Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 177: Khôi lỗ

Chập chập...cheng cheng...! 

Đúng vào lúc này, thiết nhân ở giữa thạch thất đột nhiên di chuyển, âm thanh phát ra giống như đã thật lâu không có hoạt động, nên phát ra nhiều tiếng rỉ sét chói tai. 

Nhãn tinh của hắn chăm chú nhìn vào thiết nhân, ở phía bên trái nơi phía trái tim có một chỗ phát ra ánh sáng màu trắng nhè nhẹ, Thiên Nhãn Thuật nhìn sang liền thấy chỉ có nơi đó là có năng lượng tập trung, nhưng lại không mạnh. 

Ầm ầm ầm...! 

Thiết nhân đột nhiên bước về phía trước một bước, tiện đà lại bước ra bước thứ hai, tốc độ càng lúc càng nhanh, mạnh mẽ hướng Tiểu Vũ vọt tới, duỗi ra hai thiết chưởng cự đại, nhắm ngay đầu hắn đập xuống. 

Tiểu Vũ nhún chân một cái, vội vàng thối lui về phía sau hai mét, tránh khỏi một kích cự đại của thiết nhân kia. 

Ầm! 

Song chưởng của Thiết nhân vỗ vào gạch đá, lập tức đem mặt đất oanh ra một cái hố nhỏ sâu chừng một tất tay, rộng một mét, lực lượng này cũng không được xem là mạnh lắm! 

- Khôi lỗ! 

Trong nội tâm Tiểu Vũ vừa động, nhớ tới trước kia đã từng đọc qua một cái tên. 

Khôi lỗ không có sinh mệnh, trong cơ thể có chứa yêu hạch hoặc một loại năng lượng bất kỳ nào để làm năng lượng vận hành, thân thể thì là do kim loại cứng rắn chế thành, không có sợ hãi binh khí cũng không có cảm giác đau đớn, là binh sĩ tốt nhất! 

Mà hắn quan sát, khí tức tỏa ra từ yêu hạch ở trên người thiết nhân, lực lượng trong đó đạt đến Tụ Khí Cảnh tầng một là cùng! 

- Chả trách cửa này gọi là “Chiến Thắng Chính Mình”, như vậy là lấy ra một khôi lỗ có thực lực tương tự mình để mình đập nhau với nó một trận! 

Bất quá nơi này cũng quá thần kỳ, rõ ràng có thể do thám được thực lực của đối phương để truyền tống tới những nơi phù hợp, xem ra cũng không thể xem thường được. 

Nhưng chuyện làm hắn cười không ra nước mắt chính là, chủ nhân của nơi này nào tính tới chuyện sẽ có Tiên Nhân đi vào trong này, mà Tiên làm gì có chân khí mà dò xét, nên mới kết duyên cho hắn cùng với con khôi lỗ Tụ Khí tầng một yếu nhất này. 

- Xem ra thực lực của ta chỉ chừng Tụ Khí tầng một mà thôi, thật là thảm hại mà! 

Bây giờ võ giả Bạo Khí Cảnh có đến hắn cũng có thể hỏi thăm sức khỏe tên đó được, huống chi đây chỉ là một con khôi lỗ Tụ Khí Cảnh nho nhỏ mà còn là cảnh giới đầu tiên nhất khi mới vừa bước vào con đường võ giả. 

Tiểu Vũ cũng không gấp nên muốn chơi đùa một chút, xem thử khôi lỗ này có thể làm được chuyện gì hay ho.

Thiết chưởng của khôi lỗ đánh tới, hắn nhanh chóng nhảy qua nhảy lại để né tránh, một đánh một né một hồi thì hắn cũng chán và cũng rút ra được một điều từ khôi lỗ này, đó là hành động của nó không được nhanh lắm, tốc độ cũng chỉ tương đương với võ giả Tụ Khí tầng một mà thôi. 

- Xem ra khôi lỗ cấp thấp từ động tác đến di chuyển đều không được nhanh lắm, nhưng ta chắc chắn rằng những khôi lỗ cấp cao khác tốc độ sẽ không chậm như thế này! 

Chuyện này hẳn là đơn nhiên, vì khôi lỗ cao cấp hơn sẽ được trang bị nguồn năng lượng mạnh hơn nên hoạt động cùng động tác cũng có thể nói là ngang với cảnh giới của võ giả, chắc chắn là không thể xem thường được, nếu mà không cẩn thận cũng sẽ bị chúng giết như chơi. 

- Cũng đã biết được thế nào nào khôi lỗ rồi, cũng nên dừng tại đây thôi! Nhưng về sau ta chắc chắn sẽ tạo ra vài con thực lực mạnh một chút, như vậy thì gia tộc sẽ vững như bàn thạch rồi! 

Tiểu Vũ thản nhiên nói. Nhưng ý tưởng làm một con khôi lỗ trong đầu vẫn hiện ra, hắn cũng muốn làm thử xem mình làm được khôi lỗ mạnh như thế nào. 

Hắn nhanh chóng bắt quyết, linh lực trong cơ thể không ngừng tuôn ra ngoài lòng bàn tay của hắn, chỉ thấy trên lòng bàn tay xuất hiện một cái đồ án màu đỏ, nóng rực đang xoay chuyển. 

- Hỏa Minh Chưởng! 

Một chưởng đánh ra ngay tức khắc tiếp cận với một quyền của khôi lỗ kia, nhưng một quyền của khôi lỗ còn chưa kịp đụng tới hắn liền bay ngược lại phía sau như một trái banh. 

Ầm! 

Khôi lỗ bị một chưởng của hắn đánh văng dính chặt vào vách tường, tứ chi cũng rơi ra rớt trên mặt đất, còn phần thân bị Hỏa Minh Chưởng đánh trúng đã hóa thành một vũn nước màu đỏ, do nhiệt độ quá cao làm chúng tan chảy ra. 

Rắc rắc rắc...đùng! 

Từ vách tường bắt đầu lan ra nhiều vết nức, sau đó vách tường cũng sập xuống lộ ra rất nhiều bậc cầu thang có xu hương đi lên trên. 

- Ồ, vậy mà lại có một con đường đi thông lên phía trên! 

Hắn cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng lần này xuất hiện một cầu thang đi lên, thật không biết là trên đó có gì đang chờ hắn. 

Tiểu Vũ khơm người chui ra khỏi cái lỗ thủng trên vết tường, từng bước tiến lên bậc thang phía trên, nhanh chóng trước mặt hắn là một cái tiểu điện, nhìn từ xa vào nó chỉ rộng tầm mười mét mà thôi, còn dài bao nhiêu thì hắn chưa biết được. 

Nhưng đập vào mắt hắn chính là bọn người Vân Kinh Hồng, cả đám đều là bộ dáng chật vật, càng có vết thương chồng chất. 

Hiển nhiên, bọn họ cũng xông vào cửa ải khôi lỗ này. Bởi vì là “Chiến Thắng Chính Mình” nên mỗi người đều gặp một con khôi lỗ có tu vi ngang với mình.