"Cmn! Tôi vừa nghe được gì vậy? Không phải loại Mê Thất Hoa này đã bị đất nước kiểm soát rồi sao? Chưa kể nó còn được dùng chung với thuốc tráng dương, chỉ cần sử dụng mình nó thôi, cũng không phải ai cũng chịu đựng được. Một khi bị tổn thương, chính là tổn thương mãi mãi, không thể chống lại! Đó chính là linh căn. Hễ có linh căn là có thể xâm nhập, không quan trọng là ai!"
"Một giây trước vẫn còn mắng Lục Nghiêu, sao bây giờ tôi lại cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu!"
"Gì mà đơn giản với không đơn giản, Lục Nghiêu và Diêu Cảnh Tuyên chỉ là hai thiếu niên chưa hiểu chuyện, làm liều dùng thuốc thôi!"
"Không hiểu chuyện? Tôi không cho là vậy. Nếu như nói không hiểu rõ về thuốc tráng dương và Mê Thất Hoa thì thôi. Nhưng có vẻ Lục Nghiêu lại hiểu rất rõ, hơn nữa chính cậu ta cũng nói rồi, tình huống của cậu ta không giống với người khác. Nghe ý tứ bên trong lời nói của giáo sư Cố và Lục Nghiêu, Lục Nghiêu mà dùng nữa thì sẽ mất mạng. Nếu không hiểu chuyện nữa thì chỉ có nước chết trên giường chứ sao?"
"Cmn, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Còn nữa, Lục Nghiêu nói cậu ta đã hôn mê ba ngày rồi, thế mà nhà họ Lục cũng không biết?"
"Hôn mê ba ngày? Cậu ta nói hôn mê thì là hôn mê à! Ai biết được, nói không chừng muốn nhận được sự đồng cảm thì sao?"
"Nhận được sự đồng cảm? Mặc dù tôi cũng xem thường Lục Nghiêu, nhưng nói theo lương tâm, nham hiểm cũng cần thể hiện chuyên nghiệp một chút. Dù không biết trên bệnh án viết gì, nhưng giáo sư Cố cũng nói rồi, Lục Nghiêm chỉ còn lại nửa mạng thôi. Đủ thấy rất nghiêm trọng. Cũng không cảm thấy Hiệu trưởng và giáo sư Cố của Học viện Thiên Huyền cần thiết phải diễn kịch với Lục Nghiêm để nhận được sự đồng cảm. Nhất là ở góc độ trực diện như thế này, vừa nhìn là biết chụp lén."
"Đồng ý với quan điểm trên, tôi cũng cảm thấy vậy. Lục Nghiêu đích thị là thế gia, nhưng cũng chỉ là một thế gia hạng hai. Đừng nói một Lục Nghiêu, ngay cả một trăm Lục Nghiêu cũng không có chuyện mời được phòng y tế, Hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa đan dược của Học viện Thiên Huyền đến diễn kịch cùng."
"Chỉ có mình tôi cảm thấy toàn bộ chuyện này thật mơ hồ, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng sao?"
"Cậu không phải là người duy nhất cảm thấy nghĩ thôi đã thấy kinh khủng đâu."
......
Phòng y tế.
Mọi người tạm thời đều chưa biết gì về những bình luận trên mạng. Giáo sư Cố mặt mày tái xanh, cực kỳ không vui. Ông và Lục Thiên Chiếu có tình cảm không tệ, đáng tiếc Lục Nghiêu lại không thành tài. Do vậy, mặc dù lúc trước có biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng một thầy một trò, lại không phải cùng một khoa, gặp nhau cũng không nhiều.
Giờ đây bạn thân đã đi rồi, đối với con của bạn, giáo sư Cố chỉ có thể chăm sóc từng chút từng chút, sau khi biết hắn té xỉu ở cổng trường liền chạy đến. Vốn chỉ nghĩ rằng bản thân tận tâm tận lực là được rồi. Nói cho cùng, Lục Nghiêu đã gây ra những chuyện như vậy ở trường học, ông thật đúng là không còn mặt mũi nào để ra mặt cho hắn.
