Trần Vũ thi triển Ngự Phong Thuật bay là đà đi lên, hắn không bay nhanh mà chậm rãi bay lên, hắn muốn quan sát kỹ xem còn gì đáng lấy nữa không, nếu không hắn sẽ cảm thấy rất có lỗi với chính mình.
Nửa ngày sau, hắn bay thấy miệng khe nức bên trên, liền vui mừng, nhưng hắn nhớ lại con Âm Phong Thú kia lúc trước đánh hắn rơi xuống đây, không biết là còn nơi đây nữa không.
Hắn cẩn thận thi triển Linh Khí Hộ Thuẫn, phát ra một tầng quần sáng màu lam nhạt bao quanh cơ thể sau đó chầm chậm cẩn thận quán sát lên phía trên.
Rất nhanh thần thức hắn thấy một đầu yêu thú to lớn đã nằm bẹp xuống dưới đất, xác cũng đã lạnh đi, xác nhận yêu thú không qua khỏi, sớm đã đi đầu thai, hắn mới thoải mái ung dung đi lên phía trên.
- Đúng như ta suy tính, lúc trước nó đánh ta là do sắp chết nên đánh loạn, bây giờ chết thật rồi!
Trần Vũ cười nhạt, phất tay một cái, cỗ thi thể Âm Phong Thú liền biến mất, bị hắn thu vào trong tháp, Long Kình Thiên thấy vậy cũng không xem là lạ gì, có lẽ thiếu niên trước mặt mình có không gian trữ vật lớn mà thôi!
Nhưng nó làm sao biết được, không gian trữ vật của hắn lớn kinh khủng đến mức nào!
- Ha ha, cuối cùng ta cũng đã có thể ra bên ngoài rồi, ha ha…
Tiếng Long Kình Thiên cười khiến trời núi đã xung quanh rung chuyển như muốn sập xuống.
- Này…này ngươi cười nhỏ nhỏ thôi, chết ta mất!
- Ha ha, tại ta quá hưng phấn, rốt cuộc sau hai ngàn năm ta cũng đã thoát khốn.
Long Kình Thiên vẫn cười cười nói, nhưng tiếng cười đã nhỏ hơn, cũng không còn tự cao tự đại nữa.
Trần Vũ thản nhiên đi lại gần đám Âm Phong Thảo dưới chân mình, bây giờ xem ra không còn gì nguy hiểm đối với hắn nữa.
Hắn bắt đầu ngồi xuống thu lại hết Âm Phong Thảo vào trong tháp, hắn truyền âm nhờ vợ mình trồng nó xuống, đơn nhiên nàng đồng ý rồi, nàng liền giúp hắn một tay.
- Cũng đến lúc đi gặp Liễu Mộng Nhiên rồi, chắc giờ này nàng cũng đã nhận truyền thừa xong rồi!
Trần Vũ đi về hang động lúc trước, vừa vào động phủ, liền thấy Liễu Mộng Nhiên loay hoay như đang kiếm thứ gì đó.
- Ta làm sao lại như vậy được chứ, ồ, Mộng Nhiên cô nương đã đột phá!
Trần Vũ đột nhiên thốt lên, vì hắn phát hiện được chân khí giao động trên người nàng đã mạnh hơn trước nhiều, hắn liền biết chuyện gì đã xảy ra.
- Nhờ phúc Vũ công tử, ta mới đột phá đến Bạo Khí Cảnh trung kỳ, tu vi cũng đã cũng cố rất tốt rồi, lần này đại nạn không chết, quả nhiên có phúc!
Liễu Mộng Nhiên cười cười nhìn hắn gật đầu thành thật nói.
- Được rồi, Mộng Nhiên cô nương, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi đây rồi!
Trần Vũ thản nhiên nói, nơi đây vốn không thể vây khốn được hắn, vì lúc trước hắn có nghe đồn dưới đây có bảo vật gì đó, nên hắn muốn thử xem xét một chút xem sao, nhưng không ngờ lời đồn này là thật.
- Vũ công tử có thể đợi ta một chút được không!
Liễu Mộng Nhiên liền dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn sang hắn. Nàng muốn có một chút thời gian để làm vài chuyện cần thiết trước khi đi.
- Được, nếu còn chuyện gì làm chưa xong thì cứ làm, ta đi ra ngoài một chút!
Trần Vũ nói xong liền đi ra ngoài hang động, tìm Tiểu Bạch, nhưng hắn không thấy nó đâu, liền đi xung quanh tìm kiếm một phen.
Một lát sau trong bóng tối có một bóng mờ đi ra, Trần Vũ liền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào trong đó, sau đó mỉm cười.
Ngao ô!!!
Đó chính là Tiểu Bạch của hắn, hắn cảm nhận được khí tức trên người nó đã khác hẳn lúc trước, hắn có phần nghi ngờ liền mở miệng hỏi:
- Ngươi đã đạt tới tứ cấp cao gai rồi sao?
- Đúng vậy chủ nhân, nhờ phúc của người, ta đã ăn rất nhiều yêu hạch của lũ chuột nhắt này nên đã đột phá đến tứ cấp cao gai rồi!
Tiểu Bạch vui mừng truyền âm cho hắn, nó bây giờ không sợ những yêu thú tứ cấp kia, nếu gặp nó sẽ trực tiếp giết chúng!
- Ha ha tốt, lần này ngươi có thể đánh với cường giả Binh Khí Cảnh rồi, thôi ngươi nghỉ ngơi một lát chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.
Trần Vũ lên tiếng nói với Tiểu Bạch, hắn thấy cũng không có gì lạ, ăn hơn cả ngàn viên yêu hạch mà không đột phá được thì đập đầu tự vẫn là vừa!
Xem xét xong, hắn quay lại vào trong động phủ, xem Liễu Mộng Nhiên đã chuẩn bị xong chưa, bây giờ hắn không tốn quá nhiều thời gian ở nơi này.
Hắn đi vào trong liền thấy Liễu Mộng Nhiên đang mai táng xương cốt, lúc trước xương cốt có màu xanh da trời sau khi truyền thừa liền biến thành màu tro.
Liễu Mộng Nhiên mai táng xong xương cốt màu xanh da trời, cung kính bái chỗ mai táng ba cái, sau đó đi lại gần Trần Vũ.
- Vũ công tử chúng ta thật sự có thể rời khỏi nơi này sao?
Lúc tìm kiếm hắn, nàng đã đi ra ngoài cũng xem xét, phía bên ngoài vách đá thẳng đứng, khó có thể leo được, nếu leo được cùng lắm chừng trăm thước là rơi xuống rồi, trừ khi có thể lăng không phi hành.