*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ thấy người này vận một bộ áo dài màu tím đậm, kim quan buộc tóc, chuỗi quan rũ xuống trên vai, tay cầm ngọc phiến, dung nhan rực rỡ vô song lại ẩn ước một tia yêu mị, một đôi bích mâu phảng phất sóng xuân ngưng tụ xán lạn đến mức có thể câu hồn nhiếp phách. Đừng nói ai khác trong điếm, ngay cả Diệp Vô Ảnh nhìn thấy đã không thể dời mắt, hồn diêu phách loạn.
Mà Minh Nhị vẫn thản nhiên cười cười nhìn người mới tới, đôi mắt mênh mang trong tích tắc trở nên trong suốt, “Hóa ra là Thất thiếu đấy à.”
Lan Thất xoạt một tiếng mở ngọc phiến ra, cười tủm tỉm nhìn Minh Nhị, nói: “Bản thiếu từ khi hay tin Nhị công tử gặp nạn liền lo lắng không thôi, ăn không ngon ngủ không yên, cho nên không quản ngày đêm mà lao đến đây. Nay thấy Nhị công tử vẫn bình an, hơn nữa còn có mỹ nhân làm bạn bên cạnh, lòng ta thật được an ủi.”
“Ồ?” Minh Nhị nghe thế như cười như không nhìn nàng, trong đôi mâu quang âm u sâu thẳm tựa như ẩn ước điều gì, “Làm phiền Thất thiếu nhớ nhung rồi.”
“Ai da, nói thế nào ta ngươi cũng từng cùng chung hoạn nạn, cho nên chút tình nghĩa ấy vẫn phải có.” Trong đôi bích mâu Lan Thất ẩn chứa ý cười, khẽ phe phẩy ngọc phiến, chuỗi quan trên vai phất phơ càng tăng thêm vẻ phong lưu phóng khoáng, “Chỉ có điều bản thiếu có một chuyện vẫn không hiểu, cớ sao Nhị công tử lại vô thanh vô tức rời khỏi Minh gia như thế?”
Lúc này ánh mắt Minh Nhị quét qua Diệp Vô Ảnh còn đang sửng sờ ở đối diện, nói: “Đêm đó tại hạ vốn sắp đi ngủ, bất chợt trong phòng xuất hiện một bóng người cùng một luồng hương lạ, tại hạ chưa kịp phản ứng lại thì đã bất tỉnh chẳng biết gì nữa, khi tỉnh lại thì đã thấy Diệp cô nương, lúc đó mới biết mình đã rời khỏi Minh gia. Sau đó lại phát hiện bản thân đã bị Diệp cô nương dùng thủ pháp độc môn phong bế huyệt đạo, trước khi được giải huyệt nếu không có nàng khai thông khí huyết qua huyệt thì sẽ nghịch huyết mà chết, cuối cùng thì đến nơi này.”
“Ồ?” Lan Thất nghe vậy chớp chớp bích mâu, tuyệt đối không có một tí mảy may đồng cảm, “Với bản lĩnh của Nhị công tử mà cũng bị mê hương mê hoặc?”
“Đó là vì Diệp cô nương thủ pháp cao minh võ nghệ phi phàm, mà bản lĩnh tại hạ lại chẳng thể so vào đâu.” Minh Nhị công tử đáp vô cùng khiêm tốn.
“Chà.” Lan Thất bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, sau đó dời bích mâu nhìn sang Diệp Vô Ảnh, “Có lẽ vị cô nương này chính là Ảnh đạo Diệp Vô Ảnh Diệp cô nương đại danh đỉnh đỉnh.”
