“Chuyện quái gì xảy ra với mặt cháu thế?” Chú Jack ngó qua mặt tôi rồi bước tới chỗ tủ lạnh.
Jack đã chiếm một vị trí nhất định trong cuộc đời mẹ Karen từ khoảng một năm rưỡi nay. Chú cùng mẹ con tôi ăn tối vài lần mỗi tuần và vì tối nay là bữa tiễn Six đi, nên chú cũng có mặt. Dù chú Jack luôn thích làm khó Six, tôi biết chú cũng sẽ rất nhớ con bé.
“Hôm nay cháu cho cái mặt đường một trận,” tôi đáp.
Chú cười vang. “Thế thì tội nghiệp cho con đường quá.”
Six chộp lấy một lát bánh mì và mở lọ bơ Nuttela ra. Tôi cũng chộp lấy đĩa của mình rồi chất đầy chỗ đồ ăn chay cuối cùng của mẹ vào. Tài nấu ăn của mẹ là do thói quen mà có, mà Six vẫn chưa quen nổi với chúng sau bốn năm. Jack, trái lại, không khác gì hiện thân sinh đôi của mẹ Karen, thế nên chú chẳng ngại ngần gì với các món được nấu. Tối nay thực đơn gồm những món tôi thậm chí còn chẳng đánh vần ra nổi, nhưng nó hoàn toàn không có những sản phẩm từ động vật, như mọi khi. Mẹ Karen không bắt tôi ăn chay, vì thế cứ ra ngoài là tôi ăn những gì mình muốn.
Mọi thứ Six ăn chỉ là để tôn lên món chính - tức kem phết Nutella. Tối nay, nó ăn sandwich với pho mát và Nutella. Tôi không biết mình có luyện được khẩu vị để thưởng thức món đó không.
“Thế bao giờ chú định chuyển tới đây?” Tôi hỏi chú Jack. Chú và mẹ tôi đã bàn đến chuyện này, nhưng dường như họ không bao giờ vượt qua được chướng ngại vật to đùng là nguyên tắc nói-không-với-công-nghệ nghiêm ngặt của mẹ tôi. Chú Jack không thể chịu được nguyên tắc đó còn mẹ Karen thì cũng không chịu nhượng bộ.
“Bất cứ khi nào mẹ cháu nhượng bộ và chịu bắt sóng kênh ESPN[1],” chú Jack đáp.
[1] ESPN (Entertainment and Sports Programming Network): Kênh truyền hình chuyên về thể thao của Mỹ, hiện có trên truyền hình cáp Việt Nam.
Họ không tranh cãi về chuyện đó. Tôi nghĩ sự sắp xếp này ổn thỏa với cả hai bọn họ, vì không ai trong hai người có ý định vội vã hy sinh quan điểm vốn đối lập nhau về công nghệ hiện đại của mình.
“Sky ngất xỉu trên đường ngày hôm nay,” mẹ Karen chuyển chủ đề. “Một cậu bé rất ra dáng đàn ông đã mang nó vào nhà.”
Tôi bật cười. “Một anh chàng, mẹ ạ. Làm ơn cứ gọi thế đi.”
Six nhìn tôi chằm chằm từ bên kia bàn ăn, tôi chợt nhớ ra mình chưa kể cho nó nghe về buổi chạy chiều. Tôi cũng chưa kể hết cho nó về ngày đến trường đầu tiên của mình. Tôi băn khoăn liệu ngày mai nó đi rồi thì tôi biết trút bầu tâm sự với ai đây? Chỉ ý nghĩ nó sẽ ở phía bên kia của địa cầu sau hai ngày nữa cũng đủ làm tôi phát hoảng. Hy vọng cậu bạn Breckin có thể lấp vừa đôi giày con bé để lại[2]. Ờ, chắc chắn cậu ta sẽ thích đi giày của Six. Theo đúng nghĩa đen đấy. Nhưng tôi hy vọng điều đó xảy ra theo nghĩa ẩn dụ thôi.
[2] Một cách nói ẩn dụ, hàm ý Sky hy vọng Breckin có thể thay thế vai trò bạn thân của Six.
