Làm Nhân Yêu Cao Lãnh Gì Đó Không Khó

Chương 27: 27 Nhân Yêu Cao Lãnh 27


Edit: SweetMacarons
Beta: SweetMacarons
Ngày hôm sau, sau khi hai người bọn họ trở về bang, Bạch Long Vương liền ném một đống trang bị nhặt được cho mọi người, để bọn họ tự ý chọn lựa.

Ai muốn dùng cái gì thì tự thương lượng với nhau, cái nào không ai muốn lấy thì cứ cất vào kho bang hội, chờ ngày đem đi bán là được.
Đối với hành vi tách lẻ của hai vị này, các tiểu đệ tiểu muội trong bang đều rất tinh ý mà ngậm miệng lại.

Hầy, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Tính tình chị dâu hay ngại ngùng như vậy, nếu xáp lại mà trêu chọc thì không được nhân đạo lắm! Với cả nếu chọc giận Ngân Sương thì chẳng phải là chọc giận Bạch Long Vương luôn sao? Thôi thì bọn họ sẽ tranh thủ tám chuyện với nhau sau vậy!
Mà thực ra bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để mà soi mói bang chủ cùng vợ của ổng tách lẻ hẹn hò hay gì đó.

Trước mắt, tình hình trong bang đang có vẻ không ổn lắm.
Trong lúc hai vị kia tách lẻ, một tiểu đội đã chạy vào vùng sa mạc, dự định chỉ đứng ngoài rìa thám thính thử một chút thôi.

Ai mà ngờ được cái đám quái vật kia thực sự vô cùng hung tàn, bơi trong cát cắn mấy phát cả đội ngũ liền bị diệt, chạy về khóc lóc om sòm.

Nhìn video mà bọn họ lưu lại, những người khác trong bang cũng cảm thấy tâm phế không khỏe một chút nào.
Đó mới chỉ là tiểu quái thôi, không phải boss, nhưng một con như vậy đã có thể cắn chết một đội ngũ 6 người chơi cấp 40, vậy thì boss phải kinh khủng tới mức nào? Nhìn cái hàm rộng của con cá mập, cùng với sức bật cùng cách tấn công hung tàn của nó, ai nấy đều cảm thấy hảo cảm với loài cá mập trực tiếp -100%.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa nhốt mình trong bếp mấy ngày nay cuối cùng cũng chịu thua, cảm thấy rất rất rất là không ổn trong người.

Dù cô nàng đã thử qua lại nhiều kiểu nguyên liệu với nhau, nhưng cũng không nấu ra được món mới nào.

Nhiều thứ nguyên liệu nếu là ở ngoài đời thì chắc chắn nấu ra được chục món, thế nhưng cái logic quỷ quái của trò chơi này hoàn toàn cự tuyệt sự kết hợp của chúng.

Vị cô nương thích chơi lửa nhắm thấy không thể hoàn thành được cái nhiệm vụ kia, liền quyết định không làm nữa, dù sao cũng không có thời hạn hoàn thành.
Bang bọn họ từ trước đến giờ thuận buồm xuôi gió chạy phăng phăng ở phía trước, việc dù gặp khó khăn nào cũng vượt qua được đã khiến cho bang chúng bọn họ tự tin ở một mức độ khá là cao.

Hiện tại gặp khó khăn và rào cản như vậy, lại còn có nguy cơ không vượt được, khiến cho bầu không khí trong bang chuyển thành cái loại xìu xìu ển ển khó nói đó, ngay cả khi được chia tiền cũng không hào hứng lắm.
Bạch Long Vương nhìn bọn họ như vậy mà cũng phải cảm thấy dở khóc dở cười, anh ta mới lắc đầu và nói:
"Trò chơi này phát hành còn chưa được hai tháng, bang chúng ta cũng chỉ mới lập gần hai tuần, không có việc gì mà các cậu phải vội! Thời gian trước mắt chúng ta quả thực còn chưa đủ thực lực để tiếp tục khai hoang, thay vì ở trong bang mọc nấm lo lắng nhiều thứ, chi bằng chạy ra ngoài chơi, khám phá luyện cấp hay ngắm cảnh gì đó có phải tốt hơn không? Dù sao thì chơi trò chơi quan trọng nhất là vui mà thôi!"
Đứng ở bên cạnh anh ta, Ngân Sương cũng gật đầu đồng ý.

