Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu

Chương 20: 20 Người Về


Lư Hủ đỡ cây đứng lên, trầm giọng hô một câu: Tam thúc.Lư Hữu đang híp mắt nhìn về phía trong thôn, thình lình bị hắn làm cho khiếp sợ.- Hủ oa? Ngươi trốn ở sau thân cây làm gì?Lư Hủ vỗ vỗ trên người thổ:- Ta không ngủ được, dạo chơi thôi!Chúng...Rất nhanh, đàn lao dịch này của bọn họ sẽ trở về với nhóm tráng đinh biết Lư Hủ đi đường nào.Vừa vào thôn, bọn họ đã được các hương thân cầm cuốc, cây gậy nhiệt liệt hoan nghênh.Người hai bên thấy rõ đều yên lặng, sau đó:- Ca!- Đệ đệ!Giọng nói không dứt bên tai vang lên, toàn bộ thôn Lư gia sôi sục, nữ quyến núp ở trong nhà dựng lỗ tai nghe động tĩnh kéo cửa chạy như bay ra ngoài, lão thái thái chân cẳng không nhanh nhẹn giống như Phong Hỏa Luân nhào vào trong đám người tìm hài tử, từng tiếng một: Con của ta!Tam thẩm cũng từ trong nhà Tam Nãi Nãi chạy ra, Tam thúc đang đi về hướng nhà thì nghe thấy có người từ phía sau gọi hắn, vừa chuyển đầu, Tam thẩm đã nhào tới đánh hắn một trận.Toàn thôn vừa khóc vừa cười, vẫn luôn náo loạn tới hơn nửa đêm.Lư Hủ và Nhan Quân Tề cũng được Tam Nãi Nãi gia đón về nhà, từ xa nhìn thấy náo nhiệt trong thôn, đáy lòng hai nhà bọn họ lại vô cùng thẫn thờ.Có người đã trở về.Có người lại không về được.Nguyên Mạn Nương đứng ở cửa nhìn chằm chằm đường núi, không tự chủ nước mắt đã rơi xuống.Gia hỏa của Lư Hủ còn chưa tiêu, bánh quẩy mới nở được một nửa, thấy người lớn người nhỏ đều đi ngủ, tạm thời ngủ không được, dứt khoát để cho Lư Chu đi đến nhà họ kêu một nhà Nhan Quân Tề tới nhà bọn họ ăn bánh quẩy.- Một hồi làm ăn, còn rất thành công, ăn ngon không?Lư Hủ ngồi ở trong viện cầm quạt nói chuyện phiếm với Nhan Quân Tề.Đôi mắt Nhan Quân Tề cũng đỏ lên, người xem có chút mất tinh thần, nghe hắn nói vậy, phấn chấn tinh thần cười cười:- Ăn ngon.So với trong lòng đại nhân thì tiểu hài tử thì ngây thơ, mơ hồ, Tịch Nguyệt và Văn Trinh đã biết a ba của bọn họ ngủ ở trong mộ, sẽ không về nhà nữa, thấy a ba của người khác trở về thì hâm mộ là hâm mộ, nhưng đã có chút thói quen, bánh quẩy rất nhanh đã tan biến sầu tư.Lư Hủ thở dài, vỗ vỗ Nhan Quân Tề và Lư Chu.Các gia tộc đều đang nấu cơm, khói bếp trong thôn châm tới sau nửa đêm.Nếu không ngủ ngon, ngày hôm sau hắn sẽ không đi bán nhà ở trong huyện nữa, mang theo cả nhà đi báo tin bình an cho Lư Cát: Tam thúc và tứ thúc của hắn đều đã trở về rồi.Hôm nay người tới viếng mộ đặc biệt nhiều, Lư Hủ mới xuống núi, thấy tam thúc và tứ thúc mang theo rượu tới.Bọn họ nhìn thấy một nhà của Lư Hủ lớn nhỏ, không nhịn được cũng đỏ mắt lên.Khi bọn họ đi, ba huynh đệ bọn họ đã cùng nhau kết bạn, khi trở về, đại ca của bọn họ đã vùi vào trong mồ.