Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Chương 19: Sắc tình (h+)

Đêm đó hai người về đến Mễ Túc thì trời cũng đã quá nửa đêm. Hoàng Cảnh Du đã không được nghỉ ngơi từ ngày hôm qua, nên sau khi Ngụy Châu tắm rửa xong, vào phòng đã thấy hắn nằm trên giường thiếp đi từ lúc nào. Trên tay còn cầm tài liệu đang đọc dở. Ngụy Châu chầm chậm ngồi xuống bên giường, vừa dùng khăn lau khô tóc mình vừa nhìn hắn. Ánh đèn ngủ nhu hòa làm gương mặt hắn tranh sáng tranh tối một mảng nhập nhằng, nhưng ngoại lệ vô cùng anh tuấn.

Một lúc sau, Ngụy Châu nhẹ nhàng gỡ tài liệu khỏi tay hắn rồi vén chăn nằm xuống. Y nghiêng người một bên nhìn Hoàng Cảnh Du. Trong quá khứ, y cũng chưa từng có dịp nhìn kỹ gương mặt người này bao giờ. Mày kiếm, mắt rõ mí, mỗi khi hắn mở mắt đều tựa như có lửa, nhìn vào khiến người ta luôn có cảm giác bị áp lực.

Hai tuần hắn đi công tác, Ngụy Châu nhiều lúc cảm thấy vô cùng trống vắng, cũng có một chút nhớ nhung người này. Khi nghe giọng nói của hắn qua điện thoại, y đã rất vui, nhưng mà khi phát hiện hắn đang ở cùng một người khác, y liền trở nên khó chịu. Trong quá khứ, Ngụy Châu cũng không ngờ có một ngày mình sẽ hành động ấu trĩ như vừa rồi. Nhưng mà cuối cùng y cũng đã làm không phải sao? Chỉ có điều, ngược lại y cũng không có hối hận. Phải chăng, Hoàng Cảnh Du từ lúc nào đã thản nhiên tiến thẳng vào trái tim y?

Vừa rồi khi nhìn thấy Hoàng Cảnh Du vì mình mà làm dữ với Giang Hạo Phong, thực sự Ngụy Châu vô cùng vui sướng. Từ khi nào y đã trở nên nhung nhớ những nụ hôn mãnh liệt của hắn, cùng những mơn trớn trên cơ thể mình. Y cũng không còn bài xích hay chán ghét, ngược lại chính là mong chờ!

Ngụy Châu một ngón tay vươn lên đặt trên mi tâm rồi chạy dọc xuống sống mũi hắn. Chiếc mũi của Hoàng Cảnh Du rất cao. Y hơi dừng lại một chút rồi ngón tay theo một đường chạm nhẹ lên bờ môi hắn. Hoàng Cảnh Du có làn môi mỏng đỏ sậm, người ta thường nói đàn ông như vậy bạc tình. Ngụy Châu cũng không biết hắn chung quy rốt cuộc có phải kẻ bạc tình hay không. Nhưng mà hai mươi lăm năm trải qua vùi dập của cuộc đời, y đã quá chán ngán lòng người. Trên đời này có bao nhiêu người giống như mẹ y, có bao nhiêu người như Giang Hạo Minh, có thể giao ra chân tình cho y đây? Ngụy Châu không biết!

Hai mươi lăm năm trôi nổi lòng người đen bạc, bảo y trong vài tháng ngắn ngủi có thể tin tưởng một ai đó thật sự vô cùng khó. Hoàng Cảnh Du hôm nay có thể vì y mà từ bỏ những tình nhân của mình, đồng nghĩa với việc phá bỏ quy tắc làm người của hắn. Nhưng mà như vậy cũng không thể nói lên được điều gì. Cuộc đời vốn dĩ không có gì vĩnh hằng, đặc biệt là tình cảm! Cho nên, biết đâu vài ngày nữa hắn gặp được người ưu tú hơn y thì liền không chớp mắt mà tiễn y đi?

Suy nghĩ đó xộc đến, phút chốc Ngụy Châu cảm thấy một cỗ khó chịu dâng lên làm y nghẹt thở. Lòng người chính là thứ người ta không thể thao túng, y cũng không ngoại lệ. Bất quá cái gì cũng chỉ có tương đối, muốn tuyệt đối, e là không thể!

