Làm Yêu Nữ Gặp Phải Đại Thần

Chương 50: Phiên ngoại · Sở Dương

Trong hôn lễ, không phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy Từ Hoãn, nhưng là lần đầu tiên ta muốn đánh hắn.

Sau khi hôn lễ kết thúc hắn vẫn ngăn ta đi tìm Tô Diêu nửa đường chạy mất, ta liền rất muốn đánh hắn.

Nhưng hắn nói một câu “Ngươi còn có tư cách sao” làm cho ta lại muốn đánh chính mình.

Kết hôn với Lâm Ngưng là việc đoán trước được sau khi ta từ thành phố Z trở về. Cha của nàng cùng cha ta là đồng nghiệp lâu năm, cho nên khi cha mẹ nhắc ta chuyện này, nhìn mái tóc hoa râm của cha mẹ cùng ánh mắt nóng bỏng, một chút kháng cự trong lòng ta cũng biến mất luôn. Hơn nữa, ta cũng đã bỏ qua nữ nhân ta yêu nhất đời này trở lại bên đấng sinh thành ra ta, ta còn căng thẳng cái gì. Cho nên gật đầu nói được.

Cho nên, tương thân, kết hôn.

Lúc gửi thiếp mời ta do dựu rồi lại do dự. Ánh mắt nhìn chằm chằm địa chỉ hòm thư vô cùng quen thuộc trên màn ảnh máy vi tính, trong lòng trăm ngàn mối tơ vò.

Ta muốn gặp nàng lần nữa… Ta lại không muốn nhìn thấy bộ dạng mất mát của nàng.

Đang do dự, Vinh Tử tới nhà ta làm khách đi vào thư phòng, thấy bộ dáng của ta vỗ vai: “Nếu chia tay rồi ngay cả đường lui cũng nên chừa ra, tiết kiệm cho đôi bên đều thấy khó chịu.”

Sau đó đẩy tay của ta, cầm con chuột ấn gửi.

Ta nhìn thư tín gửi đi thành công, không biết trong lòng vừa mừng vừa lo.

Chẳng qua là không ngừng nghĩ ngợi, ta có thể một lần nữa thấy được khuôn mặt ta hàng đêm mong nhớ.

Nàng gầy…

Vào lễ đường ta liếc mắt liền thấy được ta nghĩ thấy người, nhưng tâm thương yêu không dứt phát hiện nàng tiều tụy. Cùng này chút ít ra vẻ nụ cười.

Vui vẻ, vì mình còn có thể ảnh hưởng nàng. Ưu thương, bởi vì ta cũng đã không thể theo nàng.

Máy móc hoàn thành buổi lễ kết hôn, chỉ là lúc tuyên thệ, ánh mắt ta không khống chế được vẫn hướng về phía người đó, nói “Ta nguyện ý” .

Diêu Diêu, anh thủy chung vẫn không quên, anh còn thiếu em một lời hứa hẹn.

Sau đó ta nhìn thấy nàng vẫn mỉm cười với ta. Sau đó, quyết tâm xoay người ra khỏi lễ đường.

Trong nháy mắt đầu óc trống không làm cho ta muốn đuổi theo, nhưng có người khác kéo cánh tay, quay đầu lại, người mới vừa trở thành vợ ta đang nhíu mày nhìn ta .

Nàng gọi ta, ông xã.

Ta chỉ cảm thấy vô lực.

Sau khi hôn lễ kết thúc, ở cửa tiệm rượu tiễn nhóm bạn được gọi là “bạn bè thân bằng”, ta nhìn thấy sắc mặt Từ Hoãn không tốt dường như đang đợi người, trong lòng xúc động đi tới: “Diêu Diêu đâu?”

Hắn khiêu mi xem ta , ta khẳng định hắn cố ý không làm cho ta dễ chịu, hắn nói rất đúng: “Con người ngu ngốc kia? Ta làm sao biết, hình như là vứt bỏ nam nhân của nàng mà chạy rồi.”

Ta nắm thành nắm đấm: “Nàng ở đâu?”

Từ Hoãn nhẹ cười khẽ: “Đừng nói là ta không biết, biết rồi ta cũng không sẽ nói cho ngươi biết.”

“Ngươi…”

“Ngươi trước tự hỏi mình, ngươi còn có tư cách sao?”

