Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 82: Kết Cục (Hạ)

Nhân viên cứu hỏa nhanh chóng tới khu nhà xưởng bị cháy, triển khai công tác dập lửa.

Khói đặc cuồn cuộn bao phủ khắp nhà máy, hun đen cả nửa bầu trời. Tịch Bạch ngồi trên cáng cứu thương bên cạnh xe cứu thương, y tá đeo mặt nạ dưỡng khí cho cô, mới giúp hô hấp của cô dần bình ổn lại.

Tịch Bạch đưa tay chỉ nhà máy bị vây bởi đám lửa lớn, yếu ớt nói: “Tịch Tĩnh còn bên trong.”

Tạ Tùy đè tay cô xuống, đặt vào một bên lồng ngực mình, hơi giận nói: “Lo cho bản thân em đi.”

Đúng lúc này, có nhân viên chữa cháy hô lớn: “Có người ra rồi! Cửa hông bên trái, tập trung sức nước dập lửa!”

Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa nhỏ bên trái khu xưởng mở ra, Cố Trường Sinh ở trần ôm Tịch Tĩnh chật vật chạy ra, quần áo trên người anh dính toàn bộ trên người cô gái, che kín cô.

Anh chạy chưa được vài mét đã ngã xuống đất, mắt thường cũng có thể thấy da bị bỏng bị thương nhiều thế nào.

Bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy tới, đưa hai người đặt lên cáng cứu thương.

Cố ý phóng hỏa là tội hình sự khá nghiêm trọng, cảnh sát khống chế mấy tên đàn ông liên quan ở xung quanh, bắt bọn họ về cục điều tra.

Trên xe cứu thương, Tạ Tùy lau sạch gương mặt nhỏ đen sì của Tịch Bạch, lại nắm tay cô lên, nhìn ánh sáng xanh lấp lóe trên chiếc nhẫn kim cương ‘Mảnh sao vỡ’ trên ngón tay áp út của cô.

Sau đó anh đưa tay cô lên môi, nhắm mắt hôn một cái.

Môi của anh khô nhưng cũng rất mềm.

Tịch Bạch ôm lấy gương mặt góc cạnh của anh, giọng nói khàn khàn mà yếu ớt: “Sao anh lại qua đây?”

“Thi được một nửa, càng nghĩ càng thấy không đúng.”

Tạ Tùy ra vẻ thoải mái nói: “Bạch tổng làm ăn khôn khéo trên chiến trường như vậy, trước khi cưới lại không ký thỏa thuận tài sản trước hôn nhân với anh đã muốn kết hôn, cái này bình thường không.”

Tịch Bạch không nhịn được cười, lại kéo theo tràng ho khan liên tiếp.

Tạ Tùy lập tức vuốt khẽ sau lưng cho cô thuận khí.

Cô lấy sức đánh anh một cái, vừa tức vừa cười: “Em nói muốn gả cho anh, anh nghĩ lại là sau khi ly hôn phân chia tài sản thế nào, cẩu nam nhân an tâm cái gì.”

Không đợi cô nói xong, Tạ Tùy vòng lấy bả vai cô, ra sức ấn cô vào trong lòng, ôm thật chặt: “Anh nhận được điện thoại của trợ lý Tần, nghe nói em có khả năng gặp nguy hiểm, nên lái xe dọc con đường này.”

Tiếng nói anh nghẹn trong yết hầu, không nói được.

Tịch Bạch biết sợ hãi trong lòng anh, anh đã từng nói, vì cô, anh bắt đầu có chút thích thế giới này rồi.

Nếu như sinh mạng cùng tất cả hi vọng và ánh nắng đều biến mất, nếu như cô không còn ở đó, anh làm sao dũng cảm cô độc sống tiếp.

Tịch Bạch sợ, đưa tay ra sức ôm lấy anh: “Tạ Tùy, sau lần này, chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng ta.”

Tạ Tùy lắc đầu, kiên định quyết tuyệt nói: “Cho dù có chết cũng không thể chia tách chúng ta.”

