Lân cũng đặt giấy bút trong tay xuống rồi đứng lên, khẽ cười một tiếng, "Muốn biết có phải khoa trương hay không, thực ra không phải chuyện khó, có điều nhỡ phòng thẩm vấn này có cái gì bị hỏng theo..."
"Tôi bồi thường gấp đôi!"
Ý cười bên khóe miệng của Cao Dương Thành càng sâu và lạnh hơn.
Nói xong, liền xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn, để lại tên tóc đỏ và một tên hổ báo chuẩn bị thể hiện bản lĩnh của mình.
Dám đụng vào người phụ nữ của Cao Dương Thành anh, thì phải trả giá thảm khốc cỡ nào tự hắn phải biết!!
Anh đã nói rồi, anh sẽ dùng đau đớn gấp mười lần để trả lại!!
Trong phòng thẩm vấn truyền đến tiếng thét chói tai kinh hoàng, thê lương nghe mà rợn cả người, thỉnh thoảng sẽ có tiếng bàn bị đập truyền tới, khiến người ta dựng tóc gáy.
Qua mười lăm phút, trong phòng thẩm vấn triệt để yên tĩnh lại.
Trong phòng, một mảnh hỗn loạn, trần nhà bị thủng, bàn ghế đã không còn cái nào hoàn chỉnh nữa, đương nhiên, càng đừng nói tới tên tóc đỏ bị còng tay lại kia.
Cả người hắn đều là máu, ý thức mờ nhạt, ngồi sập xuống đất, chật vật, thở phì phò từng ngụm một, mắt liếc ngang trừng lên với Cao Dương Thành xuất hiện ở cửa.
Đối với hình ảnh như vậy, Cao Dương Thành coi như thoả mãn.
Lân lấy một cái ghế bên ngoài vào cho Cao Dương Thành.
Anh bắt chéo chân, ngồi ngay ngắn đối diện với tên tóc đỏ, đôi mắt quyến rũ khẽ híp lại, như một người chiến thắng đứng trên cao, nhìn xuống thứ đồ rách nát bên chân này với vẻ ngạo nghễ, đôi mắt sâu thẳm lộ vẻ hung ác, "Nếu chỉ là cưỡng bức và cướp của, vì sao lại ra tay với bụng của cô ấy?"
Đây là khẩu cung đã ghi lại lúc trước, khi Hoàng Ngân nói với cảnh sát.
"Cô ta... Cô ta không nghe lời, nên dạy cho cô ta vài cái thôi!"
Tên tóc đỏ thở phì phò, chật vật đáp trả.
Đôi mắt lại căn bản không dám đối diện với Cao Dương Thành, chỉ rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà.
"Tôi muốn nghe lời nói thật!!"
Giọng của Cao Dương Thành, lạnh tựa như băng.
Trong tình huống bình thường, bọn họ ngồi cùng trên một chiếc xe taxi, Đỗ Hoàng Ngân ngồi trên ghế ngồi, với tư thế đó, nếu không phải cố ý đối phó với bụng của cô, thì căn bản không thể làm tổn thương tới phần bụng mới đúng!
"Lời nói thật chính là như vậy, các người còn muốn thế nào nữa? Hả??"
Tên tóc đỏ triệt để xù lông, mắt đỏ lên, lớn tiếng khiêu khích với Cao Dương Thành.
Nhưng trái với sự kích động của hắn, Cao Dương Thành trông lại càng bình tĩnh thong dong hơn.
Anh đứng lên, đôi mắt sâu thẳm kín như bưng nhìn chằm chằm vào tên tóc đỏ, lạnh lùng nhếch miệng lên một cái, "Lân, giam hắn lại để từ từ điều tra đi! Tra đến lúc hắn chịu nói thật mới thôi! Nhớ, đừng tra quá đà, phải giữ lại một hơi thở cho hắn nói ra sự thật."
Anh nói xong, bèn đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
"Các người làm như vậy, căn bản là vu oan giá hoạ!! Tôi muốn kiện các người, kiện các người --" Tên tóc đỏ ở phía sau anh kêu gào đển khản cổ.
