Giang Vãn Ninh nói xong thì cầm lấy điện thoại chạy mất: “Em đi ra ngoài với Trần Thư Nhiễm trước…”
Sau khi ra khỏi phòng nghỉ, cô dựa vào tường để tỉnh táo lại trong chốc lát, sau đó đưa tay xoa xoa vành tai nóng rực của mình, nghĩ thầm, nhất định sau này phải sửa cái tật nói không lựa lời này.
Giang Vãn Ninh tìm được Trần Thư Nhiễm trong một góc của hội trường, cô ấy mặc lễ phục dạ hội, ngồi chơi điện thoại.
“Ngồi đây làm gì vậy?”
“Không có mấy ai quen biết, cũng lười đi làm quen.” Trần Thư Nhiễm uống sâm panh, nhìn chằm chằm nơi nào đó đến mất hồn.
“Cũng có lúc cậu lười đi xã giao à?” Giang Vãn Ninh nghĩ, quả thật là lần đầu tiên từ xưa đến nay, cô kéo Trần Thư Nhiễm dậy: “Đứng dậy đứng dậy, đi ăn chút gì đó với tớ đi.”
Phía trước có các món lạnh, vừa nãy Giang Vãn Ninh đã nhìn thấy mấy kiểu bánh ngọt rất đẹp.
Vừa ăn một miếng, đột nhiên Giang Vãn Ninh nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Đến đây Tiểu Húa, đây là Tổng giám đốc Lưu.”
“Chào Tổng giám đốc Lưu, tôi tên là Hứa Tại Xuyên.”
Giang Vãn Ninh nghiêng người liếc mắt một cái, hôm nay Hứa Tại Xuyên giống như một con chim công, đi theo phía sau Tổng giám đốc đầu hói, chào hỏi khắp nơi.
“Ồ, chính là sinh viên tài năng du học ở nước ngoài về mà trước kia ông nói à.” Người đó nhận lấy danh thiếp của Hứa Tại Xuyên, tiếp tục khen cậu ta: “Quả là tuấn tú lịch sự.”
“Đúng vậy, đầu óc lanh lợi lắm, còn làm việc có tâm nữa. Trước đó, khi chúng ta nói chuyện làm ăn với nhà họ Giang, chúng ta đều không ngờ là khi đó nhà họ Giang đã trở thành nỏ mạnh hết đà, đúng không? Đây, thế mà lại bị Tiểu Hứa của chúng tôi phát hiện ra.”
Giang Vãn Ninh đang định rời đi, sau khi nghe thấy lời này thì dừng chân lại, không nhúc nhích gì nữa.
Hứa Tại Xuyên đã phát hiện ra nhà họ Giang có vấn đề ư?
“Hiếm có ở chỗ, khi đó Tiểu Hứa đang yêu đương với con gái nhà họ Giang. Lúc đó, vì quan hệ của cậu ấy và con gái của Giang Thành Quân nên tôi mới yên tâm giao hạng mục lớn như thế cho người mới là cậu ấy, ai ngờ sau đó cậu ấy vừa phát hiện ra nhà họ Giang không ổn là lập tức nói cho chúng tôi biết có thể nhân cơ hội để ép giá…”
Giang Vãn Ninh cảm thấy hoang đường vô cùng, nghĩ kỹ lại thì, khi Hứa Tại Xuyên đột nhiên nhắn tin xun xoe với cô, tính ra cũng đúng ngay thời điểm nhà họ Giang gần như không thể cứu vãn được nữa.
Cô cầm ly rượu vang đỏ đứng hồi lâu, mấy người đàn ông ở sau lưng vẫn đang khen Hứa Tại Xuyên nhìn xa trông rộng, nói cậu ta không vì tình cảm yêu đương mà làm chậm trễ tương lai của mình.
Cuối cùng, Giang Vãn Ninh vẫn không nhịn được mà quay người đi tới.
Cô quét mắt nhìn một vòng, hình như hai vị Tổng giám đốc còn lại hơi quen mắt, có lẽ đã từng thấy trên tin tức tivi.
“Chào cô, cô là?” Dương Minh không nhận ra cô.
“Tôi họ Giang, chắc là ông rất quen thuộc với bố tôi đó.” Trong lúc vô tình, Giang Vãn Ninh đã liếc mắt thấy biểu cảm của Hứa Tại Xuyên, thế mà vẻ mặt cậu ta lại như mây trôi nước chảy, không nhìn ra được chút khác thường nào.
