Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?

Chương 10: Tính tiết trở về đúng hướng?!

Đỉnh Thanh trấn, trên một ngọn núi nào đó không tên.

Trong đình hóng mát.

Gió lành lạnh thổi hất lên vạt áo, vẽ ra đường cong xinh đẹp trong không khí. Một thân hồng y xinh đẹp yêu diễm, ba ngàn tóc đen dài như thác nước tùy tiện xõa tung, đổ xuổng trên tấm lưng cong tuyệt đẹp. Y phục lỏng lẻo hơi mở, nộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng cần cổ thon dài. Đôi chân trần trắng như tuyết đeo thêm một cái chuông nhỏ leng keng vui tai. Mi dài mỹ lệ rủ xuống, giữa trán điểm tô hoa điền đỏ tươi yêu dã, kết hợp cùng gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành kia, càng thêm mấy phần tà mị quyến rũ.

Nam tử chống cằm, một chân gác lên chân còn lại, bộ dạng lười biếng dựa vào trên cột chống, hướng mắt nhìn về nơi xa. Nội tâm sớm đã gào thét loạn cả lên.

Phượng Hi :"..." Sao còn chưa lên tới nữa!!!

Cơ mặt ta sắp cứng luôn rồi!!! Bày ra bộ dạng mê hoặc quyến rũ như vậy khó lắm biết không?!

Hệ thống [ ... ] Ký chủ so sánh một kẻ sức mạnh đã đến đỉnh phong với một nam chính yếu ớt bất lực đáng thương sắp bị ngươi đoạt hết tiên cơ sao???

Còn định quyến rũ đồ đệ nữa. Nhân cách suy đồi, quá mức bại hoại, cầm thú!!!

Phải đến nửa canh giờ sau, thiếu niên một thân y phục xám trầm mới ôm theo Hiên Viên kiếm cùng tay nải của hắn, thở hồng hộc nhấc chân chạy đến. Vội vàng thưa,

:"Sư tôn, đây là địa điểm cuối cùng của trấn Đỉnh Thanh rồi. Chúng ta... a..."

Câu nói bị ngắt quãng, Tiêu Lạc khựng lại, trừng to mắt nhìn sư tôn nhà mình một bộ tạo dáng ngả ngớn xinh đẹp ngồi trong đình hóng mát, nháy mắt liền ngu người rồi.

:"Sư tôn, sao người lại biến trở về, còn..." Biến thành bộ dạng như vậy...

Phượng Hi cong cong khóe môi, nở một nụ cười nhẹ mà tự hắn cho là đủ yêu nghiệt. Hai mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, hướng đồ nhi vẫy vẫy tay

:"Lại đây."

Đến gần hơn, Tiêu Lạc mới nhìn rõ xương quai xanh lộ ra rõ mồn một kia, toàn thân lập tức đỏ ửng như con tôm luộc. Quay người chạy đến chỗ tay nải, lôi ra một cái áo choàng đơn màu khói mềm mại, chạy về phủ lên người nam tử, giúp hắn cài lại cẩn thận, che đi khung cảnh, khụ, có điểm câu dẫn người quá đáng kia. Tiếp đó lắp bắp nói

:"Sư tôn, trên này rất lạnh, đừng mặc phong phanh."

Phượng Hi :"..." Quả nhiên không thích ta sao?

Nam tử ánh mắt trong veo nhìn hắn chằm chằm. Như là buồn bực cái gì quay đầu đi không nói. Một lúc sau liền biến trở về bộ dáng chuột nhỏ. Áo choàng lớn vừa đóng lại phủ lên đầu bị hắn dùng linh lực co lại thành áo choàng con, vừa vặn khoác trên thân thể bé xíu.

Thiếu niên nhìn một màn này có chút không rõ. Trong lòng mang theo điểm tiếc nuối khó chịu, nâng sư tôn nhà mình lên đặt trên bàn đá.

