Lâm Uyên Hành

Chương 44: Lục Địa Chúc Long

Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

***

"Trở thành linh sĩ từ ba năm trước rồi?" Đám người Hoa Hồ trố mắt ra nhìn, không biết Tô Vân đang nói cái gì.

Tô Vân đưa tiền, lão binh kia nhận lấy, rồi đưa cho bọn họ năm miếng ngọc, trong đó có bốn cái là nửa tấm và nói: "Chờ ở đây, còn bốn phút nữa."

Miếng ngọc được mài giũa sáng bóng, chỉ là Tô Vân không biết sử dụng nó như thế nào. Hắn nhìn miếng ngọc, thấy mặt mình xuất hiện ở bên trên, bèn vội nhỏ giọng nói cho Hoa Hồ.

Hoa Hồ lấy lại tinh thần từ cơn khiếp sợ, cũng vội vàng mang miếng ngọc ra soi, cũng thấy khuôn mặt mình xuất hiện trên đó.

Mấy binh sĩ già canh giữ trạm dịch liếc bọn họ, rất kinh ngạc, bèn nhỏ giọng thì thầm với nhau: "Sắp Tết còn vào thành, mà lại còn là lũ nhà quê lần đầu tiên vào thành, có khi bị người bán mà còn chẳng biết..."

Trong trạm dịch rất ấm áp, Tô Vân vừa giúp mấy đứa bé kia ủ ấm tay, vừa bày tính linh thần thông của mình ra cho bọn họ xem.

Những đôi tay nhỏ bé của Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình nhanh chóng ấm áp, mặt cũng đỏ bừng. Ba đứa trẻ bò lên trên chuông vàng của hắn, lăn qua lộn lại mà xem.

Tô Vân suy đoán: "Ta cảm thấy có lẽ đây là tác dụng của kinh điển cựu thánh mà Dã Hồ tiên sinh đã dạy cho chúng ta. Mặc dù tiên sinh không dạy chúng ta công pháp nào, chỉ dạy chúng ta đọc sách, nhưng vô hình trung kinh điển cựu thánh vẫn ảnh hưởng tới chúng ta. Cho nên ta mới có thể quan tưởng thành thật, tu thành tính linh thần thông vào ba năm trước."

Hoa Hồ suy tư rồi nói: "Lúc trước đệ chỉ có thần thông mà không có cách dùng, Thủy Kính tiên sinh đã truyền thụ Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên cho đệ, đó chính là truyền dạy cách dùng cho đệ."

Tô Vân gật đầu.

Hắn thật may mắn vì đã gặp được hai vị tiên sinh có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc tới hắn, một người dạy hắn học, người kia dạy hắn dùng.

"Nhị ca, huynh theo Dã Hồ tiên sinh tu hành còn lâu hơn ta, khả năng huynh đã có tính linh thần thông của mình rồi." Tô Vân nói: "Huynh hiểu kinh điển cựu thánh còn hơn cả ta."

Hoa Hồ lắc đầu đáp lại: "Đợt còn theo học với tiên sinh, mỗi lần có cuộc thi thì đệ đều đứng thứ nhất, ta chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai. Ta không có thiên phú như đệ, chắc chắn không có tính linh thần thông. Ta thì chỉ thích học thuộc lòng sách trong mơ mà thôi."

Hắn ta liếc Tô Vân, im lặng một lát rồi vẫn nói ra lời tận đáy lòng: "Tiểu Vân, kỳ thật ta vẫn rất lo cho đệ."

Tô Vân lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hoa Hồ chần chừ rồi nói tiếp: "Bọn ta lo sau khi đệ lấy lại được thị lực, nhìn thấy chân tướng của trấn Thiên Môn, của cư dân khu không người, đệ sẽ suy sụp mất. Ta còn sợ đệ cảm thấy đệ là người, bọn ta là yêu, sẽ bị chúng ta cô lập. Còn sợ vì thế mà đệ sẽ cảm thấy cô độc..."

Tô Vân mỉm cười: "Nhị ca đang nói linh tinh gì vậy? Các huynh là đồng môn của ta, làm sao ta sẽ cảm thấy cô độc được chứ?"

