Lâm Uyên Hành

Chương 42: Linh sĩ Tô Vân

Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

***

Tô Vân tuột xuống khỏi dây thừng, móc một miếng bánh tráng đặt vào trong ngực ủ ấm, chờ ấm rồi mới mang ra gặm. Hắn cắn hai miếng, rồi nắm một vốc tuyết nhét vào miệng.

Hẳn là Viên Tam tổ sư còn đang tìm kiếm tung tích của hắn, lúc này nhất quyết không được nhóm lửa, lửa sẽ bốc khói, đây không thể nghi ngờ là đang chỉ vị trí cho Viên Tam tổ sư.

Thiếu niên ăn bánh, chỉ thấy sắc trời dần hửng sáng, một đêm dài đằng đẵng này rốt cuộc đã trôi qua.

"Vượn yêu bị ta kéo tới đây, Viên Tam tổ sư cũng truy sát ta, hiện giờ đám người nhị ca hẳn là an toàn."

Tô Vân lại ăn một vốc tuyết, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vật nặng đạp lên tuyết đọng, lòng hắn thoáng động, lại vội vã tung Thần Tiên Tác leo lên trời cao.

Hắn vừa mới đi, Viên Tam tổ sư liền tới.

Con vượn già này ngửi ngửi mặt tuyết, rồi ngửa đầu gầm lên.

"Con vượn này đuổi theo ta như thế nào vậy? Chẳng lẽ lão có thần thông lần theo dấu vết gì sao?"

Tô Vân cảm thấy khó hiểu trong lòng, hắn chẳng biết gì về tính linh thần thông, chỉ nghe người ta nói qua chứ cũng không rõ Viên Tam tổ sư đã sử dụng thủ đoạn gì để truy tìm được tung tích của hắn.

Thiếu niên leo theo Thần Tiên Tác, càng lên càng cao, bầu trời cũng càng lúc càng sáng. Thần Tiên Tác vọt lên tới mức tận cùng, hệt như một con rắn đang trườn mình trên đám mây.

Tô Vân khoanh chân ngồi trên nó, lúc này hiếm khi không có gió, trời không rét buốt như lúc trước.

Chỉ thấy một vệt sáng vàng hắt tới từ phía chân trời, một mặt trời dần ló ra. Ánh nắng chiếu xuống, chiếu rọi lên trên mặt thiếu niên. Mà bên dưới, Thiên Thị viên vẫn tối om, nơi đó vẫn còn đang tối.

Tô Vân lòng thoáng động, lập tức tu luyện Tiên Viên Dưỡng Khí thiên.

Tiên Viên Dưỡng Khí thiên chí cương chí dương, khi hắn bắt đầu tu luyện, chỉ thấy những tia nắng tụ tập lại, chiếu lên ấn đường của hắn. Những đốm sáng di chuyển theo khí huyết của hắn, từ ấn đường đi tới huyệt Nhân Trung, xuống cổ họng, rồi chìm vào trong đan điền.

Tô Vân hô hấp thổ nạp, đốm sáng kia càng lúc càng sáng rực, ánh sáng bị Tiên Viên Dưỡng Khí thiên của hắn tập trung lại cũng càng ngày càng mạnh.

Dần dần, nhật tinh hội tụ trước mặt hóa, hóa thành một quả cầu lửa nho nhỏ, từ từ rủ xuống rồi dâng lên như một mặt trời nhỏ ngay trước mặt hắn.

"Tốc độ hấp thu tinh họa nhật nguyệt của Tiên Viên Dưỡng Khí thiên nhanh hơn Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên, nhưng không luyện được tinh khiết bằng. Tốc độ luyện hóa tinh hoa nhật nguyệt của Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên nhanh hơn, mà lại càng tinh thuần hơn."

Tô Vân thầm nghĩ: "Không biết nếu kết hợp sở trường của hai loại Dưỡng Khí thiên này vào một thì sẽ thế nào?"

Hắn thử dụng Tiên Viên Dưỡng Khí thiên tăng nguyên khí, lại dùng Hồng Lô Thiện Biến luyện hóa nguyên khí, quả thật là tu luyện nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều.

Không phải là người khác không nghĩ tới việc tu luyện hai loại công pháp Dưỡng Khí thiên, nhưng tu luyện một môn công pháp thì việc tinh thông được nó đã là rất khó, huống chi là tu luyện cả hai công pháp?