Nhưng nếu là hãm hại người ta, suýt nữa mất mạng thì không giống lắm!
Ông kìm nén cơn thịnh nộ hỏi Lục Nghiêu,:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Cháu cũng không biết. Cháu và Tẩm Tuyên đã hẹn nhau đi đến ký túc của cô ấy. Nhưng cháu vừa bước vào đã gặp Diêu Cảnh Tuyên. Sau đó, cháu liền cảm thấy có gì đó không đúng, đầu óc cũng không rõ ràng nữa. Cháu... cháu và Diêu Cảnh Tuyên chẳng làm gì hết, cũng không kịp làm gì."
Thuốc tráng dương, Mê Thất Hoa...
Đây không phải trường học sao! Lại còn là Học viện Thiên Huyền tiếng tăm lừng lẫy, thế mà lại xuất hiện thứ như vậy, chuyện như vậy!
Hiệu trưởng Phùng mặt đen như than: " Việc này tôi đã cho người đi thăm dò. Là ai đã đem loại Mê Thất Hoa này vào. Nếu như sự việc đúng như cậu nói, trường sẽ cho cậu một câu trả lời."
Lục Nghiêu ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn hiệu trưởng. Thật ra hôm nay em đến làm thủ tục nghỉ học."
"Nghỉ học?" Hiệu trưởng Phùng nhíu mày: "Sự việc còn chưa rõ ràng, nếu cậu là học sinh học viện Thiên Huyền, học viện có nghĩa vụ bảo vệ bản thân cậu an toàn trong khuôn viên trường học. Loại chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. Chuyện nghỉ học tạm thời không nói. Chờ điều tra rõ ràng rồi nói sau."
Giáo sư Cố liếc quản gia Tần một cái: "Là người trong nhà bảo cậu nghỉ học?"
Quản gia Tần căng thẳng, nghe Lục Nghiêu nói tiếp: "Không phải! Là tại cháu muốn nghỉ học. Cháu... Tư chất của cháu không tốt, không thích hợp với nơi này cho lắm."
Đối với tư chất của Lục Nghiêu, trong lòng giáo sư Cố giáo biết rõ. Nếu như là vì điều ấy, ông không có lời nào để nói.
Ông nhíu mày, thở dài: "Nghe lời hiệu trưởng, chờ sự việc được điều tra xong rồi nói!"
Lục Nghiêu đáp một tiếng, không nói gì nữa. Hiệu trưởng Phùng và giáo sư Cố an ủi hắn vài câu, dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi.
Lục Nghiêu ngẩng đầu nhìn cửa sổ một cái, quả nhiên, đã không còn. Xem ra phóng viên thần thông quảng đại cũng có chừng mực, sợ bị hiệu trưởng Phùng và giáo sư Cố phát hiện.
"Đại thiếu gia, cậu có chuyện gì, lẽ ra phải nói với lão gia một tiếng." Giọng điệu của quản gia Tần không dễ nghe.
"Chú Tần, cháu cũng mới biết mình trúng thuốc tráng dương và Mê Thất Hoa."
Quản gia Tần nhìn hắn, giống như đang xem xét lời này của hắn là thật hay giả.
"Đại thiếu gia, cậu không nên nói những lời kia."
"Lời nào?" Lục Nghiêu ngỡ ngàng nhìn quản gia Tần, một hồi lâu mới hiểu ý của ông ta, vẻ mặt tối sầm lại: "Chú Tần, tôi... tôi hôn mê ba ngày, ông nội cũng không tới thăm tôi lần nào sao? Tôi tưởng rằng... chú Tần, chú biết không? Ba ngày này, tôi đi đến Quỷ Môn quan một lần."
Quản gia Tần sững người, Lục Nghiêu đã thành công chặn họng ông ta.