Tịch Bạch bỗng dưng nhớ đến kiếp trước, Tạ Tùy nằm trên đường ray buổi chiều đó.

Giống như vô số ngày mưa dai dẳng ở Giang Thành, anh ôm lấy hộp tro cốt của cô, nằm trên đường ray, lắng nghe tiếng đoàn tàu nghiền ép đường ray ầm ầm, càng lúc càng gần.

Anh nhắm mắt lại, mưa bụi rơi trên hàng mi của anh, khẽ run rẩy.

Cái chết không đáng sợ, nỗi sợ chân chính nhất là sự tưởng niệm người thương từng giây từng phút trong quãng đời dài dằng dặc còn lại.

Tịch Bạch nhắm mắt lại, nghiêng đầu khẽ hôn lên cổ anh.

“Cho dù có chết, cũng không thể chia tách chúng ta.”

———–

Mấy ngày này, người tới viện thăm Tịch Bạch không dứt, đem theo đủ thứ đồ dinh dưỡng từ lớn tới nhỏ, nói muốn gặp Bạch tổng một chút, bày tỏ sự quan tâm.

Nhưng những người này đều bị Tạ Tùy ngăn ở cửa, không thể gặp Tịch Bạch.

Tịch Bạch cần nghỉ ngơi, những cảnh xã giao này có thể miễn được thì miễn. Bây giờ cô đã không còn giống trước kia, không cần tốn hao công sức đối phó với những chuyện này.

Tạ Tùy mang mấy hộp quà tặng lớn quay lại phòng bệnh, thấy Tịch Bạch đang nhàn nhã ngồi trên giường chơi game với Tịch Thuật.

Tịch Thuật là dân chơi game đẳng cấp, trò chơi này Tịch Bạch sao có thể là đối thủ của anh, bị dần tơi tả mấy trận liền, cuối cùng ôm một bụng tức, nghiến răng nghiến lợi nói năm nay sẽ cho anh phá sản!

Trước kia Tịch Thuật sẽ ân cần lấy lòng cô, nhường cô, giờ thì không nữa. Nếu cô đã coi anh là em trai, vậy thì đương nhiên Tịch Thuật sẽ đối đãi với cô như chị ruột.

Trên đời này, chị gái là để em trai bắt nạt, Tịch Thuật tuyệt sẽ không nhân từ nương tay.

Tạ Tùy lấy điện thoại Tịch Bạch, nói với Tịch Thuật: “Chơi một ván.”

Tịch Thuật cười nói: “Coi em làm sao hạ hai vợ chồng mấy người.”

Nhưng mà sự thật chứng minh, Tạ Tùy không chỉ có thể đánh ở ngoài đời, mà trong game lại càng biết đánh. Tịch Thuật dùng tiền trang bị tới cấp S gặp phải Tạ Tùy, hoàn toàn không phải đối thủ, bị anh đánh cho không trả đòn lại được.

Không chỉ thế, sau khi thua anh còn mất hết cả trang bị, toàn bộ được Tạ Tùy nhặt về trang bị cho vợ.

Tịch Thuật để điện thoại xuống, tê cả da đầu: “Không chơi, không chơi nữa, phá game hả, trang bị 4 chữ số của ông đây đều sắp mất hết rồi.”

Lúc này Tịch Bạch rất vui vẻ: “Chị thấy trò này rất thú vị nha.”

Tịch Thuật kêu rên: “Vâng, chị thắng thì vui rồi.”

Lúc này, bác sĩ tới thay thuốc cho Tịch Thuật, Tịch Bạch vội vã hỏi bác sĩ, “Cậu ấy không sao chứ?”

Bác sĩ đáp: “Trong 24 tiếng kịp thời chữa trị, sau đó chỉ cần dùng thuốc chặn, sẽ không bị lây nhiễm.”

Tịch Bạch thở phào một hơi, đợi bác sĩ đi rồi, mới nói với Tịch Thuật: “Em quá kích động rồi.”