- Hủ oa, gặp được cái gì mà làm khó ta và tứ thúc của ngươi, chúng ta không ở cùng nhau cũng là người một nhà, ta và tứ thúc thấy các ngươi và Tiểu Huy đều giống nhau, biết không?- Đã biết tam thúc, các ngươi đi lên trò chuyện với cha ta đi.Lư Hủ kêu Lư Chu đưa cái giỏ đựng bánh quẩy cho Lư Hữu:- Tối hôm qua làm bánh quẩy, tam thẩm và tiểu hạ bận rộn cả đêm không ăn, các ngươi mang về thử đi.Lư Hủ từ trên núi đi xuống thấy Lư Chu không có hứng thú, liền kéo hắn đến bờ sông hái lá đuôi, hắn đột nhiên muốn ăn bánh chưng.Trong nhà có đồ ăn làm táo, lại để chút đường, đồ ăn ngọt lòng rất tốt.Lá diệp bên bờ đều bị Lư Chu kéo gần hết.L Lư Hủ đi bán ốc đồng dùng nhiều lá đuôi, nếu không có chuyện gì thì Lư Chu tới bờ sông nhặt ốc đồng, lá diệp đuôi vẫn luôn chuẩn bị cho hắn.Lư Hủ đứng ở trong nước ngắt lá cây, Lư Chu còn thuần thục tìm ốc đồng trên tảng đá.L Lư Hủ nhìn thấy tâm mềm mại của mình, càng không nhịn được trêu chọc hắn.Lư Hủ:- Miệng ngươi có nói gì thì nói.Lư Chu bĩu môi phủ nhận:- Ta không có.Lư Hủ:- bánh chưng ăn rất ngon, cũng có thể bán được tiền, chờ kiếm lời cho ngươi mua đường.Lư Chu:- Ta không ăn đường.Lư Hủ:- Vậy ngươi muốn ăn gì, ca cho ngươi mua.Lư Chu ngồi xổm bên sông, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói:- Ta muốn...Hắn nắm chặt tay, trong chốc lát nói:- Ta muốn giúp ngươi kiếm tiền.Lư Hủ nghiêng đầu, cảm thấy hắn chưa nói thật:- Vậy ngươi có thể tưởng tượng được rồi, qua hôm nay muốn cái gì ca ca cũng không cho ngươi mua.Hai mắt Lư Chu vẫn âm thầm gật đầu:- Ta không cần.Lư Chu líu lưỡi, không biết cái đầu nhỏ của hắn lại suy nghĩ lung tung cái gì.


Nhưng Lư Chu cố chấp, miệng giống như vỏ trai, hỏi cũng không hỏi.Lư Hủ dẫn hắn chơi đùa bên sông một lát, sau đó sai người dẫn Lư Chu về nhà.Vào cửa nhà, Lư Huy lãnh Tiểu Vũ gọi bọn họ buổi trưa đến nhà tứ thúc ăn cơm.Tam thúc, tứ thúc vừa đi mấy tháng, ngay cả một lời nhắn cũng không mang về được, lão thái thái ngày ngày lo lắng, sợ bọn họ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa, lần này bình an trở về, tinh thần của lão thái thái đều tốt hơn không ít.Lư Chu thay quần áo xong, cả nhà bọn họ cùng nhau đi qua, một đại gia nhân khó có được một chỗ, Tứ thúc sáng sớm đã đi lên thị trấn mua rượu mua thịt mua đồ ăn, tứ thẩm, tam thẩm mang theo Hàn Lộ, Tiểu Hạ làm một bàn đồ ăn.Năm mới cũng chỉ như thế.Trên bàn cơm, Tam thúc và Tứ thúc nói tiếp Bọn họ mới biết được, sông còn chưa tu xong, nhưng triều đình sợ chậm trễ vụ mùa, trước tiên thả cho những huyện khác trở về để vào vụ mùa hạ.