"Mấy ngày nay lão gia bận xử lý cục diện rối rắm mà cậu gây ra, bảo A Bình chăm sóc cậu."
Lục Nghiêu cười khẽ một tiếng, ảm đạm trong mắt biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là vẻ bừng sáng giống như tin lời ông ta.
"Tôi biết rồi."
Quản gia Tần há to miệng, ban đầu muốn để hắn xuất viện rồi về nhà họ Lục, nhưng nghĩ đến thái độ của giáo sư Cố khi nãy, ông ta bèn an ủi Lục Nghiêu hai câu, sau đó xoay người rời đi, móc điện thoại ra mới phát hiện tin tức nóng hổi hiện lên, sắc mặt càng đen hơn đáy nồi.
Lục Thành Cương chạy tới rất nhanh, còn dẫn theo chú Bình, vừa sốt ruột vừa lo lắng, vẻ mặt từ ái hỏi han ân cần, thể hiện thành công vai ông nội yêu thương cháu trai, kèm theo vẻ tự trách và áy náy khi vài ngày không phát hiện cháu trai khác thường.
Ở trong lòng Lục Nghiêu không nhịn được giơ ngón tay cái lên!
Chờ người trong phòng bệnh giải tán hết rồi, ngón tay Lục Thành Cương khẽ động, lặng lẽ vứt Cách Âm Phù, nụ cười trên mặt phai nhạt đi.
"Đây chính là đến trường làm thủ tục nghỉ học mà anh nói với tôi?"
Lục Nghiêu ngẩng đầu: "Ông nội! Cháu có thể không quan tâm bọn họ mắng cháu phế vật, mắng cháu là thằng đàn ông rác rưởi. Nhưng cháu không thể để cha mẹ cháu chết rồi còn phải xấu hổ vì cháu, không thể để nhà họ Lục bị mọi người nói ra nói vào vì cháu. Ông nôi, cháu họ Lục, nhà họ Lục có thể có phế vật, nhưng không thể có một người không biết liêm sỉ, tự trọng."
Lục Thành Cương chấn động. Đối với thế gia mà nói, thiên phú tư chất của con cháu rất quan trọng, thanh danh cũng quan trọng không kém. Sao ông ta phát hiện quá muộn, sự việc đã không thể cứu chữa được nữa, việc ông ta có thể làm là cố gắng che lấp. Không phải vậy thì còn làm thế nào? Vì đại nghĩa diệt thân? Vì một đứa cháu trai "vô dụng" mà ảnh hưởng đến con trai út và đứa cháu trai có tư chất không tệ lắm hay sao?
Đối với nhà họ Lục mà nói, anh em bất hòa, gà nhà bôi mặt đá nhau còn nghiêm trọng hơn việc tham hoa háo sắc, bắt cá hai tay!
"Ông nội, danh dự của nhà họ Lục quan trọng hơn bất kì điều gì."
Lục Thành Cương hít sâu một hơi, nếu như... nếu như Lục Thiên Minh và Lục Lệ hiểu được đạo lý này, thì sẽ không dùng loại thủ đoạn này. Ông ta nhìn về phía Lục Nghiêu, thần sắc có chút phức tạp. Thật ra từ nhỏ Lục Nghiêu đọc sách đã tốt, thông minh hiểu chuyện còn rất hiếu thuận.
Nhưng vì sao... vì sao hắn mọi thứ đều tốt, nhưng tư chất lại không tệ như vậy chứ! Đối với một Huyền Môn thế gia mà nói, đây là điểm trí mạng nhất.
Làm ông cụ nhà họ Lục, ông ta nhất định phải nghĩ cho tương lai của gia đình.
"Rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì, anh biết bao nhiêu rồi, bây giờ anh muốn xử lý thế nào?"
Đây là thăm dò sao? Lục Nghiêu hơi híp mắt lại.