Ngoài kia bất chợt rào rào đổ xuống cơn mưa. Cửa sổ ở ban công không đóng, nên ngọn gió cùng hơi lạnh vỡ òa xộc vào phòng. Ngụy Châu vươn tay tắt ngọn đèn, trong phòng lập tức chỉ còn một mảng tối tăm. Y bất giác cảm thấy dù có đắp chăn dày nhưng vẫn toàn thân lạnh lẽo. Y nhìn nhìn Hoàng Cảnh Du rồi nhích mình tựa vào vai hắn. Gần đây, Ngụy Châu bỗng dưng nảy sinh cảm giác ỷ lại vào con người này, thật muốn mượn một chút hơi nóng của hắn để sưởi ấm cái lạnh lẽo của lòng y.

Hoàng Cảnh Du dường như trong cơn mộng, khẽ trở mình một cái vươn tay ôm lấy Ngụy Châu vào ngực. Ngụy Châu ngoan ngoãn nằm trên ngực hắn, cảm nhận rõ ràng nhịp tim hắn đều đặn nảy lên. Y vùi vùi má trên người hắn, tham luyến cảm giác ấm áp này, không biết đến bao giờ thì sẽ lại mất đi?

"Nếu anh không phải là Hoàng Cảnh Du, có phải tôi sẽ yêu anh không?...Hay là hiện tại tôi vốn dĩ đã yêu thích anh mất rồi?"

Ngụy Châu buồn bã ngẩng đầu nhìn nửa gương mặt Hoàng Cảnh Du đang trầm trầm ngủ. Bàn tay từ lúc nào chạm vào gò má hắn khẽ vuốt ve. Bất giác, ngoài kia một tia chớp giăng ngang kèm theo tiếng sấm nổ, làm Ngụy Châu giật mình thu tay lại như bị phỏng. Ánh mắt y trong màn đêm thăm thẳm chỉ còn lại một mảnh ảm đảm cùng thê lương.

"Có những thứ không thể quay lại...cũng có những thứ không thể bắt đầu!"

Ngụy Châu rũ mắt khẽ chớp bờ mi, đáy mắt sớm đã nhàn nhạt hơi nước. Nhìn y lúc này có bao nhiêu cô đơn. Tiếng mưa ngoài kia rơi càng lớn, tựa như tiếng thở thở dài của một tâm hồn đơn độc giữa đêm khuya thanh vắng.

---------------

Sáng hôm sau, Ngụy Châu bị làm tỉnh bởi cảm giác ướt át ngứa ngái ở tai. Cảm giác nhốn nháo trong người khiến y giương đôi mắt nhòe nhoẹt ra nhìn, từ lúc nào liền thấy nụ cười tà mị của Hoàng Cảnh Du cùng ánh mắt nóng bỏng của hắn. Vừa thấy y tỉnh, hắn lập tức nghiêng người, một chân tiến vào giữa hai chân y, tính khí cọ quẹt qua lại trên hông khiến Ngụy Châu đỏ bừng mặt, y khẽ run run giọng.

"Làm gì?"

Hắn nheo mắt đầy thâm ý.

"Ăn em!"

Ngụy Châu liền đẩy hắn ra nhưng vô lực, cánh tay bị Hoàng Cảnh Du khóa lại từ lúc nào. Hắn kéo ghì lấy đầu y mà liên tục liếm vào tai làm y một thân run rẩy. Kích thích này thật quá mãnh liệt khiến y không thể nào chịu nổi, vô thức phát ra tiếng than trầm thấp.

"Ngô..."

"Bắt tôi nhịn lâu như vậy, trên đời này em chính là người duy nhất!"

Hoàng Cảnh Du vừa liếm vừa cắn, thân thể Ngụy Châu không khống chế được khẽ nhích nhích để tránh hắn, nhưng mà hắn quá mạnh khiến y cũng chỉ bất động một chỗ.

"Hoàng tổng...a..."

Hắn liên tục kích thích vào điểm mẫn cảm trên tai y, Ngụy Châu đỏ mắt chật vật cầu xin hắn. Cơ thể ngứa ngái, lông tơ dựng thẳng, bụng nóng râm ran như có ai đó đang âm thầm đốt lửa bên trong, chân từ lúc nào cũng co lên, đáy mắt đã nhàn nhạt một làn sương mỏng.

