Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 3: Nghe vậy

“Anh xem đi, anh xem đi!” 

“Đến võ giả mà tên nhóc này cũng không biết, đúng là quá mất mặt!” 

Sở Mai tức nổ phổi, nói với Tô Đại Hà đang ngồi im lặng trên sô pha, sau đó giận đùng đùng đứng dậy, bỏ lên tầng hai. 

Trước đó, Tô Đại Hà đã sai người điều tra rõ ràng mọi thông tin cá nhân của Lâm Thiên Sinh. 

Anh là một gã nghèo rớt tới từ nông thôn, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. 

Khỏi cần phải nói, ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không có. 

Bình thường, anh chỉ nhận làm những công việc lặt vặt để kiếm cơm nuôi miệng. 

Hình như còn có tính trẻ trâu hết thuốc chữa nữa. 

Giờ xem ra chỉ còn tính trẻ trâu là chưa thấy, còn những mặt khác thì đều rất chính xác. 

Nhưng dẫu vậy thì nhà họ Tô cũng đành chịu. 

Nhà họ Lăng bắt Tô Nhiên phải kết hôn với loại người này không chỉ là để làm gia đình họ mất hết thể diện. 

Mà còn chặn đứng cơ hội gia đình họ kết thông gia với gia đình bề thế khác. 

Cho nên, trong tương lai gần, nhà họ Tô hoàn toàn không có khả năng chống lại nhà họ Lăng ở thành phố Giang Nam. 

“Ôi, được rồi.” 

“Khổ thân con, Nhiên Nhiên.” 

Tô Đại Hà xin lỗi con gái. 

Có thể thấy trong lòng ông ta vô cùng áy náy. 

Nhưng nếu như Tô Nhiên không làm theo lời nhà họ Lăng thì nhà họ Tô sẽ rơi vào tình thế còn khốn khó hơn. 

Tô Nhiên nói: “Con không sao đâu cha, ít nhất chúng ta vẫn còn cơ hội.” 

“Vẫn còn em gái của con nữa mà, đúng không?” 

“Để con bé làm dâu nhà họ Tần, với thế lực của nhà bên đó, sau này nhà họ Tô nhất định có thể đạp đổ được nhà họ Lăng…” 

Nghe hai cha con trò chuyện như thể họ bị thiệt thòi nhiều lắm vậy, Lâm Thiên Sinh ngồi bên cạnh dở khóc dở cười. 

Nếu bọn họ biết Lâm Thiên Sinh là bậc đại năng của Tiên Giới không biết sẽ cảm thấy thế nào. 

Tuy nhiên, anh không định nói cho họ biết chuyện của mình. 

Anh tự cầm cốc nước lên, thong thả nhấp một hơi. 

Sau đó, Tô Nhiên nhìn về phía Lâm Thiên Sinh, nghiêm túc nói: “Anh Lâm, mặc dù nhà họ Tô chúng tôi làm phiền anh trước nhưng cũng mong anh hiểu rõ địa vị của mình.” 

“Mặc dù nhà chúng tôi không đứng đầu Giang Nam nhưng cũng nằm trong top 5.” 

“Chỉ cần anh chịu cố gắng thì sau này chắc chắn sẽ có tương lai tốt đẹp.” 

“Còn những chuyện khác thì đương nhiên chúng tôi sẽ không bạc đãi anh, trước mặt người ngoài, anh vẫn là con rể ở rể nhà chúng tôi, là chồng của tôi, chúng tôi có thể tìm việc và hỗ trợ cho anh.” 

“Nhưng ở trong nhà, tôi muốn chúng ta giữ khoảng cách với nhau.” 

Lâm Thiên Sinh nghe vậy lắc đầu cười khổ. 

Anh hỏi: “Vậy là cô không định nhận tôi làm chồng phải không?” 

Tô Nhiên suy nghĩ một lát rồi đáp: “Với tình hình hiện tại thì chưa thể.” 

“Ít nhất sau này anh phải cho tôi nhìn thấy một chút hy vọng đã rồi mới có thể bàn tới chuyện này.” 

Lâm Thiên Sinh im lặng một lúc lâu rồi lại hỏi: “Vậy tôi có thể có người phụ nữ khác ở bên ngoài không?” 

Nghe vậy, Tô Nhiên và Tô Đại Hà cau chặt mày. 

Bọn họ vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này. 

Nếu như mặc kệ cho tên nhóc này làm bừa thì chẳng phải là nhà họ Tô càng thêm mất mặt hay sao? 

Tô Đại Hà lập tức vỗ bàn đứng dậy, cả giận nói: “Không được, đúng là láo xược, cậu có biết hiện tại trên danh nghĩa cậu đã là con rể ở rể nhà tôi rồi không?” 

“Nếu cậu dám làm bừa ở bên ngoài làm nhà tôi mất mặt thì chớ trách tôi đập gãy chân cậu, hừ!” 

Tô Đại Hà nổi giận đùng đùng nói xong, phẩy tay bỏ đi. 

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn Lâm Thiên Sinh, Tô Nhiên và mấy hầu gái. 

Sắc mặt Lâm Thiên Sinh hết sức u ám. 

Đánh gãy chân của anh ư? 

Nếu là ở thế giới khác thì làm gì có ai dám nói như vậy trước mặt anh. 

Thế nhưng, một giây sau, Lâm Thiên Sinh lại tỏ vẻ chẳng sao cả. 

Bọn họ chỉ là người phàm thôi, sao có thể ảnh hưởng tới tâm cảnh của anh được. 

Hơn nữa, người không biết không có tội. 