"Ông nôi, chuyện này cháu nghi ngờ là có người cố ý sắp đặt. Tiếc rằng ngày đó đầu óc cháu rất mông lung, không thể quan sát được bất kì manh mối nào. Nhưng... ông nội, thật ra cháu biết Thấm Tuyên cũng không thích cháu mấy. Nhưng cháu thích cô ấy. Trước kia cháu luôn cảm thấy chúng cháu còn nhỏ, cháu có rất nhiều thời gian để chờ đợi, đợi cô ấy phát hiện điểm tốt của cháu. Nhưng sau khi cha mẹ cháu qua đời, cô ấy không còn kiên nhẫn với cháu nữa. Cháu thấy cô ấy có ý định từ hôn. Ban đầu cháu cũng nghĩ thông, dưa hái xanh không ngọt. Đã nhiều năm cháu không động đến cô ấy, không bằng buông tay. Cháu muốn đợi cô ấy quay phim về, tìm cơ hội nói rõ ràng với cô ấy, rồi bàn bạc với người lớn hai nhà. Nhưng không ngờ rằng..."
Những gì Lục Nghiêu nói là sự thật, nguyên chủ cũng không ngốc, đây là ý tưởng thật sự của hắn. Đáng tiếc hắn đoán sai trình độ ti tiện của nhà họ Diêu và Diêu Thấm Tuyên.
Mi mắt Lục Thành Cương giật giật: "Cháu nghi ngờ là nhà họ Diêu?"
Lục Nghiêu gật đầu: "Ông nội, có thể từ hôn, nhưng nhà họ Diêu đừng mơ giẫm lên danh dự của nhà họ Lục."
Lục Thành Cương hơi suy nghĩ: "Tôi hiểu rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ cho người đi thăm dò. Nhà họ Lục không phải dễ ăn hiếp như vậy."
Lục Thành Cương vừa đi, Lục Nghiêu thở phào một hơi. Lần này ông hiền cháu thảo đều là diễn kịch mà thôi!
Chú Bình xách theo hộp cơm và cặp lồng giữ nhiệt tới, múc cho Lục Nghiêu một chén canh, nhịn không được thấp giọng mở miệng nhắc nhở: "Thiếu gia, chuyện này không đơn giản, cậu phải cẩn thận..."
Còn chưa nói xong đã bị Lục Nghiêu cắt lời: "Chú Bình, tôi biết, tôi sẽ đề phòng nhà họ Diêu."
Chú Bình nhíu mày, vừa mở miệng, Lục Nghiêu đã bắt lấy tay ông, lặng lẽ viết xuống bốn chữ vào lòng bàn tay ông: Tai vách mạch rừng.
Tay chú Bình run một cái, bị Lục Nghiêu nắm chặt: "Chú Bình, chú đã nói với tôi nhiều lần, lòng người khó lường, dặn tôi đề phòng nhà họ Diêu. Nhưng tôi... Xin lỗi. Nếu tôi nghe lời chú, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này. Bởi vì tôi, còn để nhà họ Lục bị người khác đồn đãi bậy bạ. Cha mẹ mất hai ba mươi năm mới làm cho nhà họ Lục có được địa vị hôm nay, nếu vì tôi... tôi..."
Vẻ mặt chú Bình khẽ động, hết sức phối hợp nắm lấy tay Lục Nghiêu: "Thiếu gia, việc này cũng không trách cậu được. Đều do nhà họ Diêu quá đáng ghét. Hiện giờ thiếu gia biết rõ cũng không muộn. Kiểu gì cũng sẽ tra được manh mối."
"Ừ!" Lục Nghiêu đáp, yên lặng uống canh. Khóe mắt liếc qua cái bóng lóe lên ở khe cửa.
Hắn nhẹ nhàng cong khóe môi.
Tình cảnh vi diệu của nguyên thân, có vẻ lão hổ hơi nhiều! Bất quá không quan hệ, từ từ sẽ đến, từng cái đánh chính là. Hắn có nhiều thời gian cùng bọn họ chơi, không vội!
