Làm Chú Khó Lắm

Chương 25: Đứa Nhỏ Đang Trưởng Thành



Vốn nghĩ rằng hậu quả của việc Dương Hi Ngôn bị hoảng sợ sẽ rất nghiêm trọng, Nghiêm Phong còn vô cùng nghiêm khắc phê bình Nghiêm Huy, nhóc phải ở lại trong phòng vừa rớt nước mắt nước mũi vừa viết kiểm điểm.
Không ngờ hắn đến phòng Dương Quang không tìm được người, lại thấy hai chú cháu vô cùng bình tĩnh đi câu cá.

Nghiêm Phong hơi khó tin đánh giá Dương Hi Ngôn, rồi lại nhìn sang Dương Quang ngồi bên cạnh, hắn hỏi: “Mày nói gì với nhóc?”
“Không có gì.” Đâu thể nói bản thân chẳng an ủi đứa nhỏ chút nào, ngược lại còn giảng giải đạo lý to lớn.

Dương Quang cảm thấy nếu hắn nói thật có khi lại bị mắng là ‘phụ huynh không đủ tư cách’.

Vì vậy hắn chỉ bâng quơ trả lời một câu, lại hỏi Nghiêm Phong: “Nghiêm Huy đâu?”
“Trong phòng viết kiểm điểm! Sao vậy?” Nghiêm Phong nghi ngờ nhìn Dương Quang, hỏi: “Mày định tính sổ thêm lần nữa hả?”
“Tao có rảnh vậy không.” Dương Quang bĩu môi, hơn nữa còn xin tha giúp Nghiêm Huy: “Mày cũng đừng la nó dữ quá, miễn cho nó càng ghét tao hơn.”
“Mày uống lộn thuốc rồi hả?” Nhìn sao cũng thấy khác thường, Nghiêm Phong ngồi xuống bên cạnh Dương Quang, đánh giá hai chú cháu bọn họ.

Hắn nói: “Tao mới gọi điện thoại cho Tư Đồ Lỗi, cậu ta nói mày đã gọi rồi, hỏi chuyện của Dương Hi Ngôn.” Rõ ràng có vẻ rất nghiêm trọng, sao cảnh tượng trước mắt lại không giống tưởng tượng chút nào?
Dương Quang nhún vai, nói: “Tốt hơn tao lo lắng, an ủi xong rồi thì không sao nữa.”

“Thật sao?” Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng thấy Dương Hi Ngôn cầm cần câu nhỏ, không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc trò chuyện của hai người, yên tĩnh nhìn trái bóng phao nổi trên mặt nước, dường như không khác gì với mọi khi, Nghiêm Phong cũng không nhiều lời nữa.

Nếu Dương Hi Ngôn thật sự có chuyện, Dương Quang cũng không thể thoải mái ngồi đây câu cá được.
Ít nhiều gì hắn cũng nhẹ thở phào một cái, nhìn Dương Hi Ngôn lúc ấy, đừng nói là hắn, đến cả thằng nhóc Nghiêm Huy thần kinh thô cũng bị dọa không ít.

Mặc dù không biết Dương Quang an ủi thế nào, nhưng không sao là tốt rồi.
Hắn hỏi Dương Quang; “Khi nào về?”
“Phải mấy ngày nữa.” Dương Quang liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Định đưa Nghiêm Huy về sao?”
“Ừ, vốn cũng tính như vậy.”
“Vốn?” Dương Quang nhíu mày, “Vậy hiện tại thay đổi ý kiến rồi?”
“Ừ.” Nhìn Dương Hi Ngôn, vẻ mặt Nghiêm Phong bất đắc dĩ: “Dù sao tao cũng phải dạy thằng nhóc nhà mình học cách giải quyết tai họa nó gây ra!”
“Không cần đâu.” Dương Quang không chút do dự từ chối, còn vô cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Mày vẫn nên đưa nó về cho cha nó trước đi, học mấy cái võ thuật vật lộn gì đó cho xong đã rồi nói tiếp!”
Không biết từ đâu Nghiêm Huy nghe được cái tên đó, rõ ràng chỉ là mấy động tác múa may làm màu, vậy mà cứ thích đem ra khoe khoang.

Thậm chí lúc nó bị đứa nhỏ nhà hắn đè xuống cũng không có chút tức giận nào.