Kì thực cậu cũng không quá chấp nhất về tiến độ của phó bản khai hoang.

Phải biết rằng, ở thời điểm hiện tại Tà Quang vẫn đang đứng đầu về tiến độ, hoàn toàn không phải cật lực vắt chân lên cổ chạy như thế.


Hơn nữa, nếu bọn họ cảm thấy quá khó, thì cần phải biết rằng những bang khác ở ngoài kia cũng sẽ gặp chướng ngại y như vậy! Cho dù những bang khác có đuổi kịp Tà Quang đi nữa thì đến cửa đó người ta hẳn là cũng chẳng thể động đậy.
Chuyện chỉ đáng buồn khi một mình bọn họ gặp khó khăn.

Nhưng nếu cả đám cả lũ đều ăn c*t như nhau thì có gì mà phải buồn? Khụ khụ.

Đại ý chính là như vậy, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Được Bạch Long Vương khích lệ như vậy, các bạn nhỏ trong bang cũng suy nghĩ một chút và ngẫm ra – đúng vậy, kì thực bọn họ vẫn còn nhiều việc để làm lắm.

Thế giới trong Kỷ Nguyên Hắc Ám rộng lớn đến như vậy, vẫn còn rất nhiều thứ chưa được khám phá.

Thay vì ngồi ngốc trong lãnh địa bang, thì đi ra ngoài đi đây đi đó một chút, biết đâu lại gặp được kì ngộ thì sao? Còn không thì giết quái tích lũy kinh nghiệm, nâng cấp kỹ năng gì đó, không phải càng mạnh mẽ hơn thì sẽ càng có cơ hội vượt phó bản hơn sao?
Thế là xoẹt xoẹt xoẹt mấy tiếng, khu biệt viện đã lập tức trống trơn.

Mấy cái người này đúng thật là...!Vừa cho bọn họ một câu trả lời, bọn họ đã lập tức biến mất!
Bạch Long Vương tặc lưỡi lắc đầu, ngồi xuống bàn đá trong sân, cùng với sư muội nhà mình thư giãn một chút, tạm thời quên đi những vấn đề trước mắt.
Ngân Sương ngồi xuống đối diện Bạch Long Vương, tâm trạng hiếm khi tốt như vậy.

Bình thường nếu trong tình huống chỉ có cậu và họ Bạch ở gần nhau, Ngân Sương hoặc là xấu hổ đến đỏ mặt, hoặc là muốn bóp chết họ Bạch buồn nôn kia.

Thế nhưng sau khi cùng anh ta trở về từ hang động đầy sao kia, tâm trạng của Ngân Sương đã bình tĩnh lại không ít.
"Thật là hiếm khi cả khu biệt viện chỉ có hai chúng ta..." Bạch Long Vương cười híp mắt, rót cho sư muội một chén trà.

"...!Hay là mình cũng ra ngoài chơi nhỉ? Em có muốn đi đâu không?"
Ngân Sương nhướn mày với họ Bạch, sau đó lắc đầu mà hớp một ngụm trà.

Họ Bạch này thật là...!bọn họ vừa mới từ bên ngoài về tới biệt viện đấy, giờ lại muốn chạy ra ngoài nữa sao?
Có điều cậu cũng không phản đối.

Ở lại biệt viện thì có gì vui chứ? Thôi, vẫn cứ là chạy ra ngoài một chuyến, đi đây đi đó, có khi lại phát hiện ra mấy thứ thú vị.
Bạch Long Vương bắt đầu nổ pháo miệng, không ngừng nếu ra mấy nơi nào đó, hỏi ý sư muội nhà anh ta có muốn đi hay không, còn liên tục nếu ra vài điểm nổi bật của các nơi, bộ dạng trông không khác gì hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp.
Có điều Ngân Sương còn chưa kịp chọn, thì ở phía cổng biệt viện đã có hai người xông vào.

