Nghĩ đến chồng cô mới nhớ “ thôi chết rồi, từ sáng giờ chưa cho vẹt ăn “
Cô luống cuống quay qua nói với bà hai.
- Mẹ hai, mình còn cần mua gì nữa không ạ?
Bà nhìn giỏ đồ rồi lắc đầu nói.
- không có. Gần như là đủ rồi.
- Vậy bây giờ mình về nha mẹ.
Bà thấy sắc mặt cô có vẻ lúng túng liền nhíu mày hỏi.
- Con có chuyện gì vậy? Đau ở đâu hay quên thứ gì?
- Con quên cho vẹt của Gia Minh ăn rồi. Huhu
- Ôi trời! Ta tưởng có người chăm sóc vẹt riêng.
- Con không biết nhưng trước khi đi công tác anh ấy có giao lại cho con.
- Đựợc rồi. Vậy bây giờ chúng ta phải lên xe về thôi, con vẹt đó cực kỳ quan trọng với thằng nhỏ ấy.
Ngồi trên xe mà cô bối rối liên tục vò hai bàn tay lại vào nhau, tự trách bản thân sao lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy cơ chứ, nhớ lại hồi sáng anh ta còn vì con vẹt đó mà gọi điện nhắc nhở cô... ôi trời... càng nghĩ càng muốn nổ tung cái đầu củ chuối này ra mất. Sáng giờ cứ loanh quanh nghĩ phải cho vẹt ăn rồi thế nào lại quên béng mất. Rồi bất ngờ chiếc xe thắng gấp lại, hai người cùng nhào về đằng trước. Tài xế nói:
- Bà hai, mợ cả.. đằng trước xảy ra tai nạn ô tô nên tắc đường.
Cô ngước mặt lên nhìn, quả nhiên đằng trước là cuộc chạm nhau giữa hai xe ô tô lớn nên tạm thời kẹt mọi phương tiện. Xem ra trời cũng không độ cô rồi. Cô định bụng mở cửa xe bước xuống chạy bộ về nhà nhưng khổ nỗi lại không nhớ đường. Bà hai thấy sắc mặt cô lo lắng hơn bèn lên tiếng.
- Con yên tâm! Sáng giờ nhịn ăn một bữa không có chết. Hay là con gọi điện cho bé Cúc nói con bé cho ăn dùm.
- Nhưng con không có số của con bé.
- Bữa giờ chưa lấy số à?
- Con không nghĩ ra ạ.
- Thôi được rồi. Để ta gọi cho hầu gái của ta chuyển lời dùm.
- Được vậy thì tốt quá mẹ hai. Con cảm ơn mẹ nhiều.
Chừng 20 phút sau làn xe mới được khai thông, cô liên tục giục tài xế lái xe.
- Chú ơi làm ơn đi nhanh dùm cháu mới ạ.
- Tôi cũng đi nhanh nhất có thể rồi mợ cả.
Cũng may là chợ khá gần nhà nên chừng 10 phút sau là ô tô tiến vào cổng Trần Gia. Dừng xe lại, cô ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh ra khu vườn đằng sau, không kịp nói gì nhiều chỉ kịp nói “ con đi trước đây “ với mẹ hai. Bà lắc đầu mỉm cười nhìn bóng dáng cô từ phía sau lưng rồi nói với chú tài xế.
- Con bé này lẽ ra nên làm vận động viên marathon mới đúng.
Chú tài xế là người rất thân thiết với Trần Gia, tính đến thời điểm hiện tại chú cũng lái xe cho Trần Gia ngót nghét chục năm rồi. Chú gật đầu đáp lại lời bà hai.
- Dạ bà nói phải. Có vẻ như mợ cả nhà mình rất nhanh nhẹn.
- Ừm. Cũng rất đáng yêu nữa!
*****
Bước chân tới cổng vườn, cô chợt khựng người lại khi thấy Trân Trân đang đứng vui cười cùng chú vẹt, trên tay cô ấy có cầm theo một bịch thức ăn dành cho thú cưng. Trân Trân có liếc mắt nhìn cô, miệng mỉm cười nói.
- Sáng giờ cô chưa cho Bối Bối ăn đúng không? Để Bối Bối đói rồi này.
Nhận thấy ánh mắt giống như là khiêu khích của Trân Trân hướng về phía mình khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô cũng dõng dạc trả lời.
- Sáng giờ tôi bận đi công việc nên bây giờ về cho Bối Bối ăn đây. Ai ngờ lại gặp người không nhờ cũng tự vơ việc vào người.