Hôm đó Dương Quang đi ngang qua nhìn thấy Nghiêm Huy như con cóc nhảy tới nhảy lui, còn khoe với đứa nhỏ rằng nó học được chiêu mới, Dương Quang cảm thấy nhà Nghiêm Phong có thể nuôi ra được thằng nhỏ kỳ lạ như vậy cũng không dễ dàng.
Dương Quang còn muốn trêu chọc Nghiêm Phong thêm hai câu, khóe mắt lại liếc thấy vẻ mặt căng thẳng của đứa nhỏ, hắn nghiêng người nhìn sang thì thấy bóng phao động đậy.
Dương Quang nhắc nhở: “Mau kéo cần lên!”
Đứa nhỏ đi câu lần đầu tiên nên không đủ kinh nghiệm, Dương Quang vội ném cần câu trong tay chạy qua dạy cho cậu, “Đừng lật đật, cũng đừng vội kéo dây, thả dây dài thêm một chút, nhân lúc nó thả lỏng cảnh giác…” Tay lớn bao lấy tay nhỏ đột nhiên nhấc lên một cái, một cái đuôi màu bạc to lớn đã bị ném lên bờ, không ngừng giãy đành đạch.
Dương Quang không làm gì nữa, nhìn đứa nhỏ thu mồi câu, lại cho con cá kia vào thùng, rồi mới chạy trở về.

Dương Quang vỗ vỗ vai cậu tán thưởng nói: “Làm tốt lắm, tối nay ăn canh cá.”
Nhìn thấy hắn cười, đứa nhỏ cũng theo đó mà cong cong ánh mắt.
Nghiêm Phong nhìn thấy có chút kinh ngạc đẩy mắt kính.
Hắn chưa từng thấy Dương Hi Ngôn cười, cho dù chỉ là chút biến hóa nho nhỏ nơi khóe mắt cũng chưa từng thấy một lần.

Không chỉ hắn chưa từng thấy, đến cả Nghiêm Huy ngày ngày ở cùng Dương Hi Ngôn cũng chưa từng thấy.

Nếu không thì thằng nhóc kia sao lại cứ hay oán giận với hắn.
“Sao vậy?” Dương Quang cảm giác có tầm mắt cứ nhìn hai người họ, hắn nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì.” Nghiêm Phong liếc mắt, nói: “Chỉ là cảm thấy, đứa nhỏ tốt thế này lại là cháu mày, đáng tiếc quá đi.”

“Đáng tiếc cái gì?” Hỏi xong, Dương Quang mới hiểu ra ý hắn, sâu xa nhìn sang đứa nhỏ, Dương Quang nói: “Tao sẽ không ép buộc nhóc.”
“Cũng sẽ không chỉ bậy cho nhóc?”
“Tao có chỉ bậy cái gì sao?” Dương Quang phủ nhận.
“Có hay không mày tự biết.” Nghiêm Phong cười như không cười nói, “Hở một chút là dạy nhóc đánh người, cái này còn không phải chỉ bậy hả?”
“Được rồi, thì ra mày muốn bênh vực cho thằng nhóc ngang ngược nhà mày, tao đã nói là không tính toán rồi mà?” Dương Quang dọn dẹp hai chiếc cần câu lớn nhỏ, mang thùng trở về, đứa nhỏ tự nhiên đi bên cạnh hắn.
“Mày biết ý tao không phải như vậy, Dương Quang.” Nghiêm Phong vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của hắn lớn tiếng nói: “Đây là lần cuối cùng tao khuyên mày, cho nhóc một cơ hội đi!”
Dương Quang không quay đầu lại, hất hất cằm ý bảo đứa nhỏ cầm thùng, rồi mới khoát tay với người sau lưng.
Dương Quang nói với đứa nhỏ: “Chú Nghiêm của nhóc tốt lắm, lần sau đừng gọi hiệu trưởng nữa.” Có lẽ vì liên quan đến nghề nghiệp nhà giáo nhân dân và một phần nguyên nhân đến từ Nghiêm Huy, Nghiêm Phong là người quan tâm đến Dương Hi Ngôn nhất trong đám bạn của hắn.

Hắn vẫn luôn lo lắng về vấn đề giáo dục Dương Hi Ngôn của Dương Quang.
Dương Hi Ngôn là học sinh giỏi, là mầm non tương lai trong mắt Nghiêm Phong, hắn luôn hi vọng hạt mầm này có thể trở thành cây đại thụ cao vút tầng mây, trở thành nhân tài rường cột của quốc gia, mà không phải như Dương Quang, một ngày nào đó bị dán lên cái nhãn đại ca xã hội đen.
Trở thành người cầm đầu thành công của xã hội đen cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Đối với lời Dương Quang nói, đứa nhỏ không hề phản ứng lại
Không gật đầu, không lắc đầu, không chấp nhận cũng không từ chối.
Thật là một người đáng ghét, không riêng gì một câu nói mà thôi.