“Cháu ổn chứ?” Jack hỏi. “Chắc phải là một cú ngã hiểm lắm mới khiến mắt cháu bầm tím thế kia.”
Tôi chạm tay vào mắt và nhăn nhó. Tôi đã quên khuấy vụ con mắt bị bầm đen này. “Không phải do cú ngã đâu ạ. Six thúc khuỷu tay vào mắt cháu đấy. Hai lần.”
Tôi mong đợi một trong hai người ít nhất cũng hỏi Six tại sao nó tấn công tôi, nhưng chẳng ai lên tiếng cả. Điều này càng thể hiện họ yêu quý bạn tôi đến nhường nào. Thậm chí họ cũng chẳng quan tâm nếu nàng ta nện cho tôi một trận, họ sẽ nói rằng chắc chắn tôi đáng bị như thế.
“Có tên gọi là một con số như thế có khiến cháu thấy phiền không?” Chú Jack hỏi Six. “Chú chẳng bao giờ hiểu được. Như thể ông bố, bà mẹ nào đó đặt tên cho con họ theo một ngày trong tuần vậy.” Chú ngừng lại với chiếc nĩa lơ lửng trong không trung và nhìn về phía mẹ Karen. “Khi nào có con, chúng mình đừng làm thế với chúng nhé. Bất cứ thứ gì em tìm thấy trên tờ lịch đều phải đặt ra ngoài vòng giới hạn.”
Mẹ tôi chằm chằm nhìn chú với vẻ mặt lạnh như đá tảng. Dựa vào phản ứng của mẹ, tôi đoán đây là lần đầu tiên chú Jack đề cập đến chuyện con cái. Dựa vào ánh nhìn trên mặt mẹ, tôi đoán con cái không phải là thứ bà mong chờ trong tương lai. Chưa bao giờ.
Chú Jack lại tập trung ánh nhìn vào Six. “Tên thật của cháu không phải là Seven hay Thirteen hay thứ gì đó tương tự đấy chứ? Chú không hiểu tại sao cháu lại chọn cái tên Six. Đó hẳn là con số xấu xí nhất cháu có thể chọn đấy.”
“Cháu sẽ chấp nhận mọi lời sỉ nhục của chú,” Six đáp. “Đó chỉ là cách chú chôn vùi nỗi đau khổ của mình khi cháu vắng mặt trong thời gian tới thôi.”
Jack cười vang. “Cứ chôn vùi lời sỉ nhục của chú ở bất cứ nơi đâu cháu muốn. Sáu tháng nữa cháu trở về sẽ còn nhiều hơn đấy.”
Sau khi chú Jack và Six rời khỏi, tôi giúp mẹ Karen thu dọn bát đĩa trong nhà bếp. Kể từ giây phút chú Jack đề cập đến chuyện con cái, mẹ tôi trở nên lặng lẽ một cách khác thường.
“Sao điều đó lại làm mẹ cảm thấy tệ hại đến vậy?” Tôi vừa hỏi vừa đưa cho bà một chiếc đĩa để rửa.
“Điều gì cơ?”
“Khi chú Jack nói về chuyện có con với mẹ ấy. Mẹ đã ba mươi mấy tuổi rồi. Người ta vẫn sinh con ở tuổi này mà.”
“Nó dễ nhận thấy thế kia à?”
“Con nhìn mẹ là biết.”
Mẹ chộp lấy một chiếc đĩa nữa từ tôi rồi thở dài. “Mẹ yêu chú Jack. Mẹ cũng yêu cả mẹ và con nữa. Mẹ thích cách sống của chúng ta bây giờ và mẹ không biết liệu mình có sẵn sàng thay đổi nó không, nhất là việc có thêm một em bé nữa. Nhưng chú Jack thì lại rất hăm hở tiến tới.”
Tôi tắt vòi nước đi, lau tay vào khăn. “Mẹ, ít tuần nữa là con mười tám tuổi rồi. Dù mẹ có muốn sự sắp đặt của chúng ta yên ổn đến bao nhiêu… nó cũng sẽ không như cũ được. Sau học kỳ tới con sẽ xa nhà để đi học cao đẳng và mẹ sẽ sống ở đây một mình. Ít nhất việc chú ấy dọn đến đây thì cũng có hại gì đâu.”