Đột nhiên bị đôi bích mâu kia nhìn chăm chú, Diệp Vô Ảnh chấn động toàn thân, kế đó thần hồn mới quay về, đôi mắt khẽ động, bỗng dưng đứng đậy, tay chụp một cái lôi đoản đao ra khỏi vỏ, ánh đao sáng lóa đâm thẳng vào khuôn mặt Lan Thất, khi mắt thấy mũi đao đã gần ngay trước mí mắt nàng, ai nấy đều há mồm nín thở, lại nghe một tiếng vang nhỏ, đấy là đầu ngón tay Lan Thất búng lên mũi đao, tức thì đao kia đổi hướng, trượt qua tai nàng.
Diệp Vô Ảnh một kích không thành cổ tay khẽ động, chuôi đao đảo ngược, y theo thế đao cắt ngang, mũi đao lại đâm thẳng về phía hai mắt Lan Thất. Lan Thất ngửa người ra sau, dưới chân dời bước, phút chốc đã lùi xa một trượng; Diệp Vô Ảnh lần thứ hai đánh hụt, nàng ta lập tức xoay người xuất chiêu mới, đoản đao không rời hai mắt Lan Thất, tựa như bị trói chặt với đôi bích mâu kia. Mà Lan Thất cước hạ vô thanh thân hình như mị, cho dù Diệp Vô Ảnh dùng chiêu thức gì đâm từ góc độ nào thì vẫn luôn bị nàng tránh được; thỉnh thoảng bấm tay bắn ra, tiếng binh khí lanh canh, tay cầm đao của Diệp Vô Ảnh bị chấn động đến tê dại.
Đấu một lát, Diệp Vô Ảnh mới rồi còn hăng hái bừng bừng đột nhiên thu chiêu, đôi mắt xinh đẹp nhìn dáng vẻ vẫn ung dung điềm nhiên của Lan Thất, một lát sau mới nói: “Hôm nay dừng đây, ngày khác lại đánh nữa.”
Lan Thất thiếu xưa nay nổi tiếng cuồng vọng thế mà đối với chuyện này không hề tức giận, nghe vậy chỉ nhướn mày, nói: “Vừa rồi cô nương muốn lấy đôi mắt này của bản thiếu?”
“Đúng vậy.” Diệp Vô Ảnh khảng khái đáp, “Ta chưa từng thấy qua đôi mắt nào màu xanh mà còn đẹp như vậy, đương nhiên muốn thu lấy cất vào kho bảo của ta.”
“Ồ?” Khóe mắt Lan Thất khẽ động, sau đó cất tiếng cười to, nhìn Diệp Vô Ảnh từ trên xuống dưới, rồi gật gật đầu tỏ vẻ khá hài lòng, nói, “Trông cô nương thanh tú như vậy, bản thiếu cũng khá thích, không bằng ngươi gả cho bản thiếu làm Thập bát phu nhân, sau này bầu bạn bên cạnh bản thiếu, như thế có thể nhìn mắt của bản thiếu thường xuyên rồi.”
“Không được.” Diệp Vô Ảnh nghe thế lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm bích mâu của Lan Thất, càng nhìn càng cảm thấy ngứa ngáy, chỉ có điều bây giờ chưa có cách nào lấy được nên đành tạm gác lại, “Gả cho ngươi, mắt ngươi vẫn không phải là của ta, chỉ có lấy mắt ngươi cất vào kho bảo, khi đó mới là của ta.”
“Ô?” Bích mâu Lan Thất đảo vòng, khóe môi lộ ra ý cười như có như không, “Thì ra cô nương muốn lấy làm của riêng.” Nói xong dời mắt nhìn qua Minh Nhị, “Vậy cô nương bắt Nhị công tử, cũng là muốn cất giấu hắn vào trong kho bảo của cô?”
“Đương nhiên rồi.” Diệp Vô Ảnh vẫn khảng khái đáp, “Ta từ khi hạ sơn đã thấy qua rất nhiều nam tử, tuy cũng có vài người tướng mạo tuấn mỹ xuất chúng, song lại không có ai có được thần vận như Nhị công tử này, thật là xứng với cái danh ‘Trích Tiên’. Cho nên ta muốn dẫn hắn quay về đưa vào kho bảo của ta, sau đó dùng hàn băng ngàn năm đóng băng hắn, như vậy hắn có thể trường tồn mãi mãi.”
