- Dương Khải Hoàng, anh mau ra đây gặp em!!! Không em phá cửa thì đừng trách - Cô vỗ mạnh cửa rồi la lớn, hơi thở hồng hộc vì tức giận, cột khói bốc lên từ đầu cô. Như núi lửa sắp phun trào.
Hắn vốn không thích ồn ào cũng không muốn bị phá nát ngôi nhà nên đành mở cửa cho cô vào. Đầu hắn tựa cửa hai tay khoay lại ngước nhìn cô
- Em có biết xông vào nhà dân mà chưa được sự cho phép của chủ thì bị phạt hành chính không? - Hắn nói bằng giọng điệu hâm dọa.
- Vậy anh có biết lấy cắp xe của người khác mà chưa được sự cho phép của chủ thì sẽ bị phạt không? - Cô phân bua, hai tia lửa chiếu thẳng vào mắt hắn.
- Em là bạn gái tôi. Thứ gì của em cũng là của tôi. Cần gì phải xin phép. Còn đồ của tôi thì tôi tự quyết, em có quyền im lặng trước khi tôi tống em ra khỏi đây - Hắn cười ôn nhu nhìn cô đe dọa. Nói lý với kẻ như hắn thì chỉ có tức đến lộn ruột lên thôi. Cô cố nhịn, hai tay nắm chặt, ruột gan lồng lộng cả lên
- Vậy xe đâu? Mau trả em - cô xòe tay về phía hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn không chút e dè
- Phía bên trái, sân trước nhà. Về vui vẻ. Không tiễn!! - Hắn đóng sập cửa lại, Không định mời cô vào nhà uống một cốc nước rồi hẳn đi. Cô ấm ức dắt xe đạp rồi lủi thủi đi về. Dưới cái nắng oi bức của mùa hè, cùng sự ức chế nung nấu bao ngày. Cô chỉ muốn đấm vào mặt hắn một cú nóc-ao rồi bỏ đi.