Ta còn có thể nói gì.

Vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông cau mày kia thì sửa lại lập trường.

Dù sao Diêu Diêu mạnh khỏe là quan trọng nhất.

Từ Hoãn đối với ta thật ra thì cũng không phải là địch ý. Ta biết hắn quan tâm Tô Diêu.

Trì Thủy Mặc.

Biết bên cạnh Diêu Diêu có người như vậy tồn tại, ta chỉ muốn —— thì ra chúng ta cũng đi được xa như vậy . Xa đến mức thậm chí không cần nảy sinh điểm gì chung.

Trong lòng thiếu một cái gì, nhưng cũng không hoàn toàn khó chịu, dường như còn có chút nhẹ nhàng.

Từ Hoãn đưa địa chỉ khách sạn cho Trì Thủy Mặc rồi hẹn ta: “Tân lang à, có thời gian không, chúng ta đi uống một chén.”

Ta biết đó là một vấn đề khó khăn, ta biết bên kia còn có cha mẹ của ta và… vợ đang đợi ta, nhưng là ta vẫn gật đầu nói, được.

Cho nên xế chiều hôm tân hôn, ta mấy năm qua lần đầu tiên làm phản bỏ qua hết thảy, thoát khỏi một thân lễ phục cùng Từ Hoãn đi đến một quầy rượu vắng vẻ.

Buổi tối khi về nhà, ta đến thư phòng, mở máy vi tính, download trò chơi ta xa cách ba năm.

Đó là trò chơi từ khi ta quen biết và yêu Tô Diêu.

Thành Đại Lý quen thuộc mà xa lạ, rất nhanh lên tới cấp 10 để gia nhập môn phái… Tô Diêu thích nhất Thiên Sơn. Ta biết, bởi vì chúng ta quen nhau lúc ta là một thích khách Thiên Sơn.

Đột nhiên đến lần này, ta lại chọn Võ Đang.

Trong hai môn phái duy nhất ta chơi, ta lựa chọn cái không dễ bị phát hiện.

Sau đó điên cuồng thăng cấp.

Sau khoảng thời gian ngắn ta xâm nhập bảng xếp hạng, không ai biết, danh sách bạn tốt của ta không có một ai.

Vốn cũng không phải là người quen, chỉ là khách qua đường, cần gì phải.

Đánh đủ 6 thì như thế nào (cái này ta cũng k rõ là j), cùng Hách Liên Thu Thủy sóng vai tranh hùng thì như thế nào, đệ nhất Võ Đang thì như thế nào… Chỉ có Yêu Nữ đang mặc chiến giáp thầm sắc xuất hiện ở trên vách đá Bạch Sơn trắng như tuyết, tài khoản này mới có ý nghĩa.

Ta đi vào trò chơi này, Từ Hoãn từ đầu đến cuối cũng biết. Ta cũng không có tính gạt hắn.

Quên mất ước nguyện ban đầu ra sao mà đến… có điều không sao cả, đối mặt Tô Diêu, mất đi tỉnh táo dễ dàng vọng động đã thành chuyện thường như cơm bữa của ta.

Từ đó, phiêu bạt giang hồ, theo đuổi nữ thích khách kia, thậm chí có lúc đặc biệt trở thành bóng dáng của nàng.

Không ngần ngại nàng không chấp nhận 999 đóa hoa hồng của ta, không ngần ngại nàng không nhìn ta vì nàng mà xuất Mạn Thiên Hoa Vũ, không ngần ngại nàng bất mãn ta giúp nàng đánh kẻ địch.

Bởi vì biết lòng của nàng đã hướng sát đến Hách Liên Thu Thủy.

Cho nên trong mắt không xem trọng ta ta.

Kính Hồ dưới trời chiều, đuổi đám người Khúc Vô Song, nghênh đón Hách Liên Thu Thủy.

Lúc đứng đối diện Thiên Sơn mạnh mẽ lạnh lùng nhìn nàng, nàng khẽ dịch chuyển bước chân làm cho trong lòng ta đau khổ.

Nhưng ta còn muốn tranh giành.

Không tại sao, nếu Từ Hoãn nói ta không xứng với, ta muốn xem, người nam nhân thứ hai xông vào cuộc sống của Tô Diêu, có xứng hay không.