- Cô? Đúng thật là hạng người không biết điều. Nếu như hôm nay tôi không đến kịp cho Bối Bối ăn thì cô có biết hậu quả xảy ra thế nào không? Đến khi đó cô có gánh được trách nhiệm khi Gia Minh vô cùng yêu quý Bối Bối.
Ban đầu cô cũng định không nói gì nữa vì xét về thực tế thì cô ta nói cũng đúng, lỗi không cho Bối Bối ăn là ở cô, cũng may mà Bối Bối không sao. Điều đáng nói ở đây chính là cái thái độ và ánh mắt của cô ta khi nhìn và nói với cô như muốn chọc tức cô vậy. Mà cô có nhớ là khi nãy mẹ hai có gọi điện bảo người nói với Cúc rồi cơ mà. Nghĩ đến đây cô khựng lại suy nghĩ sâu xa hơn chút “ Tại sao cô ta lại biết sáng giờ cô chưa cho Bối Bối ăn “
Xa xa cô thấy bóng dáng Cúc thấp thoáng ở khu vực phơi đồ, cô liền lớn tiếng gọi.
- Cúc ơi...Cúc!
Cúc ngoái lại đằng sau, thấy cô đang vẫy tay gọi mình, ngay lập tức bỏ đồ xuống chạy tới gần.
- Mợ gọi con ạ?
- Ừ. Lại đây mợ hỏi. Vừa nãy có ai bảo con cho vẹt ăn chưa?
- Có mợ ạ. Vừa nãy chị Thìn nói với con là mợ bảo cho vẹt ăn giúp mợ.
- Thế con đã cho ăn chưa?
- Dạ.. lúc chúng con nói chuyện thì vô tình cô Trân Trân có đi qua nghe thấy nên đã nói tụi con cứ đi làm việc của mình, để cô ấy cho ăn ạ.
- Cúc này. Lần sau mợ bảo con cái gì thì con cứ làm việc của mình nhá, không cần phải nhờ đến người khác làm hộ. Hôm nay là mợ thất vọng về con lắm đấy. Thôi đi làm việc của mình đi.
Cô quay qua nhìn Trân Trân với ánh mắt hình viên đạn. Để cô xem cô ta còn huyênh hoang như vừa nãy nữa không? Trân Trân cũng không phải của vừa, cô ta nói luôn.
- Cô nhìn tôi với ánh mắt đó là thế nào. Cô có biết Bối Bối không chỉ quan trọng với Gia Minh mà còn rất quan trọng với tôi không hả? Lúc cô còn chưa có mặt trong cuộc sống của chúng tôi thì Bối Bối đã có mặt trước rồi, chúng tôi cùng nhau yêu thương và chăm sóc Bối Bối. Cô biết vì sao Bối Bối quan trọng với anh ấy hay không,vì Bối Bối là hiện hình những kỷ niệm của tôi và anh ấy đó.
- Cô nói xong chưa? Nãy giờ tôi đâu nói gì cô mà tại sao cô lại trả lời một lượt như đọc sớ thế hả? Tôi chỉ bảo người hầu của mình thôi mà, ai có tật người đó tự giật mình. Người gì mà động tí là lôi quá khứ ra nói, bộ cô chưa nghe thấy câu “ người cách biệt ba ngày, gặp lại đã cách xa ba tấc “ huống gì cô với chồng tôi đã 4 năm trời cách biệt, gặp lại có khi cách biệt xuyên 9 tầng mây xanh ấy chứ. Thật lòng tôi khuyên cô không nên ăn mày quá khứ, sống là sống cho hiện tại và tương lai kia kìa.
- Cô?? ( Trân Trân sắc mặt chuyển sang tái tím rất khó coi, mấy năm trời sống trong giới Showbit, trải qua và chứng kiến biết bao âm mưu nhưng chưa một ai qua mặt được cô, ngày hôm nay lại bị một đứa tầm thường qua mặt khiến cô chỉ muốn xiết chặt tay lại cho người kia cái bạt tai giống như mỗi lần cô tức giận đều làm với kẻ dưới)
Thấy đối phương đang cứng họng, cô nhịn cười vào trong lòng.
Tuy nhiên Trân Trân là diễn viên, lòng có tức nhưng rất nhanh sau đó thần thái quay trở lại bình thường, cô nuốt hết cơn bực vào trong, miệng nhếch môi nói.