Quả nhiên thời gian là thứ có thể tha mài mòn một con người, cô nhớ mang máng, năm cấp ba, mình chỉ nói có mấy lời hơi quá trớn với Hứa Tại Xuyên là cậu ta sẽ đỏ mặt, không ngờ là hôm nay lại biến thành dáng vẻ không cần mặt mũi như thế này.
Dương Minh nhìn cô chằm chằm một lúc, ông ta quả thật cũng không quen biết nhiều người họ Giang: “Bố của cô là Giang…”
“Giang Thành Quân, hôm nay ông ấy có việc không tới, nhờ tôi đến chào hỏi ông.”
Sắc mặt Dương Minh cứng đờ, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại như bình thường, ông ta cười nói với cô: “Ồ, được được được. Nói đến chuyện đó thì cũng xem như là tôi có lỗi với nhà cô, nhưng cô Giang cũng biết rồi đó, thương nhân xem trọng lợi ích nhất…”
Người xung quanh thấy bên này náo nhiệt thì cũng nhao nhao đến gần nghe ngóng.
Đặc biệt là trong trường hợp như ngày hôm nay, cách ăn mặc của Giang Vãn Ninh quá chói mắt, dù là nam hay nữ thì đều thích ngắm gái đẹp, chỉ chốc lát, sau bên cạnh cô đã có thêm mấy thiên kim nhà giàu.
Giang Vãn Ninh cười: “Đó là đương nhiên.”
“Tôi nghe nói gần đây bố mẹ cô đã dần bắt đầu khôi phục và vận hành công ty, sau này có cơ hội thì vẫn có thể hợp tác, chỉ là, đã làm hỏng tình cảm của cô và Tiểu Hứa, thật là đáng tiếc…” Sau khi Dương Minh nói xong, nghĩ đến hôm nay là sân nhà của nhà họ Tôn, ông ta nhanh chóng nói: “Có điều, tất nhiên nhà họ Tôn là một nơi gửi gắm tốt hơn.”
“Tình cảm của tôi và Tiểu Hứa?” Giang Vãn Ninh ra vẻ kinh ngạc nhìn thoáng qua Hứa Tại Xuyên: “Cậu ta nói thế nào với ông vậy?”
Trên mặt Hứa Tại Xuyên xuất hiện vết nứt, cậu ta vội vã đi qua muốn kéo cổ tay cô: “Vãn Ninh, vấn đề tình cảm chúng ta thì vẫn nên nói riêng đi thôi.”
Giang Vãn Ninh nhanh tay lẹ mắt dời tay mình sang chỗ khác, Trần Thư Nhiễm ở phía sau hóng hớt cũng mau chóng tiến lên một bước, chỉ vào tay của Hứa Tại Xuyên cảnh cáo.
“Chẳng phải vừa rồi còn nói trước mặt mọi người à? Sao tôi tới thì lại muốn nói riêng thế hả?” Dáng vẻ Giang Vãn Ninh bình thản và nhẹ nhàng như mây như gió: “Thế nào, cậu sợ Tổng giám đốc Dương biết chuyện cậu chạy tới làm người thứ ba cho tôi à?”
Vừa nói xong câu này thì mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Họ ngạc nhiên khi Giang Vãn Ninh có thể nói lời này trước mặt mọi người, nhưng còn ngạc nhiên hơn trước việc một “thanh niên tài tuấn” cỡ này mà lại đi làm loại chuyện đó.
“Giang Vãn Ninh, không thể nói bậy bạ được đâu.” Hứa Tại Xuyên không nhịn được nữa, ngay cả nụ cười luôn treo trên môi cũng vụt tắt.
“Vậy cậu giải thích thử xem xem, rốt cuộc hai chúng ta có quan hệ thế nào.”
Giang Vãn Ninh không giận việc Hứa Tại Xuyên nói cho Dương Minh biết nhà họ Giang xảy ra vấn đề, sau đó để Công thương nghiệp Minh Dương nhân cơ hội ép giá. Dù sao mọi người cũng là người làm ăn, kiếm lợi tránh hại là bản năng, hành động này rất đỗi bình thường.