“Em còn làm sao được nữa, không phải em thì là Tiểu Đường, em làm sao để cô ấy bị hại được.”

Tịch Thuật không nói được, anh nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu kim tiêm đâm vào da thịt cô gái, khả năng là anh đã vặn gãy cổ Tịch Tĩnh.

Tịch Bạch tò mò hỏi: “Cô ấy rốt cuộc là bạn gái em hay em gái em? Sao em lại quen cô ấy?”

“Đây là chuyện xưa rất dài.”

Nhắc đến Tô Tiểu Đường, đôi mắt đẹp đào hoa sáng như sao của Tịch Thuật lộ ra sự dịu dàng trước nay chưa từng có.

“Khoảng thời gian chưa tới nhà họ Tịch, cuộc sống của em không tốt lắm, theo một lão đại sòng bạc kiếm ăn. Khi đó thì quen Tiểu Đường, cô ấy giả mù, ban đầu là xem bài gian lận cho người khác, bị em bắt được, cô ấy khóc cầu xin tha, nếu không thì thực sự bị mù rồi.”

“Lúc đó em còn trẻ, không nhịn nổi con gái khóc liền thả cô ấy đi. Về sau cô ấy liền quấn lấy em.”

Tạ Tùy gọt táo cho Tịch Bạch, Tịch Bạch cắn lấy, sau đó thúc giục: “Sau đó thì sao!”

“Sau đó cô ấy không dám gian lận ở sòng bạc nữa, liền đi bán sữa chua khắp hang cùng ngõ hẻm, gặp em. Mấy lần nói với em, muốn ở cùng em để em bảo bọc cô ấy. Có điều em thấy cô ấy tuổi còn nhỏ quá, liền bảo cô ấy làm con gái em, em tạo điều kiện cho cô ấy đi học, sau này cô ấy chăm em tới già.”

“Phụt!” Tịch Bạch phun miếng táo vào mặt Tạ Tùy, cô vội vàng lấy khăn lau giúp anh: “Xin lỗi Tùy ca nha.”

Mặt Tạ Tùy không chút biểu tình: “Em vui là được.”

“Sau đó thì sao, thu được con gái không?”

“Không.”

“Cô ấy không vui.” Tịch Thuật trầm giọng nói: “Cô nhóc ở độ tuổi này, đầu óc chỉ toàn nghĩ tới đối tượng. Cô ấy thấy em đẹp trai, lại biết đánh nhau, biết kiếm tiền, một lòng muốn ở cạnh em.”

“Đừng từ chối a, chuyện tốt như vậy.”

“Khi đó em chỉ một lòng muốn tìm cách quay về nhà họ Tịch, xử lý mấy người có quyền thừa kế, đoạt lại những thứ thuộc về em, làm gì có tâm tư nói chuyện yêu đương.”

“Vậy vẫn là chị làm lỡ nhân duyên của em rồi.”

“Về sau vì không gian lận cho người khác được, kiếm tiền ít, cô ấy bị cha nuôi đánh cho bầm dập chạy đến nhà em. Em cũng không thể không chứa chấp cô ấy, đành để cô ấy ở nhà. Tuy khi đó em kiếm tiền không nhiều nhưng tốt xấu vẫn có thể nuôi được cô nhóc này, cho nên vẫn luôn để bên cạnh, nuôi như con gái mình. Em còn hứa với cô ấy, đưa cô ấy đi Mỹ du học.”

“Vậy mắt cô ấy rốt cuộc sao lại bị thương?”

Nhắc đến chuyện này, Tịch Thuật trầm mặc, rất lâu sau anh mới nói: “Là tại vì em…”

Có điều sau bốn chữ này, anh không hề nói tiếp. Tịch Bạch thấy anh không muốn nói, cũng không hỏi nữa.