Hoàng Cảnh Du càng nhìn càng say đắm, càng ngắm càng như bị người dưới thân mê hoặc. Hắn liền thả tai y ra mà đoạt lấy ngậm vào bờ môi mật ngọt đang vì cảm giác khó chịu ở tai mà hơi hé mở. Hơi thở liền bị hắn hấp duyện, lưỡi bị quấn lấy tàn sát đến tê dại. Môi hắn lấn sâu vào môi y làm miệng y không thể khép lại được. Nơi kết hợp chảy ra một dòng nước dọc xuống cần cổ trắng ngần.

"Ưm..."

Tiếng môi lưỡi kề cận, tiếng nước từ hai cánh môi dính liền vang lên ướt át. Từ lúc nào, Hoàng Cảnh Du đã thoát áo của mình lập tức lộ ra tấm lưng trần rắn chắc. Hắn như hùm như gấu mà trùm lên cơ thể gầy mảnh khảnh của Ngụy Châu. Chiếc áo trắng mỏng manh trên người y cũng bị hắn giật đứt nút treo hờ hững trên khuỷu tay. Lồng ngực trắng nõn, nhũ tiêm hồng hồng vì những cọ sát giữa hai thân thể trần truồng mà trở nên dựng thẳng. Thân thể trắng nõn như tuyết, quần cũng bị hắn kéo xuống vứt dưới sàn, lộ ra đôi chân thon dài mịn màng, eo nhỏ mông cong, tính khí mềm mại hồng nhạt đang ngủ quên trong đám rừng thưa thớt bên dưới, làm hắn nhìn như đui mù hai mắt.

"Vì sao lại đẹp như vậy? Hửm?"

Hoàng Cảnh Du vừa nhìn vừa âm thầm chửi rủa, rõ ràng hắn đang rất sung sướng nhưng lại tức giận trong lòng. Đẹp như thế này hắn càng phải giữ kỹ, vừa đẹp lại vừa thông minh như y, người khác nhìn thấy nhất định sẽ thèm muốn chết. Hắn càng phải giữ gìn y thật chặt.

"Em là của tôi, của tôi!"

Hoàng Cảnh Du vừa thì thầm vừa cắn vào lồng ngực trắng nõn của Ngụy Châu làm y than lên một tiếng.

"Ưm...đừng cắn...ưm..."

Cánh tay phải vừa bình phục chưa bao lâu sức lực còn yếu ớt, nhất thời y chỉ có thể bám víu trên tấm lưng sừng sững của hắn. Hoàng Cảnh Du toàn thân thon dài chắc nịch như báo gấm, làn da lúa mạch làm hắn có bao nhiêu quyến rũ. Hai thân thể quyện vào nhau, một thon dài mềm mại một to lớn vạm vỡ, một trắng nõn một khỏe mạnh tựa lúa mạch, hình ảnh này giống như mảnh vải lụa thượng hạng quấn trên thanh bảo kiếm.

Hoàng Cảnh Du hôn một đường xuống bụng y, vừa hôn vừa mút, lập tức trên làn da trắng nõn bị bao phủ bởi dấu hôn. Hắn liếm lộng quanh vùng rốn làm Ngụy Châu một trận ưỡn người.

"A...Hoàng tổng...Hoàng tổng...khó chịu..."

Kèm theo đó chính là khoái cảm xộc đến làm nước mắt sinh lý của y chảy tràn xuống thái dương. Hoàng Cảnh Du nhìn lên không khỏi thất thần vì hình ảnh tuyệt mỹ đó. Ngụy Châu bờ môi ửng hồng đang ngậm lấy ngón tay mình, tóc mai tán loạn, gò má diễm lệ e ấp, đôi mắt vì sắc tình làm cho rơi lệ. Làn da trắng nõn đầy dấu hôn tựa như hồng mai điểm trên nền tuyết trắng. Đẹp kinh diễm!

Hoàng Cảnh Du liền tiến đến kéo lấy tay y ra, thay vào đó chính là đôi môi của mình. Hắn bất giác có khát khao muốn nuốt sạch người này. Đã bao nhiêu gã đàn ông nhìn qua hình ảnh kinh diễm này của y chứ? Hắn không cam tâm, thật rất không cam tâm! Càng nghĩ hắn càng thấy máu nóng trong người sôi sùng sục, rõ ràng chỉ cần việc liên quan đến Hứa Ngụy Châu đều khiến hắn để ý. Hoàng Cảnh Du biết mình vô lý, nhưng hắn có cảm giác đang ghen tuông đến sắp phát điên rồi, bỗng dưng chỉ muốn hủy diệt y. Dù Ngụy Châu đang nằm ở dưới thân mình, nhưng hắn luôn có cảm giác thiếu thốn, chỉ trong nháy mắt liền có thể bị người khác đoạt mất.