Cô chỉ giận việc Hứa Tại Xuyên lợi dụng chuyện cậu ta và mình quen biết, bịa đặt quan hệ yêu đương của hai người để lấy được hạng mục này, sau đó lại làm bộ như vì công ty mà mình có thể hy sinh tình yêu, đóng kịch nói cho Dương Minh biết cậu ta đã bị thiên kim gặp nạn là mình đây đá văng, sau này mình đã có thể chuyên tâm làm việc cho công ty.
Dù rằng vốn dĩ chuyện này chẳng có gì đáng để khen ngợi, nhưng có vài doanh nhân lại cứ bị dính chiêu này.
Bọn họ ước gì nhân viên nào cũng được hình tượng như Hứa Tại Xuyên bịa ra, một lòng cúc cung tận tụy cho công ty đến chết mới thôi, không để ý đến gia đình hay sống chết, chỉ làm một cái ốc vít ba trăm sáu mươi lăm ngày không bao giờ rỉ sét.
Giang Vãn Ninh nhìn về phía cái “ốc vít”, vẻ mặt nhàn nhạt: “Cậu nói hay tôi nói?”
Cô ở lâu với Văn Thiệu, đã được lĩnh hội sâu sắc “kỹ năng” lạnh mặt của anh, lúc này, khi cô liếc nhìn Hứa Tại Xuyên, cô đã khiến cậu ta thấy vô cùng áp bách.
Sắc mặt Hứa Tại Xuyên càng ngày càng kém, sau đó cậu ta chỉ đành phải giải thích: “Lúc đó tôi theo đuổi cô ấy, chúng tôi không yêu đương.”
Trần Thư Nhiễm không nhịn được mà liếc mắt xem thường: “Đổi từ mới đúng chứ nhỉ? Gọi là dính chặt lấy, nhưng Ninh Ninh của chúng tôi không thèm để ý đến cậu.”
Cô ấy là người đã xem hết tất cả ảnh chụp màn hình WeChat của Hứa Tại Xuyên, sáng chào rồi tối chúc ngủ ngon một lần, không sót một ngày nào. Sau khi Giang Vãn Ninh nói rõ với cậu ta là đã mình đã thích người khác, cậu ta vẫn làm bộ như không nghe thấy, cũng không thèm ngừng hỏi han ân cần, còn hẹn Giang Vãn Ninh ra ngoài.
Khoảng thời gian đó Hứa Tại Xuyên liên tục nói lại chuyện thời cấp ba, như thể là cậu ta hận không thể cho cả thế giới biết Giang Vãn Ninh từng theo đuổi cậu ta. Cứ như thể là, cậu ta đã quay trở về sau bao nhiêu năm ròng rã rồi, nếu Giang Vãn Ninh không đồng ý ở bên cậu ta thì cô chính là người không biết điều vậy.
“Hôm nay tôi đặc biệt qua đây chỉ là để nói cho Tổng giám đốc Dương biết, tôi và Hứa Tại Xuyên không hề có chút quan hệ nào.”
“Mặc dù hồi cấp ba tôi từng mù mắt theo đuổi cậu hai ngày, nhưng cũng không thể mù thêm lần nữa mà đồng ý làm bạn gái cậu được.” Giang Vãn Ninh liếc qua Hứa Tại Xuyên đang mang sắc mặt xám ngoét, giọng điệu bình thản: “Muốn thăng chức thì đi con đường ngay thẳng đi, suốt ngày tính toán dựa vào phụ nữ thì tính là gì chứ?”
Sau khi cô nói xong, vừa định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy ba người đàn ông bên ngoài vòng vây.
Bỗng dưng Giang Vãn Ninh thấy hơi kinh hãi, vừa muốn lén lút thoát ra kéo ba chú cháu đang hóng hớt rời đi thì thấy người đi đầu đẩy đám người ra rồi bước vào.
Giang Vãn Ninh còn chưa đi qua mà cô đã nhìn thấy một bóng người đi “vèo” một cái hướng về phía bạn trai mình, hành động còn nhanh lẹ hơn cả cô.
Sau khi Dương Minh nhìn thấy Văn Thiệu thì đổi sang nụ cười rạng rỡ nhất trong tối nay: “Tổng giám đốc Văn! Ôi chao, vừa nãy tôi tìm cậu mãi, sao cậu…”
“Tìm em lâu lắm rồi đó.” Văn Thiệu như không nghe thấy gì, anh đi qua nắm tay Giang Vãn Ninh: “Sao lại ở đây thế?”
