Lại Trán Mai

Chương 17

Cuộc đối đầu ở Lục gia diễn ra vô cùng phấn khích.

Tân phụ tiến cửa, sáng sớm ngày đầu tiên phải dâng trà cho trưởng bối. Cả phụ thân và mẫu thân của Thượng Thiện đều đã mất, tổ phụ cũng sớm quy thiên, trong nhà lớn nhất chỉ có tổ mẫu, nói ra số người cũng thật ít.

Lão thái thái đè ép lửa giận, quyết định đem toàn bộ tức giận trên người bọc lại, để dạy dỗ Phương Vãn hiểu rõ hiếu đạo.

Đại khái, phải biết khi dâng trà sẽ quỳ trên cái đệm gấm, nhưng nha hoàn chỉ bê trà lên, trên đất trống trơn, muốn nàng quỳ gối trên mặt đất lát đá cứng lạnh như băng.

Đáng tiếc, Phương Vãn là nhân tinh trong nội trạch ở hai nhà Lưu Trương chịu đòn lớn lên, sớm đã chuẩn bị vải bảo vệ đầu gối, nói quỳ liền quỳ, thái độ thong dong, tư thế chuẩn xác, nhẹ giọng nói, “Lục môn tôn tức Lưu thị, thỉnh lão thái thái dùng trà.”

Lão thái thái mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, chuyên tâm đếm Phật châu, như không hề nghe nhìn thấy gì. Bà hạ quyết tâm muốn mặc kệ, trước để nàng ta quỳ một thời gian rồi nói.

Muồn vào nhà giàu đều phải có tính nhẫn nại tốt, chỉ thấy Nhị thiếu phu nhân che khăn cười, đại thiếu phu nhân chậm rãi uống trà, đại công tử nhị công tử thấp giọng nói chuyện. Tân phụ quỳ trong phòng, Tam công tử đứng bên cạnh.

Không khí càng quỷ dị ngượng ngùng, Thượng Thiện tự lẩm bẩm nói, “Đều đã vào thu, sao còn nóng như thế. Thoạt nhìn thì thời tiết như vậy không tốt, dịch bệnh mùa thu lại muốn hoành hành đây. . .” ( cao tay ^^)

Đồ đáng chết! Vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn! Lão thái thái biến sắc, trong lòng phiên giang đảo hải đau nhức không thôi. Không nghĩ xem Lục gia đã nuôi hắn lớn như thế, cư nhiên lấy oán trả ơn phản lại uy hiếp bà! Bà thề, phải đem mấy kẻ dưới tuần tra lại một lần cho tốt, tuyệt đối không để lão Tam đâm như thế nữa. Chính là cần thời gian. . .

Lão thái thái thô lỗ tiếp lấy trà, tùy tiện nhấp môi, ném một quyển nữ giới cho xong chuyện. Nhìn quà “Thực dụng ” lại giản đơn bạc bẽo như vậy, Phương Vãn thiếu chút nữa cười ra tiếng, bất quá nàng vẫn cung kính dập đầu, lại nhất nhất hướng anh trai và chị dâu thi lễ, lần này không hề gặp khó khăn gì, ai cũng không muốn nhìn thấy dịch nóng vừa xong lại xuất hiện dịch mùa thu đi? Một nhà lớn nhỏ đều phải ăn phải uống.

Cửa này qua nhẹ nhàng quá, ra khỏi thính đường, Thượng Thiện cùng Phương Vãn nhìn nhau cười.

Lão thái thái lại cùng Phương Vãn đấu một trận, lại bại.

Bà gọi Phương Vãn đi dạy dỗ, buổi sáng đưa nữ giới, buổi tối phải học thuộc. Nào biết nàng mở miệng đọc trôi chảy, lão thái thái cố gắng tìm xương trong trứng, nàng lại thoải mái dẫn kinh thi điển cứ trả lời rõ ràng.

Phương Trễ trong lòng cười thầm, so với Trương gia lão thái thái, Lục gia lão thái thái thật sự vẫn là người hiền từ.

Ngày hôm sau, lão thái thái lại gọi nàng tới bắt chẹt, bắt nàng đọc thuộc gia huấn Lục gia.

Nàng không chút hoang mang, nói cười ngây thơ, “Bẩm lão thái thái, tôn tức chưa từng được nghe gia huấn.”

Lão thái thái lạnh lùng cười, bảo nha hoàn bên cạnh đem cái thước gia huấn Lục gia đưa cho bà, “Tam tôn tức, bà bà ngươi mất sớm, không thể làm gì đành để lão bà tử ta quan tâm hơn vậy, ngươi ở ngay tại chỗ học thuộc đi. Ta nghe.”

Cẩn thận dực dực nhận cuốn gia huấn, Phương Vãn cười ôn hòa, “Nghe lão thái thái dạy bảo là phúc khí của tôn tức, bà bà ở trên trời chắc chắn sẽ cảm kích.” Nàng gõ nhẹ vào đầu, “Nghe nói Lục gia là thư hương thế gia, cũng là nhờ lão thái thái nghiêm khắc tuân thủ gia huấn. Hẳn là có thể đọc làu làu gia huấn Lục gia. Tôn tức rửa tai cung kính lắng nghe, thỉnh lão thái thái dạy lại, rồi mới hồi đáp, người xem có được không?”

. . . Cư nhiên muốn ta đọc thuộc gia huấn? ! Lão thái thái đập vỡ chén trà, “Lớn mật!”

Phương Vãn cố chịu, bả vai có chút đau, nước trà bắn đầy lên mặt. Nàng ai nha một tiếng, ngã xuống, trên khuôn mặt đã bị chảy máu.