- Để tôi xem cô khoác loác được bao lâu.
Dứt lời Trân Trân bước đi, cô nói lớn.
- à quên, cảm ơn cô đã cho Bối Bối ăn giúp tôi.. mặc dù tôi có không nhờ!
Trân Trân không nói gì nữa, vừa đi vừa lẩm bẩm “ lần thứ 2 cô lên mặt với tôi rồi đấy Đường Diệu Anh! Món nợ này từ từ rồi tính “
Sau khi Trân Trân rời khỏi, cô mỉm cười tiến gần đến chỗ chú vẹt nói nhỏ.
- Bối Bối. Xin lỗi nhá, hôm nay sơ xuất không cho Bối bối ăn rồi.
- Diệu Anh.. Diệu Anh!
Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn chú vẹt.
- Mi nhớ tên ta luôn rồi hả? Giỏi quá!
- Diệu anh.. Diệu Anh!
Cô đứng tha thẩn nói với bối bối giống như một người bạn đang trải lòng tâm sự. Vừa nói cô vừa đưa viên thức ăn lên mỏ của vẹt.
- Sắp tới ngày lễ Phật rồi, không biết Gia Minh có về kịp không? Lần đầu tiên phụ trách một lễ lớn trong nhà như vậy khiến ta lo lắng lắm.
- Có phải mi chứng kiến biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp của hai người đó hả?
- Hôm nay cho mi ăn muộn, để mi đói ta thấy có lỗi lắm. Ta lo sợ Gia Minh mắng chỉ là một phần, phần còn lại là ta thương mi đó.
Sau hồi cô thở dài, rồi nhìn xuống miếng lót dưới lồng.
- Ý. Mi ị bẩn hết cả miếng lót rồi. Để ta thay miếng lót rồi tắm cho mi nhé.
Cô lật đật đi chạy lấy chiếc khăn mềm với chậu nước luôn sẵn ở gần đó, có vẻ như mọi thứ Gia Minh đã chuẩn bị sẵn tiện cho việc vệ sinh của chú vẹt. Sau đó cô cẩn thận bỏ chiếc lồng xuống mặt đất rồi nhấc chú vẹt ra khỏi lồng, dùng khăn mềm làm ướt với nước và thấm nhẹ nhàng trên cơ thể của vẹt để giúp cơ thể sạch sẽ và loại bỏ vi khuẩn. Làm tất cả mọi thứ xong xuôi cô cho vẹt vào lồng rồi mỉm cười nói.
- Bây giờ ăn no, sạch sẽ rồi nhé. Thôi ta về phòng đây, tạm biệt Bối Bối nhé. Chiều gặp lại!
Lúc trở về cô có đi qua đằng sau nhà ở của giúp việc thì nhìn thấy Trân Trân với thím Út đang đứng cùng hai hầu gái mà cô gặp ở hồ hoa sen tối qua. Bọn họ thập thò mắt liếc ngang liếc dọc giống như sợ bị phát hiện điều gì đó thì phải. Cô nghĩ bụng trong lòng “ nhất định là có điều gì mờ ám “. Lấp sau bức tường bên cạnh, cô cố gắng nghe xem bọn họ nói gì nhưng âm thanh nhỏ quá khiến cô không nghe được gì cả.
Từ đằng sau có người đập vai cô khiến cô giật mình thốt lên rồi quay lại.
- Gia Long?
Mấy người kia nghe thấy âm thanh nào đó liền chạy ra ngó nghiêng thì kịp lúc Gia Long kéo cô vào trong nhà bếp, ngu ngốc nói.
- Gia Long đói bụng.
- Sáng giờ cậu chưa ăn gì à?
- Ăn rồi..ăn rồi.
- Vậy để tôi bảo người làm nấu cho cậu cái gì ăn nhé. Đứng đây chờ tôi.
Cô chạy ra bên ngoài gọi người, lúc quay lại đã không thấy anh đâu.
- kỳ lạ! Vừa còn ở đây mà.
Anh đầu bếp nói với cô.
- Mợ cả tìm ai ạ?
- Vừa tôi thấy Gia Long kêu đói nên có bảo cậu ấy đứng đây chờ tôi đi gọi người nấu gì đó ăn cho bớt đói.
- À cậu hai Gia Long ấy ạ. nếu vậy mợ không phải lo, cậu ấy lúc nào chẳng kêu đói ạ.
- Ý anh là cậu ấy thường xuyên như vậy hả?