Hắn quay ra nhìn núi tuyết bên ngoài trạm dịch, bình tĩnh nói: "Quả thực có một khoảnh khắc ta có chút sợ hãi. Nghĩ rằng chỉ có một mình ta là người, ta cũng thấy có chút cô độc. Nhưng khi nhìn các huynh, ta lại thấy bình thường. Các huynh là bạn đồng môn của ta, là bạn cùng học trong trường làng đã nhiều năm với ta!"

Hắn đứng dậy, cười thật tươi: "Ngoại trừ cha mẹ, đồng môn là những người ở cạnh ngươi lâu nhất! Ta thấu hiểu điều này, các huynh là người hay yêu, là hồ ly tinh quái hay quỷ thần thì có gì khác biệt chứ?"

Hoa Hồ yên tâm, quay sang nhìn mấy lão binh, khẽ nói: "Tô Vân, đệ cảm thấy bọn họ là người hay yêu?"

Tô Vân cũng nhìn sang mấy lão binh kia, hắn lắc đầu, không đoán ra được.

Tiếng ù ù vang lên từ bên ngoài, mặt đất khẽ rung rung. Một tiếng rồng ngâm to rõ vang lên khiến cửa sổ rung lên bần bật.

Tô Vân vội chạy tới bên cửa sổ nhìn ra, thấy trên núi tuyết xa xa, một con quái vật đầu rồng kéo theo thân mình rất dài nhanh chóng đi đến từ trên sơn đạo.

Con quái vật đầu rồng kia từ trên núi chạy tới nơi đây với tốc độ rất đáng kinh ngạc, rồi dần chậm lại, nhưng vẫn rất nhanh.

Trên cơ thể thật dài của con quái vật kia lại mọc những tòa lầu làm từ gỗ, đung đưa theo thân mình con quái vật. Mà còn có thể thấy những khuôn mặt đang thò ra ngoài cửa sổ của những tòa nhà lầu này, ngó nghiêng xung quanh.

Trong những tòa lầu nhỏ làm từ gỗ trên người quái vật đều có rất nhiều người.

"Lục Địa Chúc Long đến rồi!" Đám lão binh sưởi lửa đều đứng dậy.

Hoa Hồ lùn, phải kiễng chân để nhìn ra ngoài cửa sổ. Ba đứa nhóc Hồ Bất Bình thì nhảy tới nhảy lui đằng sau hắn ta hòng nhìn thấy con vật được gọi là Lục Địa Chúc Long kia.

Một lão binh nói với đám người Tô Vân: "Ra ngoài được rồi. Bọn họ xuống, các ngươi lên."

Tô Vân còn chưa kịp bước ra thì Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt đã nhào ra trước. Hoa Hồ thì rụt rè hơn nên đi ở phía sau.

Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt đứng ở ngoài, toàn thân căng thẳng, ngực cũng ưỡn cao, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại, đứa nào cũng ngửa đầu lên phát ra những tiếng oa oa.

"Đúng là thiếu kiến thức..."

Hoa Hồ có chút coi thường, ngẩng đầu lên nhìn con Lục Địa Chúc Long vẫn còn chưa hoàn toàn dừng lại. Hắn ta lập tức căng thẳng tới mức toàn thân căng ra, tay nắm chặt lại, mắt trợn tròn, không kìm được oa lên một tiếng thán phục.

Bên ngoài cơ thể của con Lục Địa Chúc Long kia mọc những chiếc vảy như làm từ đồng thau, được mài tới sáng bóng. Hơi thở dài từ miệng nó như gió lớn thổi ra hai bên, suýt nữa thì thổi bay mũ của mấy tên nhóc kia.

Hoa Hồ và ba đứa bé cuống quít giơ tay đè mũ trên đầu xuống.

Tô Vân đi ra, chỉ thấy những tòa nhà lầu trên lưng Lục Địa Chúc Long dùng sắt thép chọc vào trong những chiếc vảy dày của nó, bởi vậy mới lắc lư đầy nhịp điệu theo cơ thể của Lục Địa Chúc Long.

Chờ khi Chúc Long di chuyển chậm lại, nhịp lắc lư cũng chậm lại. Những tòa lầu gỗ này có tòa thì một tầng, có tòa thì hai tầng. Tầng thứ hai thường là một đình bát giác, người ngồi trong đình thường cùng một cảnh giới.