“Ồ?” Lời này vừa thốt ra đến cả Lan Thất cũng trố mắt, bích mâu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Vô Ảnh, sau đó lại nhìn vẻ mặt hờ hững của Minh Nhị, cuối cùng là cười rộ lên, “Ha ha ha… Hay hay hay! Cách này không tệ, sở thích của cô nương cũng rất thú vị. Bản thiếu thật là chờ mong, hôm nào đó liệu bản thiếu có thể đến nhìn qua đôi chút…?” Nói đến đó, khóe môi Lan Thất thiếu đặc biệt cong, đôi bích mâu cũng đặc biệt sáng, phải biết rằng… Đó là đóng băng Minh Nhị công tử đấy nhá, chỉ nghĩ thôi cũng thật khiến người ta hưng phấn.
“Được.” Diệp Vô Ảnh rất sảng khoái đáp ứng, “Ta dẫn ngươi đi.” Trong lòng lại nghĩ: Lúc này bản cô nương không đánh lại ngươi, không có cách gì đoạt được đôi mắt của ngươi. Nhưng đợi đến khi vào địa bàn của bản cô nương, ta nhất định bắt được ngươi, sau đó cũng sẽ đóng băng đôi bích mâu độc nhất vô nhị này!
“Bản thiếu mỏi mắt mong chờ.” Bích mâu Lan Thất lại đảo vòng trên người Minh Nhị đang ngồi im lặng một bên, “Bản thiếu cáo từ trước.” Nói xong không đợi đáp lại, người đã biến mất.
“Ấy? Thì ra không phải hắn đến cứu ngươi?” Diệp Vô Ảnh nhìn thân ảnh Lan Thất tiêu sái rời đi, không khỏi quay đầu lại nghi ngờ nhìn Minh Nhị, “Ta còn tưởng hắn đến cứu ngươi nữa chứ.”
“Thất thiếu xưa nay hành sự vô thường.” Minh Nhị công tử mỉm cười, đáp qua loa. Mục đích Lan Thất thiếu đến đây không ngoài hai điểm: Thứ nhất muốn thăm dò xem chuyện này thật giả thế nào, thứ hai là muốn nhìn xem hắn chật vật ra sao hoặc là để cười nhạo hắn. Chỉ có điều lời này Nhị công tử đương nhiên sẽ không nói với Diệp Vô Ảnh.
“Thôi được rồi, ăn no rồi thì chúng ta đi thôi.” Diệp Vô Ảnh chả thèm quan tâm Lan Thất thiếu đến làm gì, nàng chỉ quan tâm bảo vật độc nhất vô nhị hiện nay trên đời có nằm trong kho bảo ở nhà của nàng hay không, có thuộc sở hữu của nàng hay không thôi. Huống chi nàng rất tự tin vào thủ pháp điểm huyệt độc môn của mình, cho nên chẳng lo lắng Minh Nhị công tử dám không ngoan ngoãn theo mình.
Vì vậy hai người lại tiếp tục lên đường, dọc đường đi Minh Nhị công tử thế mà cũng được một phen kiến thức khác lạ.
Ví như, khi đi qua Nam Sơn thì bọn họ gặp phải một toán sơn tặc chặn đường đánh cướp.