Trái lại, vào khoảnh khắc đó, Tô Nhiên và mấy hầu gái đứng bên cạnh đột nhiên thấy tim đập nhanh, khó thở, suýt chút nữa thì ngất xỉu. 

Lâm Thiên Sinh không hề biết vừa rồi mình đã vô tình tỏa ra một chút uy áp, suýt chút nữa khiến mọi người trong phòng mất mạng tại chỗ. 

Tô Nhiên cũng không hề biết cảm giác đè nén vừa rồi là do Lâm Thiên Sinh gây ra. 

Chẳng qua cô cảm thấy có một khoảnh khắc dường như mình đã cận kề cái chết mà thôi. 

Cô cho rằng là do dạo này bản thân quá mệt mỏi nên mới vậy. 

“Anh Lâm, chúng tôi không có ý đó.” 

“Ý tôi là, hai chúng ta không có tình cảm gì, chuyện sau này thì để sau này nói được không?” 

“Đương nhiên tôi cũng hy vọng chúng ta có thể hợp nhau nhưng, ôi…” 

“Sau này tôi sẽ cố gắng hỗ trợ anh hết mức có thể, hy vọng anh có thể làm nên sự nghiệp ở thành phố Giang Nam.” 

“Coi như anh làm người tốt thì làm cho trót, tạm thời cứ ở lại đây đi.” 

“Nhà họ Tô chúng tôi cũng thật lòng hi vọng sau này anh sẽ có tương lai tươi sáng.” 

Trong lòng Tô Nhiên cảm thấy hổ thẹn với Lâm Thiên Sinh. 

Dù sao anh cũng là người vô tội, bỗng nhiên bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa nhà họ Tô và nhà họ Lăng. 

Anh chỉ là một người bình thường, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch gì, đều hai mươi ba tuổi. 

Lâm Thiên Sinh không thay đổi sắc mặt, đáp: “Tôi rất hài lòng về thái độ này của cô.” 

“Nói thực, nếu cô không nói mấy câu đó thì mọi người trong phòng này không ai có thể sống sót nổi.” 

“Được, vậy tôi sẽ nán lại đây chơi với các cô.” 

Nghe vậy, Tô Nhiên cạn lời. 

Tên này đúng là giỏi được đằng chân lân đằng đầu, nói phét như thật vậy. 

Thế nhưng, Tô Nhiên đã nắm rõ mọi thông tin về Lâm Thiên Sinh rồi nên đương nhiên cô chẳng tin anh có thực lực gì. 

Sau đó, Tô Nhiên sai người dọn một gian phòng khách cho Lâm Thiên Sinh. 

Dù có thế nào thì cũng cứ thu xếp cho anh đã rồi tính tiếp. 

Sáng sớm hôm sau. 

Người hầu nhà họ Tô rất bận rộn. 

Hôm nay Tô Nhiên mặc đồ công sở. 

Cô cao 175, mặc váy công sở màu đen ôm sát bờ mông, đôi chân dài thẳng tắp xỏ quần tất màu đen, đi giày cao gót gót nhọn. 

Mái tóc dài gợn sóng, toàn thân toát lên phong thái của một người phụ nữ đầy bản lĩnh. 

“Anh ta vẫn chưa dậy à?” 

Thấy Lâm Thiên Sinh không có mặt bên bàn ăn sáng, Tô Nhiên ngạc nhiên hỏi người hầu bên cạnh. 

Người hầu trả lời: “Thưa cô cả, vẫn chưa ạ.” 

Nghe vậy, Tô Nhiên nhướng mày. 

Tô Đại Hà cực kỳ không vui nói: “Đừng để ý tới cậu ta, cái thằng đó chẳng có tiền đồ gì cả, đúng là thứ ăn hại.” 

Mẹ cô, bà Sở Mai nói tiếp: “Phải nghĩ cách chứ không thể để cậu ta tiếp tục như vậy được, kẻo lại hỏng hết tiếng tăm của nhà mình.” 

“Nhiên Nhiên, lát nữa con đưa cậu ta tới công ty của con, tạm thời bố trí cho cậu ta một công việc, việc đã đến nước này rồi, mẹ cũng không thể để các bà bạn cười mẹ thêm được.” 

“Nếu như cậu ta là người có thể dạy được thì coi như đây cũng là một cách.” 

“Vâng, con biết rồi, thưa mẹ.” Tô Nhiên gật đầu đáp. 

Chuyện tới nước này thì đành phải vậy thôi. 

Tô Nhiên chỉ hi vọng Lâm Thiên Sinh có chút chí tiến thủ mà thôi. 

Một lát sau, Tô Đại Hà và Sở Mai đều đi ra ngoài. 

Lúc này, cửa phòng của Lâm Thiên Sinh mới mở ra. 

Anh đứng trước cửa vươn hai tay quá đầu, duỗi lưng một cái. 

Phô diễn hoàn toàn những cơ bắp đẹp mắt của anh. 

Cộng với chiều cao 1m82 và khuôn mặt lạnh lùng, cực ngầu. 

Tô Nhiên và mấy hầu gái trố mắt ra nhìn, tim đập rộn lên, ngẩn người trong chốc lát, suýt xịt máu mũi phun đầy đất. 

Thật không ngờ người chồng nhặt đại được ở ngoài đường lại có vóc dáng đẹp như vậy. 

Nhận ra ánh mắt của Tô Nhiên, Lâm Thiên Sinh thắc mắc hỏi: 

“Hửm?” 

“Cô Tô, trên người tôi có gì không ổn ư?”