Cao Dương Thành dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ nghe thấy anh nói với giọng âm u, "Vu oan giá hoạ cũng là một cách!!"
Anh mặc kệ quá trình, chỉ cần, kết quả!!
Trời mới vừa mờ mờ sáng, Hoàng Ngân kinh hoàng tỉnh lại sau cơn mơ.
Trên trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Cô đã gặp một cơn ác mộng, trong mơ cô bị người ta không ngừng đạp vào bụng dưới, bên tai thì nghe thấy từng tiếng gào khóc ngây thơ của trẻ con, "Mẹ, cứu con... Cứu con..."
Hoàng Ngân giật mình, kinh hoàng tỉnh lại.
Trên gương mặt sưng đỏ đã thấm đầy vệt nước mắt.
Cô biết đó là một giấc mơ, chỉ là vì bắt gặp người đàn ông ngồi ở mép giường kia...
Cao Dương Thành ngồi trên ghế, đã ngủ rồi.
Ánh sáng mơ hồ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng bệnh, hắt vào khuôn mặt tuấn tú của anh, làm cho vẻ mặt vốn dĩ đã góc cạnh rõ ràng của anh lúc này thoạt nhìn càng thêm lập thể.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, nên cằm anh đã lún phún râu, nhưng vô cùng quyến rũ như vậy.
Người đàn ông này, quả thực không có chỗ nào là không hoàn mỹ...
Hoàng Ngân dùng tay phải thận trọng vén chăn lên, cố gắng chống vào đầu giường thử bước xuống.
Rón rén xỏ dép vào, kéo chăn, ôm một bọc đi tới chỗ Cao Dương Thành.
Gỡ chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên cho anh, e sợ động tác của mình quá lớn mà làm anh tỉnh lại.
Cũng không biết anh đã tới lúc nào, cô ngủ thực sự rất sâu, nên lúc anh trở lại chính cô cũng không cảm nhận được.
Hoàng Ngân nhìn vẻ mặt anh lúc ngủ, khẽ thở dài một cái, cứ ngủ suốt đêm như vậy, ngay cả một cái chăn bông cũng không hề đắp, không biết có thể bị cảm hay không.
Hoàng Ngân đắp kín chăn lên cho anh, nhìn anh thật sâu, lấy tay lại kéo một cái chăn lông trên giường tới, phủ kín người mình, đi tới bên cửa sổ, cố gắng kéo rèm cửa sổ xuống để anh ngủ tiếp một lát.
Đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ, Hoàng Ngân giật mình...
Tuyết rơi!!
Đẹp quá...
Ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy trời, màu trắng như tơ, bay lượn theo gió, phủ thêm một lớp màu sắc thuần khiết lãng mạn cho thế giới đen tối này...
Rừng cây ngoài cửa sổ, tựa như khu rừng mộng ảo trong truyện cổ tích, thượng đế đã phủ thêm một lớp áo khoác xinh đẹp cho chúng nó, từng bông tuyết rơi xuống, như băng được dày công điêu khắc, đẹp không sao tả xiết.
"Đây là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay."
Đột nhiên, một tiếng nói trầm thấp vang lên phía sau Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Cao Dương Thành đã đứng sau lưng mình.
Sóng mắt chạm phải con ngươi sâu thẳm trong mắt anh, trái tim đập lỗi một nhịp, vội vàng rời tầm mắt đi, mấp máy môi, quẫn bách hỏi anh, "Là tôi đánh thức anh ư?"
"Không ngủ sâu lắm."
Cao Dương Thành lạnh nhạt đáp lại một câu, đưa tay vòng qua Hoàng Ngân, vén rèm cửa sổ ra, tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ vẫn chưa có dấu vết của bất cứ ai từng đặt chân đến.
Cao Dương Thành giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, mới chưa đến sáu giờ, thảo nào trời chưa sáng hẳn.
"Đi ra ngắm đi." Anh đề nghị.
Hoàng Ngân kinh ngạc quay đầu nhìn anh, "Tôi có thể chứ?"
"Đợi đã."