Lâm Ngưng biết ta đang chơi game. Ta vốn cũng không định giấu nàng.

Chẳng qua lúc ta lần đầu tiên tặng Yêu Nữ 999 đóa hoa hồng, nàng đi vào thư phòng đưa nước cho ta nhìn thấy, cười nói câu: “Nhìn không ra anh cũng là người có tình.”

Ta có chút lúng túng.

Vốn định lấy vài lý do qua loa, nàng lại không cho ta cơ hội: “Là Tô Diêu sao?”

Mặc dù ta không nhắc tới Tô Diêu trước mặt nàng, nhưng là thất thường trong hôn lễ cùng tính tình cha mẹ ta, Lâm Ngưng biết chuyện trước kia cũng chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.

Cho nên cũng không có gì cần giải thích.

Biểu hiện của Lâm Ngưng lại làm cho ta không giải thích được, nàng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ta, cười nói: “Em còn chưa từng chơi game online, lúc đi học chỉ để vượt qua các kỳ thi của thầy cô, đúng là một chút niềm vui cũng không có., cơ hội tốt như vậy để cho em học tập một chút.”

Ta nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng có chút giật mình, nhưng vẫn không nói gì.

Từ ngày đó, cảnh tượng kỳ lạ cứ thế diễn ra trong thư phòng của ta.

Ta ở trong game bảo vệ một nữ nhân.

Bã xã của ta ngồi ở bên cạnh xem xét.

Thỉnh thoảng nhắc ta, “Cảnh này anh thả phá hoa ra nhìn hiệu quả hơn.”

Từ từ, Lâm Ngưng lại cũng bắt đầu quấn ta dạy nàng một số thao tác, hơn nữa học được rất nhanh. Vốn công việc của nàng dễ dàng hơn ta rất nhiều, cho nên khi tan việc về nhà lúc nào cũng thường nhìn thấy Lâm Ngưng ngồi yên trước máy vi tính chơi game.

Nàng có một chút rất giống Tô Diêu, chính là lười luyện cấp, không thích đánh quái kiếm kinh nghiệm. Cho nên đơn giản chỉ lấy nick của ta mà chơi.

Một cái khiến ta giật mình là một lần nàng lấy nick của ta đi Cổ Mộ giúp Tô Diêu, thậm chí không tiếc tặng hoa hồng cùng Mạn Thiên Hoa Vũ —— ta nhất thời im lặng.

Lâm Ngưng lại tự tiếu phi tiếu: “Đổi lại là anh, anh không phải cũng làm như vậy sao?”

Ta tiếp tục im lặng.

Ta bắt đầu cảm thấy Lâm Ngưng cùng nữ nhân dịu dàng, không có cảm xúc ta biết trước khi kết hôn có khác biệt.

Nàng bắt đầu thâm nhập xung quanh ta.

Cái cốc trên bàn máy tính, mấy quyển sách tham khảo chuyên ngành trên tủ, mấy miểng giấy nhớ trong ngăn kéo…

Xâm lược lợi hại nhất vẫn là trò chơi của ta…

Lúc ta thấy nàng lại dùng Vạn Nhận Long Uyên đứng bên cạnh Yêu Nữ hành động giống một hộ hoa sứ giả, ta xoa thái dương: “Anh thấy nick này không phải đang tiến hành đổi chủ, mà bây giờ đã hoàn toàn đổi chủ rồi .”

Nàng cười rất đắc ý: “Nữ nhân dĩ nhiên hiểu rõ nữ nhân. Bảo vệ Yêu Nữ còn không bằng để em.”

Nghe một chút, rõ ràng có đạo lý.

Ai tới nói cho ta biết, những đạo lý khó hiểu kia của nữ nhân này ở đâu ra vậy.

Lúc Từ Hoãn đem sách mới của Tô Diêu cùng phiên bản đang khai thác trò chơi mới của công ty Trì Thủy Mặc gửi cho ta, ta không thể không thừa nhận, người nam nhân này, hắn xứng.

Chơi game hơn nửa năm, ta chứng kiến hắn đáp ứng hết thảy suy nghĩ của Tô Diêu… Những thứ kia ta còn có tư cách, những thứ lúc ta còn bên Tô Diêu phiêu bạt giang hồ lại không để ý đến, hắn cũng làm được.