Vả lại, nếu tu luyện tới Trúc Cơ tầng sáu, đương nhiên sẽ phải từ bỏ Dưỡng Khí thiên để tu luyện công pháp của cảnh giới Uẩn Linh, ai sẽ còn bỏ thời gian công sức vào Dưỡng Khí thiên nữa?

Tô Vân không có công pháp của cảnh giới Uẩn Linh, nên cũng chỉ có hắn tiếp tục tu luyện Dưỡng Khí thiên.

Nguyên khí của hắn càng ngày càng hùng hậu, khí huyết rất vượng, cảm thấy cơ thể cũng mạnh lên rất nhiều. Hắn mở mắt ra thì thấy mặt trời đã lên cao, Thiên Thị viên đã sáng choang rồi.

"Lâu Ban tiền bối nói ta đã là linh sĩ, hà cớ gì sợ Viên Tam tổ sư, nhưng ta rõ ràng không tu luyện công pháp của cảnh giới Uẩn Linh, vì sao ông ấy lại nói ta đã là linh sĩ?"

Tô Vân thầm nghĩ, cẩn thận nhớ lại những thông tin mình biết về linh sĩ.

Linh sĩ là kẻ có tính linh rất mạnh.

Linh sĩ có tính linh thần thông, là do luôn tâm niệm rồi ngưng tụ nên.

Tính linh thần thông là do ý niệm và khí huyết của linh sĩ hòa hợp lại rồi biến thành.

Ví dụ như tính linh thần thông của nho sĩ thường là văn chương mà bọn họ thường đọc hàng ngày, lĩnh ngộ được tinh túy của văn chương, rồi vận dụng tri thức đó vào trong thực tiễn hàng ngày, biến thành chuẩn tắc cho hành vi của mình. Ngôn ngữ cử chỉ không vượt qua nguyên tắc, không vi phạm chuẩn tắc hành vi của mình, như vậy văn chương sẽ có thể hóa thành tính linh thần thông.

Các thần thông khác cũng là như vậy.

Nếu như luôn nghĩ tới kiến trúc, thì tính linh thần thông sẽ như gạch ngói chồng lên, rường cột chạm trổ, đấu và củng nối tiếp, hành lang uốn cong như tấm lụa, mái nhà cao nhọn như mỏ chim.

Nếu như luôn nghĩ tới hoa cỏ, như vậy thần thông sẽ như hoa tươi đua nở, từng đóa đẹp đẽ đua nhau khoe sắc tô điểm thêm cho thế gian.

Nếu như nghĩ tới mãnh thú, thì thần thông sẽ như mãnh hổ đi trong đêm, giao long núp dưới đầm nước, phượng đỗ trên cây ngô đồng.

Nếu như luôn nghĩ về thần ma, như vậy thần thông sẽ hệt như tượng thần kim cang trong miếu thờ, hoặc ba đầu sáu tay, hoặc mọc mắt trên trán, hoặc toàn thân phừng phừng ngọn lửa.

Nếu luôn nghĩ tới binh khí, như vậy thần thông sẽ hệt như lưỡi dao sắc bén!

"Như vậy tính linh của ta là cái gì?"

Tô Vân nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng chợt sinh ra cảm giác thấu hiểu: "Thứ ta luôn tâm niệm kỳ thật chính là chuông vàng mà ta sử dụng để tính giờ! Như vậy tính linh thần thông của ta..."

Hắn đột nhiên cười vang, rồi sau đó thiếu niên lại chợt nghẹn ngào trên dây thừng.

Lúc bảy tuổi hắn gặp phải biến cố trấn Thiên Môn, biến thành một thằng nhóc mù lòa, được Sầm bá chỉ bảo mới vào tháp chuông trong trấn để sờ chuông, sau đó ngày đêm không ngừng tưởng tượng trong đầu mình có một chiếc chuông đồng lớn như vậy, bên trên khắc đầy những nấc đo chỉ thời gian.

Có ai biết sáu bảy năm nay hắn đã tốn bao nhiêu tinh lực, mất bao nhiêu thời gian, trải qua bao nhiêu gian khổ?

Có ai biết lúc hắn tưởng tượng chiếc chuông vàng này thì đã sai bao nhiêu lần, vì thế mà đã té ngã bao nhiêu lần, rơi vào trong khe bao nhiêu lần?

Tô Vân ngồi trên Thần Tiên Tác trên đám mây, vừa cười vừa lau nước mắt.