Hoàng Cảnh Du không khống chế được ma tâm, bỗng dưng cắn môi y đến bật máu.

"Ưm..."

Ngụy Châu vừa mẫn cảm vừa đau đớn, phát ra tiếng than trong cuống họng, giương đôi mắt mờ mịt ra nhìn hắn.

"Em là của tôi, mãi mãi là của tôi!"

Ngụy Châu nhất thời đau đớn, nghe nhưng không hiểu lời nói của Hoàng Cảnh Du. Y vừa đau lại vừa cảm thấy cơ thể lâng lâng, khát cầu mãnh liệt mơn trớn của hắn, muốn được hắn ôm nhiều hơn nữa! Ái tình có thể làm người ta mờ mắt, cũng có thể biến một người thanh tâm quả dục như y trở nên từ bỏ lý trí của chính mình.

Lần này không như những lần trước, dường như trong Ngụy Châu chút thần trí còn sót lại đã bị Hoàng Cảnh Du đoạt mất. Có lẽ bởi trong lòng y hắn sớm đã có một địa vị nhất định.

"Cảnh Du...Cảnh Du...ưm..."

Ngụy Châu trong vô thức lại gọi tên hắn, làm Hoàng Cảnh Du nhất thời toàn thân chấn động. Từ trước nay y cũng chưa từng một lần gọi tên hắn, hôm nay tiếng gọi này ngoại lệ quá đỗi ngọt ngào, chính là thứ êm ái nhất trên đời mà hắn từng nghe.

"Tôi yêu em!"

Cuối cùng thì Hoàng Cảnh Du cũng biết yêu! Lời nói đó không toan tính, cũng không suy nghĩ, chính là xuất phát từ chính trái tim thuần hậu nồng nhiệt yêu đương của hắn. Có lẽ từ giây phút hắn vô thức bước theo y ở sân bay, chính là thời khắc quyết định hắn rồi sẽ dấn thân vào bẫy tình này. Nhưng mà hắn không hối hận. Cuối cùng gã nam nhân phong lưu hai mươi bảy tuổi cũng biết cái gì gọi là yêu. Cảm giác này dường như làm trái tim hắn được lấp đầy. Sau một thời gian dài như vậy, hắn đã quên đi một Hứa Ngụy Châu của mười năm trước. Không còn những cơn ác mộng khiến hắn giật mình bật dậy vào giữa đêm, cũng không còn những cô đơn, những nỗi oán hận ông trời đã không cho hắn một gia đình hoàn mỹ như thời gian trước nữa. Bởi lẽ, thật lâu rồi hắn không có dịp để nghĩ đến.

Hiện tại, Hoàng Cảnh Du đã có Hứa Chính Kỳ. Người này làm cho hắn cảm giác như mình đang được ông trời bù đắp vào khoảng thời gian thiếu hụt suốt hai mươi mấy năm qua. Người này làm hắn cảm thấy yêu thích vô hạn, luôn cảm thấy nhớ nhung mỗi khi không nhìn thấy y. Bất quá trước đây hắn không biết mình sẽ vương vấn y nhiều như vậy! Cho đến đêm qua, chỉ vì một tiếng hét kia mà hắn lập tức từ bỏ công việc, từ bỏ cả tình nhân đang nằm trên giường mà trở về tìm người kia. Hắn đã lo lắng bất an đến nhường nào!

Khi nhìn thấy Ngụy Châu ở Hoàng thị, trái tim hắn đập có bao nhiêu là mãnh liệt. Lúc hôn y trong thang máy, hắn chỉ muốn thời gian ngừng trôi, cảm giác chiếm được hơi thở của y hắn tưởng như mình vui sướng mãnh liệt. Rồi khoảnh khắc không nhìn thấy y ở nhà lúc giữa đêm, hắn có biết bao nhiêu tức giận. Hắn tưởng tượng hình ảnh y đang nằm trên giường cùng kẻ khác khiến bản thân dường như không khống chế được lý trí. Chỉ cần y trở về, hắn nghĩ mình có thể tha thứ cho sự phản bội của y.