Móng vuốt của con Lục Địa Chúc Long kia cũng rất to khỏe, chân nó đạp xuống mặt đất lát đá trên đường khiến tia lửa văng ra khắp nơi.

Điều kỳ lạ hơn là, con Lục Địa Chúc Long này có mấy trăm chân, nhìn thấy đâu cũng là chân, giơ lên hạ xuống rất có nhịp điệu, không ngừng bước đi.

Tô Vân cũng không khỏi mở to mắt ngơ ngác nhìn con quái vật này.

Miệng mũi Lục Địa Chúc Long phun ra dòng khí rất dài, phát ra tiếng thở trầm trầm nhưng lại đinh tai nhức óc, làm cho lồng ngực người ta cũng cộng hưởng theo.

Dòng khí mà nó phun ra gặp phải không khí lạnh thì lập tức biến thành làn khói trắng thật dài, tản ra khắp nơi hệt như mây mù.

Tô Vân đang định quan sát cho kỹ, chợt thấy râu rất dài của Lục Địa Chúc Long bay dọc theo cơ thể trong lớp mây mù trắng xóa, rung rung trong sương, trông rất đẹp.

Đây là loại sinh vật mà đám người Tô Vân chưa từng thấy bao giờ, cơ thể nó dài hai ba dặm, trên lưng có tám mươi tòa lầu gỗ có thể chở được mấy trăm người, tải trọng hai mươi triệu cân, trèo đèo lội suối hệt như đi trên đất bằng.

Hai lão binh trong trạm dịch tiến lên, một người bên trái còn người kia bên phải đuổi theo con Chúc Long đang chạy trên đường, đột nhiên cả hai giơ tay túm lấy hai cái râu rồng của nó rồi ra sức kéo lại.

Tốc độ của Lục Địa Chúc Long càng lúc càng chậm lại, cuối cùng ngừng lại.

Hai lão binh kia buộc râu nó lên trên cột của trạm dịch, thế mới thở phào một hơi.

Một lão binh khác thì bò lên trên tháp nước bên cạnh trạm dịch, quăng xuống một vòi nước không biết là chế tạo ra từ ruột của loại quái vật gì. Một lão binh khác nữa thì vội vàng kéo vòi, xả nước lên Lục Địa Chúc Long.

Vì Lục Địa Chúc Long đi đường xa, phần móng vuốt ma sát với mặt đất nên đã như bàn ủi bị nung đỏ, xối nước lên là phát ra tiếng xì xì. Nước lạnh lập tức bốc hơi, hóa thành sương mù dày đặc.

Mà một bên khác, một lão binh lại chạy tới nhà kho, đẩy cánh cửa rất nặng của nhà kho ra, kéo xác mấy con bò ra để bên miệng Lục Địa Chúc Long.

Lục Địa Chúc Long bắt đầu ăn, cứ một ngoạm là ăn luôn một con bò, sức ăn lớn tới đáng sợ.

Lão binh buộc râu rồng xong thì đi chuyển một thùng lớn đặt ở bên đường, chờ khi móng vuốt nó hạ nhiệt độ rồi sẽ cho nước vào trong thùng để Lục Địa Chúc Long uống.

Tô Vân và bốn đứa trẻ nhìn tới mắt trợn tròn, ai nấy đều oa oa đầy ngạc nhiên.

Lúc này, cửa phòng trên lưng Lục Địa Chúc Long được mở ra. Từng chiếc thang dây được ném xuống, có người ở trong phòng hô lên: "Đến trạm Thiên Thị viên! Đến trạm Thiên Thị viên rồi! Mau xuống xe!"

Tô Vân thầm nghĩ: "Lục Địa Chúc Long kéo xe khác với đám trâu ngựa, trâu ngựa kéo xe là đặt xe ở sau, còn Lục Địa Chúc Long là đặt khoang xe trên người."

Hắn đang nghĩ tới đây, mấy nam nữ trẻ tuổi trong một căn phòng theo thang dây trèo xuống.

Mấy nam nữ này mặc y phục rất dày, bên trong phần cổ áo lộ ra lớp lông trắng muốt, lưng đeo bọc đồ khá to.