“Việc này, Tổng giám đốc Văn, đây là…” Cả người Dương Minh chấn động, ông ta nhìn quanh thì thấy Tôn Thanh Viễn.
Ông ta từng ăn cơm với bố của Tôn Thanh Viễn là Tôn Tung Thành mấy lần, cho nên có quen biết cậu.
“Tổng giám đốc Tiểu Tôn, việc này…”
Tôn Thanh Viễn cũng không muốn dính vào chuyện này, nhưng nhìn biểu cảm khiếp sợ của Dương Minh, cậu vẫn nhàn nhạt giải thích một câu: “Đó là thím nhỏ của tôi.”
Tôn Thanh Châu thấy nhiều người nên thuận miệng giải thích một câu: “Hôm nay tôi mới biết được, thì ra mấy chú bác trước kia đến nhà tôi đã hiểu lầm rồi, người muốn đính hôn không phải là tôi mà là chú nhỏ của tôi.”
Vừa nãy, Tôn Hoàn Nam đã gọi tất cả mấy anh em bạn già của ông đến phòng nghỉ, nói cho bọn họ biết lần trước nhầm lẫn, người sẽ đính hôn với con gái nhà họ Giang không phải là cháu trai mà là con trai út của ông.
Tôn Hoàn Nam coi trọng thể diện, ông không muốn thừa nhận cháu dâu tương lai biến thành con dâu tương lai ở trước mặt mọi người. Cho nên chỉ có thể tìm mấy ông bạn già truyền tin kia, bảo bọn họ về nhà nói với mấy bà vợ một tiếng, bảo bọn họ ngày mai đi chơi mạt chược nói chuyện nhiều hơn chút, âm thầm giải thích chuyện này.
Bấy giờ Dương Minh mới chợt nhận ra, xem như ông ta đã hiểu vì sao Tôn Tung Thành đang bàn chuyện thu mua tốt đẹp, mà bỗng dưng lại đổi thành em út bàn chuyện.
Ông ta từng qua lại một lần với Văn Thiệu, biết rõ Tổng giám đốc Văn này không dễ nói chuyện như Tôn Tung Thành, thủ đoạn kiên quyết hơn, con người cũng tàn nhẫn hơn.
Lúc trước ông ta đã đắc tội với bố vợ tương lai của Văn Thiệu, vậy thì đương nhiên là Văn Thiệu không khách sáo với ông ta được rồi, cộng thêm người bên cạnh ông ta còn đắc tội với vợ chưa cưới của anh…
Dương Minh lúng túng sờ đầu, thầm nghĩ xem phải làm sao mới ổn.
Trong lúc vô tình nhìn, ông ta thấy Văn Thiệu nhìn về phía Hứa Tại Xuyên, ông ta dứt khoát quay đầu lại: “Tiểu Hứa, cậu về trước đi.”
Hứa Tại Xuyên cũng không ngờ chuyện này lại thành ra như thế này, lập tức cuống cuồng hết lên: “Tổng giám đốc Dương, tôi…”
“Chuyện cậu dùng thủ đoạn không đàng hoàng để cướp hạng mục, tôi về tính sổ với cậu sau.” Dương Minh cau mày, tiếp tục nói: “Còn có chuyện của tập đoàn Khánh Khải trong tay cậu nữa, cậu cũng đừng quan tâm.”
Tập đoàn Khánh Khải?
Giang Vãn Ninh nhớ không lầm thì vừa rồi cô còn nhìn thấy con gái duy nhất của tập đoàn Khánh Khải nữa…
Trần Thư Nhiễm nhìn thấu tâm tư của cô, nhỏ giọng nói: “Hứa Tại Xuyên muốn xin cách thức liên lạc của người ta, hồi nãy tớ thấy tận mắt.”
“Chó không sửa được tật đớp phân.” Giang Vãn Ninh hạ giọng xuống mà mắng một câu.
Sau khi Hứa Tại Xuyên đi, đám người chậm rãi giải tán.
Trần Thư Nhiễm dứt khoát đi tìm hai anh em Tôn Thanh Viễn chơi, ba người độc thân ở cùng nhau thoải mái hơn một chút, tránh để mình loanh quanh làm bóng đèn bên cạnh Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu.
Vô tình Giang Vãn Ninh liếc mắt mà trông thấy Trương Hân Duyệt, cô ta đang nhìn cô cách một bàn thức ăn lạnh.
Văn Thiệu đưa tay ôm vai cô, hỏi: “Muốn qua đó không?”
