Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Quyển 1 - Chương 7: Hào quang ký ức

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hợp tác tất nhiên là lựa chọn tốt nhất lúc này, bất kể là nhìn theo lĩnh vực nào thế nhưng đối với Diệp Thiều An, hợp tác cùng Tây Mị Trạch không chỉ là một lựa chọn.

Hắn đang thăm dò.

Đối tượng là hệ thống 001.

Xét về phương diện nào cũng thấy hệ thống 001 xuất hiện quá mức trùng hợp, trong nháy mắt lôi kiếp phá hủy hồn phách của hắn đó, lực lượng linh hồn phải chịu thương tích nghiêm trọng, chỉ cần trễ nửa giây thôi hắn sẽ tan biến giữa đất trời.

Mà cái sinh vật thần kỳ tự xưng là hệ thống 001 này xuất hiện đúng lúc quá.

Một sinh vật tự xưng là hệ thống có thể phá vỡ thời không đưa hắn đến một thế giới khác, đồng thời giúp hắn kí sinh lên một thân thể, hắn có thể kế thừa trí nhớ cùng tình cảm của người này, nhưng lại không cảm thấy khí tức linh hồn bên trong thân thể này!

—— như vậy tấm thân thể này từng có linh hồn cư trú không?

Mà ban đầu, hệ thống 001 từng nói: “Mục tiêu của chúng ta là vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta”, nếu như chỉ lý giải ý trên mặt chữ, “vạn nhân mê” tức là “được vạn người mê luyến”, như vậy ít nhất phải khiến một vạn người mê luyến mới đúng, thế nhưng sau đó hệ thống 001 ban bố nhiệm vụ là nâng độ hảo cảm của Tây Mị Trạch lên đến 100.

Đương nhiên, hệ thống 001 nói đây là nhiệm vụ chủ tuyến nhưng xét về phía mục tiêu mà nói, nhiệm vụ chủ tuyến không nên… quá qua loa giống bây giờ.

Hệ thống 001 đến tột cùng có mục đích gì? Hệ thống này là cái gì? Khí linh? Linh hồn? Thần linh?

Thông tin trong tay… vẫn còn quá ít.

Nói đến cùng, vẫn phải nhờ vào Tây Mị Trạch vậy.

Nếu không, hắn cũng không còn cách nào tìm hiểu thêm về hệ thống 001.

Diệp Thiều An chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, khí thể màu xám đen vây quanh thế giới tinh thần giống như bị một cơn gió nhẹ thổi tan lộ ra từng vụn cát nhỏ, Diệp Thiều An lạnh lùng câu lên khóe môi, tranh ăn với hổ, từng người đều mang ý xấu riêng nhưng cũng rất thú vị.

Khí thể màu xám đen như bị thổi tan thành bụi phiêu bạt xung quanh chậm rãi lộ ra thế giới tinh thần thuộc về Diệp Thiều An.

【Kí chủ.】Âm thanh không sợ sóng cả của 001 vang lên trong đầu Diệp Thiều An:【 Như vậy quá nguy hiểm.】

【Ta chỉ đang suy nghĩ nhân sinh mà thôi, 】Thanh âm của Diệp Thiều An miễn cưỡng vang lên: 【 đã hợp tác nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ, Tây Mị Trạch sẽ không để cho ta xảy ra chuyện, yên tâm.】

Hệ thống 001: 【…Xin ký chủ trước khi đưa ra quyết định hãy thương thảo trước với hệ thống.】

【Được, 】 Diệp Thiều An mỉm cười đáp, trong giọng nói còn nhuốm màu sủng nịch khó giải thích được: 【 nghe theo ngươi. 】

Hệ thống 001: 【… 】

…Mình có phải…đang bị kí chủ…trêu đùa?

Nhưng rất nhanh, hệ thống 001 không còn tâm tư để xoắn xuýt.

Diệp Thiều An sung sướng cong khóe môi lên, nhẹ giọng cười nói: “Đến.”

Diệp Thiều An ngẩng đầu nhìn trời.

Bây giờ đang là lúc bầu trời Ma giới sáng nhất, Tây Mị Trạch chọn được một chỗ rất tốt, cây xanh tỏa bóng ma thú kiều tiểu (嬌小 nhỏ nhắn xinh đẹp), chòi nghỉ mát tinh xảo khéo léo, xa xa còn có cây cầu nhỏ bắc ngang dòng nước, quả thực là phong cảnh như tranh vẽ.

Tiếng cười sang sảng cùng tiếng người trò chuyện thỉnh thoảng truyền đến, Diệp Thiều An hơi nheo mắt lại, thời gian đã đến, hờ hững quay đầu lại nhìn thấy một nam ma anh tuấn cường tráng từ xa, bước chân nam ma đó đột nhiên khựng lại, biểu cảm ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt, Diệp Thiều An khẽ cười một tiếng lắc lắc chén nhỏ trong tay bình tĩnh nói: “Mặc Quân.”

Khi đó tia sáng mịt mờ ôn hòa hắt lên khuôn mặt Diệp Thiều An, ánh mắt của hắn sáng ngời mà trấn tĩnh như một vực sâu không đáy, chầm chậm lưu động lãnh ý khôn kể.

An vương Diệp Thiều An, vị vương y đã từng tuyên thệ chỉ cống hiến cho.