Sắp Tết rồi, qua tết hắn sẽ tròn mười bốn tuổi, lúc đó là vừa tròn bảy năm kể từ trận tai biến trấn Thiên Môn năm xưa.

Sáu bảy năm bị mù, sáu bảy năm trải qua bao gian truân vất vả và chua xót khổ sở, cuối cùng hắn đã có thu hoạch cho mình.

Thiếu niên đứng dậy, đưa khí huyết rót vào trong chuông vàng của mình.

Keng!

Hắn ngẩng đầu lên, thấy ảo ảnh một chiếc chuông vàng thật lớn trên đỉnh đầu mình. Nó như được làm từ đồng thau với bảy tầng tất cả, chia làm các tầng có nấc đo thời gian là năm, tháng, ngày, giờ, phút, giây, tích tắc, có quy luật vận chuyển các nấc kia riêng.

Khi khí huyết hắn vận chuyển, chuông càng lúc càng trở nên rõ ràng, nấc đo càng ngày càng rõ.

Tô Vân cất bước đi trên không trung, ánh mặt trời chiếu xuống làm chuông vàng để lại một bóng mờ nhàn nhạt trên người hắn. Giờ khắc này, hắn rốt cuộc đã có được tính linh thần thông của chính mình.

Chuông vàng xoay tròn trên đỉnh đầu hắn, trên nấc đo của tầng tích tắc dần hiện lên ba mươi sáu hình ảnh của bạch viên với các tư thế khác nhau.

Trên nấc đo tích tắc đã có hình ảnh ba mươi sáu ngạc long, được khí huyết tưới nhuần nên hình thái của ngạc long dần thay đổi, hệt như ngạc long độ kiếp, biến hóa thành ba mươi sáu hình ảnh giao long.

Lại thêm ba mươi sáu hình ảnh bạch viên vừa được thêm vào, bảy mươi hai hình ảnh này gần như chiếm cứ hai phần mười các nấc đo của tầng tích tắc, nhưng vẫn chưa phủ kín hết thảy.

Điều kỳ dị là khi tầng tích tắc dưới cùng của chuông vàng xoay tròn, bảy mươi hai hình ảnh ngạc long và bạch viên này cũng không ngừng diễn tập chiêu thức của mình, trông rất sống động.

"Như vậy, rốt cuộc thì tính linh thần thông được sử dụng như thế nào?"

Tô Vân nhíu mày, hắn đã đi tới đầu của dây thừng, đột nhiên thả người nhảy xuống, bàn tay nắm lấy đầu dây thừng. Thần Tiên Tác lập tức như mất thứ chống đỡ, nhanh chóng rơi xuống.

"Ta chưa được học công pháp của cảnh giới Uẩn Linh, không biết nên dùng như thế nào, nhưng Viên Tam tổ sư biết. Đánh với lão một trận thì ta cũng sẽ biết!" Cầu các mạnh thường quân đô nát cho dịch giả sắm lap mới để gõ chữ nhanh hơn:((

Tô Vân nhanh chóng rơi xuống, bên dưới là Thiên Thị viên hùng vĩ tráng lệ, núi non trập trùng, tuyết trắng phủ kín mọi nơi.

Tô Vân nhìn xuống dưới, cảnh sông núi đập vào tầm mắt.

Mà trong đất tuyết, Viên Tam tổ sư mặt mày sa sầm, bốc tuyết đắp lên vết thương của mình để làm dịu cơn đau.

Trên cây trong rừng cây bên cạnh lẽo, sáu con vượn bạch đứng ở trên ngọn cây như không có trọng lượng, kiễng chân nhìn bốn phía.

Sáu con vượn bạch này tạo ra tư thế khác nhau, động tác dáng vẻ của bọn chúng là thức mở đầu của sáu chiêu Viên Công quyết!

Nhưng đúng lúc này, một con vượn bạch cái nhìn thấy Tô Vân cầm dây thừng rớt xuống, bèn vội hú lên một tiếng vượn hót đầy thê lương.

Viên Tam tổ sư lấy lại tinh thần, xoa tuyết vào trong miệng vết thương rồi đứng bật dậy, cầm lấy cây Hỗn Thiết Bổng bên người, khí huyết rung lên rồi rót vào trong Hỗn Thiết Bổng.

Lại nghe thấy sáu tiếng vượn hót vang lên, sáu con vượn bạch kia nhảy xuống khỏi ngọn cây, bay về phía Hỗn Thiết Bổng.