Lúc đó đám sơn tặc ấy đang ẩn nấp trong rừng rậm thì thấy trên sơn đạo có một nam một nữ đang đi tới, dáng vẻ hai người trông đều hết sức xinh đẹp, mà thoạt nhìn có vẻ đều là người tay trói gà không chặt, do đó bọn chúng cho rằng đánh cướp hai người này là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều nhìn cách ăn mặc và hành trang của hai người quá tầm thường, không có vẻ gì là giàu có béo bở, cho nên bọn chúng khá thất vọng. Tuy nhiên ngẫm lại thì thấy, cô nương kia tuổi còn trẻ, dung mạo lại xinh đẹp, bắt về dâng cho trại chủ làm một tiểu phu nhân cũng không tệ. Còn gã nam kia nhìn qua tựa hồ là người đọc sách, có thể bắt về cho ghi chép sổ sách gì đấy, tóm lại nhất định hữu dụng. Nghĩ thế bọn chúng liền nhảy phóc ra đường chắn lối đi, bảo rằng phải trả tiền mãi lộ, không có tiền thì lưu người lại, nếu không chịu lưu người nữa thì đành phải lưu mạng.
Hai người Diệp Vô Ảnh, Minh Nhị đột nhiên nhìn thấy một đám sơn tặc nhảy ra, sau khi quan sát bọn chúng một lượt, khóe môi Minh Nhị ngậm một ý cười nhàn nhạt im lặng đứng một bên, còn Diệp Vô Ảnh thì tò mò hỏi một câu: “Trong sơn trại của các ngươi có trân bảo gì sao?”
Đám sơn tặc vừa nghe thấy thế đều cười ha ha, có tên đáp: “Trong trại bảo bối gì cũng có cả, cô nương chỉ cần đi theo chúng ta thì sẽ được hưởng dụng.”
Diệp Vô Ảnh nghe xong liền đồng ý theo bọn chúng lên sơn trại.
Đám sơn tặc nghe được lời này thoáng giật mình. Bình thường những khi bọn chúng đánh cướp đều khiến mấy người bị cướp kia hô to gọi nhỏ, khóc lên khóc xuống, đòi sống đòi chết, nào dễ dàng như lần này. Nhất thời bọn chúng không khỏi do dự, lại nhìn thanh đoản đao dắt bên hông cô nương xinh đẹp kia, thầm nghĩ đây không phải là mật thám của quan phủ hay của sơn trại khác phái đến thăm dò bọn chúng chứ?
Diệp Vô Ảnh thấy bọn chúng bất động, bèn giục chúng mau mau dẫn đường, nàng nóng lòng muốn thấy trân bảo lắm rồi. Có điều thế này lại càng khiến đám sơn tặc hoài nghi, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Minh Nhị đứng bên cạnh, trong lòng cảm thấy hai người này nhất định không đơn giản, càng khẳng định lai lịch hai người không nhỏ, chắc chắn không phải người đi đường bình thường, vì vậy âm thầm nháy mắt với nhau. Sau đó tên cầm đầu đáp ứng, để hai người đi đằng trước, bọn chúng theo sau nhằm ngừa hai người chạy trốn.
Sau khi Diệp Vô Ảnh sảng khoái nhận lời bọn chúng rồi, liền lập tức đi trước, Minh Nhị tự nhiên cũng đi theo, còn đám sơn tặc thì đi phía sau. Cứ đi thế chừng ba dặm đường, Diệp Vô Ảnh ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn lại thì phát hiện đám sơn tặc vừa rồi còn đi phía sau đã biến mất không thấy tăm hơi. Có điều nàng không hề tức giận, chỉ lẩm bẩm: “Một tên tiểu tặc mà dám chặn đường cướp của bản cô nương, không biết cô nương ta chính là tổ tông của cường đạo hay sao?”
Lại nói đám sơn tặc kia ỷ mình biết rõ địa hình lặng lẽ thoát khỏi hai người, sau khi về tới sơn trại mới lén thở ra một hơi, rồi lại lập tức chạy đi bẩm báo với trại chủ. Trại chủ vốn đang ngồi chờ thu hoạch của bọn chúng, lúc này nghe thấy chúng tay không mà về, không khỏi tức giận bừng bừng. Sau lại nghe bọn chúng giải thích, tuy rằng hạ hỏa đôi chút, nhưng vẫn rống một câu: “Thằng trai thì thôi đi, còn con bé đó thì có năng lực gì, ít nhất phải bắt về cho bản trại chủ mới được chứ.”