Phượng Hi giận dỗi hừ một tiếng, nắm chặt góc áo choàng. Như đế vương bễ nghễ ngồi xuống đợi đồ nhi bẩm báo thông tin.

Mấy ngày qua, hai người họ đã lục soát toàn bộ Đỉnh Thanh trấn một lượt. Đừng nói ma tộc, một con tiểu yêu lắt nhắt cũng không có!!!

Phượng Hi cáu kỉnh, đình hóng mát này đã là địa điểm cuối cùng, xem ra cũng không có rồi... Không lẽ trên đường quay về Bác Nhã phái mới gặp? Hoặc có lẽ tình tiết này sẽ không xảy ra nữa???

Chuột nhỏ hai má lên, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt đen láy đáng yêu. Lại bị Tiêu Lạc nhịn không được sờ sờ một phen.

Phượng Hi :"..." Không thích còn sờ! Ai cho ngươi sờ!!!

Vật nhỏ tức giận đẩy ra ngón tay hắn, chít chít hai tiếng lên án. Không làm thiếu niên cảm thấy sợ hãi, ngược lại trong lòng đã mềm đến tan chảy.

Tiêu Lạc :"..." Sao sư tôn của ta có thể ngọt đến vậy???

Muốn khóc.

Hệ thống [ ... ] Khó hiểu.

Thế nhưng chính là, lúc Tiêu Lạc mang theo sư tôn chuẩn bị xuống núi trở về, lại ngửi thấy mùi hương thơm phức tỏa đến từ một phương hướng, tràn ngập trong không khí.

Phát hiện dấu hiệu đáng ngờ này, Phượng Hi rưng rưng nuốt lệ ngoảnh đầu đi chỗ khác, kìm nén bản thân không nhảy cẫng lên hoan hô mấy phát.

Thánh nữ ma giáo có một đặc trưng khiến người ta nhớ mãi, chính là mỗi khi nàng ta xuất hiến, sẽ mang theo hương thơm đặc biệt khiến người ta mê mẩn.

Ỏ. Cuối cùng cũng chịu xuất hiện nha nha nha~!

[ ... ]

Quả nhiên, không đến mấy giây sau, gần đó truyền đến tiếng la hét kêu cứu thảm thiết mà Phượng Hi hằng chờ đợi.

Âm thanh không nhỏ, người ở chỗ này ai cũng nghe thấy được.

Tiếng la ngày một to, hẳn không phải điều gì quá tốt lành. Tiêu Lạc theo thói quen nheo nheo mắt nhìn qua, vẻ mặt hờ hững không cảm xúc, bước chân vẫn không dừng lại đi xuống.

Dù sao cũng không nên để sư tôn vướng vào phiền phức thì hơn.

Phương Hi :"..." 

Này, cẩu hệ thống. Mặt hàng này ngươi xác định thật sự chưa hắc hóa sao?

[ Ký chủ phải tin tưởng chỉ số hệ thống quét ra chứ. ] Ngươi mới là người nuôi hắn, ngươi không rõ sao lại hỏi ta???

Dường như tình tiết bị ép buộc muốn trở về đúng hướng. Không hiểu vì sao mà cũng íu muốn hiểu vì sao tiếng hét lại dần tiếp cận chỗ hai người họ, di chuyển còn ngày một gần.

Khoảng một khắc sau, từ trong bụi cây rậm rạp gần đó có vài người nhảy ra.

Một lũ thổ phỉ quần áo da hùm da gấu, vóc dáng vạm vỡ cao lớn, tay lăm lăm gươm giáo dữ tợn. Một tên mặt sẹo cầm đao trong đám còn đang ôm theo một tiểu cô nương nhỏ nhắn yếu ớt. Phía sau còn kèm thêm một nha hoàn kêu gào cứu mạng đuổi theo, chạy đến trước mặt sư đồ Phượng Hi rồi dừng lại.

Phượng Hi :"..." Giả!

