Cuối xuân tháng ba, Giang Nam cỏ dài, hoa tạp sinh cây, đàn chim bay loạn. Tiêu Yến khó có được thường phục, dựa vào ghế nhàn nhã nhìn sổ con Bạch Lạc Tích trình lên. Không thể không thừa nhận, đứa nhỏ này đem kinh đô và vùng lân cận phòng ngự an bài rất tốt, đông đảo trong hàng tướng lĩnh chỉ sợ cũng tìm không ra mấy người có thể ngang hàng với nàng. Chỉ là sổ con đưa đến có chút không đúng lúc, hơi chậm rãi vươn eo lười.
"Đây là ngươi làm?" Khép lại tấu chương, đem nó nâng ở trong tay, Tiêu Yến nhìn về phía Bạch Lạc Tích quỳ ở một bên.
"Vâng."
Bạch Lạc Tích cung kính trả lời, không có nửa phần vui thích đi chơi.
"Theo ý ngươi làm đi." Cũng không hề do dự, Tiêu Yến đem tấu chương vứt về cho Bạch Lạc Tích.
"Đứng lên đi, hôm nay du ngoạn, đừng câu nệ" Trừng đứa nhỏ một chút, thường ngày ở trong cung nhìn cẩn thận cẩn thận bớt phòng túng, trong lòng đã là không vui, bây giờ còn như vậy..
"Vâng."
Bạch Lạc Tích khẽ gục đầu, đứng dậy ngồi xuống, nàng không hiểu Tiêu Yến vì sao phải dẫn nàng đi thăm viếng bạn cũ, sáng sớm nhận được thánh chỉ, còn chưa kịp chuẩn bị, liền trực tiếp lên xe ngựa, nhìn Tiêu Yến và cung nhân xung quanh đều một thân thường phục, đơn giản tùy ý, nhìn lại mình một chút, trong lòng Bạch Lạc Tích bị đè nén, cố ý đem tấu chương giấu ở trong tay áo đưa cho Tiêu Yến, muốn quấy rối tâm tình tốt của cô, đành chịu.. Tấu chương này khiến người đau đầu nhanh như vậy thì trong ngực mình.
"Biết thổi tiêu không?" Sau một chốc, Bạch Lạc Tích còn đang ảo não, lại bị một thanh âm lành lạnh đánh gãy.
"Hả? Biết một chút." Bạch Lạc Tích khi còn bé từng theo Bạch Hiên học, chỉ là từ khi.. Sợ Tiêu Yến không thích, thì cũng không dám ở trước người thổi tiêu nữa.
"Thổi cho trẫm một khúc như thế nào."
"Được."
Tiếp nhận tiêu ngọc, khúc nhạc xa xôi mềm mại vang lên, tựa như ảo mộng.
Tiêu Yến nghe khúc nhạc, ký ức rất lâu lúc trước bị gọi lên, khúc nhạc này chắc là Bạch Lạc Tích khi còn bé dựa ở trong lồng ngực của mình học, Bạch Hiên ngồi ở đối diện, chỉ điểm đứa nhỏ vui cười. Trong ký ức Bạch Hiên yêu thích thổi tiêu, yêu thích ôm Bạch Lạc Tích nho nhỏ, đem thật cao ném lên lại đón lấy, yêu thích ôm lấy chính mình nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, tất cả đều như là cảnh tượng trong mộng, xa xôi lại chân thực.
"Đủ rồi."
Khúc nhạc còn chưa kết thúc, đã bị âm thanh không vui đánh gãy.
"Thần.. Chỉ biết cái này." Nhìn ánh mắt mang theo bất mãn của Tiêu Yến, Bạch Lạc Tích thả xuống tiêu ngọc, mở miệng giải thích.
"..."
Tiêu Yến ngẩn ra, bị trả lời như vậy kinh ngạc, Ninh Vương và Hạ vương từ nhỏ ở trong cung lớn lên, cầm kỳ thư họa tất nhiên là hạ bút thành văn, nhưng đứa trẻ trước mặt.. Bất đắc dĩ và hổ thẹn xông lên đầu
"Sau khi hồi cung, trẫm tìm sư phụ cho ngươi, cố gắng học một chút, miễn cho sau này đi ra ngoài mất mặt."
"Vâng."
Bạch Lạc Tích nhìn ra hổ thẹn trong mắt Tiêu Yến, khẽ mỉm cười, đáp ứng