Ngay cả mơ ước mà Tô Diêu từng thỉnh thoảng nói với ta, hắn cũng thay nàng hoàn thành.

Nam nhân như vậy, làm sao lại không xứng.

Cho nên ta quyết định lần cuối cùng đứng trước hai người đã không còn gì có thể ngăn cản.

Trước miếu Nguyệt lão, bọn họ sắp kết hôn. Nhưng bởi vì sự xuất hiện của ta, hôn lễ thành chiến trường.

Chiến trường của Hách Liên Thu Thủy cùng Yêu Say Đắm.

Cũng là ta, Sở Dương cùng Trì Thủy Mặc. Chẳng qua là, thắng thua này, đã sớm định.

Yêu Nữ đưa chúng ta đến đấu trường Đại Lý ít người qua lại.

Lúc đứng ở trên võ đài trong lòng ta xúc động, nhưng không biết đây là cái gì.

Cho đến tranh tài kết thúc, hai người chúng ta ra khỏi sân đấu, Yêu Nữ một câu “Sở Dương”, ta mới hiểu rõ, thì ra là đó là cộng hưởng.

Chúng ta từng ở võ đài này nói vô số lần PK, ta còn nhớ rõ bộ dáng xinh đẹp của Tô Diêu năm đó bởi vì thủ pháp đánh không lại ta lúc ăn quịt làm nũng kia, còn có nàng bộ dáng đắc ý tức giận lúc ta để cho ta đứng im cho nàng đánh….

Lúc Tô Diêu nói làm thế nào nhận rat a, trong lòng có chút áy náy, ta làm sao lại cho là Diêu Diêu không nhận ra ta… nàng hiểu ta như ta hiểu nàng. Hách Liên Thu Thủy tewcj tiếp rời đi, rất yên tâm cho hai người chúng ta một khoảng không gian. Ta mang theo Yêu Nữ đã thuộc về người khác bay khắp thành Đại Lý, một lần cuối cùng theo nàng ngắm phong cảnh nàng yêu thích.

Sau đó ta nắm tay nàng, đến trước miếu nguyệt lão Lạc Dương, giao cho nam nhân có thể cho nàng cả đời yên ổn.

Hôn lễ của bọn hắn ta không đến, lại nhớ đến cảnh tượng pháo hoa chúc phúc khắp nơi. Đứng ở trên đường cái thành Lạc Dương, không cưỡi ngựa lặng lẽ đi khắp thành.

NPC xóa nhân vật bao nhiêu năm vẫn đứng ở đó, bình tĩnh nhìn bao nhiêu người qua.

Ta cười cười, cùng hắn nói chuyện với nhau, như lúc ta tới như vậy, lặng yên không một tiếng động, ta cũng vậy muốn ra đi yên ổn không có sóng. Còn chưa ấn xác định. Trên kênh Riêng tư gửi đến một tin nhắn:

【 Riêng Tư 】【 Hãy tiếp tục, nói yêu 】: Hắc, đại thần, lấy ta không?

Ta sững sờ. Mở tài liệu cá nhân… tiểu Nga Mi cấp 30.

Đại khái là trò đùa của mấy nick nhỏ sao, ta không để ý đến.

Chốc lát, nàng rồi lại gửi tới một cái.

【 Riêng Tư 】【 Hãy tiếp tục, nói yêu 】: Xóa nick này đi quá đáng tiếc, không bằng dùng nó để bảo vệ em.

Ta cau mày, trả lời: Tránh xa ra chút.

【 Riêng Tư 】【 Hãy tiếp tục, nói yêu 】: Chậc chậc, không phải Yêu Nữ anh liền hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc.

【 Riêng Tư 】【 Hãy tiếp tục, nói yêu 】: Này, họ Sở, anh có biết trong hôn nhân tài sản của vợ cũng là của chồng, anh hao phí nhiều vàng như vậy tạo một tài khoản cao cấp, đã nghĩ đến việc phó mặc thế này? Anh nghĩ thật hay. Tổn thất này, em còn phải gánh chịu một nửa đấy…

Ta nhất thời hiểu rõ. Do đó đứng dậy đi ra thư phòng, lướt qua phòng khách đi tới phòng ngủ, quả nhiên, Lâm Ngưng lại đang ngồi trên ghế bên cửa sổ, ôm laptop, cười khanh khách nhìn ta .