Mẹ mỉm cười với tôi, nhưng đó là một nụ cười buồn bã luôn thấy mỗi lần tôi nhắc đến chuyện học cao đẳng. “Mẹ có nghĩ về chuyện đó, Sky. Tin mẹ đi. Đó là một bước chuyển lớn lao mà một khi thực hiện rồi ta sẽ không làm lại được.”
“Nếu đó là một bước đi mẹ không muốn làm lại thì sao? Nếu đó là một bước đi chỉ khiến mẹ muốn bước thêm nữa, thêm nữa, cho đến khi có thể guồng chân chạy nước rút thì sao?”
Bà bật cười. “Đó chính xác là điều mẹ sợ đấy.”
Tôi lau chùi quầy bếp và giặt sạch chiếc khăn trong bồn rửa. “Đôi khi con không hiểu nổi mẹ.”
“Và mẹ cũng không hiểu nổi con,” bà nói, thúc nhẹ vào vai tôi. “Cả đời này mẹ cũng không tài nào hiểu nổi tại sao con lại muốn đi học trường công đến phát cuồng lên thế. Mẹ biết con bảo đi học như thế rất vui, nhưng hãy nói cho mẹ nghe con cảm thấy thế nào đi.”
Tôi nhún vai. “Vui mà mẹ,” tôi nói dối. Như mọi lần, tính ngoan cố của tôi đã thắng. Không đời nào tôi nói với mẹ tôi ghét ngày đi học hôm nay đến mức nào, bất chấp sự thật bà sẽ chẳng bao giờ nói, “Mẹ đã bảo rồi mà.”
***
Tôi lôi quyển truyện của Breckin ra khỏi ba lô rồi buông mình xuống giường. Vừa đọc được hai trang thì Six bò vào qua cửa sổ.
“Kể về trường học trước, rồi hẵng đến chuyện hiện tại,” nó nói. Nó nhảy lên giường cạnh tôi và tôi đặt quyển truyện xuống chiếc bàn đầu giường.
“Trường học chán như điên ấy. Nhờ có cậu và sự bất lực của cậu trong việc từ chối bọn con trai mà giờ tớ được thừa hưởng tiếng tăm khủng khiếp từ cậu. Nhưng nhờ ông trời can thiệp, tớ đã được cứu thoát bởi Breckin, cậu bạn con nuôi đồng tính người Mormon, người không thể hát hò hay diễn xuất nhưng lại thích đọc sách và hiện trở thành người bạn mới tốt-nhất của tớ trên toàn thế giới rộng lớn này.”
Six bĩu môi hờn dỗi. “Tớ còn chưa bước ra khỏi cửa, thế mà cậu đã tìm được người thay thế rồi sao? Đồ đê tiện. Và ai cũng biết tớ không bất lực trong việc từ chối bọn con trai. Tớ chỉ bất lực trong việc thấu hiểu các vấn đề liên quan đến đạo đức của chuyện quan hệ trước hôn nhân thôi. Hàng tỉ tỉ kiểu quan hệ trước hôn nhân.”
Rồi nó thả một chiếc hộp vào lòng tôi. Một chiếc hộp không gói bọc.
“Tớ biết cậu đang nghĩ gì,” nó nói. “Và cậu nên biết rằng việc tớ không bọc quà chẳng phản ánh chuyện tớ cảm thấy thế nào về cậu. Chỉ là tớ lười thôi.”
Tôi cầm chiếc hộp lên, lắc lắc. “Cậu là người đi xa, cậu biết đấy. Tớ mới là người nên tặng quà cho cậu.”
“Ừ, phải rồi. Nhưng cậu vốn dở tệ trong chuyện tặng quà và tớ chẳng mong cậu thay đổi vì tớ đâu.”