Cao Dương Thành nói đoạn rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Khi trở lại, trước người lại có thêm một chiếc xe lăn, Hoàng Ngân nhìn anh khó hiểu, "Sức khỏe của tôi có đến mức khoa trương vậy không?"
"Bây giờ trừ việc cô nghỉ ngơi trong phòng ra, quả thực không thích hợp để ra ngoài đi lại, vì bụng của cô bị thương quá nặng." Cao Dương Thành giải thích sơ qua với cô.
"Cảm ơn." Sự cẩn thận tỉ mỉ của anh, làm cho Hoàng Ngân cảm động.
Cao Dương Thành đỡ Hoàng Ngân ngồi vào xe lăn, lúc cúi người, phần bụng còn hơi run run đau nhức, nhưng cũng may, lúc đó mình bảo vệ đúng lúc, cũng không đến mức quá đau đớn.
Cao Dương Thành đắp chăn lên cho cô xong, lúc này mới đẩy Hoàng Ngân ra ngoài.
Trong khung cảnh tuyết...
Gió lạnh se se, bông tuyết bay múa như sợi bông, rơi trên đầu vai Hoàng Ngân, nhẹ nhàng mềm mại, như cánh hoa thượng đế tung xuống, lãng mạn và mộng ảo, triệt để khiến Hoàng Ngân mê mẩn.
Ngón tay thon dài, rơi trên đầu vai Hoàng Ngân, phủi phủi những bông tuyết trên vai cô, "Tuyết tan sẽ thấm ướt quần áo."
Anh lạnh nhạt giải thích, giọng nói trầm thấp, lại khó nén vẻ dịu dàng trong cảm giác lạnh lùng kia.
Hoàng Ngân ngẩng cao đầu lên, nhìn anh ở sau lưng.
Lại như cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn lên, anh cúi đầu, ánh mắt trong suốt bình thản nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng long lanh của Hoàng Ngân.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đan cài thật chặt, tựa như, sẽ không rời ra được.
Bông tuyết, bay bay...
Êm ái như lông ngỗng, lướt qua đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Hoàng Ngân, như điểm thêm một đóa anh đào bé nhỏ tinh khôi vào cánh môi đỏ hồng của cô, khiến người con gái nhỏ xinh xắn ấy, chỉ nhìn thôi đã không nhịn được muốn đi hái rồi...
Mà từ trước đến nay Cao Dương Thành luôn là người theo phái hành động...
Khi Hoàng Ngân khẽ chớp đôi mi như chiếc quạt, thoáng chốc, anh hơi khom người xuống, cúi đầu, mút mát thật sâu cánh hoa tuyết động lòng người kia, khiến nó tan ra đầy lãng mạn giữa bốn cánh môi...
Hai người, đang hôn nhau nồng nhiệt trong cảnh tuyết lãng mạn lúc này.
Anh đứng, cô ngồi.
Anh ở phía sau, cô ở phía trước.
Tuyết lớn, vẫn còn đang bay tán loạn, rơi trên hai bóng hình xinh đẹp, nhưng ai cũng không để ý tới chuyện chúng nó có thấm ướt quần áo hay không...
Màn tuyết bao phủ bọn họ, hai người như rơi vào trong mơ...
Anh lấy tay, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm mịn màng của Hoàng Ngân lên, để cô ngẩng đầu lên, đón lấy một nụ hôn nóng bỏng càng sâu, càng thân mật hơn của anh.
Đầu lưỡi ấm nóng, quen thuộc cạy môi cô ra, không kịp chờ đợi mà chiếm lấy hương vị ngọt ngào thơm mùi đàn hương trong miệng cô.
Hoàng Ngân thoáng chút đê mê vì nụ hôn của anh, khẽ hít thở, lại không nhịn được đưa tay nâng niu gương mặt đẹp trai của anh, đi theo nhịp điệu của anh, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Ánh sáng ban mai, xuyên qua tầng mây chiếu hắt xuống, rọi vào những bông tuyết trắng ngần, khúc xạ lên hai người đang ôm hôn nồng nhiệt, dường như khoác lên người họ một lớp ánh sáng nhẹ nhàng...