Con mẹ nó quá mức giả!!!

Coi nam chính với ông đây là thằng ngu à?

Thứ diễn viên kém chất lượng này, chắc chắn không phải nhân vật lão tử viết ra!!!

Nha hoàn lục y búi tóc hai bên, mặc một thân lục y, khuôn mặt không tính là tinh xảo nhưng cũng là một tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu, tràn đầy linh khí. Bộ dáng hiện tại có chút khổ sở chật vật.

Mà vị tiểu thư bị bọn thổ phi kia bắt đi sắc nước hương tình, trên dưới đầy đủ. Nàng mặc một thân bạch y, ngũ quan xinh xắn như hoa đào, một đôi mắt trong như làn nước thu, lông mi dài như cánh bướm khẽ chớp mang đến cho người khác cảm giác ưu sầu cùng yên tĩnh. Thân thể hư nhược, làn da tái nhợt yếu ớt khiến người khác phải thương xót. Lúc này nàng hơi cắn cánh môi, khóe mắt hồng hồng ứa gia những giọt nước mắt to như hạt đậu, không tiếng động rơi xuống. Vừa như bi ai lại như tự giễu hướng tới nha hoàn nọ cất lời, thanh âm tốt đẹp lại bi thương đến nao lòng

:"Tiểu Ngọc, không cần đuổi theo nữa. Em sẽ bị hại mất. Số mệnh ta không tốt, cũng không muốn kéo theo em cùng chịu tội."

:"Tiểu thư!" Nha hoàn vì câu nói của nàng mà vô cùng đau lòng, kích động lớn tiếng :"Tiểu thư đừng nói như vậy, em theo người từ nhỏ, cùng chết cùng khổ với nhau. Hơn nữa đâu thể vì vậy mà bỏ rơi người."

Tiểu thư nào đó lâm li bi đát gào lên

:"Ta ra lệnh em mau đi!!! Đi đi, đừng để ta phải nhắc lại."

Nha hoàn hai tay ôm đầu, không ngừng lắc đầu nguầy nguậy, khàn giọng nức nở

:"Em không nghe, em không nghe, em phải cứu tiểu thư!"

:"Ta bảo em mau rời khỏi!"

:"Em không muốn, em không thể bỏ tiểu thư..."

:"Em... Con nhóc ngốc ngếch này. Tội gì phải như vậy chứ. Thường ngày ta dung túng em quá rồi."

:"Tiểu thư... Em chỉ như vậy với người."

:"Tiểu... Tiểu Ngọc..."

:"Tiểu thư..."

:"..."

Phượng Hi :"..." 

Thật luôn?

Tiểu thư bị bắt cóc sao ngươi không chạy đi báo quan. Chạy theo đây là muốn đi chơi cùng à???

Một hồi ầm ĩ như thế mà không ai thấy lạ à? Chưa kể đám thổ phỉ còn rất tốt bụng mà dừng lại cho hai người họ bày tỏ tâm ý nữa. Kẻ ác đầu năm nay đều tốt bụng vậy sao?

Tiêu Lạc không nói một lời, kéo theo tay nải to bự buồn cười, hông đeo chặt Hiên Viên kiếm, tay giữ lấy sư tôn ép sát vào ngực. Thản nhiên nhấc bước đi vòng qua họ, tiếp tục đi xuống.

Phượng Hi :"..."

Không phải chứ thiếu niên? Hành động của ngươi đi lệch kịch bản rồi aaa!!!

Nếu còn đợi nữa thì thôi tiểu thuyết này khỏi viết luôn đi!!!

Chuột nhỏ gấp gáp giãy khỏi tay của thiếu niên, nhảy xuống trên đất, nháy mắt xoay người hóa về dạng nam tử duy mỹ khoác áo choàng đơn xám khói, lạnh lùng hướng về phía sau cất giọng, ngữ khí âm u thực sự vô cùng ngầu

:"Mau dừng tay! Thả cô nương đó ra!"