Cô biết cuộc sống của Tịch Thuật trước khi quay về tập đoàn Tịch thị không tốt, lớn lên thành một tên lưu manh, vì vậy người trong nhà chú ba hết sức chướng mắt với đứa con riêng này.

Bọn họ đón Tịch Thuật trở về vốn dĩ là để chắn đạn cho con trai trưởng Tịch Dương Phong. Tuổi tác hai người tương đồng, tướng mạo cũng giống nhau không có khác biệt quá lớn, rất nhiều lúc cũng không thể nhận ra cả hai.

Về sau tất cả mọi người đều nói, Tịch Dương Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn không thoát khỏi liên quan đến đứa con riêng tính cách ác độc, tâm tư thâm trầm này.

Tịch Bạch không hỏi Tịch Thuật chuyện liên quan tới Tịch Dương Phong, chủ đề này quá nhạy cảm rồi. Nhưng chuyện ban đầu dùng kim tiêm đâm Tịch Tĩnh, Tịch Thuật lại rất khẳng khái thừa nhận.

“Là cô ta ra tay với em trước.” Tịch Thuật trầm giọng nói: “Cô ta muốn dồn em vào chỗ chết, em không muốn ngồi chờ chết. Nếu như em tiêu rồi, Tiểu Đường sẽ không có ai quan tâm.”

Tịch Thuật ăn nhờ ở đậu, chịu nhục nhiều năm như vậy, khổ tâm trù tính một tương lai cho chính mình và cô gái mù kia.

Điểm này ngược lại có chút giống Tịch Bạch, cho nên Tịch Bạch sẽ không tùy tiện bình phẩm Tịch Thuật.

Tịch Tĩnh bị phán tù có thời hạn nhưng cô ta dốc hết sức bảo vệ Cố Trường Sinh, để anh hoàn toàn thoát khỏi liên can.

Thế là Cố Trường Sinh tìm người bảo lãnh đợi xét xử, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Tịch Bạch cũng không làm khó gì Cố Trường Sinh, anh và cô không có thù hận gì. Nhưng từ lâu Tịch Bạch đã chú ý tới lúc anh nhìn Tịch Tĩnh, sự nhiệt tình không thể khống chế phun trào trong ánh mắt.

Lợi ích không cách nào làm người đàn ông lý trí tỉnh táo như Cố Trường Sinh lại hóa liều như vậy, nhưng tình yêu thì có thể.

Yêu có thể khiến người ta trở thành một bản thể tốt hơn, cũng khiến người ta điên cuồng mất phương hướng.

Sau khi xuất viện, Tịch Bạch tỉ mỉ chọn ngày lành tháng tốt, cùng Tạ Tùy đến Cục dân chính đăng ký kết hôn.

Trên đường đi Tạ Tùy còn xoắn xuýt thỏa thuận tài sản trước hôn nhân, hỏi cô không chỉ một lần: “Em chắc chắn không ký sao?”

“Đã suy nghĩ kỹ.”

“Lỡ như…”

Tịch Bạch giận: “Tạ Tùy, nếu anh còn chưa kết hôn đã nghĩ đến chuyện phân chia tài sản ly hôn, chúng ta khỏi đăng ký kết hôn cũng được.”

“Anh không muốn ly hôn, nhưng chuyện này…” Thấy thế nào cũng giống như anh được món hời, anh không muốn biến thành người như thế, cũng không muốn bị người khác gièm pha.

Được rồi, Tạ Tùy từ bỏ, đàn ông và phụ nữ suy nghĩ khác biệt, đàn ông dùng não suy nghĩ chuyện hôn nhân, phụ nữ dùng tình yêu.

Con đường tương lai mênh mông, cái khác Tạ Tùy không dám hứa chắc, nhưng không ly hôn là tuyệt đối có thể bảo đảm, làm thế nào cũng không có khoảng cách, bị bạo lực cũng không rời.

Lúc chụp hình đăng ký kết hôn, bọn họ thay áo sơ mi trắng, thắt chiếc nơ đỏ vui mừng.