“Không cần.” Giang Vãn Ninh cười cười: “Tối nay em đến đây không phải để gây gổ.”
Bạn không đụng tôi tôi không đụng bạn, hôm nay Trương Hân Duyệt không tới trước mặt cô nhảy nhót, Giang Vãn Ninh cũng sẽ không chủ động kiếm chuyện. Còn những lời cô ta nói trong thang máy, Giang Vãn Ninh cũng không muốn tính sổ với cô ta làm gì.
Trương Hân Duyệt cũng không có ý muốn đi kiếm chuyện, nhưng người bên cạnh cô ta lại không nhịn được.
“Bạn của em là bạn gái của Văn Thiệu?” Lý Minh Đạt bị gia đình sắp xếp chung đụng với Trương Hân Duyệt nửa tháng nay, đây là lần đầu tiên anh ta thể hiện vẻ mặt này trước Trương Hân Duyệt, vô cùng mừng rỡ.
Trương Hân Duyệt nhìn anh ta với tâm tình phức tạp: “Sao vậy?”
“Sao vậy?” Lý Minh Đạt không biết cô ta không biết thật hay thế nào, giọng điệu khoa trương lắm: “Anh ta là con trai út của Tôn Hoàn Nam, em chắc cũng biết nhà họ Văn ở Vân Thành năm đó nhỉ?”
Trương Hân Duyệt gật đầu, khi nhà họ Trương vừa mới làm giàu, nhà họ Văn ở Vân Thành vẫn được xem như là mặt trời ban trưa. Bố cô ta thích xem tin tức, trên đó sẽ luôn nhắc đến nhà họ Văn.
“Năm đó ông cụ Văn chỉ có một cô con gái ruột, gả cho Tôn Hoàn Nam làm đời vợ thứ hai, không lâu sau thì sinh ra vị Tổng giám đốc Văn kia.”
Sau đó ông cụ Văn buông tay qua đời, trong gia tộc không có con cháu có thể chống đỡ công ty, nhà họ Văn dần sa sút.
Nhưng tục ngữ nói, méo mó có hơn không, hiện nay, trong tay của vị Tổng giám đốc Văn này đang cầm gần như hơn một nửa tài sản của nhà họ Văn.
Chỉ mỗi khu tứ hợp viện ở trung tâm thành phố vào năm đó của nhà họ Văn thôi, khi đặt vào ngày nay thì không biết giá trị lên đến bao nhiêu nữa. Càng khỏi nói đến việc, cả đời ông cụ Văn yêu nhất là tranh chữ cổ, nghe nói con gái một của ông ấy cũng tinh thông những thứ này, hẳn là đồ để lại cũng vô giá.
Hô hấp của Trương Hân Duyệt không thông, ngực khó chịu.
Trước đó cô ta cảm thấy, mặc dù Giang Vãn Ninh trèo cao gả vào nhà họ Tôn, nhưng Tôn Thanh Châu rất đào hoa, không thể xem là mối nhân duyên tốt.
Cô ta còn có thể dùng việc này để tự an ủi bản thân, tự nhủ rằng, mặc dù không có nhiều sự lựa chọn cho hôn nhân của mình, nhưng cũng tốt hơn Giang Vãn Ninh một chút, ít nhất là vẫn có thể chọn được một người đàng hoàng…
Nhưng bây giờ…
Trương Hân Duyệt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay Giang Vãn Ninh, mắt đỏ đến mức sắp rỉ máu.
Lúc ở bãi đậu xe, cô ta cảm thấy Giang Vãn Ninh vẫn còn tình cảm với bạn trai cũ, đã đi theo nhà của chồng chưa cưới tới tham gia tiệc tối rồi mà còn mang theo món quà bạn trai cũ tặng.
Nhưng vừa rồi, khi nghe thấy câu nói đó của Tôn Thanh Châu, cô ta mới biết mình buồn cười đến mức nào.
Ở trong thang máy cô ta đã cố gắng phá hỏng mối liên hôn đã được quyết định của Giang Vãn Ninh, nhưng dù sao cũng không ngờ được là, ngay từ ban đầu, người ta đã không thèm hướng đến Tôn Thanh Châu, người bạn trai vào hai tháng trước của cô lại chính là con trai út của Tôn Hoàn Nam.