Lời này vừa dứt, mọi người liền nghe thấy một giọng nói giòn tan ngọt lịm: “Ta đến đây. Thì ra sơn trại của các ngươi ở chỗ này à, trông cũng ngon lành đấy.”
Mọi người cả kinh, lập tức theo tiếng mà nhìn thì thấy trên nóc nhà đứng hai người, chính là tiểu cô nương và gã nam tử ban nãy.
Một trận gió núi thổi qua, thổi bay tay áo hai người đứng trên nóc nhà phấp phới, phảng phất là sơn thần hiện thân, mọi người đứng dưới cảm thấy kinh hãi sững sờ hơn là cảm thấy đẹp mắt. Chỉ có điều vì sao luồng gió này còn mang theo mùi hương là lạ? Song lại rất dễ chịu. Đám sơn tặc hít hít mũi ngửi, có tên còn xấu xa nghĩ không biết đây có phải mùi thơm cơ thể của tiểu mỹ nhân không nữa?
“Chết cha, không hay rồi! Hương này…”
Có người bỗng hô một tiếng kinh hãi, nhưng chưa nói hết câu đã ngã phịch xuống đất, sau đó những tên sơn tặc khác cũng lần lượt nhũn người ngã phịch xuống. Tuy nhiên ý thức bọn chúng vẫn thanh tỉnh, trơ mắt nhìn tiểu mỹ nhân cười hì hì kéo nam tử nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Có mấy tên sức chống cự mạnh, mắt thấy hai người vừa đáp đất liền xiêu xiêu vẹo vẹo xông lên, lại bị tiểu mỹ nhân dễ dàng đạp một cước ngã chỏng queo.
Đợi tất cả đám sơn tặc đều ngã nằm trên đất không gượng dậy nổi, Diệp Vô Ảnh phủi phủi tay, ngắm nhìn bốn phía, “Không biết trong sơn trại các ngươi có trân bảo gì đây.” Nói xong liền bắt đầu chạy đi lục tìm.
Diệp cô nương ham đi tìm bảo, lưu lại một mình Nhị công tử đứng nguyên tại chỗ. Nhị công tử quét mắt một vòng nhìn đám sơn tặc nằm trên mặt đất đang mở to mắt vừa sợ hãi vừa tức giận mà nhìn hắn, khóe môi hơi cong, sau đó quay đầu đi đến ngồi xuống chiếc ghế dựa bọc da hổ của trại chủ, đưa tay chống má nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng kia trông thanh thản bao nhiêu có thanh thản bấy nhiêu, trông tao nhã bao nhiêu có tao nhã bấy nhiêu. Đáng thương đám sơn tặc này không động được cũng không hét được, cả đám không thể làm gì khác hơn là mở mắt trừng trừng nhìn hắn.
Sơn trại này mặc dù không lớn, nhưng dù sao cũng mang danh là trại, không như một mẫu đất có ba gian nhà tranh, do vậy trong một hai khắc ngắn ngủi Diệp cô nương chắc chắn không lục soát xong cả trại được. Hơn nữa người trong trại cũng không ít, vừa thấy nàng đột nhiên xông vào, nam nhân đương nhiên lập tức cầm đao quơ tới. Cũng may Diệp cô nương võ công cao cường, cộng thêm mê hương rất nhiều, nên những người đó nếu không bị nàng ta đánh ngã thì cũng bị dính mê hương mà đổ gục. Mà nữ nhân trẻ nhỏ vừa thấy Diệp cô nương dũng mãnh phi thường như vậy, nếu không thét chói tai bỏ chạy thì cũng là hoảng sợ đến không thể động đậy, còn nàng ta thì vội vàng tìm bảo nên không thèm đếm xỉa đến nhóm phụ nữ con nít này. Chỉ có điều… Tìm hơn nửa canh giờ, trại này cũng bị lật tung hơn phân nửa rồi, nhưng ngoại trừ vàng bạc cùng châu ngọc trang sức bình thường thì Diệp cô nương không tìm được một vật gì gọi là “Bảo vật độc nhất trên đời”, thật là thất vọng, thật là không cam lòng. Vì vậy nàng ta lại không ngừng cố gắng tìm kiếm.
