Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 7: Từ Hôn

...

Nam Lĩnh Thành - Trần Gia!

- Gia chủ, người của Ngô gia đến, nói muốn gặp gia chủ!

Tên người hầu chạy vào thư phòng nói với Trần Thiên Hàn.

- Được, ta ra liền!

...

Trần Vũ chuẩn bị rời khỏi phòng, đột nhiên có một người hầu chạy tới tìm hắn.

- Vũ thiếu gia, tộc trưởng cho mời thiếu gia tới chính sảnh một chuyến, ba vị trưởng lão đã tới rồi, chỉ còn chờ thiếu gia người.

Người hầu sau khi thấy Trần Vũ liền ôm quyền, hành lễ, sau đó nói.

Trần gia là đại gia tộc, quy củ rất nghiêm, tuy rằng địa vị của Trần Vũ trong Trần gia không cao lắm, tuy không cấm được những người hầu này nói xấu hoặc khinh thị sau lưng, nhưng nếu đứng trước mặt phải giữ ngữ khí cung kính như thường.

- Ba vị trưởng lão đều đến? Trần gia có đại sự gì đó phát sinh hay sao?

Trần Vũ khỏ hiểu, hỏi.

Người hầu trả lời:

- Ngày hôm nay Ngô tộc trưởng dẫn theo Nhã Phi tiểu thư tới đây, nói có chuyện quan trọng gì đó cần trao đổi, có quan hệ rất lớn với thiếu gia, nhất định phải mời thiếu gia nói chuyện trực tiếp mới được.

Sắc mặt Trần Vũ âm trầm xuống, nói:

- Ngươi trở về đi, ta sẽ lập tức tới ngay.

Người hầu rời đi, sắc mặt Trần Vũ trở nên trầm tư, hắn như thế nào cũng không thể vui vẻ được, chuyện ngày hôm trước mới vừa diễn ra, xem như nàng ta rất ghét hắn, lần này hai người kia tới chắc cũng không có chuyện tốt lành gì để thương lượng.

- Bọn họ nói có chuyện quan trọng cần ta trực tiếp gặp mặt mới nói được, chẳng lẽ... đến đây để từ hôn sao!

Nghĩ tới đây, Trần Vũ nhướng mày, một cỗ dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng.

- Xem ra là bởi vì ta mà chuyển biến, thấy ta phế vật quá, không chịu được nữa nên muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này để đến với Trương Thiếu La kia đây mà!

Tuy rằng Trần Vũ đối với Ngô Nhã Phi có thể nói là không một chút tình cảm nào, thế nhưng nếu bị người ta tới tận nhà hối hôn đối với hắn lẫn người thân mà nói chính là ô nhục to lớn.

Tên tuổi phế vật của hắn tại Nam Lĩnh Thành đã sớm lưu truyền rộng rãi, mà Ngô Nhã Phi lại là một trong những song kiêu của Nam Lĩnh Thành, người ngoài bàn về cuộc hôn nhân này hầu như tất cả đều nói hắn là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, bị mọi người ghét bỏ.

Đột nhiên, hai mắt Trần Vũ sáng ngời:

- Có rồi!

Lấy ra giấy bút, rất nhanh Trần Vũ viết sẵn một chữ cất vào trong lòng, sau đó rời khỏi phòng đến đại sảnh.

Hiện tại hắn cũng chưa dám khẳng định là Ngô Nhã Phi tới hối hôn, tự nhiên không thể làm sằng bậy, trong lòng quyết định hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Tộc trưởng Trần gia Trần Thiên Hàn ngồi tại chủ vị chính sảnh, ba vị trưởng lão ngồi ba ghế hai bên.

Ghế trên phía bên trái có một vị trung niên nhân đang ngồi, Trần Vũ nhận ra được, người này chính là tộc trưởng Ngô gia Ngô Thương, còn đứng bên cạnh chính là Ngô Nhã Phi.

Trần Vũ tiến vào chính sảnh, Ngô Thương quay đầu nhìn thoáng qua, liếc mắt khinh bỉ, bỏ chén trà xuống.