Bây giờ anh không chỉ giúp Giang Vãn Ninh giải quyết khủng hoảng của gia đình mà còn muốn cưới cô…
Trương Hân Duyệt cười tự giễu, cảm thấy mình giống như trò hề vậy.
Bắt đầu từ lúc đi học, bố của cô ta và bố Giang Vãn Ninh đã thường hay cạnh tranh nhau trong kinh doanh, cô ta cũng so bì chuyện học hành với Giang Vãn Ninh học cùng lớp.
Mỗi lần bố cô ta không được như ý thì đều sẽ nói buông lời chê trách cô ta và mẹ.
Ông ta nói Giang Thành Quân có người vợ tốt, là một người giỏi làm ăn, mà mẹ của Trương Hân Duyệt chỉ là một người vợ toàn thời gian, ngoại trừ lo liệu cho gia đình thì không biết làm gì cả, nhà mẹ đẻ cũng không giúp được gì cho ông ta.
Ông ta đổ hết mọi việc không như ý lên người mẹ của Trương Hân Duyệt, sau đó thì càng yêu cầu nghiêm khắc với Trương Hân Duyệt hơn. Ông ta nói vợ đã vô dụng hơn vợ người ta rồi, cho nên con gái ông ta nhất định phải ưu tú hơn con gái của Giang Thành Quân.
Thế là Trương Hân Duyệt ra sức học tập, bắt đầu từ tiểu học là cô ta đã liều mạng cố gắng.
Sau đó Giang Vãn Ninh dựa vào điểm nghệ thuật mà bước vào đại học Giang Nam, còn cô ta thì thi đậu vào bằng điểm văn hóa chân chính, còn học chuyên ngành tốt nhất của đại học Giang Nam.
Sau khi vào trường, năm nào cô ta cũng lấy được học bổng, năm nào cũng chú ý xem trên danh sách có tên Giang Vãn Ninh hay không.
Ở trường, bất kể là ở phương diện nào, cô ta cũng đều cố gắng làm đến mức tốt nhất, khi đó, mỗi lần cô ta về nhà, sắc mặt của bố đều rất tốt, còn khen cô ta có bản lĩnh, mãi đến sau khi tốt nghiệp…
Sau khi tốt nghiệp, bố liên tục sắp xếp cho cô ta đi xem mắt.
Ông ta nói nhà mẹ đẻ của mẹ Trương Hân Duyệt vô dụng, nhà chồng của con gái nhất định phải mang đến lợi ích cho công ty, cho nên ông ta ép Trương Hân Duyệt chia tay với người bạn trai thời đại học.
Trương Hân Duyệt cứ vậy mà nghe theo sự sắp xếp của bố, luôn tìm kiếm ứng cử viên con rể mà ông ta hài lòng.
Sau này cô ta gặp Tống Thiên Kỳ, cô ta đã thật sự động lòng, bố cũng nói mặc dù nhà họ Tống không phải là lựa chọn đầu tiên nhưng cũng được.
Nhưng sau khi cô ta và Tống Thiên Kỳ ở bên nhau, cô ta lại biết được anh ta từng theo đuổi Giang Vãn Ninh nhưng không có kết quả…
Từ nhỏ cô ta đã giống như một con rối gỗ, mục tiêu duy nhất chính là mạnh hơn Giang Vãn Ninh.
Trương Hân Duyệt vẫn luôn sống trong bóng tối, thuở đầu là bị cha mình bức bách, về sau, Giang Vãn Ninh bất giác trở thành bóng ma trong lòng cô ta lúc nào không hay.
Khoảng thời gian trước đó biết nhà họ Giang xảy ra chuyện cả nhà Trương Hân Duyệt đều có cảm giác nở mày nở mặt, bố hiếm khi đưa mẹ đi du lịch một lần, tình cảm của hai người đã được xoa dịu.
Lúc đó Trương Hân Duyệt cũng cảm thấy, đã trôi qua nhiều năm như thế, cuối cùng cô ta cũng mạnh hơn Giang Vãn Ninh rồi…
Mãi cho tới hôm nay, sau khi biết được thân phận của Văn Thiệu, một đòn từ trên trời giáng xuống đã khiến cô ta choáng váng.
Cô ta nhìn người đối diện từ xa xa, Giang Vãn Ninh đang nắm tay Văn Thiệu, không biết đang nói gì, cười nhẹ nhàng. Văn Thiệu cũng cười, sự cưng chiều và dung túng trong nụ cười đều không thể che giấu được…
Trương Hâm Duyệt hâm mộ, cô ta cũng đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, nhưng cuối cùng, vì một câu điều kiện gia đình nhà anh ta không tốt của bố, cô ta đã tự tay cắt đứt.