Cũng không phải người lạ, mà là Kim Lương cùng em trai Tiểu Sâm của anh ta.


Nhưng bộ dạng họ không đúng lắm, Tiểu Sâm chạy phía trước, ôm một cái bọc gì đấy, Kim Lương theo ngay phía sau, cầm một cái giỏ trúc trông không được mới, lại còn lén la lén lút nhìn chung quanh.
Lại nói đến, hai cái vị này mới đúng là thành phần biết hưởng thụ nhất trong bang Tà Quang.
Ngân Sương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa ban đầu còn làm bộ làm tịch, nói là không muốn bị ép buộc gì đấy, không muốn mang trọng trách, trách nhiệm với bang gì đấy, nhưng không phải cuối cùng cũng lao đầu vào cống hiến đó sao? Hai cái vị đầu tiên làm mình làm mẩy bảo không muốn vào bang, cuối cùng lại trở thành hai nhân vật chủ chốt, liều mạng làm nhiệm vụ, liều mạng đánh quái, cũng liều mạng để cống hiến sức lực cho bang.

Hầy, số bọn họ là số khổ, miệng nói một đằng, tay làm một nẻo, còn không kém biệt nữu là bao nhiêu...
Trong khi đó, Kim Lương và Tiểu Sâm khác hẳn bọn họ.
Đương nhiên, hai anh em nhà này cũng là những thành phần chủ chốt trong bang, nhưng so ra, bọn họ không quá chấp nhất trong việc gì cả.

Cống hiến thì vẫn cống hiến, nhưng nếu quá sức thì thôi.

Khai hoang thì khai hoang, nhưng nếu đánh không nổi thì liền bỏ chạy trước.
Đối với Kim Lương, hết thảy đều không quan trọng bằng em trai.

Nuôi em trai mỗi ngày sao? Cho ăn ngon, chọc cười vui vẻ, rồi dẫn đi đây đi đó dạo chơi.

Cuộc sống vui vẻ tự do tự tại không gánh nặng, khoái hoạt biết bao nhiêu?
So ra với những người khác, hai anh em nhà này chơi game đúng là vui vẻ hơn nhiều...
Bước vào cổng biệt viện, đầu tiên là hai anh em nọ ngẩn người với sự yên lặng của nó, sau khi nhìn sang thấy Ngân Sương và Bạch Long Vương đang ngồi ở bàn đá mới thở phào nhẹ nhõm, chạy về phía bọn họ.
Hai vị sư huynh sư muội kia còn chưa kịp hỏi bọn họ đang làm gì, thì Tiểu Sâm đã vội chìa cái bọc vải cậu ta đang ôm trong lòng ra trước cho họ xem.

Nhìn thấy vật bên trong, cả Ngân Sương và Bạch Long Vương đều triệt để ngẩn người!
Một đứa bé sơ sinh!
Bạch Long Vương giật mình, lập tức nhìn Kim Lương mà hỏi:
"Trộm ở đâu về thế?"
"Trộm cái gì mà trộm chứ." Kim Lương bĩu môi, vươn một tay lên gãi gãi đầu, tay còn lại đưa cái giỏ trúc ra.

"Đi dạo bờ sông thì thấy nó trôi theo dòng nước nên nhặt lên..."
Vị bang chủ nào đấy liền gật đầu thở phào, tạm thời không còn lo lắng liệu hai cái đứa trước mắt anh ta có gây ra họa gì không.

Anh nhìn sang Ngân Sương, phát hiện mỹ nhân từ nãy giờ vẫn không nói lời nào, đang ngẩn người nhìn đứa bé Tiểu Sâm đang ôm, hai hàng lông mày nhíu lại một chút.

Chọc chọc mỹ nhân một tẹo, vị kia mới hoàn hồn lại, đối với sự thắc mắc trong ánh mắt của Bạch Long Vương mà hỏi nhỏ:

"Sao nó xấu thế?"
Vừa hỏi xong, Kim Lương và Tiểu Sâm cũng vội vã chen vào đồng ý:
"Đúng rồi, chung thắc mắc luôn."
"Xấu ghê, như con khỉ con màu đỏ, lại còn nhăn nheo."
"Không phải trẻ sơ sinh đều rất đáng yêu sao?"
Bạch Long Vương ho sặc sụa, vội vàng xua tay với ba cái kẻ không có chút kiến thức nào về trẻ sơ sinh.