Nó nói đúng. Tôi rất tệ hại trong khoản tặng quà, nhưng chủ yếu là vì tôi cũng vô cùng ghét nhận quà. Việc đó khó xử hệt như khi người ta khóc lóc. Tôi xoay chiếc hộp để tìm phần nắp rồi mở nó. Một chiếc điện thoại di động rơi vào lòng bàn tay tôi khi tôi lôi phần giấy lụa bên trong ra.
“Six,” tôi nói. “Cậu biết tớ không thể…”
“Im đi. Không đời nào tớ đi xa nửa vòng trái đất mà không có cách nào liên lạc với cậu. Cậu còn chẳng có lấy một địa chỉ email nữa.”
“Tớ biết, nhưng tớ không thể… Tớ chẳng có việc làm. Tớ không trả tiền cước cho nó được. Và mẹ Karen…”
“Thoải mái đi nào. Đó là một chiếc điện thoại trả trước. Tớ chỉ nạp vào vừa đủ tiền để chúng ta có thể nhắn tin cho nhau mỗi ngày một lần khi tớ đi xa thôi. Tớ không có tiền trả cho các cuộc gọi quốc tế, vì thế vụ này cậu không gặp may rồi. Và rất hợp với những tiêu chuẩn tàn bạo nghẹt thở méo mó của mẹ cậu, trên cái thứ chết tiệt này không có internet. Chỉ nhắn tin thôi.”
Six chộp lấy chiếc điện thoại và bật lên, sau đó lưu thông tin liên lạc của nó vào. “Nếu rốt cuộc cậu tìm được một cậu bạn trai nóng bỏng trong lúc tớ đi xa, thì cậu vẫn có thể nạp thêm tiền vào. Nhưng nếu gã ta mà tận dụng bất cứ phút nào của tớ, tớ sẽ thiến gã đấy.”
Rồi nó đưa lại tôi chiếc điện thoại. Tôi nhấn phím Home. Thông tin liên lạc của nó kéo dài lê thê: Người bạn cực kỳ, CỰC KỲ tốt nhất của cậu trên thế giới rộng lớn này.
Tôi vốn dở tệ trong việc nhận quà và thực sự dở tệ trong việc nói lời tạm biệt. Đặt điện thoại vào trong hộp, tôi cúi xuống nhấc ba lô lên. Lôi đống sách vở và đặt trên sàn nhà, tôi quay lại trút chiếc ba lô lên đầu Six và nhìn đám đô-la rơi lả tả xuống lòng con bé.
“Có ba mươi bảy đô-la ở đây,” tôi bảo nó. “Chúng sẽ giúp cậu cầm cự cho đến khi cậu quay lại. Chúc mừng ngày đổi tiền.”
Six nhặt đống đô-la lên và tung chúng vào không khí, sau đó thả mình đánh phịch xuống giường. “Chỉ một ngày ở trường công mà bọn gái xấu đã làm giàu cho tủ đồ của cậu thế này sao?” Nó cười vang. “Ấn tượng đấy.”
Tôi đặt tấm thiệp tạm biệt đã viết sẵn lên ngực con bé, sau đó ngả đầu vào vai nó. “Cậu nghĩ chuyện đó ấn tượng sao? Cậu phải nhìn thấy cảnh tớ luồn lách như múa cột trong quán ăn tự phục vụ cơ.”
Six cầm tấm thiệp lên và lướt ngón tay qua nó, miệng mỉm cười. Con bé không mở nó ra vì biết rằng tôi không thích khi mọi sự trở nên xúc động và khó xử. Nó nhét tấm thiệp vào ngực rồi cũng ngả đầu vào vai tôi.
“Cậu đúng là đồ gái hư,” nó lặng lẽ nói, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt mà cả hai chúng tôi đều bướng bỉnh không chịu để vỡ òa ra.
“Mình cũng từng nghe thế rồi.”
Thứ Ba
Ngày 28 tháng 8 năm 2012
6:15 sáng.
