóng.
- Tôi không muốn cậu cho rằng tôi chẳng quan tâm đến những chuyện như thế.
Tôi cười hoang mang. Tôi không hiểu ông định nói gì. Tôi băn khoăn không biết những vết thâm bầm trên cổ Eva có còn lưu lại, hay mình có để sót lại món gì ở đấy khiến bị lộ hay không. Sau này tôi mới nghĩ là có lẽ họ đã nói thật với nhau trong những tuần lễ xa cách.
- Này, ông đi đâu vậy? - Tôi nói lắp bắp.
- Dữ dội lắm.
- Ông có lướt sóng không?
- Ôi chao, chúng tôi có đủ mọi thứ. Say sóng, bị bắn, bị tống cổ, bị nhện cắn, bị nhiễm trùng, bị trục xuất… Và cả sóng lớn nữa.
- Chẳng thấy Loonie đâu cả - Tôi nói.
- Thì tôi cũng như cậu vậy.
- Ý ông nói là nó không trở về?
- Thằng nhóc ấy bỏ tôi. Lên thuyền đi Nias.
- Có chuyện gì vậy?
- Nó không muốn về nhà, tôi cho là thế.
- Trời ơi.
- Thằng ấy nó hoang dại lắm, phải không? Đồ tồi tệ.
Vào lúc ấy, anh chàng thợ máy Bob Mập từ trong xưởng làm bước ra. Ông Sando vỗ vỗ trên vai tôi.
- Này, canh chừng thời tiết nhé. Mình ra Old Smoky chứ?
- Vâng.
- Giờ tôi phải đi. Lúc nào ra chơi nhé.
- Được, tôi sẽ ra.
Nhưng chúng tôi không bao giờ còn lướt sóng với nhau ở Old Smoky nữa. Mà tôi cũng chẳng đến nhà ông chơi khi ông còn ở đấy. Tôi tìm mọi cách để tránh cho xa.
Ở miền nam có những ngày mà tất cả các cây xiêm gai đều trổ hoa vàng, gieo rắc phấn hoa ngào ngạt, và những con chim hút mật, chim yến thịt cuồng loạn bay đi kiếm ăn, còn dưới chân, mặt đất ẩm ướt bốc hơi trong nắng, khiến mình cảm thấy như trẻ trung hơn và khỏe khoắn hơn. Phải, đó là sự hồi phục của thiên nhiên. Tôi có thể xác nhận giá trị này - đến mức gần như là ảo giác. Những ngày được nghỉ, tôi đi cắt cỏ và đốt sạch theo kiểu cha tôi thường làm, hoặc đi lướt sóng ngoài Mũi đất, lấy lại sự bình tĩnh đã bị khuấy động của mình, nhưng tôi đã biết cách để không đầu hàng mùa xuân mê hoặc. Trong mùa xuân, quả thực là bạn có thể dễ dãi với chính mình và những khi ấy, bạn có thể tin vào tất cả mọi thứ. Trước tiên là bạn cảm thấy an toàn rồi chẳng bao lâu sau đó, bạn thấy như được miễn trừ. Ở Sawyer mùa đông rất dài. Một chút nắng vàng hay một chút mật hoa đã là rất quý đối với bạn.
Tôi gặp lại Eva trong cửa hàng bách hoá. Hôm ấy là một ngày tháng mười. Nàng mặc chiếc váy dài và đi xăng-đan. Nàng đang đứng ở gian cánh hẹp và ngắm nghía một quầy hàng. Mặt nàng hơi đầy hơn và tóc nàng được buộc ra phía sau bằng mấy cái kẹp nhỏ. Nhìn thấy cái bụng bầu bĩnh của nàng, tôi bỗng nổi lên một sự thèm khát. Tôi lượn vòng quanh và nghe nàng gọi tên mình vào lúc tôi lủi ra khỏi gian hàng để đi vào một con đường vắng.