Đứa trẻ này trông có lẽ chỉ mới vừa được sinh ra vài ngày, đương nhiên là phải trông như vậy rồi!
"Trẻ mới sinh đều trông như vậy! Qua một chút thời gian nữa sẽ rất đáng yêu!"
Nhận được ba ánh mắt nghi ngờ, Bạch Long Vương không thể làm gì khác, đành ôm mặt thở dài.

Cùng lúc đó, đứa trẻ trong bọc vải có lẽ đã bị bọn họ làm ồn đến thức dậy, cái mồm nhỏ xíu khóc thật to.
Kim Lương hoảng sợ che tai, không thể tin được mà thổ tào:
"Sao nó vừa xấu vừa khóc to vậy chứ!"
Nói rồi, anh ta định bụng nắm lấy lớp vải bọc che đứa bé lại như thể muốn ngăn tiếng khóc của nó.

Nhưng Tiểu Sâm lại chạy qua chỗ khác, không để cho ma trảo của anh trai yêu quý chạm vào.
"Không được làm như vậy!"
"Sâm ngốc, nó chỉ là một NPC thôi, không phải người thật!"
"Không, không được!" Tiểu Sâm phồng má bĩu môi, liên tục lắc lư đứa bé.

"Dù sao cũng không được làm như vậy!"
Tiểu Sâm tiếp tục đi qua đi lại, lắc lư liên tục, muốn dỗ cho đứa bé nhín khóc.

Thế nhưng cái đứa nhỏ xíu đó lại khóc đến vô cùng vang dội, không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Tiểu Sâm mếu máo nhìn sang Ngân Sương tìm sự hỗ trợ, nhưng chỉ nhận lại bộ dạng lắc đầu hầy hậy, chéo tay chữ X biểu thị không được của mỹ nhân.
Làm ơn đi, ngoài chuyện cậu không phải con gái thật sự, thì Ngân Sương còn chưa từng tiếp xúc với bất kì trẻ sơ sinh nào! Từ trước tới giờ toàn là người khác chăm lo cho cậu ta như bé út trong nhà, làm gì có chuyện Ngân Sương phải chăm sóc cho ai! Không có kinh nghiệm! Cũng không có hứng thú!
Con nít gì đó là phiền nhất!
Cuối cùng, vẫn là Bạch Long Vương tặc lưỡi đoạt lấy bọc vải từ tay Tiểu Sâm.

Không biết anh ta làm cách nào, rung lắc một hồi, không ngừng dỗ dành gì đó, mà đứa bé thực sự bình tĩnh lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Sâm đứng một bên há hốc miệng vỗ tay khen ngợi, trong khi anh trai cậu ta lại ngứa mồm hỏi kháy:
"Này, trông cậu có vẻ có kinh nghiệm nhỉ? Có con rồi sao?"
Vừa nói, anh ta vừa nhìn qua Ngân Sương đang giả bộ làm tượng đá hóng gió ở một bên, ý đồ đâm bị thóc chọt bị gạo vô cùng rõ ràng.
Bạch Long Vương giơ nắm đấm với Kim Lương, vừa liếc mắt vừa giải thích:
"Chị gái tôi vừa sinh em bé đầu năm trước, đương nhiên tôi cũng phải học một chút!"
Nói xong, anh ta lập tức quay sang nhìn sư muội, hai mắt mở to, giả vờ ngấn lệ như thể cầu xin mỹ nhân hãy tin tưởng vào sự trong sạch của anh ta.


Ngân Sương nhướn mày, đương nhiên là không có suy nghĩ gì hết, thậm chí ban đầu còn không hiểu Kim Lương nói vậy là ý gì.