Chuông báo thức vang lên. Tôi nghĩ ngay đến chuyện bỏ qua buổi chạy sáng nay cho đến khi chợt nhớ ra ai đang đợi mình ở bên ngoài. Tôi bèn mặc quần áo nhanh hơn bất cứ lần mặc quần áo nào trước đó rồi đi đến cửa sổ. Có một tấm thiệp được đính vào mặt trong cửa với hai từ “gái hư” đích thị là chữ viết tay của Six. Tôi mỉm cười, tháo nó ra khỏi cửa sổ, ném lên giường rồi bước ra ngoài.
Cậu ta đang ngồi bên lề đường, hai chân duỗi thẳng, lưng quay về phía tôi. May mà thế, nếu không thì cậu ta sẽ bắt gặp tôi nhíu mày ngay khi nhận thấy cậu ta mặc áo sơ mi. Thấy tôi lại gần, cậu ta quay lại đối diện với tôi.
“Chào cậu.” Holder mỉm cười và đứng dậy. Khi cậu ta làm thế, tôi nhận ra áo sơ mi của cậu đã ướt sũng. Cậu ta chạy đến đây. Chàng trai này đã chạy hơn hai dặm đến đây, cậu ta sẽ chạy ba dặm nữa cùng tôi rồi lại chạy hơn hai dặm nữa về nhà. Tôi thực sự không hiểu tại sao cậu ta lại lao vào rắc rối này. Hay tại sao tôi lại cho phép nó xảy ra. “Cậu có cần duỗi chân duỗi tay trước không?” Cậu ta hỏi.
“Mình làm rồi.”
Holder với tay ra và chạm vào má tôi bằng ngón cái. “Trông không tệ lắm nhỉ,” cậu ta nói. “Cậu còn đau không?”
Tôi lắc đầu. Cậu ta thực sự mong chờ tôi thốt lên lời đáp lại khi những ngón tay của cậu ta đang chạm vào má tôi sao? Vừa nói vừa nín thở cùng một lúc đâu có dễ dàng gì.
Và chúng tôi cùng chạy. Chúng tôi chạy bên nhau một lúc cho đến khi con đường hẹp lại và Holder chuyển sang chạy phía sau tôi, điều đó làm tôi bất ngờ trở nên lúng túng. Khi chạy tôi thường quên đi bản thân mình, nhưng lần này tôi ý thức sâu sắc về từng thứ một, từ mái tóc của tôi, độ dài của chiếc quần soóc, cho tới từng giọt mồ hôi chảy thành vệt dài xuống lưng. Cho đến khi con đường mở rộng ra và cậu ta chạy song song trở lại bên tôi, tôi mới thở phào.
“Cậu nên thử chạy trên đường đua.” Giọng cậu ta đều đều và không có vẻ gì là đã chạy bốn dặm đường trong buổi sáng nay. “Cậu có khả năng chịu đựng hơn hầu hết tụi con trai trong đội chạy năm ngoái.”
“Mình không biết là mình có muốn không nữa,” tôi vừa nói vừa thở hổn hển, chẳng duyên dáng chút nào. “Mình không thực sự quen biết ai ở trường. Mình cũng định sẽ thử, nhưng có vẻ hầu hết mọi người ở trường phần nào hơi… thô lỗ. Mình không muốn trở thành chủ đề bàn tán của họ dưới lốt một đội nào đó.”
“Cậu mới chỉ đến trường có một ngày. Hãy cho họ thời gian. Cậu đã học tại nhà từ bé, cậu không thể mong chờ mình đến trường trong buổi đầu tiên mà đã có vô số bạn bè được.”
Tôi dừng sững lại giữa đường. Holder chạy thêm vài bước nữa trước khi nhận ra tôi không còn chạy bên cạnh. Khi cậu ta quay lại và thấy tôi vẫn đứng im bên lề đường, cậu ta lao về phía tôi và nắm lấy hai vai tôi. “Cậu có ổn không? Cậu có bị chóng mặt không?”
Tôi lắc đầu và gạt tay cậu ta ra khỏi vai mình. “Mình ổn,” tôi đáp lại với âm điệu khó chịu thấy rõ.
Holder nghiêng đầu. “Mình đã nói gì sai sao?”