Trong tháng mười một, bố của Loonie đã gặp ông Sando ở ngoài đường và đã định cho ông này một cái tát nhưng con người trai trẻ này đã rất nhanh nhẹn. Có một cuộc xô xát ngoài đường, bên ngoài nhà băng, trong đó ông bố Loonie thốt ra một lời de doạ. Từ đó trở đi, dường như ông Sando chỉ đi mua sắm cách xa đó khoảng ba mươi dặm ở Angelus.
Tôi không ngủ được nhiều. Có đêm tôi lẻn ra ngoài nhà kho của cha tôi để mài các dụng cụ cho ông. Một buổi sáng, mẹ tôi bắt gặp tôi nằm ngủ ngoài ấy với một chiếc rìu dưới chân. Bà hỏi tôi có làm sao không, nhưng tôi nói là không sao cả. Có lẽ tôi nghĩ mình đã nói hết sự thật với bà.
Tôi đạp xe ra biển vào vài dịp cuối tuần để lướt sóng. Nhiều lần tôi đã đi bộ tới tận nhà ông Sando và nấp trong bụi cây dày nhìn vào trong. Tôi đứng ở cuối gió vì sợ con chó biết, và dù đã thấy tôi một lần nó vẫn không làm tôi bị lộ. Tôi thấy Eva đang phơi quần áo trong sân, tôi nhìn màu sáng bóng nơi cái bụng trần, nhìn những coóc-xê và đồ lót nàng đang phơi và thấy thật xấu hổ cho một chú nhóc học trò. Tôi nôn nao chờ cho không còn có một ai để rón rén đến đó áp mặt mình vào bộ đồ lót ướt sũng của nàng, hoặc chui vào dưới nhà rồi ngắm cặp vú no tròn của nàng nhưng tôi không dám.
Tôi gần như thất bại năm ấy ở nhà trường và thấy xấu hổ trước cái nhìn u ám trên gương mặt mẹ tôi. Thông báo của nhà trường khuyên tôi nên từ bỏ việc học hành và tập nghề buôn bán nhưng tôi nói với mẹ là tôi sẽ ở lại trường và học đàng hoàng. Sau mấy ngày nghỉ lễ Giáng sinh, tôi đi tìm tất cả các sách thuộc chương trình học năm tới và đọc đến thật khuya trong lúc cha tôi cứ ngáy rồi nghẹn, nghẹn rồi ngáy giống như một người đang mài dao trên hòn đá mài.
Qua năm mới được một tuần, vào một buổi sáng kia tôi bỗng thấy mình lướt sóng bên cạnh ông Sando nơi Mũi đất. Phơi chiếc lưng trần chỉ với bộ đồ bơi speedo, ông đang chúi đầu lướt sóng theo sau một tàu dầu cũ kỹ. Ông trông có vẻ khỏe mạnh và rám nắng khi ông nhún đẩy tấm ván ra khỏi con sóng rồi đáp xuống bên cạnh tôi.
- Chào Pikelet - Ông nói.
- Bộ đồ bơi Budgie đâu rồi? - Tôi hỏi.
- Con chó gặm mất cái mông của bộ ấy rồiệ Dù sao, bộ speedo cũng tốt chứ? Nước úc nổi tiếng cũng nhờ cái thương hiệu này.
- Ông làm người ta sợ đấy.
- Phải - Ông ta nói - Ở đây phải làm cho họ sợ một chút.
Chúng tôi bơi ra ngoài xa và chờ một con sóng.
- Vừa qua sống thế nào?
- À, tốt - Tôi nói dối.
- Tôi bắt đầu nghĩ là cậu đang lẩn tránh chúng tôi.
- Vâng - Tôi nói - Học hành và công việc mà.
- Có nghe tin tức gì của Loonie không? - Ông hỏi, hãy còn tử tế để không vặn hỏi lại tôi làm sao lại bận rộn giữa kỳ nghỉ hè như thế.
- Không - Tôi nói - Chẳng có một tin tức gì.
- Này nhé, nó làm tôi thất vọng quá.