Nhưng mà khi nhìn thấy Giang Hạo Phong nắm lấy tay y, miệng còn buông ra lời phong lưu tự tình, phút chốc hắn có xúc động muốn bẻ gãy cánh tay của đối phương. Muốn làm Giang Hạo Phong phải trả giá. Hoàng Cảnh Du chưa từng yêu nên không hiểu thế nào là ghen. Tình nhân trước nay cũng chỉ có hắn vứt bỏ bọn họ chứ không có ngược lại. Sau này nhìn thấy họ đi cùng kim chủ khác thì hắn cũng không có bất kỳ cảm giác gì, đôi lúc còn quên cả mình có một thời gian cùng một người như thế gắn bó trên giường cùng chia sẻ vài ba bữa ăn.

Hứa Chính Kỳ, người này không biết sau này sẽ cùng hắn gắn bó trong bao lâu, bất quá hiện tại hắn sẽ dùng sức mạnh của mình mà trói chặt y lại bên cạnh, để những ngày tháng mật ngọt kéo dài, để những cơn ác mộng kia cũng không bao giờ quay lại.

Hoàng Cảnh Du từ trên cao nhìn xuống gương mặt Hứa Ngụy Châu đang đắm chìm trong dục vọng, hơi nước nhàn nhạt trên hàng mi dày cong vút khiến hắn mỉm cười. Hắn cúi đầu vươn tay lau đi nước trên khóe mắt y còn cười dịu dàng một cái.

"Em từ lúc nào lại yếu ớt như vậy? Vẻ mặt này muốn bày cho tôi yêu phải không? Bất quá em thành công rồi! Hứa Chính Kỳ, tôi yêu em!"

Ngụy Châu nghe lời tỏ tình này của hắn mà trái tim trong lồng ngực mãnh liệt đập liên hồi. Y giương mắt nhìn hắn, không rõ chính là tư vị gì. Bất giác một dòng nước trong suốt không khống chế được lại rơi khỏi khóe mắt y. Hoàng Cảnh Du nằm xuống người y, vươn tay chạm vào khóe mắt ẩm ướt của y mà mơn trớn.

"Đau lắm hay sao? Tôi cắn em để em nhớ rằng tôi là người đàn ông của em, chứ không phải bất kỳ ai khác. Hãy nhớ kỹ, khắc ghi từng lời nói của tôi. Sau này tôi nhất định tôi sẽ hỏi lại!"

Hoàng Cảnh Du lại khom xuống hôn lên bờ môi y nhưng lần này lại vô cùng dịu dàng. Hắn rõ ràng không biết những giọt nước mắt kia không phải vì đau đớn ngoài thể xác mà chính là những thổn thức của trái tim Ngụy Châu. Những lời kia làm y cảm động nhưng hơn hết chính là đau lòng. Rốt cuộc giờ phút này, y đã hiểu cái gì gọi là tiến thoái lưỡng nan, mọi thứ hiện tại khiến y cảm thấy trong tâm một mảnh đau đớn. Những ôn nhu và phần tình cảm mãnh liệt của Hoàng Cảnh Du đã từng bước mang hắn bước vào ngưỡng cửa trái tim y. Y phải làm sao bây giờ? Thù mẹ chưa trả mà đã phải đánh mất đi chính con tim của mình.

Hắn càng hôn y, y càng phi thường đau lòng. Nếu mọi thứ không thể quay đầu trở lại, như vậy phần tình cảm này giữa bọn họ phải tính làm sao?

Hoàng Cảnh Du vừa hôn Ngụy Châu, ngón tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của y mà vuốt ve. Cánh tay kia ôm lấy eo y mơn trớn. Ngụy Châu lúc này muốn buông bỏ mọi thứ, thật sự quá mệt mỏi. Hãy cho y một lần này thôi, một lần tận hưởng cái gọi là vị ngọt tình yêu, một lần được sống trong nguôi ngoai thù hận. Ngụy Châu bất giác vươn đôi tay mình đặt trên hông hắn, từ từ vuốt ve. Hắn nhận được phản hồi của y thì hôn môi càng thêm mãnh liệt, cuốn mút lấy lưỡi y, cắn cắn day day lên bờ môi căng mọng kia mà say trong men tình ái. Một lúc sau hôn đủ, hắn rời khỏi môi y một đường hôn xuống cổ, khẽ ngậm lấy yết hầu của y mút vào. Ngụy Châu hơi nâng lên cơ thể mình vào tay hắn, cằm nâng lên cao, bờ môi khép hờ thỉnh thoảng vang lên những tiếng than trầm thấp trong cổ họng.