Chương 03:
"Cmn! Tôi vừa nghe được gì vậy? Không phải loại Mê Thất Hoa này đã bị đất nước kiểm soát rồi sao? Chưa kể nó còn được dùng chung với thuốc tráng dương, chỉ cần sử dụng mình nó thôi, cũng không phải ai cũng chịu đựng được. Một khi bị tổn thương, chính là tổn thương mãi mãi, không thể chống lại! Đó chính là linh căn. Hễ có linh căn là có thể xâm nhập, không quan trọng là ai!"
"Một giây trước vẫn còn mắng Lục Nghiêu, sao bây giờ tôi lại cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu!"
"Gì mà đơn giản với không đơn giản, Lục Nghiêu và Diêu Cảnh Tuyên chỉ là hai thiếu niên chưa hiểu chuyện, làm liều dùng thuốc thôi!"
"Không hiểu chuyện? Tôi không cho là vậy. Nếu như nói không hiểu rõ về thuốc tráng dương và Mê Thất Hoa thì thôi. Nhưng có vẻ Lục Nghiêu lại hiểu rất rõ, hơn nữa chính cậu ta cũng nói rồi, tình huống của cậu ta không giống với người khác. Nghe ý tứ bên trong lời nói của giáo sư Cố và Lục Nghiêu, Lục Nghiêu mà dùng nữa thì sẽ mất mạng. Nếu không hiểu chuyện nữa thì chỉ có nước chết trên giường chứ sao?"
"Cmn, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Còn nữa, Lục Nghiêu nói cậu ta đã hôn mê ba ngày rồi, thế mà nhà họ Lục cũng không biết?"
"Hôn mê ba ngày? Cậu ta nói hôn mê thì là hôn mê à! Ai biết được, nói không chừng muốn nhận được sự đồng cảm thì sao?"
"Nhận được sự đồng cảm? Mặc dù tôi cũng xem thường Lục Nghiêu, nhưng nói theo lương tâm, nham hiểm cũng cần thể hiện chuyên nghiệp một chút. Dù không biết trên bệnh án viết gì, nhưng giáo sư Cố cũng nói rồi, Lục Nghiêm chỉ còn lại nửa mạng thôi. Đủ thấy rất nghiêm trọng. Cũng không cảm thấy Hiệu trưởng và giáo sư Cố của Học viện Thiên Huyền cần thiết phải diễn kịch với Lục Nghiêm để nhận được sự đồng cảm. Nhất là ở góc độ trực diện như thế này, vừa nhìn là biết chụp lén."
"Đồng ý với quan điểm trên, tôi cũng cảm thấy vậy. Lục Nghiêu đích thị là thế gia, nhưng cũng chỉ là một thế gia hạng hai. Đừng nói một Lục Nghiêu, ngay cả một trăm Lục Nghiêu cũng không có chuyện mời được phòng y tế, Hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa đan dược của Học viện Thiên Huyền đến diễn kịch cùng."
"Chỉ có mình tôi cảm thấy toàn bộ chuyện này thật mơ hồ, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng sao?"
"Cậu không phải là người duy nhất cảm thấy nghĩ thôi đã thấy kinh khủng đâu."
......
Phòng y tế.
Mọi người tạm thời đều chưa biết gì về những bình luận trên mạng. Giáo sư Cố mặt mày tái xanh, cực kỳ không vui. Ông và Lục Thiên Chiếu có tình cảm không tệ, đáng tiếc Lục Nghiêu lại không thành tài. Do vậy, mặc dù lúc trước có biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng một thầy một trò, lại không phải cùng một khoa, gặp nhau cũng không nhiều.
Giờ đây bạn thân đã đi rồi, đối với con của bạn, giáo sư Cố chỉ có thể chăm sóc từng chút từng chút, sau khi biết hắn té xỉu ở cổng trường liền chạy đến. Vốn chỉ nghĩ rằng bản thân tận tâm tận lực là được rồi. Nói cho cùng, Lục Nghiêu đã gây ra những chuyện như vậy ở trường học, ông thật đúng là không còn mặt mũi nào để ra mặt cho hắn.