Trong thế giới của những bông tuyết, đôi tình nhân xinh đẹp động lòng người này, đã khiến cho từng bệnh nhân đi dạo sáng sớm phải ngừng chân.
Tất cả mọi người, đều tựa như không đành lòng quấy rầy thế giới chỉ có mình đối phương của bọn họ, chỉ đứng xa xa, nhìn cảnh tượng đẹp đến lóa mắt kia trong công viên với vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ, giây phút ấy, dường như họ lại được trở về với mối tình đầu của mình...
Nụ hôn này, không biết đã kéo dài bao lâu...
Khi nhìn thấy bệnh nhân dừng chân ở cửa công viên, Hoàng Ngân bỗng dưng đỏ mặt, còn Cao Dương Thành thì vẫn thong dong và nho nhã.
"Bác sĩ Cao."
Có bác gái bị bệnh mà anh quen cười chào hỏi Cao Dương Thành, "Ái chà, vị này chính là vợ chưa cưới của cậu à? Chậc chậc, thực sự là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ mà!!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Xứng đôi quá đi, thật khiến người ta ước ao!"
Bệnh nhân khác cũng tỏ vẻ hâm mộ vây quanh bọn họ.
Mặt Hoàng Ngân đã sớm đỏ lựng, nghe các bệnh nhân khen ngợi nhiệt tình, trong lòng cô lại như đánh đổ một bình ngũ vị hương, chua ngọt đắng cay, mùi vị nào cũng có.
"Cảm ơn."
Cao Dương Thành nho nhã nói lời cảm ơn, khóe miệng luôn giữ một ý cười vừa phải.
Hoàng Ngân quay đầu nhìn anh, hơi kinh ngạc vì anh không phủ nhận.
Có điều, xưa nay anh đều như vậy, cô nên quen rồi mới phải.
Mà giây phút đó, Cao Dương Thành cũng đang ngưng mắt nhìn cô, cảm giác nóng rực trong ánh mắt tựa như còn chưa kịp rút đi, hòa vào đáy mắt của Hoàng Ngân, khiến cô chợt ngơ ngẩn.
"Bác sĩ Cao, nếu chuyện vui của hai người sắp tới, thì đừng quên phát quà cưới cho đám người bọn tôi nhé, lây một ít không khí vui mừng!"
"Đương nhiên."
Ý cười nơi khóe miệng của Cao Dương Thành, càng thêm sâu.
Sau đó, đẩy Hoàng Ngân trở về phòng bệnh.
Dọc theo đường đi, hai người đều im lặng không nói gì, trên hành lang yên tĩnh, dường như cả tiếng tim đập khác thường cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cuối cùng Cao Dương Thành vẫn mở miệng trước, "Vì sao lúc đó phải lấy tay bảo vệ bụng?"
Bỗng nhiên anh bất thình lình hỏi một câu.
Tim Hoàng Ngân đập mạnh.
Tay phải theo bản năng trượt xuống, xoa bụng mình, khẽ cắn răng.
"Tình nguyện bị đá đến gãy tay, cũng muốn bảo vệ bụng mình. Mà bọn họ, không đánh bất cứ chỗ nào, lại cứ nhằm đúng bụng của cô để đá, vì sao?"
Anh tựa như nghi hoặc mà hỏi Hoàng Ngân, nhưng trong lời nói lại hoàn toàn là vẻ chắc chắn.
Rõ ràng anh đã đoán được kết quả!
Hoàng Ngân cắn môi, không trả lời.
"Đỗ Hoàng Ngân, có phải lúc đó cô tưởng là mình mang thai không?"
Cao Dương Thành lại truy hỏi một câu.
Anh rõ ràng nhìn thấy, Hoàng Ngân ngồi trên xe lăn, lưng hơi cứng lại.
Rất lâu...
Anh thấy cô hít vào một hơi, gật đầu, "Phải, lúc đó tôi sợ mình mang thai, nên mới lấy tay che lên bụng, nhưng, kết quả là... Không có, tôi căn bản không mang thai."