Nhị trưởng lão nhìn về phía Trần Vũ, trong ánh mắt để lộ một tia âm lãnh, kèm theo một tia xem thường cùng trào phúng.

- Gia gia, tam vị trưởng lão...

Trần Vũ đồng thời hướng Trần Thiên Hàn cùng ba vị trưởng lão hành lễ, Trần Thiên Hàn gật đầu phất tay, Trần Vũ ngồi vào vị trí của của mình.

Đại trưởng lão cùng với tam trưởng lão đều rất bình tĩnh, duy chỉ có nhị trưởng lão thì lộ tiếu ý, quan sát một ít biến hóa rất nhỏ này, Trần Vũ càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.

Đại trưởng lão và tam trưởng lão tuy có vẻ bình tĩnh nhưng rõ ràng không được vui vẻ, đối với Trần Vũ mà nói khẳng định là tin tức không tốt.

Ngô Thương cười nhạt, hơi hành lễ với Trần Thiên Hàn, nói:

- Trần huynh, hiện tại Trần Vũ đã tới rồi, ta sẽ nói lại những lời vừa rồi một lần nữa!

Trần Thiên Hàn với sắc mặt bình tĩnh không lên tiếng, nhị trưởng lão cười nói:

- Ngô tộc trưởng, mời nói.

Ngô Thương đứng lên:

- Đêm qua tiên phụ báo mộng cho ta, nói suốt đời người đã có một quyết định sai lệnh nhất, chính là ưng thuận hôn sự của Phi nhi…

Trần Vũ cười cười, như đã chuẩn bị trước tinh thần, cũng không có gì bất ngờ, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống.

Ngô Thương tiếp tục nói:

- Tiên phụ nói, mệnh cách Phi nhi và Trần Vũ bất hòa, người đã khiến Phi nhi rơi vào đống lửa, trong lòng hổ thẹn, linh hồn không được siêu thoát, nguyện vọng lớn nhất của người chính là Phi nhi có thể gả vào gia đình tốt, như vậy người mới buông được chấp niệm, tiến vào luân hồi, vì thế ta đã tra xét mệnh thần của Phi nhi và Trần Vũ một lần nữa, hai người quả nhiên không thích hợp kết làm phu thê…

Trần Thiên Hàn nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, tỏa vẻ khó chịu.

Ngô Thương lại nói:

- Vì vậy, suy nghĩ cho hạnh phúc của Phi Nhi, ta quyết định…

- Hai người giải trừ hôn ước!

Trần Vũ đột nhiên lên tiếng, nói.

Ở đây đều là các trưởng bối, nào có tư cách cho Trần Vũ mở miệng, ánh mắt mọi người đồng thời quét qua người hắn, Ngô Thương bị cắt đứt lời nói, nhưng lời Trần Vũ nói cũng chính là lời hắn muốn, vì vậy liền gật đầu nói:

- Đúng là như vậy.

- Ha ha, Ngô tộc trưởng, ta sớm có chuẩn bị rồi!

Trần Vũ cười tươi như hoa, làm đại trưởng lão đang uống trà bị kích động phun đi ra ngoài hết.

Mọi người trong chính sảnh khóe mắt đều co giật vài cái, ý đồ người ta sang đây là để từ hôn mà lại bị hắn lật kèo trở lại, làm sao mà không kinh ngạc cho được.

Lấy từ trong người ra một tấm vải trắng, hắn đứng dậy lại gần, để tấm vải trắng lên trên mặt bàn trước mặt Ngô Thương.

Ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên tấm vải trắng trên mặt bàn, Ngô Thương nghi hoặc mở tấm vải trắng ra, vừa nhìn nhất thời biến sắc, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, thiếu chút nữa phun máu tươi tại chỗ.

Chỉ thấy trên mảnh vải màu trắng có viết một chữ thật to: "Hưu." (từ hôn)

Ngô Thương còn chưa mở miệng quở trách Trần Vũ các loại vấn đề, Trần Vũ trước hết đã viết "hưu" thư cho nữ nhi của hắn rồi.