Nhưng nếu là hãm hại người ta, suýt nữa mất mạng thì không giống lắm!
Ông kìm nén cơn thịnh nộ hỏi Lục Nghiêu,:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Cháu cũng không biết. Cháu và Tẩm Tuyên đã hẹn nhau đi đến ký túc của cô ấy. Nhưng cháu vừa bước vào đã gặp Diêu Cảnh Tuyên. Sau đó, cháu liền cảm thấy có gì đó không đúng, đầu óc cũng không rõ ràng nữa. Cháu... cháu và Diêu Cảnh Tuyên chẳng làm gì hết, cũng không kịp làm gì."
Thuốc tráng dương, Mê Thất Hoa...
Đây không phải trường học sao! Lại còn là Học viện Thiên Huyền tiếng tăm lừng lẫy, thế mà lại xuất hiện thứ như vậy, chuyện như vậy!
Hiệu trưởng Phùng mặt đen như than: " Việc này tôi đã cho người đi thăm dò. Là ai đã đem loại Mê Thất Hoa này vào. Nếu như sự việc đúng như cậu nói, trường sẽ cho cậu một câu trả lời."
Lục Nghiêu ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn hiệu trưởng. Thật ra hôm nay em đến làm thủ tục nghỉ học."
"Nghỉ học?" Hiệu trưởng Phùng nhíu mày: "Sự việc còn chưa rõ ràng, nếu cậu là học sinh học viện Thiên Huyền, học viện có nghĩa vụ bảo vệ bản thân cậu an toàn trong khuôn viên trường học. Loại chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. Chuyện nghỉ học tạm thời không nói. Chờ điều tra rõ ràng rồi nói sau."
Giáo sư Cố liếc quản gia Tần một cái: "Là người trong nhà bảo cậu nghỉ học?"
Quản gia Tần căng thẳng, nghe Lục Nghiêu nói tiếp: "Không phải! Là tại cháu muốn nghỉ học. Cháu... Tư chất của cháu không tốt, không thích hợp với nơi này cho lắm."
Đối với tư chất của Lục Nghiêu, trong lòng giáo sư Cố giáo biết rõ. Nếu như là vì điều ấy, ông không có lời nào để nói.
Ông nhíu mày, thở dài: "Nghe lời hiệu trưởng, chờ sự việc được điều tra xong rồi nói!"
Lục Nghiêu đáp một tiếng, không nói gì nữa. Hiệu trưởng Phùng và giáo sư Cố an ủi hắn vài câu, dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi.
Lục Nghiêu ngẩng đầu nhìn cửa sổ một cái, quả nhiên, đã không còn. Xem ra phóng viên thần thông quảng đại cũng có chừng mực, sợ bị hiệu trưởng Phùng và giáo sư Cố phát hiện.
"Đại thiếu gia, cậu có chuyện gì, lẽ ra phải nói với lão gia một tiếng." Giọng điệu của quản gia Tần không dễ nghe.
"Chú Tần, cháu cũng mới biết mình trúng thuốc tráng dương và Mê Thất Hoa."
Quản gia Tần nhìn hắn, giống như đang xem xét lời này của hắn là thật hay giả.
"Đại thiếu gia, cậu không nên nói những lời kia."
"Lời nào?" Lục Nghiêu ngỡ ngàng nhìn quản gia Tần, một hồi lâu mới hiểu ý của ông ta, vẻ mặt tối sầm lại: "Chú Tần, tôi... tôi hôn mê ba ngày, ông nội cũng không tới thăm tôi lần nào sao? Tôi tưởng rằng... chú Tần, chú biết không? Ba ngày này, tôi đi đến Quỷ Môn quan một lần."
Quản gia Tần sững người, Lục Nghiêu đã thành công chặn họng ông ta.
