Hoa Hồ há to miệng, không biết nên giải thích như thế nào.
Trong lòng hắn ta cũng có nghi hoặc giống Hồ Bất Bình, hiển nhiên học vấn của nho sĩ Đồng Hiên thua kém Dã Hồ tiên sinh không biết bao nhiêu, mà nho sĩ Đồng Hiên đều có bản lĩnh như vậy, huống chi là Dã Hồ tiên sinh?
Nhưng Dã Hồ tiên sinh đã chết rồi, thôn Hồ Khâu cũng bị tàn sát.
"Kinh điển cựu thánh, chỉ giảng về học, chứ không giảng về hành."
Tô Vân bên cạnh vẫn đang cố gắng thu khí huyết của mình hòng đưa giao long khí huyết vào trong cơ thể, nói: "Mặc dù học vấn của Dã Hồ tiên sinh cao thâm, nhưng ông không biết cách sử dụng nó."
Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt chớp lóe tia sáng âm u: "Vả lại Thủy Kính tiên sinh có nói, tuyệt học của cựu thánh đã lạc hậu so với thời đại, những gì được dạy trong thành bây giờ đều là tuyệt học của tân thánh. Cho nên chúng ta bắt buộc phải rời khỏi vùng quê, bắt buộc phải vào thành!"
Tâm tình của Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly có chút trĩu nặng, bọn họ là hồ yêu, vừa sợ hãi lại vừa hướng tới chốn thành thị.
Bọn họ có bản năng sợ hãi người trong thành, thôn Hồ Khâu chính là bị người trong thành tàn sát giết hại, nhưng bọn họ cũng hướng tới cuộc sống ở nơi đó.
Giả dụ như những hồ yêu bọn họ mà không vào trong thành, không học được tuyệt học mới nhất, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta giết sạch.
Tô Vân vừa mới thu khí huyết lại, sắc mặt đột nhiên biến hóa, vết thương cũ trên người hắn lại nổ tung, khí huyết trào ra từ miệng vết thương, xì xì phun ra!
Giao long khí huyết nhập vào cơ thể, khí huyết cuồng bạo tăng thêm trong cơ thể đã vượt quá giới hạn mà cơ thể hắn có thể tiếp nhận!
Hắn có thể tu luyện nên loại thành tựu thứ ba của Giao Long Ngâm, khí huyết hiển hóa để hóa thành giao long, là vì hắn đã đánh cắp mây khí huyết của Cả Thôn Ăn Cơm, dùng nó để làm lớn mạnh khí huyết của mình, khiến nguyên khí và máu của hắn tăng vọt lên.
Nhưng mấu chốt là tu vi của hắn được tăng lên, cơ thể lại không được tăng theo lên.
Thiên địa trong cơ thể hắn không chứa được nhiều khí huyết như vậy, lò lửa thiên địa trong cơ thể bị nhồi đầy căng ra vnag lên tiếng ù ù, dường như sắp nổ bung!
Vì tìm đường ra mà khí huyết dư thừa đã bị bài xuất ra khỏi cơ thể hắn qua vết thương cũ. Theo việc chảy mất khí huyết, con ngươi trong mắt hắn cũng dần thu nhỏ lại, sắp bị bóng của tiên kiếm che lấp!
"Thảo nào Thủy Kính tiên sinh nói cho ta là phải tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tới tầng thứ sáu thì mới có thể chữa khỏi đôi mắt này của ta!"
Sắc mặt Tô Vân buồn bã, để mặc khí huyết dư thừa bị đẩy ra khỏi cơ thể.
Tầm nhìn của hắn cũng dần tối xuống, rồi quay trở lại bóng tối.
"Nhưng mà ta đã đạt được loại thành tựu thứ ba của Ngạc Long Ngâm, sau này việc tu hành Hồng Lô Thiện Biến sẽ càng nhanh hơn." Cậu thiếu niên ngẩng đầu, dưới chân là tiếng sấm rền vang: "Ta sẽ nhanh chóng tu thành tầng thứ sáu của Hồng Lô Thiện Biến, chữa khỏi đôi mắt này!"
Giao long độ kiếp đã dần đến lúc kết thúc, tiếng sấm thưa dần, tầng mây cũng mỏng dần đi.
Sau hừng đông, chỉ thấy một sợi dây thừng lặng lẽ buông thõng xuống trên không trung của Khe Rắn, một con tiểu hồ ly có màu lông như báo ôm một đầu dây lặng lẽ hạ xuống đất.