Lời nói có thể là giả, biểu cảm cũng có thể là giả, nhưng những điều giấu trong ánh mắt ấy lại là điều chân thật nhất.
Người đó, không thích chú hai của cậu.
Rất nhiều năm về sau, khi Dương Quang biết được lý do Dương Hi Ngôn không thích Nghiêm Phong, hắn vô cùng hả hê khi thấy người khác gặp họa, mà Nghiêm Phong biết được lại bày tỏ vô cùng chán nản.
Sự hiểu lầm vô duyên vô cớ, đến cả cơ hội giải thích cũng không có, chỉ bởi vì hắn không thích xã hội đen.
Đúng vậy, không sai, hắn không thích xã hội đen, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn ghét Dương Quang.
Dương Quang làm nghề gì với hắn không hề quan trọng, hắn có thể là luật sư, có thể là họa sĩ, có thể là bất cứ nghề nghiệp nào, nếu đã như vậy, sao lại không thể có người bạn là xã hội đen chứ?
Thân phận của một người hoàn toàn không ảnh hưởng đến vị trí của họ trong mắt người khác.

Bởi vì thật sự yêu thích một người nào đó, nhất định nguyên nhân là vì yêu thích con người của họ, chứ không phải dựa vào bối cảnh gia đình, nghề nghiệp hay thân phận.

Mà ghét một người nào đó, cho dù họ có làm nghề được người người tôn kính, thân phận có cao quý đến thế nào, nhiều lắm cũng chỉ duy trì bộ mặt yêu thích giả dối bên ngoài mà thôi, vĩnh viễn sẽ không tán thưởng người này.
Dương Hi Ngôn lúc này vẫn chưa hiểu được chuyện đó, cậu chỉ dựa vào cái nhìn của một đứa trẻ, chống cự lại những người bạn đối tốt với cậu, cũng chống cự lại người ra vẻ đối tốt với chú hai của mình.
Mọi người ở thành phố C thêm bốn ngày nữa rồi mới quay về thành phố S.

Nghiêm Phong về trước Dương Quang một ngày, hôm ra về, Nghiêm Huy chạy đến trước mặt Dương Hi Ngôn, nghẹn đỏ mặt ấp úng nửa ngày mới rống lên được một câu “Hi Ngôn, xin lỗi.”

Mấy ngày nay nhóc vẫn không dám gặp Dương Hi Ngôn, một phần vì còn chưa hết sợ hãi, huống chi còn cả ánh mắt có thể giết người của Dương Quang…Đến cùng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, năng lực tiếp nhận chưa mạnh đến mức vừa có thể đối diện với áy náy của bản thân lại vừa có thể đối diện với ánh mắt khiển trách của người lớn.

Vì vậy dù Nghiêm Phong có cổ vũ thế nào, nhóc cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.

Mãi đến khi phải về mới bị ông chú nhà mình bắt ép, nói ra mấy lời đã chuẩn bị suốt vài ngày qua.
Đối với lời xin lỗi của nhóc, đứa nhỏ không có phản ứng gì, chỉ trầm mặc nhìn nhóc bằng đôi mắt đen lay láy.
Đợi hết nửa ngày, Nghiêm Huy đành ũ rũ cúi đầu, nhưng vẫn không cam tâm mím chặt môi nói với cậu: “Mình xin lỗi rồi, cậu cũng nên nói một câu không có gì mới đúng chứ!”
Đứa nhỏ vẫn không để ý đến nhóc, xê dịch bước chân đứng sát vào Dương Quang.
Mãi đến khi xe của hai người đi rồi, Dương Quang mới hỏi đứa nhỏ: “Vẫn không tha thứ sao?”
Đứa nhỏ lắc đầu, cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo Dương Quang, nói: “Chú hai, chúng ta về thôi.”
Trải qua lần nói chuyện hôm ấy, Dương Quang phát hiện đứa nhỏ thay đổi không ít.
Rõ ràng nhất chính là cậu không còn nhát gan khi nhìn thấy người khác như trước nữa.
Mặc dù trước mặt người ngoài vẫn không nói chuyện, nhưng cũng không còn cẩn thận e dè như trước.

Ngoại trừ những lúc hoảng hốt khi Dương Quang tức giận, rõ ràng đứa nhỏ thành thục hơn bạn bè cùng lứa rất nhiều.
Đứa nhỏ đang trưởng thành, dù rằng chậm rãi, nhưng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với khi trước Dương Quang mới đưa về.

Ít nhất, Dương Hi Ngôn hiện giờ tuyệt đối không thể xem là trẻ tự kỷ được.

Đây là một đứa nhỏ điềm đạm, nhưng cũng thật dũng cảm kiên cường.
Giao người cho Tyson, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của y, Dương Quang xoa đầu đứa nhỏ, nói một câu: “Cố gắng lên” rồi xoay người rời khỏi phòng huấn luyện.
Hắn không quay đầu lại, cũng không cần phải quay đầu.

Hắn biết đứa nhỏ này cho dù có ngã xuống nhiều lần hơn nữa, ngã khó coi bao nhiêu chăng nữa, cậu nhất định vẫn sẽ kiên trì đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì đó là cháu của Dương Quang!