Đám thổ phỉ ban đầu chỉ nghĩ có một thiếu niên mang theo sủng vật nên tìm đến. Ai ngờ lại đột ngột xuất hiện thêm Phượng Hi, có chút hoảng hốt luống cuống tay chân suýt đánh rơi vũ khí. Lát sau định thần lại liền theo kịch bản chuyên nghiệp lớn tiếng quát

:"Con đàn bà như mày từ đâu tới mà muốn xen vào chuyện tốt của bổn đại gia?"

Nam tử đối diện quá mức đẹp mắt yêu dị, áo choàng lại che đi gần hết những bộ phận nam tính trên cơ thể nên thổ phỉ nghĩ nhầm thành nữ nhân cũng chẳng có gì lạ.

Phượng Hi đoạt diễn đến nghiện, nghe được lời này cũng không sửng sốt, ngữ điệu chính nghĩa tùy ý bịa ra một cái thân phận, cất giọng hào sảng đầy tự hào,

:"Chúng ta là môn đồ của Bác Nhã phái, đệ tử đỉnh Băng Ngân, nằm dưới trướng Phượng Hi chân nhân." Nam tử kéo tay Tiêu Lạc tới :"Ta và hắn là phu thê."

Đám thổ phỉ :"...?!"

Nữ nhân bị bắt :"..."

Tiêu Lạc :"...?!"

Phượng Hi :"Tiêu Tiểu Lạc ngươi sao cũng có cái biểu tình này?" Không phải đã dặn trước nếu gặp tình huống ngoài dự đoán sẽ phải dùng danh phận khác sao.

Thiếu niên có hơi không quen quay đầu về hướng khác, bờ vai run rẩy như đang kiềm nén. Đám người trước mặt lại nhìn Phượng Hi cùng hắn âm thầm đánh giá, xì xào bán tán.

Trường hợp một lần nữa mười phần thiểu năng trí tuệ, Phượng Hi nhìn không nổi nữa, quyết định quay mặt vào góc tường trầm mặc.

Tiêu Lạc kịp thời hồi thần lại, nói đỡ cho hắn

:"Đúng vậy, chúng ta là phu thê..." Đến đây còn dừng một chút, cười cười nhìn người bên cạnh gương mặt âm trầm, tiếp tục nói lời thoại như trêu đùa :"Hôm nay đi hưởng tuần trăng mật ngang qua đây thấy tặc nhân hoành hành việc xấu, không thể nhìn nổi, muốn ra tay giúp đỡ."

Đám thổ phỉ :"..." Này này!!! Khi ngươi nói chuyện có thể nhìn thẳng bọn ta mà nói không hả???

Cứ nhìn người bên cạnh là cái quỷ???

Còn kẻ kia, ngươi vẻ mặt thiếu nữ ngượng ngùng che mặt làm quái gì???

Phượng Hi :"..." Cái... tuần trăng mật cái gì chứ??? Tên đệ tử ngốc này!!!

Quá xấu hổ rồi!!!

Nam tử nhịn xuống xúc động trong lòng, một tay nắm chặt tay đệ tử. Tay kia nhấc lên làm một cái pháp quyết phức tạp. Hút lấy vật gì đó từ trong tay nải đồ nhi mang theo.

Vẻ mặt hắn khôi phục băng lãnh, một đạo quang mang bắn ra tứ phía, kết thành tấm lưới màu vàng ánh kim rực rỡ, thuồn thục uốn lượn trong không trung, khéo léo bỏ qua hai người con gái, thuận lợi trói lại đám thổ phỉ, buộc bọn chúng lại một chỗ, treo lên cây cao.

Nhanh, chuẩn, gọn gàng.

Một đám tráng hán bị treo lên như mấy con gà sắp sửa bị làm thịt. Không nghĩ tới tên mặt trắng này chỉ là một đệ tử, lại có uy lực cao cường như vậy. Không thể hiểu được, vô cùng tức giận, cứng rắn quát to

:"Buồn cười, Bác Nhã phái mà làm loại chuyện ác này, còn có vương pháp hay không?"