Nếu Tô Vân ở đây thì sẽ nhìn ra thân pháp khi sáu con vượn bạch bay về Hỗn Thiết Bổng hoàn toàn là sáu chiêu của Viên Công quyết.

Keng, keng, keng, keng, keng, keng!

Sáu tiếng vang leng keng truyền tới, phần đầu của Hỗn Thiết Bổng nơi có lớp da quấn quanh xuất hiện hình ba con vượn bạch, trông rất sống động.

Sáu con vượn bạch này giống với hình ảnh ngạc long và vượn bạch khắc trên nấc đo chuông vàng của Tô Vân, đều là dấu ấn của một loại khí huyết kỳ lạ.

Viên Tam tổ sư nhấc gậy sắt lên, cất bước lao thẳng tới nơi Tô Vân rơi xuống hệt như mũi tên rời khỏi cung.

Hỗn Thiết Bổng trong tay lão thực sự không phải là gậy sắt thật, mà là tính linh thần thông.

Dấu ấn vượn bạch thì là Tiên Viên Dưỡng Khí thiên mà lão tu luyện từ thời Trúc Cơ, sau khi tu luyện Viên Công quyết tới loại thành tựu thứ ba thì khí huyết sẽ hóa thành dấu vết khắc lên tính linh thần thông.

Lần nào lão cũng có thể tìm được vị trí chính xác của Tô Vân chính là nhờ vào dấu ấn Viên Công quyết trong tính linh thần thông của lão.

Tô Vân tiếp đất, lập tức cất Thần Tiên Tác vào trong bọc quần áo.

Thiếu niên buộc gói đồ ra sau lưng, siết thật chặt, sau đó im lặng điều chỉnh khí tức.

Hắn tin tưởng rằng Viên Tam tổ sư nhất định sẽ tìm được hắn, nên hắn không cần đi đâu, chỉ cần ngồi chỗ này nghỉ ngơi chờ đợi là được.

Đột nhiên, mặt đất rung lên khe khẽ. Tô Vân ngửa đầu nhìn, chỉ thấy trên một cách đồng tuyết xa xa có một vệt ranh giới chia đôi nó ra, tuyết như sóng bị đẩy sang hai bên.

Mà ở chính giữa là một con vượn bạch hung hăng, cầm Hỗn Thiết Bổng trong tay với một đầu kéo lê dưới đất, đang điên cuồng lao tới.

Khóe mắt Tô Vân giật giật, tốc độ của con vượn kia cực nhanh, sự áp bách từ khí huyết lại càng mạnh. Lão còn chưa xông tới mà chỉ riêng khí huyết đã đè ép cho mắt của Tô Vân sinh ra cảm giác áp bách rồi.

"Tu vi của Viên Tam tổ sư mạnh hơn ta, khí huyết của lão đè ép đẩy lùi khí huyết trong mắt ta, để cho ta lại biến thành người mù."

Tầm nhìn trong mắt Tô Vân càng lúc càng mơ đi, đó là do khí huyết trong mắt hắn không đủ để đẩy lùi tiên kiếm, cho nên tiên kiếm lại chạy ra, lại sắp chiếm cứ con ngươi của hắn.

"Nhưng tuyệt đối không được!"

Tô Vân quát lên.

Ánh nắng mặt trời tụ tập lại trên đỉnh đầu hắn, hóa thành một quả cầu lửa nho nhỏ bay xung quanh chuông vàng, chiếu sáng các loại nấc độ trên chuông.

Khí huyết trong cơ thể hắn cuồng bạo, ngăn trở sự đè nén từ khí huyết của Viên Tam tổ sư, tầm mắt lại sáng rõ như trước.

Ngày mùa đông, tuyết trắng xóa.

Viên Tam tổ sư bật nhảy lên cao, khí huyết tăng vọt làm cho toàn thân lão nổi đầy cơ bắp vô cùng cường tráng hệt như một ngọn tháp lớn màu trắng.

Tất cả các vết thương trên người lão nổ tung, khí huyết văng ra, nhưng cây Hỗn Thiết Bổng trong tay lão lại quét vù một tiếng tới.

Tô Vân cất bước xông lên, một người và một vượn ầm ầm va chạm vào nhau giữa không trung!

Nền tuyết bên dưới như bị đánh một cú vô hình thật mạnh, từng tảng lớn tuyết trầm xuống, tạo nên một hố to tới ba bốn trượng.

P/s: Cầu các mạnh thường quân đô nát cho dịch giả sắm lap mới để gõ chữ nhanh hơn:((