"Ưm...Cảnh Du!"

Hoàng Cảnh Du từ lúc nào đã tách hai đùi y bám bên hông mình, vừa hôn vừa ma sát hai thân thể lên xuống làm Ngụy Châu kiềm không khỏi khoái cảm mà thở dốc liên tục. Hai cánh tay trần trắng nõn bám chặt trên eo hắn để lại vài vết đỏ ửng.

"Gọi tên tôi..."

"Cảnh Du...Cảnh Du..."

"Yêu em!"

Hắn vừa nói vừa hôn xuống lồng ngực mềm mại của y, bàn tay với những ngón dài vững chãi nắm lấy tính khí đã dựng thành trụ của y mà vuốt ve lên xuống. Ngụy Châu giật mình là than một tiếng.

"A...Cảnh Du...đừng...a..."

Kích thích kinh người làm thân thể Ngụy Châu không ngừng vặn vẹo. Một cánh tay nâng nên đặt trên trán, bàn tay kia bất giác bị cắn chặt vào răng. Mắt y đã nhắm nghiền, mày nhíu chặt thành hàng, gò má ửng hồng, miệng hé mở nước miếng còn không tự chủ được liền chảy ra ngoài khóe miệng. Hình ảnh phóng túng này chính là một góc khác mà Hoàng Cảnh Du lần đầu nhìn thấy ở Hứa Ngụy Châu. Hắn càng nhìn càng thích thú. Hắn tiến đến ngậm lấy môi y mút vào, bàn tay vẫn đều nhịp nắm lấy tính khí trắng trẻo hồng hồng đáng yêu của y mà lên xuống. Thân thể cũng không ngừng lắc lư đưa đẩy tựa như nhồi sóng, nhìn cảnh tượng này có bao nhiêu dâm loạn cùng phóng túng.

Bất giác Ngụy Châu mở trừng mắt, phía sau cúc huyệt y từ lúc nào có thêm một ngón tay chọc vào. Y biết rằng sẽ rất đau, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng mà từ nhỏ y đã rất sợ đau. Cảm giác này khiến y không khỏi kinh hãi. Phấn hồng trên tay Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên nhuyễn xuống thiếu sức sống. Hoàng Cảnh Du liền rời khỏi môi y, nhìn sâu vào mắt y, hắn thấy vẻ hoảng loạn không che giấu trong mắt của người kia.

"Sợ?"

Ngụy Châu vừa gật đầu liền hối hận. Trước đây không phải cho hắn biết tình trường của mình cũng rất phong phú, hôm nay lại hiện thân là chú cừu chết nhát, không phải mâu thuẫn hay sao? Quả nhiên, Hoàng Cảnh Du đã bắt đầu nghi ngờ nhưng mà hắn không có nói ra. Hắn với đến đầu giường lấy gel bôi trơn quét một chút vào tay mình, lập tức cửa huyệt Ngụy Châu liền thấy mát lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

"Tôi sẽ nhẹ nhàng với em, đừng sợ!"

Hắn ôm y hôn một cái lên môi trấn an, nhưng mà sau đó không một thời khắc chuẩn bị, hắn nắm lấy thiết trụ đã to lớn khủng bố của mình, ở đầu còn chảy chút dịch trơn nhớt mà đẩy vào hậu huyệt của Ngụy Châu khiến y bật dậy, hét thảm một tiếng.

"A..."

Cả gân cổ cùng tơ máu ở thái dương hằn lên. Y cắn môi mình một cái máu lập tức ứa ra.

"Đau quá...Cảnh Du...em không chịu nổi...đi ra đi...a..."

Y càng cầu xin, hắn càng nhíu mày chặt nhưng cũng không có rút ra, ngược lại càng đẩy mạnh hơn. Một lúc sau, hắn giả như thoái lui ra ngoài làm Ngụy Châu mừng rỡ, nhưng sau đó lập tức kinh hãi. Hắn liền mạch vừa rút vừa đâm.

"Ba ba..."

Những âm thanh va chạm nơi mập hợp vang lên không ngừng. Ngụy Châu quằn mình níu chặt lấy cánh tay hắn, miệng không khống chế được cắn vào vai hắn, lập tức để lại một mảng huyết nhục mơ hồ.

"A...đau quá...đi ra đi...đi ra!"