- Dạ. Dạo này tôi cũng thấy cậu ấy hay đi từ đằng phòng làm việc cậu cả ra phòng bếp.
Cô suy nghĩ vài phút rồi hỏi.
- Vậy à? Chuyện này anh đã nói cho ai biết chưa?
- dạ chưa. Tôi nghĩ cậu ấy hay chạy loanh quanh đi chơi thôi.
- Thôi được rồi. Anh đi làm việc đi ạ. Cảm ơn anh nhé.
- không có gì đâu mợ. Tôi xin phép.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ, linh cảm mách bảo Gia Long hình như đang có điều gì che dấu. Về đến cửa phòng cô va phải bé Cúc thì cô mới giật mình trở về thực tại.
- Ôi mợ! Con xin lỗi ạ. Mợ có sao không?
- Không sao.
- Mợ.. mợ vẫn giận con chuyện con vẹt à?
- Không có. Yên tâm mợ không giận gì đâu.
- Sao con thấy sắc mặt mợ không tốt vậy.
- À. Cũng không có gì đâu mà. Thôi đừng nghĩ nhiều nhé.
- Dạ con biết rồi.
- À phải rồi Cúc. Vào phòng mợ biểu.
Cô bước đi trước, Cúc bước theo sau rồi cánh cửa đóng sập lại.
- Cúc này. Lần trước mợ nhớ con làm việc ở đây khá lâu rồi nhỉ?
- Dạ mợ.
- Vậy hồi con về đây, cậu Gia Long có như bây giờ không?
- Hồi con về thì cậu ấy đã như vậy rồi mợ ạ. Con nghe chị làm cùng với con bảo cậu ấy bị shock tâm lý về cái chết của cô gái tên Diệu Nhi. Nghe nói là chết đuối dưới hồ trong lúc đi hái sen cho cậu. Đó là những gì con nghe được.
- Tức là khi sinh ra là người hoàn toàn bình thường và sẽ có khả năng phục hồi lại.
- Điều này thì con không rõ.
- Vậy bao năm ở đây con có nghe thấy hồn ma gì đó không?
- Lúc trước thì có nhưng sau khi lão phu nhân làm lễ cầu siêu thì không thấy gì nữa mợ ạ.
- Ừm. Mợ chỉ hỏi vậy thôi. Cảm ơn Cúc nhé.
- Dạ. Mợ không giận con là con vui rồi.
- Ừm.
*****
Buổi tối hôm nay cô quyết định không ngủ, cô muốn tĩnh tâm nghe tiếng khóc phát ra từ hướng nào. Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng cô đã quyết tâm phải tìm ra được sự thật.
12 giờ đêm, quả nhiên điện thoại cô bắt đầu reo lên một số rất lạ, như vậy có thể cho thấy người này sợ cô ngủ say không nghe tiếng nên cố tình đánh thức cô dậy. Đã diễn thì phải diễn cho trót, cô bấm máy nghe nhưng làm giọng ngái ngủ mà alo một tiếng.
Tút... Tút...
“ moá nó. Tắt máy nhanh thế chứ lị “
Tiếng khóc nấc bắt đầu vang lên trong đêm khuya thanh vắng, cô hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm bước ra cửa sổ, lấp sau tấm rèm cô thấy bóng dáng hai người con gái mặc áo đen đang khóc nấc ngoài ban công căn phòng thím Út... mây đen che lấp ánh trăng sáng, cô nhìn không rõ bóng dáng hai người nhưng có thể thấy dáng người rất quen thuộc.
Tại khách sạn bên Macao.
Đồng hồ lúc này là 1 giờ đêm anh mới đi công việc trở về. Bước vào căn phòng, anh lập tức sai trợ lý.
- pha tôi cốc Cafe đặc.
- Cậu cả mà uống cafe giờ này là coi như mất ngủ ấy ạ.
- Không sao. Tôi cũng đang muốn đầu óc tỉnh táo còn làm nốt vài việc nữa.
- Vậy cậu đợi tôi lát.
Trong lúc chờ đợi cafe, anh rút điện thoại trong túi áo vest mở camera giám sát ở nhà. Cuộc nói chuyện của cô và Trân Trân khiến anh bất giác nở nụ cười nhẹ trên khoé môi. Thực ra trước lúc đi công tác anh có cho người lắp camera ở trên cây xoài để tiện theo dõi hoạt động chăm sóc bối bối của cô. Không ngờ lại có thể chứng kiến một cuộc nói chuyện khá thú vị.