Hai người trịnh trọng, nghiêm túc ngồi trước màn chụp màu đỏ, lo lắng nhìn máy ảnh.

Thợ chụp nói bọn họ có thể cười một cái, thế là bọn họ đồng thời cười lộ đủ răng ra.

Sau đó Tịch Bạch gửi tấm hình cười giả vờ này cho đám bạn bè, tuyên bố tin vui. Tùng Dụ Châu là người đầu tiên trả lời: ‘Tùy ca mấy năm nay chụp hình không ăn ảnh chút nào, duy có tấm hình kết hôn lại có vẻ đẹp trai bất ngờ nha.’

Tương Trọng Ninh nói: ‘Vẻ đẹp trai của Tùy ca chủ yếu nhờ sự đáng yêu của Tiểu Bạch tôn lên.’

Tùng Dụ Châu không chút lưu tình vạch trần: ‘Thấy Tiểu Bạch người ta thành Bạch tổng, mày nói chuyện đến cái mông cũng bắt đầu lệch ra rồi phải không?’

Tương Trọng Ninh: ‘Tao vẫn luôn thật lòng mà, tuyệt đối không phải vì Tiểu Bạch thành Bạch tổng mới nói lời này. Chẳng lẽ mày không cảm thấy Tiểu Bạch đáng yêu à.’

Tùng Dụ Châu: ‘Vậy không phải! Bạch tổng là đệ nhất ngoan thiên hạ! Đúng không, Tùy ca.’

…..

Tịch Bạch nhìn thấy nhóm bạn nhắn chúc mừng càng lúc càng nhiều, khóe miệng nở nụ cười ngọt lịm.

Cất hai quyển sổ chứng nhận kết hôn vào túi, hai người nắm tay ngọt ngào ra khỏi Cục dân chính. Bỗng nhiên mưa to như trút nước xối ầm ầm xuống đường.

Tạ Tùy đưa tay che mưa cho cô: “Không phải ai đó chọn ngày kỹ lắm sao, ngày tốt lành gì mà trời lại mưa rồi.”

Tịch Bạch nói chuyện đương nhiên: “Trời mưa cũng không ảnh hưởng hôm nay là ngày tốt nha.”

Chỉ cần tâm tình cô tốt, ngày nào cũng là ngày tốt lành.

Tạ Tùy để Tịch Bạch đứng dưới mái hiên chờ một lát, anh đội mưa chạy vào một cửa hàng tiện lợi bên đường mua dù che mưa.

Tịch Bạch mở quyển sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ ra lần nữa, nhìn người đàn ông trong ảnh.

Mặt mày anh vẫn như lúc đầu, lờ mờ vẫn là bộ dáng thiếu niên trong trí nhớ của cô.

Tịch Bạch trước nay chưa từng có cảm giác yên ổn trong người, nhưng cố biết kể từ hôm nay về sau, không có bất kỳ chuyện gì có thể chia tách bọn họ được.

Bọn họ là vợ chồng, đồng cam cộng khổ, sống chết không rời.

Tạ Tùy mở dù che mưa, vội vàng đi tới chỗ cô, đưa tay ra: “Về nhà thôi.”

“Về thôi.” Tịch Bạch nắm bàn tay ôn hòa hiền hậu của anh, cùng anh tiến vào trong làn mưa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh liền cúi đầu tự nhiên hôn lên mặt cô, thế là giọt mưa rơi vào trên dù, trên mái nhà, thời gian cũng trôi đi rất chậm.

Thời niên thiếu, Tạ Tùy từng đứng trong cơn mưa to xối xả tới tận trưa, chỉ vì đưa cho cô một hộp thuốc dán giảm đau.

Từ đó về sau, mỗi lần mưa to Tịch Bạch đều liên tưởng đến ánh mắt ẩn nhẫn mà lại không khắc chế được sốt ruột của thiếu niên kia.

Sau này, mỗi một cơn mưa đi qua đời cô đều có liên quan đến anh rồi.