Tiểu hồ ly vừa chạm chân xuống đất là lập tức như làn khói chạy trốn vào trong núi rừng, lặng lẽ nhìn trái nhìn phải.
Một lát sau, con hồ yêu này tìm được mấy khối phân trâu khô từ trong rừng, bèn đi tới dưới một gốc cây già, bới một cái hố rồi chôn phân trâu xuống.
Làm xong xuôi hết thảy, tiểu hồ ly cung kính vái lạy cây già mấy cái, rồi mới đứng lên, thì thầm với gốc cây kia.
Cây cổ thụ kia đột nhiên rung cành lá, trên thân cây hiện lên một đôi mắt già nua cùng một cái miệng lộ ra từ trên vỏ cây, ồm ồm nói: "Tiểu tử thôn Hồ Khâu, đừng làm ta ngứa... Tối hôm qua đánh ác quá, mấy lão già Hoàng thôn chết mất hai, ba cái khác chạy trối chết. Ngưu gia trang cũng thương vong nặng nề, sừng trâu đều bị bẻ gãy hết cả. Cả Thôn Ăn Cơm đúng là quá âm hiểm, ngầm thả độc giết chết mười mấy tay tài giỏi của thôn Lâm Ấp, còn độc chết một hòa thượng. Nhưng hắn cũng bị người trong thành bắt được, nói là muốn để hắn làm thú cưỡi."
"Địa công, Cả Thôn Ăn Cơm bị người trong thành bắt đi rồi ạ?" Tiểu hồ yêu ngạc nhiên thốt lên.
Con hồ yêu này chính là Ly Tiểu Phàm, vì lanh lợi nhất nên được phái đi tìm hiểu tin tức.
"Bị bắt rồi, nhưng không bị mang đi."
Lão thụ tinh kia đột nhiên rùng mình một cái, hạ nhỏ giọng nói: "Trong Đọa Long cốc thật sự có chôn một con rồng! Rồng kia biến thành quỷ, bay ra khỏi Đọa Long cốc cứu Cả Thôn Ăn Cơm, hai người trong thành cũng bị thương, vội vàng bỏ chạy."
Ly Tiểu Phàm dò la tin tức xong, đi ra khỏi rừng cây học chim đa đa kêu vài tiếng, rồi giật giật Thần Tiên Tác.
Một lát sau, Tô Vân tuột xuống theo dây thừng, Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt và Hồ Bất Bình cũng trượt xuống theo.
Tô Vân hắt xì mấy cái, xoa xoa mũi. Trên trời quá lạnh, hắn không có lông như đám Hoa Hồ, nên cả một đêm gió lạnh thổi cho hắn suýt thì chết cóng.
"Đêm qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?"
Ly Tiểu Phàm kể tin tức mà mình thám thính được cho bọn họ nghe, Tô Vân và đám hồ yêu kinh ngạc không thôi: "Đọa Long cốc thật sự có rồng? Rồng đã biến thành quỷ?"
Hồ Bất Bình hưng phấn nói: "Long quỷ cứu Cả Thôn Ăn Cơm là định ăn cơm sao? Thực muốn đi xem quá!"
"Về ngủ trước đã." Tô Vân xoay người bước đi.
Đám hồ yêu vội vàng đuổi theo.
Chỉ là không ai trong bọn họ lưu ý tới một con thần điểu Tất Phương đứng trên đỉnh núi, đang chậm rãi rỉa lông cánh của mình.
Đám người Tô Vân quay về trấn Thiên Môn. Hôm nay trấn Thiên Môn vô cùng náo nhiệt, người trên trấn đều bận bịu công việc của mình. Dọc đường đi, thiếu niên chào hỏi dân trong trấn, bọn họ cũng nhiệt tình đáp lại. Bốn con hồ ly thì cúi gằm mặt xuống, tay ôm chặt lấy đuôi, thành thật nhìn thẳng, không dám ngó nghiêng.
Trấn Thiên Môn vẫn mây mù phủ kín, duy chỉ có nhà của Tô Vân là có ánh nắng chiếu xuống.
Bọn họ ăn uống qua loa rồi nằm xuống ngủ luôn. Cả một đêm mệt mỏi, thực sự bây giờ ai nấy đều đã thấm mệt.
Bên ngoài trấn Thiên Môn, một con hỏa điểu bay lượn trên không trung. Một lát sau, một nữ tử cầm chiếc dù hoa chầm chậm đi tới. Con thần điểu Tất Phương kia đột nhiên vỗ cánh bay tới, bụp một tiếng nhào vào tán dù, ánh lửa văng khắp nơi.