- Tôi tưởng là…
- Cậu bạn, tôi nghĩ nó là đứa cừ khôi, một người không phải tầm thường.
- Có lẽ cứ tầm thường lại tốt đấy, tôi đáp lại.
- Pikelet này, cậu phải đi khỏi cái thành phố này.
Tôi nhún vai.
- Hãy đến chỗ chúng tôi, chàng ngốc.
Tôi nương theo một ngọn sóng để vào bờ và đi bộ trên cát nóng để đến nơi Eva đang nằm phơi nắng đọc sách. Nàng đội một chiếc nón rơm bù xù, mái tóc bóng loáng và nước da sạm đen hơn trước đây nhiều. Nàng mặc bộ bikini có chấm tròn lớn. Cặp vú to lên và chiếc bụng sáng bóng. Cái lỗ rốn căng ra của nàng giống như một cái cuống quả. Nhìn thấy tôi, nàng nhổm người ngồi lên. Tôi nhìn cái lưng lớn đong đưa của nàng và mỉm cười.
- To lắm phải không? - Nàng hỏi.
- Không - Tôi nói, giữ ý với những người tắm xung quanh - Không, đẹp đấy chứ.
- Chao ôi.
- Không, nói thật đấy.
- Cậu quả thật là tay đồi truỵ - Nàng nói với một sự trìu mến không ngờ.
- Giá như có người nào biết - Tôi nói và cười buồn bã.
- Pikelet, chúng tôi sắp đi rồi. Sau khi sinh đứa bé xong.
- Ồ - Tôi nói
Lẽ ra phải thấy nhẹ nhõm nhưng tôi lại cảm thấy hơi hốt hoảng và điều này có lẽ đã bị nàng nhận ra.
- Cậu quan tâm nhiều đến thế sao?
Tôi cúi gỡ lớp sáp trên bề mặt tấm ván bánh lái kép đã mòn vẹt của mình.
- Pikelet?
- Có thể gặp lại không? - Tôi hỏi mà không nhìn lên.
- Ồ, không được đâu, cưng.
- Chỉ một lần thôi. Nhé?
- Kìa, Pikelet.
- Nó là của tôi mà. Tôi nói mà không hiểu hết ý nghĩa đe doạ trong lời nói của mình.
- Chết tiệt, Pikelet.
- Rồi tôi sẽ để cho cô yên. Chỉ một lần thôi.
Có lẽ tôi chẳng bao giờ muốn dừng lại - tôi không thể nào dừng được - nhưng ít ra là đối với nàng, đây là một điều nguy hiểm thực sự.
- Được - Nàng nói chua chát đến nỗi tôi nghe như một quả đấm - Để mà kỷ niệm, phải không?
Vào một ngày thứ năm, trong khi ông Sando đang ở Angelus, tôi đạp xe đến nhà Eva và được con chó chào mừng. Eva không muốn tôi lên nhà, thế nên chúng tôi không cần rào đón đi thẳng vào trong bóng tối của nhà kho, nơi nồng sặc mùi đất, mùi sáp và đầy những sợi thuỷ tinh. Tôi quỳ xuống, cởi quần áo nàng ra và hôn lên cái bụng cứng lồi ra của nàng trong khi nàng hờ hững vùi hai bàn tay vào trong tóc tôi. Vú nàng dài thỗn thễn, giữa hai chân nàng cái gì cũng mập mạp, ẩm ướt và chín rệu.
- Nhanh lên - Nàng nói.
- Xin lỗi - Tôi lẩm bẩm.
- Vâng, giờ đây cả hai chúng ta đều có lỗi cả.
Nàng xoay người tựa lưng vào cái bàn gỗ và chúng tôi làm việc ấy một cách chậm chạp, thận trọng. Tôi ôm lấy cái bụng phình to của nàng và nhìn thấy những mạch máu nổi rõ trên cổ nàng, những giọt mồ hôi lấm tấm, và khi xong việc chẳng ai trong chúng tôi thấy vui sướng cả.