Gió lạnh lẽo thổi, Tây Mị Trạch đứng bên cạnh y, uy thế thuộc về Ma vương tinh tế dày đặc như cuộn dây thừng, tưởng như không nhẹ không nặng, trên thực tế đã nặng nề trói chặt y.

Diệp Thiều An chậm rãi đi về phía y.

Hắn đi rất chậm, khóe môi hơi cong lên một vệt cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt đen kịt óng ánh như hắc diệu thạch [1] chẳng có ý cười nào, hắn ung dung bước từng bước, ánh mắt không đảo qua đảo lại, hai mắt nhìn thẳng, thẳng tắp hướng về phía trước tựa như chẳng để thứ gì vào trong mắt.

 [1] Hắc diệu thạch:



Mái tóc đen óng bị gió thổi bay, cổ tay trắng nõn lộ ra dưới ống tay áo nhỏ bé, tà áo tung bay tự có một loại khí chất lẫm liệt, đó là khí tràng khác hoàn toàn với Tây Mị Trạch. Đó là khí tràng chỉ thuộc về Diệp Thiều An.

Không nồng không nhạt, không nhẹ không nặng, chỉ khi thân lâm kỳ cảnh (đặt mình trong hoàn cảnh đó) mới hiểu được khí tràng của Diệp Thiều An.

Diệp vương, Thiều An, người bảo đảm Ma giới an khang, tục xưng An vương.

Hắn đứng trước mặt y.

Trong lúc hoảng hốt, Mặc Ân Hoa tựa hồ thấy cảnh trăm năm trước, khi mới vừa rời khỏi nhược quán (qua tuổi 20), thiếu niên nhìn như một binh sĩ không đỡ nổi một đòn cũng đi qua hành lang dài dằng dặc như thế này, bước qua vạn ngàn đôi mắt hoặc mong đợi hoặc nghi kỵ, như vị vương được thần chỉ điểm chậm rãi bước vào điện tế tự.

Mà y, là Mặc Quân, đời đời đứng phía sau An vương, là người đầu tiên quỳ trên mặt đất tuyên thệ cống hiến.

Hắn là vương của y.

Bây giờ, vương của y đang đứng bên cạnh y.

Thân thể như ngọc, nụ cười ôn hòa yếu ớt.

Vương của y từng ngồi bên trên vương tọa, thoả thích nhìn toàn cục tứ phương, mặc cho dưới đài nhiều ma chính trị ồn ào, người ngồi trên vương tọa đó vẫn cười ôn hòa yếu ớt, dù Ma giới âm u bực này cũng như được nguyệt quang chiếu sáng.

“Mặc Quân.” Y nghe thấy vương của y gọi như vậy, y nghe thấy vương của y chậm rãi, chậm rãi nói rằng: “Đã lâu không gặp.”

Bên trong thanh âm đó chẳng có một tia khiển trách, ôn nhu và bình tĩnh, đơn giản như bạn cũ lâu năm mới gặp lại nhưng lại khiến sắc mặt Mặc Ân Hoa đột nhiên biến đổi, đầu ngón tay y không tự chủ được bắt đầu run run, sau đó từ từ nắm thành quyền.

Vương của y đứng trước mặt y, mặt mày bình tĩnh chẳng hề có chút tình cảm nào.

Chẳng hề có chút tình cảm nào.

Ẩn giấu dưới sự ôn nhu và bình tĩnh đó chính là lãnh ý lạnh thấu xương.

Nội tâm lạnh lùng.

Đầu gối của Mặc Ân Hoa mềm nhũn, một giây sau, y quỳ rạp xuống.

Y há miệng, mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ có thể gọi: “Vương…”

Y nhìn thấy vương của y nở nụ cười.

Nhẹ nhàng nhợt nhạt, dường như nghe thấy chuyện gì cực kỳ thú vị, mang theo sự sung sướng nhàn nhạt, trái tim Mặc Ân Hoa bắt đầu run rẩy, nhìn nụ cười của Diệp Thiều An lại run rẩy lợi hại hơn.

Một bàn tay tế bạch nắm lấy cằm y, y liếc mắt một cái liền nhìn thấy cổ tay nhẵn nhụi trắng nõn, cổ tay hắn thật sự nhỏ lắm, cứ như chỉ cần hơi dùng sức cũng có thể bỏ gãy nó một cách dễ dàng.

Khóe môi Mặc Ân Hoa khẽ nhếch, suy nghĩ như bị từng sợi tơ quấn lấy, thuận theo Diệp Thiều An mà nâng cằm lên.

Y rơi vào trong đôi mắt của hắn.

Sâu thẳm thâm thúy như bầu trời đêm, sáng lấp lánh như vạn ngàn ánh sao, nhưng lại không nhìn thấy mảy may cảm xúc.

Chút sức lực cuối cùng của Mặc Ân Hoa cũng biến mất, chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, y không còn dám đối diện với Diệp Thiều An nhưng cũng chẳng thể dời mắt.

Vào đúng lúc này, Diệp Thiều An nở nụ cười.

Hắn đơn giản nói: “Ta không dám nhận một tiếng ‘vương’ của Mặc Quân.”

——!!!

Câu nói ấy giống như sấm sét, trực tiếp xé ngang bầu trời đánh thẳng vào lòng Mặc Ân Hoa!

Vương của y, không muốn nhận y nữa sao?

—— vương của y… không muốn nhận y nữa sao?!