“Hân Duyệt, Hân Duyệt?” Người đàn ông bên cạnh vỗ vai cô ta.
Trương Hân Duyệt lấy lại tinh thần, sắc mặt không tốt lắm: “Anh nói gì cơ?”
“Anh nói em có thể giúp anh đi giới thiệu một chút không, Giang Vãn Ninh là bạn của em, nếu như cô ấy nói vài lời hữu ích giúp em, vậy anh…”
“Không thể.” Trương Hân Duyệt sa sầm mặt: “Em với cô ta không phải là bạn, em không thoải mái lắm nên đi nhà vệ sinh đây.”
…
Giang Vãn Ninh được Văn Thiệu dẫn đi một vòng quanh nơi này, hễ là người nhận ra anh thì đều nhao nhao tiến lên chào hỏi.
Nói chuyện với từng người xong, Giang Vãn Ninh mệt mỏi dựa vào cánh tay anh: “Em còn tưởng rằng anh sẽ không thích kiểu phải chào hỏi nhiều người như thế này chứ.”
“Đúng là không thích, nhưng một vài người ở đây đều có qua lại với gia đình, phải giới thiệu em với bọn họ.”
Nếu là một mình anh tới thì chắc chắn anh đã tránh đến nơi yên tĩnh từ lâu rồi.
Nhưng hôm nay thì khác, lần đầu tiên Giang Vãn Ninh đi theo anh tham gia trường hợp thế này, anh muốn để mọi người biết bạn gái của anh.
Giang Vãn Ninh thở dài: “Em cảm thấy giống như đi mời rượu cưới trước vậy…”
Mang giày cao gót đi một vòng, Giang Vãn Ninh đã cảm nhận trước được cực hình của hôn lễ.
May mà cả đời người bình thường không tổ chức được mấy lần hôn lễ, không giày vò quá nhiều.
“Nếu như em không muốn mời rượu thì có thể bỏ qua.”
“Còn có thể bỏ qua ư?” Ánh sáng Giang Vãn Ninh sáng lên.
“Chỉ cần em đồng ý gả cho anh, sau này cái gì anh cũng nghe theo em hết.” Văn Thiệu cầm chiếc nhẫn trên ngón tay cô vuốt ve, nói một cách hững hờ.
Lúc sáng Văn Thiệu vừa trả lại chiếc nhẫn đó cho cô, nhưng không trả chuỗi Phật châu mười tám hạt, nó luôn nằm trên tay anh.
“Lát nữa sẽ có ngọc lục bảo, hình như cũng lớn lắm, muốn không?” Anh nhớ, lần trước, khi mua chiếc nhẫn này, Giang Vãn Ninh cảm thấy viên đá quá nhỏ.
“Không cần đâu.” Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Em chỉ thích cái này thôi.”
Mười lăm phút nữa là bắt đầu buổi đấu giá, Giang Vãn Ninh đi nhà vệ sinh một lần trước khi vào chỗ ngồi.
Cô rửa tay xong thì đi ra, rồi cô lại nhìn thấy Trương Hân Duyệt ngồi trên ghế rơi nước mắt tại một góc của lối rẽ.
“Chia tay rồi, con không thích anh ta!” Trương Hân Duyệt vừa khóc vừa nghe điện thoại: “Sau này bố đừng ép con nữa, muốn gả thì bố tự đi mà gả đi, con sẽ không nghe lời bố đi xem mắt nữa đâu.”
“Bố đóng băng đi, con thà không tiêu tiền của bố còn hơn. Dù sao thì con cũng tốt nghiệp đại học Giang Nam, sẽ không đến mức xa nhà mà một công việc cũng không tìm được đâu.”
Giang Vãn Ninh cụp mắt, khẽ thở dài một hơi.
Khi học đại học, Trương Hân Duyệt rất xuất sắc, sau khi tốt nghiệp, một cô gái cùng khóa có thành tích tương đương với cô ta đã bước vào công ty lớn. Nếu như sau khi tốt nghiệp cô ta nỗ lực làm việc, thì có lẽ là cũng có thể làm rất tốt, ít nhất thì sẽ không đến mức việc gì cũng bị gia đình sắp xếp.