- Ngươi…

Ngô Thương chỉ vào Trần Vũ, sắc mặt tức giận tới trắng bệnh, không thể mở miệng nói ra câu nào.

Trần Vũ cười khả ái, nói:

- Hì hì, Ngô tộc trưởng, Trần Vũ biết rõ ta và Ngô Nhã Phi có mệnh cách bất hòa, để tránh sau này nàng làm ra những chuyện nhục nhã Trần gia ta, nên hôm nay ta chính thức từ nàng!

- Tiểu Vũ, "hưu" tốt lắm!

Trần Thiên Hàn cùng với hai vị trưởng lão là đại trưởng lão và tam trưởng lão đều có phần kích động nhìn sang Trần Vũ, bọn họ không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy.

Nhất thời không kịp hưởng ứng, nhưng lúc sau liền vui mừng, khuôn mặt chán ghét nhìn về phía Ngô Thương với vẻ tiếu ý, ngươi cũng không ngờ có ngày hôm nay, đến đây từ người mà không ngờ bị người từ ngược lại.

Hôm nay tuy rằng Trần Vũ và Ngô Nhã Phi giải trừ hôn ước, thế nhưng Trần Vũ chủ động viết hưu chi, ý nghĩa khác nhau một trời một vực.

Trần Vũ chủ động viết hưu chi, Ngô Nhã Phi chính là nữ nhân mà hắn không cần, đối với hắn chính là đồ bỏ đi.

Cùng là một sự tình, nhưng cách làm khác nhau, sinh ra ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

- Trần Vũ, ngươi làm càn!

Nhị trưởng lão giận dữ, đứng dậy mạnh mẽ quát lớn.

Trần Vũ đại diện cho mặt mũi Trần gia, nhị trưởng lão vừa đứng dậy quát, hiển nhiên muốn làm cho Trần Thiên Hàn càng thêm mất mặt, nhưng bị mọi người đảo ánh mắt nhìn qua, đành căm giận ngồi xuống.

Nghe Trần Vũ nói vậy, Nhã Phi tức giận súy nữa đứng bật dậy, nhưng nàng nén cơn giận lại, nói:

- Ngươi, tên phế vật như ngươi cũng dám từ ta!

Ngô Nhã Phi làm sao ngờ được, rõ ràng hôm nay mình lại đây chính thức từ hắn, nào ngờ lại bị hắn từ ngược lại, chuyện này đồn ra ngoài sẽ làm nàng rất mất mặt.

Không những vậy, một tên phế vật như hắn căn bản không xứng để nàng kết giao cùng, mà còn dám nhục mạ nàng, đây chính là đại sỉ nhục!

Thấy Trần Vũ làm như vậy, Trần Thiên Hàn trong lòng rất ưng ý, hắn không ngờ đứa cháu mình lại dứt khoát như vậy, không một chút lụy tình nào, khiến hắn cảm thấy rất vừa lòng.

- Được, từ đây về sau Ngô gia ta với Trần gia ngươi không còn quan hệ nữa.

Ngô Thương ngồi một bên thấy chuyện xảy ta như vậy, hắn định đứng lên đánh Trần Vũ một trận, nhưng đây là Trần gia, hắn không dám vọng đọng, liền tức giận đứng dậy.

- Không tiễn!

Trần Vũ thản nhiên lớn tiếng nói, thậm chí nhìn cũng không nhìn Ngô Nhã Phi lấy một lần, đối với hắn, người như vậy chỉ là đồ bỏ, không xứng đáng cho hắn buồn phiền.

Sau khi phụ thân hai người Ngô Nhã Phi đi mất, Trần Thiên Hàn lên tiếng:

- Mọi người còn chuyện gì cần làm thì làm đi, chuyện này đến đây kết thúc!

Đại trưởng lão và tam trưởng lão gật đầu cùng Trần Thiên Hàn, sau đó quay người rời đi, còn nhị trưởng lão nhìn về phía Trần Vũ một chút sau đó cũng rời đi, bây giờ trong chính sảnh chỉ còn lại hai ông cháu.