Hoàng Cảnh Du không một thời khắc rời khỏi gương mặt Ngụy Châu, ghi nhớ hết những phản ứng của y vào trong lòng, ánh mắt hắn từ lúc nào chỉ còn một mảnh sâu thẳm.

"Em là của tôi. Của riêng mình tôi!"

Câu nói này của hắn hàm chứa nhiều ý nghĩa, bất quá Ngụy Châu vì quá đau đớn nên không có nghe thấy. Qua kinh nghiệm của hắn cùng phản ứng của Ngụy Châu, Hoàng Cảnh Du có thể khẳng định, y chưa từng phát sinh quan hệ với đàn ông. Mặt sau hoàn toàn chưa được bất kỳ ai khai phá. Phản ứng yếu ớt đó cùng sự nhạy cảm của cơ thể y, làm hắn vô cùng vui vẻ. Thì ra, hắn chính là người đàn ông đầu tiên của y, càng nghĩ đến hắn càng cảm thấy sung sướng. Tính khí không ngừng bị kích thích mà lớn thêm một vòng.

"Cảnh Du...tha cho em...tha cho em...ưm..."

Ngụy Châu vừa cầu xin vừa khóc như một đứa trẻ, bất quá Hoàng Cảnh Du cũng không có tha cho y. Hắn ôm y càng chặt, ra vào càng lúc càng mãnh liệt hơn. Bên trong sâu hút khít chặt lại nóng bỏng, hắn làm sao có thể rời đi được chứ?

"Cắn tôi đi, cắn đi!"

"Ưm..."

Hoàng Cảnh Du cười càng lúc càng rạng rỡ, hắn kéo lấy hai chân y đặt lên vai, thúc vào càng sâu tính khí của mình làm Ngụy Châu kêu gào đến khản cổ. Mồ hôi chảy dọc thái dương hắn rơi xuống bụng Ngụy Châu một mảng ướt át. Một lúc sau, y đến kêu cũng không còn nổi nữa, dường như đã đau đớn đến cực hạn, nước mắt cùng mồ hôi sớm đã hòa thành một mảng nhập nhằng trên gương mặt y. Trong đau đớn có cả khoái cảm kinh người, khiến y không cách nào dung hợp được, liền cố gắng thều thào một câu.

"Cảnh Du...ưm..."

"Gọi chồng, tôi liền tha cho em!"

Hoàng Cảnh Du không thấy y trả lời liền thúc mạnh vào một cái.

"...Ưm...chồng..."

Hắn nhìn y cười cười.

"Ngoan, chồng yêu em!"

Vừa dứt câu, Hoàng Cảnh Du liền thúc một cái nữa cùng một tiếng gầm, bất giác từ hậu huyệt của Ngụy Châu liền chảy ra một thứ chất lỏng đặc sệt nóng hổi màu trắng pha chút máu của y thành một mảng hồng hồng, theo mép đùi chảy xuống giường. Ngụy Châu hét lên một cái rồi im bặt, y trong cơn đau mà lịm đi. Phấn hồng trong tay Hoàng Cảnh Du cũng phóng xuất ra một mảng trơn nhớt. Hoàng Cảnh Du ngã lên ngực y thở dốc. Một lát sau hắn ngẩng người dậy gọi gọi Ngụy Châu nhưng y không có tỉnh. Hắn cười cười rồi ôm y mang vào nhà tắm cọ rửa thân thể cho y. Sau đó ôm Ngụy Châu lên giường rồi cùng ngủ một giấc đến quên cả trời trăng mây gió.

--------------

Ngụy Châu tỉnh dậy thì lúc này đã là xế chiều, tà dương tịch mịch le lói từng ánh sáng yếu ớt rọi vào gương mặt Ngụy Châu, y hơi nhíu nhíu mày từ từ mở mắt, bên cạnh đã không thấy Hoàng Cảnh Du đâu nữa, y nghĩ chắc có lẽ hắn đã đến Hoàng thị.

Ngụy Châu nhìn đồng hồ liền giật mình, hóa ra đã ngủ lâu đến như vậy! Y cũng không ngờ làm tình lại đau đớn đến như thế, làm bản thân tê dại. Thử cử động một chút, liền cảm thấy hạ phúc như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé, eo đau nhức, toàn thân như có ai đó dùng xe cán qua. Y cố gắng bò dậy nhích thân mình, bất giác toàn thân rơi xuống mép giường. Khi mông chạm đất, một trận đau đớn xộc lên đại não làm Ngụy Châu cắn răng nhắm nghiền mắt hét thảm một cái.