Có điều, may thay, cuối cùng Trương Hân Duyệt cũng đã tỉnh ngộ, người ta không thể sống dựa vào gia đình cả đời được.
Giang Vãn Ninh gọi một nhân viên phục vụ lại, bảo anh ta đưa khăn giấy và đá qua cho Trương Hân Duyệt, sau đó bước nhanh quay về hội trường.
Sau khi buổi đấu giá bắt đầu, Giang Vãn Ninh cùng với Văn Thiệu và người nhà họ Tôn ngồi ở hàng thứ nhất.
Cô còn quay đầu tìm Trần Thư Nhiễm, lại nghe thấy Văn Thiệu nói vừa rồi Tôn Thanh Viễn đã đưa cô ấy đi rồi.
“Đưa đi là có ý gì?” Giang Vãn Ninh sửng sốt mấy giây, Trần Thư Nhiễm không hề nhắn tin cho cô.
“A Viễn nói Trần Thư Nhiễm đói bụng, đưa cô ấy đi ăn khuya trước rồi.”
Giang Vãn Ninh gật đầu: “Cũng tốt, cháu trai thứ hai của anh trông có vẻ cũng là người tốt đấy.”
Văn Thiệu khẽ nói: “Anh còn tưởng rằng em sẽ sợ bạn của em chịu thiệt cơ.”
Hai người họ đều độc thân, ưng ý nhau rồi xảy ra chút chuyện gì đó thì cũng bình thường thôi.
“Ai chịu thiệt thòi còn chưa biết chắc đâu.”Giang Vãn Ninh khẽ xì một tiếng: “Em khá là lo cho cháu anh đó, sợ cuối cùng sẽ khóc lóc chạy về, nói mình không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa.”
“Cũng có khả năng.” Người cháu trai thứ hai của Văn Thiệu khá là đàng hoàng, chưa yêu đương được mấy lần, không sánh bằng Tôn Thanh Châu.
Tuy nói như thế, nhưng sau khi kết thúc bữa tiệc, Giang Vãn Ninh vẫn nhắn tin cho Trần Thư Nhiễm.
Đối phương trả lời bằng một icon OK, cô cũng không hỏi nhiều nữa.
…
Trên đường về, Giang Vãn Ninh nhìn thấy cửa hàng tiện lợi giá rẻ bên đường từ xa xa, bảo tài xế dừng lại.
“Anh đưa em đi.” Văn Thiệu xuống xe theo cô.
Sau khi hai người chọn chút đồ ăn vặt trong cửa hàng, Giang Vãn Ninh bỗng liếc mắt nhìn thứ nào đó…
Cô lượn hai vòng trong cửa hàng, cuối cùng nhỏ giọng thì thầm với Văn Thiệu: “Anh đi ra ngoài trước đi, em mua chút đồ riêng tư.”
Văn Thiệu nhìn đồ con gái dùng vào kỳ kinh nguyệt trên kệ hàng trước mặt, cảm thấy có lẽ là cô ngại chọn lựa trước mặt mình nên anh đi ra ngoài.
Thấy Văn Thiệu đã đi xa, Giang Vãn Ninh nhanh chóng đi đến quầy hàng, bỏ cả hai cái hộp nhỏ ở bên cạnh quầy kẹo cao su vào trong đống đồ ăn vặt.
Cô chưa từng mua thứ này, khi nhân viên quét mã thì cô mới nhìn thấy, hình như trên đó còn có kích thước.
Đây chính là điểm mù kiến thức của cô, Giang Vãn Ninh suy nghĩ một chút, nhanh chóng lấy hai cái khác có kích thước nhỏ hơn một chút rồi ném quá.
Dù sao thì mua nhiều một chút cũng không hại gì, lỡ như kích thước không thích hợp thì phiền phức lắm.
Cô nhét mấy cái hộp nhỏ vào trong túi xách của mình, sau đó vờ như không có gì mà mang đồ ra ngoài.
Sau khi lên xe, Giang Vãn Ninh không nhìn thấy Văn Thiệu.
Cô đợi hai phút mới nhìn thấy Văn Thiệu đi ra từ một cửa hàng tiện khác cách đó năm mươi mét.
“Anh đi làm gì vậy?” Giang Vãn Ninh thấy hai tay anh trống trơn.
Văn Thiệu không thay đổi biểu cảm mà lên xe: “Mua chút đồ riêng tư.”