Bọn họ ngày hôm qua chạng vạng mới đến Quan Dương, đường xa bị bắt đến dịch quán, bọn họ không ở nổi cửa hàng, lại không nỡ bỏ tiền thuê thuyền, cùng thôn một thôn đi đường núi trở về.- Ta nói đường núi làm sao mà dễ đi, thì ra là hủ oa mỗi ngày tu bổ.Tam thúc cho rằng Lư Hủ vì muốn tiết kiệm tiền mới đi đường núi, vừa áy náy vừa thương hại.Nhắc đến chuyện cười tối hôm qua, tam thúc, tứ thúc lại luôn miệng khen Lư Hủ nhạy bén gan lớn, Lư Hủ khiêm tốn:- Là Quân Tề làm ta diệt cây đuốc qua đó xem thử, chính là hắn đoán được không phải sơn phỉ, mà là Quân Tề lợi hại.Tứ thúc gật đầu:- Quá nhiều sách, thật là lợi hại.Trong lòng bọn họ có xúc động, đừng nói làm quan đại nhân, cho dù quản chuyện của sai dịch bọn họ ghi chép cũng là đến để học chữ.Đáng tiếc là trong thôn bọn họ ngay cả một tư nhân cũng không có, nghĩ đến việc tiêu dùng để đọc sách thì cũng chỉ có thể cảm thán.Gia yến tan về nhà, Lư Hủ thấy Lư Chu vẫn rầu rĩ không vui, không nhịn được trêu chọc hắn:- Ngươi làm sao vậy, nói với ca đi, ca có chủ ý cho ngươi.Lư Chu nhìn hắn, hơi há miệng, lại nhấp nháy mắt không nói.Lư Hủ bất đắc dĩ, xoa nắn đầu của hắn một hồi:- Chút chuyện nhỏ như vậy còn nhiều hơn ta.Lư Hủ nghĩ, tâm tình không tốt tám phần là nhàn rỗi, lão đến tìm việc làm cho Lư Chu.Hắn triệu tập cả nhà đến đây, cho cả nhà ăn bánh chưng ngon cỡ nào, Lư Chu uể oải không vui, Lư Hủ dùng sát chiêu:- Còn có thể bán lấy tiền! Nếu như chúng ta làm ra đồ ăn ngon thì ta sẽ vận chuyển đến trong huyện bán.Lư Chu cúi đầu quả nhiên hơi khựng người.Lư Hủ thầm nghĩ: Ta còn không trị được tiểu tử ngươi à? Tiểu tham tiền!Hắn trung khí mười phần bắt đầu bố trí nhiệm vụ:- Tịch Nguyệt phụ trách xem trọng Lư Duệ, nương phao mễ, Lư Chu rửa lá cây và táo, ta đi lấy củi một chút, một canh giờ sau tập hợp ở trong nhà, chúng ta bắt đầu bao giờ rồi!Tịch Nguyệt, Nguyên Mạn Nương:- Được!Lư Chu cố gắng lấy lại tinh thần:- Được!Lư Hủ lấy khảm đao cõng lên núi nhặt nhánh cây, đại thụ không dễ chém, loạn lớn lên cây nhỏ tùy tiện chém, chờ thêm một thời gian nhánh cây khô khốc có thể dùng để củi đốt.Hắn chặt một ít cây khô, lại nhặt những cành khô đã khô ném vào sọt.Nhà hắn dùng nhiều củi, hắn không ở nhà đều là Lư Chu nhặt từng chút một, có đôi khi gặp được Lư Huy, Lư Hiên, hoặc là thân thích cùng tộc khác trong thôn, sẽ giúp Lư Chu chém nhiều hơn.Lư Hủ hoạt động cánh tay, cúi đầu làm việc.Hắn còn chưa xuống núi, Lư Huy đã tìm tới.Lư Huy nhỏ hơn Lư Hủ một tuổi, lớn lên còn cao và chắc nịch hơn Lư Hủ, thấy hắn cầm búa tới, hai huynh đệ dứt khoát chặt mấy cây đại thụ đường kính ba bốn tấc, sau đó nhổ đi.


Lá cây nướng gà, nhánh cây phơi khô bị thiêu, trước tiên nhổ lên thân cây, để qua mùa đông cũng có thể dùng.- Mẹ ta nói muốn học nổ bánh quẩy với ngươi.- Ta biết, ta đã nói với tam thẩm.- Mẹ ta nói phải dùng chảo sắt, cái khác không được sao?- Không được, du nhiệt quá cao, đào không vững chắc, tam thẩm trước tới nhà ta làm, chờ thuần thục, kiếm tiền rồi mua nồi.Lư Huy ngẫm nghĩ:- Ừm, làm phiền đại ca rồi.- Không phiền phức, chính là tiền mượn nhà ngươi ta phải chậm rãi mới có thể trả.Lư Huy cười đến thẹn thùng:- Không vội.- Sao không vội, không phải tam thẩm muốn mua trâu sao?Lư Huy bất đắc dĩ:- Hiện tại mua cũng chỉ có thể mua được con nghé, không giúp được gì.Lư Hủ nhớ tới phỏng đoán của Nhan Quân Tề, ngẫm lại vẫn không nói, lỡ như không đánh xong, nếu thật sự khai thác quặng sắt nhiều hơn thì Lư Huy sẽ mừng rơn.- Từ từ xem đi, có lẽ sau này sẽ có Đại Ngưu.