Bọn họ hẳn là những thanh niên từ trong thành về quê, đã lâu mới về nên ai nấy đều duỗi người, giật giật mũi, tham lam hít thở không khí lành lạnh này.

Có người trên lưng Lục Địa Chúc Long giục đám người Tô Vân lên xe, nói: "Trời lạnh, không mở cửa lâu được, mau lên đi!"

Tô Vân nắm lấy thang dây leo lên, ba hồ yêu nhỏ theo phía sau, Hoa Hồ đi cuối.

Tô Vân leo lên toa xe, xoay người lại, thò tay xuống kéo từng con hồ yêu lên một.

Hắn đang định đóng cửa, chợt nghe thấy một người đàn ông vừa xuống xe cười ha ha, kêu lên: "Rốt cuộc về đến quê hương rồi! Ta không nhịn được nữa rồi!"

Tô Vân nhìn xuống, thấy người đàn ông kia quẳng bọc đồ trên lưng xuống, rồi lại nhanh chóng cởi quần áo trên người ra trước mắt bao nhiêu con người, trần truồng hú lên rồi nhảy vào trong tuyết.

Vù...

Một con sói trắng nhảy ra từ trong lớp tuyết, lăn qua lăn lại, rồi đột nhiên nhảy lên, guồng chân chạy như điên.

Tô Vân trố mắt ra nhìn, nhưng những người trong xe thì lại như là đã thấy nhiều. Lão binh trong trạm dịch cũng không thấy có gì lạ, cởi râu rồng buộc trên cột ra rồi kêu lên: "Mau vào trong đi, sắp xuất phát rồi! Mau vào đi!"

Tô Vân vội vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Lục Địa Chúc Long ăn uống no nê, nó mở mắt ra, lắc lắc đầu, phun hơi thở rồi phát ra một tiếng tru rõ to.

Con quái vật to lớn này chậm rãi đi ra khỏi trạm dịch Thiên Thị viên, khiến mặt đất khẽ rung. Các hành khách trong các tòa lầu trên lưng nó vội vàng ngồi xuống, ổn định cơ thể.

Hồ Bất Bình hưng phấn tới mức mặt đỏ bừng cả lên, vội vàng vẫy Tô Vân: "Ở đây, ở đây!"

Bọn họ ngồi bên cạnh cửa sổ, có thể từ đó ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Tô Vân đi qua, người hắn lắc lư khi Chúc Long bước đi. Hắn đi đến chỗ của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng mấy thanh niên về quê ở trạm dịch nữa, chỉ thấy một đống quần áo và bọc đồ.

Mà trên núi phía sau trạm dịch, vài con sói trắng đang chạy đi như điên.

Mấy con sói chạy lên đỉnh núi, đứng trong gió lạnh hú gào thỏa thuê. Gió lạnh thổi qua làm bộ lông của đám sói tung bay.

Tiếng hú to rõ cộng hưởng với tiếng gầm của Chúc Long vang vọng vào trong tai Tô Vân, làm cho hắn chợt có cảm giác chờ mong và đa cảm.

Những thanh niên Yêu tộc Thiên Thị viên này vào thành thị làm thuê, bận rộn một năm mới trở lại quê hương, rốt cuộc đã quẳng đi trói buộc, để lộ ra bản tính của bọn họ ở nơi không người Thiên Thị viên này, hú lên đầy thoải mái để tỏ rõ sự đè nén của bản thân trong một năm qua.

Còn bây giờ, Tô Vân cũng rời khỏi quê hương đi tới thành thị.

Hắn ngồi xuống, hốc mắt ươn ướt. Hắn nhìn ra dãy núi tuyết trập trùng bên ngoài cửa sổ, bên tai lại vang lên giọng hát cô đơn của Khúc bá.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay gõ lên mặt bàn, khẽ hát bằng giọng Sóc Phương.

Bên ngoài tuyết phủ trắng xóa mênh mông mù mịt, nơi đâu cũng thấy mồ mả. Mùa đông buốt giá năm nay, Thiên Thị viên biến thành một mảng trắng xóa, không thấy anh hùng hay hào kiệt, chỉ có những nấm mồ của các anh hùng hào kiệt mà thôi. Có một thiếu niên tới từ khu không người ngồi xe Chúc Long từ nông thôn đi tới thành thị.