Phượng Hi nhướng mày, thản nhiên đáp một tiếng

:"Trói các ngươi chính là con của vương pháp!" Mấy người các người làm hẳn không phải chuyện ác???

Ta mà không động thủ, thì đúng là có lỗi với bản thân.

Đám thổi phỉ tỏ vẻ còn chưa từng gặp qua ai không biết xấu hổ như thế, vẫn tiếp tục điên cuồng gào thét, điên cuồng mắng chửi Phượng Hi, từ ngữ thô tục chạm đến cả thanh danh.

Tiêu Lạc nghe vậy liền lập tức bất mãn, Hiên Viên kiếm bên hông hơi động đậy.

Nhìn vẻ mặt đột ngột trở lên đen sì của nam chủ, Phượng Hi đột nhiên nảy sinh ra mấy phần dự cảm không hay. Vội vàng đưa tay giữ lại thiếu niên đang muốn tiến lên

:"Tiêu Tiểu Lạc..."

Nam chính nào đó bình tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn hắn,

:"Sư tôn, con sẽ không đánh chết chúng. Người nói có thể ta mới đánh."

Phượng Hi :"..." Bé ngoan a~!

Nhưng mà không được!!! Đánh không chết cũng không được đánh!!!

Ơ, hình như độ hắc hóa như thế sẽ tăng nhanh hơn nhỉ?

Vẫn không được!!!

Lão tử nỗ lực chỉnh đốn lại cốt truyện không phải để ngươi đến phá!!!

Nam tử vươn tay giữ lại eo gầy của thiếu niên, nhấn mạnh,

:"Đánh cũng không được. Để vi sư xử lí."

Tiêu Lạc tuy trong lòng vẫn còn khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn hơn không ít, đối với sư tôn nhà mình càng thêm yêu thích và trung thành. Cũng không muốn náo nữa.

Ừm, để sư tôn xử lí trước đã, mình sẽ gϊếŧ chết chúng sau.

Tiêu Lạc hài lòng tính toán. Nam tử bên này bóng dáng như quỷ mị không một tiếng động di chuyển đến trước mặt đám người bị treo, bình tĩnh chỉ ngón tay về một hướng

:"Nhìn bên kia một chút."

Đám người bất động nhìn hắn.

Phượng Hi :"..."

Xem ra ma tộc cũng không đến nỗi ngu như trong truyền thuyết nói.

Nam tử bất đắc dĩ lôi một đống phù chú trong người ra đập, mỗi đứa dán một cái.

Đám thổ phỉ lấy tốc độ mắt thường thấy được thu nhỏ lại bằng nắm tay, bị Phương Hi bỏ vào lồng nhét về tay nải.

Để đem về cho Phượng Huyền Vũ tra hỏi lấy thông tin.

Xong phần tin tức.

Đợi tra hỏi xong liền chuyển sang Băng Ngân đỉnh, hắn có thể từ từ chơi chết bọn chúng sau.

Dù sao hắn cũng vốn là một con người có tính cách kỳ quái, chỉ cần phạm phải hắn một chút thôi, liền sẵn sàng chịu đánh đến ngốc đầu không nổi luôn đi.

Còn về phần thánh nữ ma tộc nãy giờ bị bỏ qua một bên...

Nam tử vừa quay đầu, đã thấy thân ảnh bạch y kia lôi kéo nha hoàn đến gần, một phát quỳ xuống trước mặt,

:"Vị ân nhân này, đa tạ ngài hôm nay cứu giúp, nếu không chủ tớ ta đã mất mạng. Nay trên người không có gì đáng giá, ta đây xin phép được dùng thân báo đáp ân tình. Quãng đời còn lại đi theo bồi ngài."

Phượng Hi :"..." Hở?