Trong khi đó Nhị công tử ngồi dựa trên ghế dưỡng thần hồi lâu vẫn chưa thấy Diệp cô nương quay về, thầm nghĩ chắc trân bảo nhiều quá, hoặc chả có thứ gì. Trong lúc chán chết, Minh Nhị liền đứng dậy đi vòng quanh một chút. Hắn chỉ bị Diệp cô nương dùng thủ pháp độc môn phong bế huyệt đạo nên tạm thời mất đi võ công và tính mệnh bị uy hiếp, ngoại trừ điều đó ra thì không có gì khác người bình thường. Phòng ốc trước trại rất nhiều, Nhị công tử vào mấy gian đều thấy trống không, cuối cùng vào một gian bày biện khá lộng lẫy mà lại tục không chịu được thì thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nàng kia vừa thấy có người tiến vào liền vội vàng trốn dưới giường, thân thể run rẩy, nhưng run nửa ngày vẫn không thấy có động tĩnh gì, không khỏi lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn lại, vừa nhìn nhất thời quên cả hít thở.
Hoa sức cả phòng tựa hồ cũng chỉ để phụ trợ vị công tử vân đạm phong thanh kia, hắn dạo bộ trong phòng một vòng, dáng vẻ nhàn nhã thong dong tựa như đang du ngoạn.
Minh Nhị nhìn qua căn phòng một lượt, thì thấy trên chiếc bàn phía bên trái đặt một cây dao cầm, trông được lau chùi khá sạch sẽ. Hắn liền dời bước đi qua, bỗng cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, không khỏi quay đầu nhìn lại, thì thấy nàng kia đang ngơ ngác nhìn hắn, hắn lập tức mỉm cười, nói: “Mượn tạm phu nhân dao cầm này dùng một lúc.” Nói xong rồi cầm lấy rời đi, lưu lại nàng kia hãy còn ngẩn cười giữa cơn say mê.
Minh Nhị trở lại chỗ cũ, thấy bọn sơn tặc vẫn nằm đầy đất, hắn lại ngồi xuống ghế da hổ, đặt dao cầm trên đầu gối, thử gẩy gẩy dây đàn, tiếng đàn khá chuẩn, xem ra được dùng thường xuyên. Nghĩ lại căn phòng hoa lệ kia, đoán chừng là nơi ở của nữ nhân mà tên trại chủ yêu thích, còn cô gái kia có lẽ là tiểu thư nhà ai đó bị cướp đến đây làm trại chủ phu nhân.
Đầu ngón tay nhẹ khẩy, tiếng đàn vang lên, du dương như nước chảy xuôi dòng như hoa cỏ sinh sôi, phút chốc cao vút bạt ngàn thoáng cái dồn dập réo rắt như ngựa phi giáo múa cát vàng cuồn cuộn, ngay sau đó lại trầm thấp như nấc như nghẹn như nguy cơ trùng trùng, rồi lại nhẹ nhàng tươi sáng như trăm hoa đua nở như gió xuân thổi say lòng người… Tiếng đàn lúc cao lúc thấp lúc nhanh lúc chậm, khi thì lưu loát khi thì ngưng nghỉ, mà ánh mắt, vẻ mặt của đám sơn tặc trên mặt đất cũng theo tiếng đàn mà biến hóa, khi thì bình yên vui sướng, khi thì khuôn mặt đỏ bừng ánh mắt dữ tợn, khi thì si mê say sưa, khi lại thống khổ bi thương…Dao cầm