"Em đang làm cái gì?"

Từ lúc nào một vòng tay mạnh mẽ bế xốc y đặt lên giường. Hoàng Cảnh Du khi nãy ở nhà bếp nấu cháo, vừa định trở lên gọi y dậy thì nhìn thấy hình ảnh kia. Hắn vô cùng đau lòng. Hắn vốn dĩ đã yêu thích người này, khi biết y chưa từng cùng ai nảy sinh quan hệ thì càng muốn cưng chiều y nhiều hơn. Để hắn thấy y chật vật vì đau đớn mà ngã ở mép giường mà không khỏi xót xa.

"Sao không gọi tôi? Khi không muốn đi đâu? Ở yên một chỗ, khi nào hết đau mới được bước xuống!"

"Nhưng mà..."

"Còn không biết nghe lời?"

Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa trừng Ngụy Châu, bất quá y lúc này vành tai ửng hồng, đầu nhỏ cúi xuống tránh đi ánh mắt nóng hổi của hắn.

"Em...muốn đi vệ sinh nha!"

Mười phút sau y đã ngồi lại trên giường. Khi nãy Hoàng Cảnh Du không chút ngại ngùng mà bế y vào nhà tắm, sau đó còn giúp nâng để y đi có thể thoải mái nhất. Ngụy Châu chỉ có thể như cá chết mà tựa vào hắn, mặc hắn sắp xếp, từ đầu đến cuối cảm thấy toàn thân như phát sốt. Hứa Ngụy Châu y mười mấy năm nay cũng chưa từng đi toilet mà phải nhờ đến người khác, quả nhiên quá mất mặt. Người đó lại là Hoàng Cảnh Du vừa mới cùng y trải qua cái thứ quan hệ kia, bất giác y liền cảm thấy ngoài ý muốn.

Ngụy Châu nhớ lại chuyện thất loạn bất tao của mình cùng hắn lúc sáng mà không khỏi khóe môi cong lên một nụ cười, mặt ửng hồng mắc cỡ vô cùng đáng yêu. Nếu Hoàng Cảnh Du nhìn thấy hình ảnh tựa cô dâu nhỏ sau đêm tân hôn này của y, liệu hắn sẽ đè y làm thêm lần nữa chứ? Bỗng dưng điện thoại đặt trên bàn của Ngụy Châu vang lên, nhìn thấy dãy số liền biết đó là Tống Huy. Y nhìn nhìn bên ngoài không thấy Hoàng Cảnh Du đâu nữa thì nhẹ giọng trả lời một tiếng.

"Huy..."

"Nghe nói cậu cho người điều tra tôi?"

Từ bên kia vang lên một giọng nói trong trẻo cùng nụ cười ma quỷ khiến Ngụy Châu cảm thấy sống lưng lạnh ngắt. Y bất giác trầm giọng.

"Ông là ai? Tống Huy đâu?"

"Tống Huy? À...thằng nhóc đang bị trói đằng kia à? Yên tâm, hắn cho đến trước 4h chiều mai thì vẫn bình yên vô sự, bất quá chỉ ăn một chút khổ mà thôi!"

Ngụy Châu dựng thẳng sống lưng, mày nhíu càng lúc càng chặt. Giọng nói này tuyệt nhiên không phải Hứa Kiến Thành, như vậy chỉ có thể là Hà Bắc Thiếu hoặc Hà Bắc Nhu, hoặc là sở trưởng sở cảnh sát C thị mười năm trước. Những người này Tống Huy đều đang điều tra. Nhưng mà chất giọng ngả ngớn như vậy, không giống cảnh sát, vậy chỉ có thể là một trong hai người họ Hà.

"Nói điều kiện đi!"

"Ha ha...không ngờ cậu bình tĩnh đến như vậy! Tôi cho cậu địa chỉ, trước 4h ngày mai đến gặp tôi, nếu không thì cậu bạn kia của cậu e là...sẽ thê thảm lắm! Nhớ chỉ đi đến một mình, có gì thì cậu tự chịu hậu quả đi."

Ngụy Châu bất giác hít khí, từ lúc nào móng tay đã cấu chặt vào điện thoại.

"Được!"

-----------

HẾT CHƯƠNG 19