Nữ quyến trong tộc ngồi trong phòng đều đứng lên, phu nhân tộc trưởng theo bối phận là đường tẩu của lão thái thái, trầm sắc mặt, nhưng đây là chuyện nhà người ta, bà cũng không tiện nói gì. Mặc dù bà cũng không thích điệt tôn tức này, nhưng làm thương mặt người ta đến chảy máu, chuyện Lục gia ngược đãi tức phụ mà truyền ra, cũng không phải chuyện hay ho gì.

Vạn nhất xảy ra tai nạn chết người thì sao?

“Lục đệ muội, vẫn nên mời đại phu đến thì hơn.” Phu nhân tộc trưởng thản nhiên nói, “Thời gian cũng không còn sớm, trong nhà còn có việc, ngày sau lại tụ họp đi.” Nhưng không đợi Lục gia lão thái thái nói chuyện, bà đã xoay người bước đi.

Mọi người u mê, chẳng lẽ hắt nước cho nàng ta tỉnh rồi đọc thuộc gia huấn? Đành phải để người đem nàng ta nâng về, gọi đại phu đến.

Thượng Thiện đang tiếp khách nghe được chuyện vô cùng kinh ngạc, vội vã trở về Trì Doanh cư, nhìn nửa mặt bị thương đã băng bó của Phương Vãn, sắc mặt lập tức âm trầm.

“Giả đó.” Phương Vãn ghé sát tai hắn nói, “Ta không muốn đọc thuộc gia huấn Lục gia.” Rồi nhẹ giọng nói lại tình hình ở chính đường.

Thượng Thiện sắc mặt càng đen, nàng lại nhẹ giọng nói, “Ta chính là chưa chơi đủ đâu. . . Chơi rất vui.”

Hắn thật sự tức khí xung thiên chạy đi không từ biệt, ba ngày sau đến lúc hồi môn.

“Thân thích nhà chàng, cũng thật thành thực.” Phương Vãn cười hì hì nói.

Thượng Thiện đỡ nàng lên xe ngựa, “Là thiếu đầu óc đi? Còn nói thành thực. Nhị tẩu đã nói gì với nàng thế? Làm sao mặt nàng ta lại đen thành như vậy?”

“Không có gì.” Phương Vãn cười cười, “Nhị tẩu nói ta quả nhiên là đã được rèn luyện qua hai nhà, quá giảo hoạt.”

Thượng Thiện thầm nghĩ không tốt. Nhị tẩu luôn luôn táo bạo kiêu ngạo, minh đao minh thương cười chế nhạo Phương Vãn gả hai lần.

“Ta trả lời nàng, nhị tẩu cũng là rèn luyện qua hai nhà đi, chả trách tri thư đạt lễ như thế.” Trong mắt nàng lướt qua một tia giảo hoạt, “Nàng ta liền tức giận. Ta liền hỏi nàng, chẳng lẽ nàng không phải do nhà mẹ đẻ dạy dỗ, rồi đến nhà chồng nhận dạy bảo sao? Như thế còn không phải hai nhà? Hay là nàng có ba nhà mẹ đẻ năm nhà chồng?”

“Cái miệng này của nàng, thực không tha cho ai.” Thượng Thiện nở nụ cười.

“Không cùng nàng ta bái một từ đường, ta cũng lười nói chuyện cùng.” Phương Vãn tựa tiếu phi tiếu, “Nếu không thích như thế này, thừa dịp thay đổi. . .”

Thượng Thiện dùng sức cầm tay nàng.”Ta là người rất cố chấp, nói một không có hai.”

“. . . Ta không hiểu. Tại sao không suy nghĩ cẩn thận.” Phương Vãn nhíu mày.

Thượng Thiện lặng yên thật lâu, “Ta muốn có một gia đình.” Mặt hắn dần dần đỏ lên.

“Ta sớm quá phiếu mai chi niên*.” Phương Vãn có chút bất đắc dĩ.

(*) tuổi xuất giá của nữ tử

“. . . Nương tử, ai nói mai không thể nở hai lần.” Thượng Thiện nắm tay nàng, vuốt nhẹ khuôn mặt nàng. Ngay cả vết sẹo kia cũng càng nhìn càng thuận mắt.

Nếu là nàng, có thể đi? Một gia đình, không có quan hệ máu mủ nhưng là một gia đình thực sự ấm áp. Đời người như lục bình, cuối cùng cũng tìm được bên cảng neo đậu tránh gió, đúng không?

“Khi chàng gọi ta là nương tử, ” Phương Vãn cau mày, “Tại sao cảm thấy như là gọi ta là『 nương 』 a? Đây là tình trạng hôn nhân bình thường sao. . . ?”

Nụ cười Thượng Thiện mang theo chút tức giận dùng thân thể lỗ lực thực hiện, để nàng biết, hắn chính xác là coi nàng trở thành “Nương tử”, mà không phải “Nương” .

Cuối cùng bọn họ đầu tóc rối loạn, quần áo không chỉnh xuống xe ngựa, ngày sau Ngôn nhi lớn lên, ước chừng cũng đủ cười nửa đời.

___________________________

Cái câu cuối chương ý: 他們最後披頭散髮, 衣衫不整的下車, 日後讓長大的言兒, 足足笑話了半輩子. ta ko hiểu rõ được. nàng nào hảo tâm giúp ta với ~~ Muốn câu cuối truyện thật đúng nghĩa ^o^

Chỉ còn lới cuối sách nữa thôi. Hoàn đến nơi rồi ~~~