Thần điểu Tất Phương biến mất, biến thành hoa văn hỏa điểu trên dù.
Người cầm dù chính là nữ tử tới từ Đồng gia ở thành Sóc Phương, ả có vóc dáng thướt tha uyển chuyển, chầm chậm bước vào trấn Thiên Môn.
Trấn Thiên Môn vẫn một mảng tường hòa như trước, dân của trấn đều bận bịu việc của mình. Khúc bá leo lên trên Thiên Môn, khắc gõ keng keng tạo hình trên đó. La đại nương kinh doanh hiệu thuốc bắc, Phương Nhi tỷ đang nhỏ giọng cười nói với chàng thiếu niên hàng xóm, trên mặt đầy vẻ ngại ngùng.
Từ đại thúc là một ấm sắc thuốc*, ốm yếu cầm ấm sắc thuốc ra ngoài đổ bã, trải bã thuốc ra đường.
Nhạc nãi nãi đang mắng Nhạc gia gia vì rình trộm La đại nương, Nhạc gia gia ngồi im nơi đó, đầu cúi xuống, hai tay đặt trên gối, không dám hó hé câu nào.
Nữ tử dù hoa đi vào trong trấn nhỏ, còn nhìn thấy người chăn ngựa dùng bàn chải chà lông cho một con ngựa, một gã say xỉn đang phóng uế lên bức tường. Mà cửa sổ một tòa lầu các ở con phố đối diện mở ra, một cô gái có dung nhan xinh đẹp đang ngồi trang điểm trước gương. Dưới lầu là một người đàn ông đang dỡ ván cửa xuống, hẳn là vừa mới đón dâu nên mở cửa hàng chậm hơn thường ngày.
Bên đường còn có hàng bánh bao, vỉ hấp bốc hơi nóng nghi ngút, tiểu nhị vắt khăn trên vai đang bận bịu tiếp đãi khách hàng, tiếng hô tiếng kêu không ngừng vang lên.
Nữ tử dù hoa mỉm cười đi giữa con đường, thẳng tới nhà của Tô Vân.
Lúc này, tiếng ồn ào huyên náo trên con phố đột nhiên im bặt, thời gian hệt như đã hoàn toàn ngừng lại. Mọi người đồng loạt quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào nữ tử dù hoa, không hề động đậy. Giờ phút này đến cả gã say đang phóng uế bên tường cũng quay đầu ra nhìn một cách kỳ dị.
Điều càng kỳ dị hơn là, nước tiểu của gã cũng ngừng ở giữa không trung. Hơi nóng hôi hổi trên các vỉ bánh bao cũng dừng lại. Đá vụn bị Khúc bá đục đẽo rơi ra khỏi Thiên Môn cũng đứng im giữa không trung, không hề động đậy.
Toàn bộ trấn Thiên Môn này, chỉ còn lại tiếng cộp cộp phát ra khi đôi guốc gỗ của nữ tử dù hoa gõ lên lớp đá xanh bên dưới.
Nữ tử dù hoa cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lùng truyền ra từ bên dưới lớp tán của ô dù: "Giả thần giả quỷ! Đồng gia Sóc Phương đang làm việc ở đây, kẻ không liên quan hãy lui hết ra!"
Trấn Thiên Môn vẫn tĩnh lặng không có bất cứ âm thanh gì.
Nữ tử dù hoa dừng bước, hơi nâng chiếc dù hoa của mình lên, để lộ nửa khuôn mặt dưới, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn bị diệt môn..."
"Tiểu nha đầu, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết nơi đây là khu không người sao? Bọn ta đã sớm bị diệt môn rồi."
Nữ tử dù hoa đột nhiên xoay người nhìn về phía Thiên Môn nơi cuối con đường.
Trên Thiên Môn, Khúc bá lại tiếp tục đục khắc hoa văn, tiếng leng keng truyền tới.
"Trên thế gian này chỉ có một người có thể ra lệnh cho trấn Thiên Môn, người đó là Nguyên Sóc Bình đế."
Khúc bá còn rất nghiêm túc đục Thiên Môn. Sương mù bốn phía xung quanh trấn Thiên Môn đột nhiên tản ra. Ngay khoảnh khắc sương mù tản đi này, tất cả nhà cửa, lầu các, cửa hàng, dân chúng trong trấn đều tan rã!
Nữ tử dù hoa sởn tóc gáy, chỉ thấy lúc này trấn Thiên Môn mồ mả san sát, cỏ hoang mọc thành bụi rậm, vụn gạch ngói vương vãi khắp nơi!