Làm Dâu Âm Phủ

Chương 7: Sợ Hãi



Tịch Liễu còn nhớ, lúc trước giáo sư từng nói những người được chôn cất trong ngôi mộ cổ đều chết rất kỳ quặc.

Họ đều bị một kiếm cắt đầu, thi thể tách ra làm hai khúc nhưng rồi lại được khâu lại.

Cố Thanh Thanh cũng bị như vậy, bị một hung khí sắc bén cắt đầu.

​Lại nghĩ đến lúc trước cô nhìn thấy con búp bê hay con ma nữ kia thì thi thể của bọn họ cũng đều bị chia làm hai khúc.

Trực giác nói cho cô biết, những chuyện này đều liên quan đến mộ cổ, mà người hiểu rõ mấy ngôi mộ cổ này nhất chính là giáo sư.
​"Bác tài, không phải con đường này."

​Tịch Liễu phát hiện ra điều gì đó không đúng, con đường này không phải là đường đi tới nhà giáo sư.
​"Bác tài!"
​Thấy bác tài xế không trả lời, Tịch Liễu ngồi ở ghế sau liền vươn tay ra vỗ vào vai ông ấy.

Đột nhiên đầu của người lái xe hiện lên vết cắt giống như bị cắt bởi một con dao vô cùng sắc bén, cái đầu vẫn còn dính tơ máu đang không ngừng tràn ra.
​Tịch Liễu biến sắc, cô vội vàng hô to: "Tôi muốn xuống xe!"
​"Không còn kịp nữa rồi!"
​Thanh âm khàn khàn không giống như giọng nói của bác tài xế mà giống như tiếng từ địa ngục truyền ra.
​Bác tài xế nghiêng đầu, không ngờ cái đầu lại quay 360o, nó nhìn về phía Tịch Liễu khóe môi chậm rãi nhếch lên đến tận mang tai, thật giống như có người banh miệng của hắn ra, bờ môi đã bị xé rách đến chảy máu nhưng hắn vẫn còn nhếch miệng cười: "Cùng chết đi!"
​Máu từ cổ hắn trào ra mãnh liệt, Tịch Liễu cuồng loạn kêu gào: "A..."
​Mắt thấy xe sắp đụng vào một chiếc xe container, Tịch Liễu chỉ cảm thấy hai mắt mình mờ mịt, cô không biết mình phải xuống xe như thế nào.

Chỉ trong nháy mắt, xe taxi đã va vào xe container, nó bay lên không trung rồi rơi phịch xuống đất.

Xe container không kịp phanh lại, cứ như vậy đè nát chiếc xe taxi.

Không cần nhìn cô cũng biết chắc chắn người ở bên trong đã biến thành bùn nhão.
​Tịch Liễu bổ nhào vào trong ngực Hiên Viên Mặc,​khóc lóc thảm thiết.

Giờ phút này cô quên mất rằng tất cả những chuyện vừa rồi đều là do con quỷ này gây ra, cô chỉ biết suýt chút nữa mình đã bị biến thành bùn nhão, suýt chút nữa đã chết.
​Hiên Viên Mặc không đẩy Tịch Liễu ra, mặc kệ cô dựa vào ngực hắn khóc lóc, mặc kệ nước mắt cô làm áo hắn ướt đẫm, hai mắt den láy sâu thẩm như ẩn chứa nhiều điều.
​"Cô nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
​Tịch Liễu đã tỉnh táo trở lại, cô dùng sức đấm vào ngực hắn: "Tại sao anh phải giết nhiều người như vậy, bà nội tôi, Cố Thanh Thanh, bọn họ đều là người vô tội.

Còn cả người tài xế kia nữa, hắn và tôi đều không có quan hệ gì, tại sao anh lại muốn giết hắn?"
​"Thống khổ sao?"
​Môi mỏng chậm rãi nhếch lên, phát ra những lời nói khiến người ta lạnh run.

"Ta chính là muốn cho cô sống không bằng chết."
​Tịch Liễu không đi tìm giáo sư, cô và Hiên Viên Mặc trở lại phòng trọ.

Bởi vì Hiên Viên Mặc nói: "Nếu như cô không muốn làm liên lụy đến người khác, vậy thì hãy ngoan ngoãn trở về đi."

​Vừa mới vào cửa, Tịch Liễu đã bị Hiên Viên Mặc dồn vào tường, hắn hung hăng xé rách quần áo của cô, từng cái hôn lạnh băng mà bá đạo rơi xuống trên người cô.

Tịch Liễu vô thức phản kháng, nhưng căn bản không có chút tác dụng nào.

Hắn giống như sói đói đến thời kỳ động dục, liều mạng muốn cô, mãi đến khi cô nằm xụi lơ trên giường, yếu ớt thở gấp, hắn mới chịu dừng lại.
​Lúc Tịch Liễu tỉnh lại đã là đêm khuya, bóng dáng Hiên Viên Mặc cũng biến mất.

Cô cố gắng đứng dậy, hai chân vừa mới chạm đất thì dưới hạ thân liền truyền đến cảm giác đau nhức, Tịch Liễu cắn chặt răng, bước từng bước nặng nề đi ra khỏi phòng ngủ.
​Trong phòng khách mơ hồ có tiếng nói truyền ra: "Năm đó, nếu không phải ngươi xử trí theo cảm tính thì Hiên Viên gia cũng không đến nỗi này."