Rìu cho ta, ngươi nghỉ một lát.Hai người bọn họ thay đổi công việc, Lư Huy đi chặt nhánh cây nhỏ, để Lư Hủ tiếp tục chặt cây.bận rộn gần nửa ngày, hai người bọn họ đã kéo cây về nhà, tam thẩm mang theo Tiểu Hạ, Tiểu Vũ và tứ thúc gia Hàn Lộ, Tiểu Mãn đều vây quanh Nguyên Mạn Nương xem thêu thùa, Nhan mẫu ở bên cạnh cũng ở đây, vừa xem thêu Nguyên Mạn Nương vừa dạy mấy tiểu nhân như thế nào phối màu, như thế nào đổi tuyến ẩn tuyến.Khi Lư Hủ vào đến cửa, cả sân đều là nữ quyến, người người đều nhìn đến choáng váng.Tịch Nguyệt cũng bị lôi kéo học, nhưng nàng không có hứng thú với việc thêu thùa, thấy hắn đã trở về nên rất cao hứng nhân cơ hội chạy trốn:- Ca ca, nương ném tốt lắm!Được rồi, nếu có nhiều lao động như vậy, tới, bao bánh chưng đi!Quản lý ở Quan Dương không ít địa phương đều trồng lúa, thôn bọn họ có ruộng nước, cũng có nhân giống lúa, nhưng gạo quý giá, sản lượng không cao, nhà nhà nhà nhà đều bán gạo vào lễ mừng năm mới.Dù sao thì cũng không ai bao hết đồ ăn như bánh chưng.Nghe nói điểm tâm của Tô Ký có bánh gạo, không biết làm như thế nào.Lư Hủ bắt đầu dạy các loại rau cải, lá đuôi, táo, đường đều đến các bàn lớn trong viện.Nếu không có gạo nếp, Lư Hủ chỉ có thể dùng gạo tẻ để chế biến.

Đã lâu rồi hắn không ăn mễ, gạo tẻ cũng rất thơm.Táo quý, một quả chia làm bốn phần.Đường nghiền nát, bột mì xào chín, đường trộn lẫn vào nhau, dùng một chút nước nấu thành cháo nhỏ, cho người đường.


Còn có thể làm đậu tán mềm người, Lư Hủ nghĩ đến đột nhiên, không có chuẩn bị kịp.Đường nhân cũng không đủ, chỉ đơn thuần là bánh chưng trắng.Chờ nấu xong chấm đường ăn.Lư Hủ lấy lá đuôi làm mẫu, hắn dạy bao còn chưa tới, đường muội Tiểu Hạ và Tam thẩm đã học xong.Chờ Nguyên Mạn Nương, Hàn Lộ cũng học được, tám tuổi Tiểu Vũ, bảy tuổi Tiểu Mãn, mười tuổi Lư Chu cũng có thể từ từ bao đến giống con người, Lư Chu liền tự giác rời khỏi, nhóm lửa làm công việc hậu cần.Hắn không thích hợp làm chuyện này!Nữ quyến nhà bọn họ bao thuần thục, bắt đầu nói chuyện phiếm:- Người trong thành phố cũng thật biết ăn thật chú ý.- Sao trước kia ta không nghĩ tới việc ăn cỏ lau lá cây chứ?Lư Hủ vừa nhóm lửa vừa buồn cười, đúng đúng đúng, đều là học từ trong thành.nấu xong bánh chưng, mọi người cùng nhau ăn bánh chưng.nấu hỏng vài món, mặt khác bốn góc đều rất ngon.Lơ Hủ ăn trước một miếng, không bằng mứt táo, không bằng đậu tán mềm, không bằng lòng đỏ trứng, không bằng bánh chưng thịt, nhưng dính bột đường ăn cũng không tệ lắm.Trong lòng Lư Hủ hoài niệm một phen, hai ba ngụm ăn hết, lại cầm lấy một quả khác.Không ăn bánh chưng không miệng hắn bắt bẻ, cả đám đều ăn ngấu nghiến, đôi mắt sáng ngời.Một cân Tinh mễ 50 văn, lại có đường, lại có táo, vừa ngọt