Thế nhưng nhìn bộ dạng của sư huynh nhà mình như vậy, không nhịn được mà hừ một tiếng, liếc xéo quay sang chỗ khác.
Ngồi ôm em bé một chút, Bạch Long Vương cảm thấy vẫn là nên quay lại chuyện quan trọng thì hơn.

Anh ta giao đứa trẻ lại cho Tiểu Sâm, sau đó hỏi:
"Rồi hai người nhặt được nó là cứ chạy về đây như thế? Không nghĩ đến chuyện đi ngược dòng tìm nhiệm vụ?"
Hai anh em nhà kia quay sang nhìn nhau, nghiêng đầu, rồi lại lắc đầu.

Bạch Long Vương đỡ trán, không thể tin được cách hoạt động của não bộ hai người này.
Trong trò chơi, mấy tình huống nhu này không phải là biểu hiện bọn họ nhận được nhiệm vụ ẩn sao? Chắc chắn bọn họ thậm chí chẳng cần đi đâu xa để tìm kiếm, mà chỉ cần lục soát xung quanh một chút là có thể nhận được manh mối, sau đó bắt đầu giải quyết nhiệm vụ!
Nhặt được một đứa bé NPC, rõ ràng là nhiệm vụ ẩn 100%, lại chạy về bang để khoe.

Hai cái kẻ này thật là...
Kim Lương suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng là kéo theo em trai cưng đang ôm đứa bé kia chạy đi tìm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ ẩn trong trò chơi này là cực hiếm, không phải ai cũng có thể nhận được, nếu bọn họ bỏ qua thì bọn họ là những kẻ ngốc.
Ngân Sương và Bạch Long Vương không đi ra ngoài nữa, mà ở lại bang làm chút việc, cụ thể là lôi nguyên liệu nghề cuộc sống của bọn họ ra sơ chế một chút.

Trong hai tiếng đồng hồ sau đó, hai người bày dụng cụ ngồi cạnh nhau, vừa làm việc vừa mắt qua mày lại, đối với Bạch Long Vương chính là tình thú.
Bạch Long Vương vừa rèn dụng cụ, vừa quấy rối người ta, nắm tay nhỏ, sờ eo thon gì đó.

Nếu như là trước đây, chắc chắn mỹ nhân sẽ cầm kiếm rượt Bạch Long Vương muốn chém anh ta ra mười mảnh.

Thế nhưng sau ngày hôm qua, người ta bị sờ tay cũng chỉ hồng mặc hừ lên một tiếng, cũng không phản đối.

Bạch Long Vương đại khái là vui đến điên rồi!
Tình thú gì gì đó đáng tiếc là phải gác lại, khi mà Bạch Long Vương nhận được tin nhắn của Kim Lương.

Ở bên kia thông báo đã tìm được nhiệm vụ ẩn, rất khẩn cấp, cần sự trợ giúp.
Vốn dĩ hai người Bạch Long Vương Ngân Sương bọn họ không định xen vào nhiệm vụ của nhóm Kim Lương.

Nhiệm vụ ẩn là cơ duyên của từng người chơi, những người khác không thể xen vào, thành ra bọn họ muốn quan tâm một chút cũng vô nghĩa.
Thế nhưng nếu Kim Lương đã nhờ giúp đỡ, lại còn nói là khẩn cấp như vậy, thì Ngân – Bạch hai người cũng vội vã chạy ra khỏi thành, cùng cưỡi một con ngựa phóng về phía tọa độ mà Kim Lương đã nhắn qua cho bọn họ.
Từ thành chủ đến chỗ của Kim Lương đi gần một tiếng, mà bọn họ còn cưỡi ngựa rất nhanh mới đến được, nếu đi bộ hẳn là thời gian gấp đôi gấp ba gì đó.
Vừa cưỡi ngựa, Bạch Long Vương còn cùng Ngân Sương dự đoán một chút tình huống ở bên kia, đoán là trả em bé sơ sinh về nhà rồi gặp thử thách khó khăn hay gì đó.
Thế nhưng, mọi suy đoán của bọn họ đều sai bét, khi hai người bọn họ chạy đến tọa độ mà Kim Lương đã cung cấp.
Chỉ thấy ở trước mặt bọn họ, là một đống đổ nát..