Ta khiêu mi.

Lâm Ngưng lại để máy vi tính xuống đi tới chỗ ta, lần đầu tiên chủ động thân mật ôm lấy ta: “Yêu Nữ cũng lập gia đình, anh cũng nên hồi tâm .”

“Từ nay về sau, xa cách Yêu Nữ của anh, tiếp tục với bà xã của anh.”

“Em biết, anh lấy em là ý ba mẹ , cho nên em cho anh thêm một cơ hội, ở trong game, lại một lần nữa trở thành vợ chồng, như thế nào.”

Không đợi ta phát biểu ý kiến, Lâm Ngưng lại tiếp tục nói:

“Anh có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả lời anh nói sẽ là bằng chứng chống lại anh trước tòa.”

Ta lần đầu tiên thấy được tài ăn nói của bà xã sinh viên khoa luật.

Nhìn lại Lâm Ngưng lại cong cong khóe miệng, kiên trì mặt mày.

Nhớ tới mấy năm gần đây Lâm Ngưng ở bên cạnh ta từng ly từng tý, không giống cái kinh tâm động địa lúc ở bên Yêu Nữ,mà là yên bình ổn định.

Ta biết, Lâm Ngưng cho chúng ta cơ hội của riêng mình.

Cho nên trong nháy mắt làm ra quyết định: “Phu nhân có lệnh, làm sao dám không tuân lời.”

Sau đó ta thấy được Lâm Ngưng lại rực rỡ nở nụ cười.

Vài năm sau, lúc ta dỗ con gái ngủ, vừa quay trở lại phòng ngủ tịch thu máy vi tính trong tay thê tử.

Nữ Nga Mi Top 5 trên bảng xếp hạng cao thủ game, để danh hiệu【 Yêu Say Đắm nương tử 】đang tại võ đài Lạc Dương PK vui quên trời đất.

Ta đột nhiên nhớ tới một cái vấn đề. Cho nên mặt dày hỏi: “Bà xã, thật ra thì em trước khi kết hôn đã yêu anh phải không? Nếu không làm sao ngoan ngoãn nghe ba mẹ lấy anh, khi đó ta còn chưa hồi tâm đâu.”

Lâm Ngưng lại trợn mắt: “Anh ngốc nghếch, nhiều năm như vậy mới kịp phản ứng? Không yêu anh thì sao lại gả cho người trong lòng còn có nữ nhân khác? Người nào lại trơ mắt nhìn anh ngày nào cũng chán ngấy ở trong game đi bảo vệ nữ nhân khác lại còn ngây ngốc nhắc nhở? Anh cho là em không có việc gì làm sao?”

Ta nói: “Em cũng có thể ra lệnh cho anh không được chơi game, cấm tiếp xúc Yêu Nữ …”

Lâm Ngưng lại ném một quyển sách vào người ta, đột nhiên sau đó xoay người kéo chăn đi ngủ .

Ta cầm sách, nhất thời há hốc mồm —— binh pháp?

lên

Mở ra tên sách, bốn chữ to đỏ tươi—— Dục Cầm Cố Túng.

Được rồi, ta thừa nhận.

Nhận thức của ta về bà xã có chút sai lầm.

Ta cho là tiểu bạch thỏ thuần lương, thì ra là nàng mới là thợ săn trí tuệ nhất.

Mà ta, chính là con mồi của nàng.

Có điều, cái bẫy này sập, bất luận ta ước nguyện ban đầu như thế nào, ít nhất, ta không hối hận.

Bẫy sập rất xa hoa, con mồi rất hạnh phúc.

Cho nên ta cũng bò lên giường, ôm cả chăn lẫn người vào trong ngực. Cọ vào đỉnh đầu của nàng nói: “Bà xã, cám ơn em.”

Cám ơn em không buông tay, cám ơn sự bao dung của em.

Lâm Ngưng ngây ra trong chốc lát, sau đó xoay người lại.

Vẫn là ánh mắt phát sáng kia, vẫn là thói quen giận giọng nói: “Tồi rồi còn ầm ỹ cái gì? Ngủ đi! Sáng mai còn phải đi làm!”

“Tuân lệnh.”