"Mấy ngày nay lão gia bận xử lý cục diện rối rắm mà cậu gây ra, bảo A Bình chăm sóc cậu."
Lục Nghiêu cười khẽ một tiếng, ảm đạm trong mắt biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là vẻ bừng sáng giống như tin lời ông ta.
"Tôi biết rồi."
Quản gia Tần há to miệng, ban đầu muốn để hắn xuất viện rồi về nhà họ Lục, nhưng nghĩ đến thái độ của giáo sư Cố khi nãy, ông ta bèn an ủi Lục Nghiêu hai câu, sau đó xoay người rời đi, móc điện thoại ra mới phát hiện tin tức nóng hổi hiện lên, sắc mặt càng đen hơn đáy nồi.
Lục Thành Cương chạy tới rất nhanh, còn dẫn theo chú Bình, vừa sốt ruột vừa lo lắng, vẻ mặt từ ái hỏi han ân cần, thể hiện thành công vai ông nội yêu thương cháu trai, kèm theo vẻ tự trách và áy náy khi vài ngày không phát hiện cháu trai khác thường.
Ở trong lòng Lục Nghiêu không nhịn được giơ ngón tay cái lên!
Chờ người trong phòng bệnh giải tán hết rồi, ngón tay Lục Thành Cương khẽ động, lặng lẽ vứt Cách Âm Phù, nụ cười trên mặt phai nhạt đi.
"Đây chính là đến trường làm thủ tục nghỉ học mà anh nói với tôi?"
Lục Nghiêu ngẩng đầu: "Ông nội! Cháu có thể không quan tâm bọn họ mắng cháu phế vật, mắng cháu là thằng đàn ông rác rưởi. Nhưng cháu không thể để cha mẹ cháu chết rồi còn phải xấu hổ vì cháu, không thể để nhà họ Lục bị mọi người nói ra nói vào vì cháu. Ông nôi, cháu họ Lục, nhà họ Lục có thể có phế vật, nhưng không thể có một người không biết liêm sỉ, tự trọng."
Lục Thành Cương chấn động. Đối với thế gia mà nói, thiên phú tư chất của con cháu rất quan trọng, thanh danh cũng quan trọng không kém. Sao ông ta phát hiện quá muộn, sự việc đã không thể cứu chữa được nữa, việc ông ta có thể làm là cố gắng che lấp. Không phải vậy thì còn làm thế nào? Vì đại nghĩa diệt thân? Vì một đứa cháu trai "vô dụng" mà ảnh hưởng đến con trai út và đứa cháu trai có tư chất không tệ lắm hay sao?
Đối với nhà họ Lục mà nói, anh em bất hòa, gà nhà bôi mặt đá nhau còn nghiêm trọng hơn việc tham hoa háo sắc, bắt cá hai tay!
"Ông nội, danh dự của nhà họ Lục quan trọng hơn bất kì điều gì."
Lục Thành Cương hít sâu một hơi, nếu như... nếu như Lục Thiên Minh và Lục Lệ hiểu được đạo lý này, thì sẽ không dùng loại thủ đoạn này. Ông ta nhìn về phía Lục Nghiêu, thần sắc có chút phức tạp. Thật ra từ nhỏ Lục Nghiêu đọc sách đã tốt, thông minh hiểu chuyện còn rất hiếu thuận.
Nhưng vì sao... vì sao hắn mọi thứ đều tốt, nhưng tư chất lại không tệ như vậy chứ! Đối với một Huyền Môn thế gia mà nói, đây là điểm trí mạng nhất.
Làm ông cụ nhà họ Lục, ông ta nhất định phải nghĩ cho tương lai của gia đình.
"Rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì, anh biết bao nhiêu rồi, bây giờ anh muốn xử lý thế nào?"
Đây là thăm dò sao? Lục Nghiêu hơi híp mắt lại.