vừa dính, còn không thể ăn à? Tưởng Thiên cao sao!Hàn Lộ đặc biệt thích ăn, ăn hết miếng này đến miếng khác, quai hàm của nàng phình lên hỏi Lư Hủ:- Đại ca, sau này ngươi có muốn bán bánh chưng không? Ta tới cho ngươi bao, mỗi ngày ngươi làm cho ta ăn mấy thành không?Tam thẩm cười nói:- Bao nhiêu là cô nương, còn thèm ăn như vậy, để mẹ ngươi nghe thấy lại muốn giáo huấn ngươi.Hàn Lộ mới không thèm để ý, mẹ của nàng không sợ nàng.Mấy huynh đệ tỷ muội trong nhà họ Lư Hào đều có chút buồn bực, duy chỉ có tứ thúc là Hàn Lộ và Lư Hiên, hai người bọn họ là Long Phượng thai, từ nhỏ lớn lên ồn ào đến ai cũng không quản được, tính cách đều rất cởi mở.Lư Hủ:- Được rồi, ngươi tới đây, bao nhiêu ta trả tiền công cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể tới.Hàn Lộ ngẩn ngơ, thở dài.Con cái nhà bọn họ chỉ có ba người, Lô Hiên muốn làm hạ điền, Tiểu Mãn mới bảy tuổi, nàng chính là chủ lực của gia tộc.Lư Hủ trêu chọc nàng xong, lấy giỏ bánh chưng mang về nhà cho gia gia và nãi nãi ăn thử, ai gặp thì có phần, từng người một phát, Tam thẩm gia, Tứ thẩm gia, gia gia nãi nãi, Nhan gia.Lư Huy ăn liền hai miếng, ngượng ngùng ăn tiếp, thấy Lư Hủ còn giả vờ giả vịt, liên tục kêu đủ rồi.Gia gia nãi nãi lại không ở nhà hắn, ngoại trừ cha hắn ra thì còn có Lư Văn, Lư Phúc đều ở đây ăn rồi, sao có thể giả bộ còn nhiều hơn tứ thúc gia.Lư Hủ là nhân vật số một, bọn họ bánh chưng bao không lớn, một người hai người, cũng chỉ ăn được một chút.Tam thẩm nói gì cũng không cần.- Ngươi muốn bán tiền à, đắt như vậy à, ăn một miếng là được rồi, sao có thể ăn như cơm được.Lư Hủ nhấn mạnh:- Ngươi không nhận thì Hàn Lộ cũng không dám nhận.Lúc này, Tam thẩm mới cầm ba quả.Hàn Lộ cười hắc hắc, không đi ra ngoài lấy:- Người một nhà, không cần khách khí.Tam thẩm thẳng lắc đầu:- Ngươi xem đi, trở về mẹ của ngươi sẽ đến mắng ngươi.Hàn Lộ lè lưỡi:- Ta chạy về phòng của bà nội đây!Tam thẩm để cho Lư Huy lấy bánh chưng về cho mấy người Lư Hữu ăn thử, lại hỏi Lư Hủ:- Hủ Oa, vậy khi nào chúng ta bán bánh quẩy?Lư Hủ kinh ngạc, ngày hôm qua tam thẩm còn có chút do dự, sao hôm nay lại đột nhiên kiên định như vậy?Hắn vừa hỏi, tam thẩm đã nói:- Cái bánh quẩy này thật là lợi hại, chúng ta tối hôm qua mới vừa nổ tung, tam thúc tứ thúc sau lưng ngươi đã trở về rồi, trời tối hôm qua ta cũng không thể nhìn thấy, hôm nay vừa thấy, bánh quẩy này thật đẹp, ánh vàng rực rỡ, giống như màu vàng.Mặc kệ nàng đã nhìn thấy vàng bao giờ chưa, dù sao thì nàng cũng cảm thấy nó giống như vàng!Ánh mắt của Tam thẩm sáng quắc đưa ra đề nghị cho Lư Hủ:- Ta thấy chúng ta không bằng gọi là thỏi vàng?Lư Hủ không dừng lại, lập tức cười ha hả.Tam thẩm, không ngờ ngươi lại là tam thẩm như vậy!.