"Ông nôi, chuyện này cháu nghi ngờ là có người cố ý sắp đặt. Tiếc rằng ngày đó đầu óc cháu rất mông lung, không thể quan sát được bất kì manh mối nào. Nhưng... ông nội, thật ra cháu biết Thấm Tuyên cũng không thích cháu mấy. Nhưng cháu thích cô ấy. Trước kia cháu luôn cảm thấy chúng cháu còn nhỏ, cháu có rất nhiều thời gian để chờ đợi, đợi cô ấy phát hiện điểm tốt của cháu. Nhưng sau khi cha mẹ cháu qua đời, cô ấy không còn kiên nhẫn với cháu nữa. Cháu thấy cô ấy có ý định từ hôn. Ban đầu cháu cũng nghĩ thông, dưa hái xanh không ngọt. Đã nhiều năm cháu không động đến cô ấy, không bằng buông tay. Cháu muốn đợi cô ấy quay phim về, tìm cơ hội nói rõ ràng với cô ấy, rồi bàn bạc với người lớn hai nhà. Nhưng không ngờ rằng..."
Những gì Lục Nghiêu nói là sự thật, nguyên chủ cũng không ngốc, đây là ý tưởng thật sự của hắn. Đáng tiếc hắn đoán sai trình độ ti tiện của nhà họ Diêu và Diêu Thấm Tuyên.
Mi mắt Lục Thành Cương giật giật: "Cháu nghi ngờ là nhà họ Diêu?"
Lục Nghiêu gật đầu: "Ông nội, có thể từ hôn, nhưng nhà họ Diêu đừng mơ giẫm lên danh dự của nhà họ Lục."
Lục Thành Cương hơi suy nghĩ: "Tôi hiểu rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ cho người đi thăm dò. Nhà họ Lục không phải dễ ăn hiếp như vậy."
Lục Thành Cương vừa đi, Lục Nghiêu thở phào một hơi. Lần này ông hiền cháu thảo đều là diễn kịch mà thôi!
Chú Bình xách theo hộp cơm và cặp lồng giữ nhiệt tới, múc cho Lục Nghiêu một chén canh, nhịn không được thấp giọng mở miệng nhắc nhở: "Thiếu gia, chuyện này không đơn giản, cậu phải cẩn thận..."
Còn chưa nói xong đã bị Lục Nghiêu cắt lời: "Chú Bình, tôi biết, tôi sẽ đề phòng nhà họ Diêu."
Chú Bình nhíu mày, vừa mở miệng, Lục Nghiêu đã bắt lấy tay ông, lặng lẽ viết xuống bốn chữ vào lòng bàn tay ông: Tai vách mạch rừng.
Tay chú Bình run một cái, bị Lục Nghiêu nắm chặt: "Chú Bình, chú đã nói với tôi nhiều lần, lòng người khó lường, dặn tôi đề phòng nhà họ Diêu. Nhưng tôi... Xin lỗi. Nếu tôi nghe lời chú, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này. Bởi vì tôi, còn để nhà họ Lục bị người khác đồn đãi bậy bạ. Cha mẹ mất hai ba mươi năm mới làm cho nhà họ Lục có được địa vị hôm nay, nếu vì tôi... tôi..."
Vẻ mặt chú Bình khẽ động, hết sức phối hợp nắm lấy tay Lục Nghiêu: "Thiếu gia, việc này cũng không trách cậu được. Đều do nhà họ Diêu quá đáng ghét. Hiện giờ thiếu gia biết rõ cũng không muộn. Kiểu gì cũng sẽ tra được manh mối."
"Ừ!" Lục Nghiêu đáp, yên lặng uống canh. Khóe mắt liếc qua cái bóng lóe lên ở khe cửa.
Hắn nhẹ nhàng cong khóe môi.
Tình cảnh vi diệu của nguyên thân, có vẻ lão hổ hơi nhiều! Bất quá không quan hệ, từ từ sẽ đến, từng cái đánh chính là. Hắn có nhiều thời gian cùng bọn họ chơi, không vội!