Tôi bắt đầu bước về hướng nhà mình, vì thế cậu ta theo sau. “Một chút,” tôi nói, lia mắt về phía cậu ta. “Hôm qua mình đã nửa đùa nửa thật về chuyện cậu lén bám theo, nhưng cậu thừa nhận là có tìm kiếm mình trên Facebook ngay sau khi gặp mình. Rồi cậu khăng khăng đòi chạy cùng mình, dù không thuận đường. Bây giờ bằng cách nào đó cậu còn biết được mình đã học ở trường công trong bao lâu? Và rằng mình từng học tại gia? Mình không nói dối đâu, mình hơi sợ đấy.”
Tôi chờ một lời giải thích, nhưng Holder chỉ nheo mắt lại nhìn tôi. Chúng tôi vẫn bước về phía trước, nhưng cậu ta chỉ im lặng quan sát tôi cho đến khi tới góc ngoặt tiếp theo. Khi cuối cùng cậu ta cũng cất tiếng, lời của cậu ta lại đi kèm với một tiếng thở dài nặng nề. “Mình đã hỏi mọi người,” cậu ta nói. “Mình sống ở đây từ năm lên mười, vì thế mình có rất nhiều bạn bè. Mình rất tò mò về cậu.”
Tôi nhìn Holder trong vài bước đi nữa, rồi thả rơi ánh mắt xuống lề đường. Đột nhiên tôi không thể nhìn vào cậu ta, lòng còn mải băn khoăn xem “bạn bè” của cậu ta nói những gì về mình. Tôi biết kể từ khi tôi và Six trở thành bạn thân thì người ta bắt đầu bàn tán, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy một nỗi xấu hổ và muốn phòng thủ một cách mơ hồ. Sự thực rằng cậu bạn này bỗng nhiên đòi chạy với tôi chỉ có thể vì một lý do. Cậu ta đã nghe được những lời bàn tán và hẳn cậu ta đang hy vọng chúng là sự thật.
Holder nhận ra tôi cảm thấy không thoải mái, vì thế cậu ta túm lấy khuỷu tay tôi để tôi dừng lại. “Sky.” Chúng tôi đối diện với nhau, nhưng tôi vẫn dán mắt xuống mặt đường bê tông. Hôm nay tôi mặc nhiều hơn một chiếc áo nịt ngực thể thao, nhưng tôi vẫn khoanh tay trước ngực và ôm lấy bản thân mình. Chẳng có gì phơi ra để cần che đậy lại, nhưng không hiểu sao lúc này tôi cảm thấy mình như đang ở trần vậy.
“Mình nghĩ ngày hôm qua chúng ta đã có một khởi đầu nhiều hiểu lầm trong cửa hàng tạp hóa,” cậu ta nói. “Và cuộc nói chuyện về vụ lén đi theo nữa, mình thề đó chỉ là nói đùa thôi. Mình không muốn cậu cảm thấy không thoải mái khi ở bên mình. Nếu biết thêm gì đó về mình thì cậu có cảm thấy yên tâm hơn không? Hãy hỏi mình đi, mình sẽ trả lời. Bất cứ điều gì.”
Tôi thực sự hy vọng Holder sẽ thành thật, vì tôi có thể nói cậu ta không phải loại con trai khiến các cô gái phải lòng một cách bình thường. Cậu ta là loại con trai khiến bạn chết đứ đừ và ý nghĩ đó làm tôi phát hoảng. Tôi không muốn chết đứ đừ ai cả, đặc biệt là với một người đang ra sức tán tỉnh tôi chỉ bởi vì cậu ta nghĩ tôi dễ dãi. Tôi cũng không muốn chết đứ đừ vì một người đã gắn mác cho bản thân mình thuộc vào hàng vô vọng. Nhưng tôi lại tò mò. Tò mò chết đi được.
“Nếu mình hỏi cậu điều gì đó, cậu sẽ thành thực chứ?”
Cậu ta nghiêng đầu về phía tôi. “Hoàn toàn thành thực.”
Cái cách Holder hạ thấp giọng xuống khi nói câu ấy khiến đầu óc tôi quay cuồng, trong một giây, tôi sợ rằng nếu cậu ta cứ nói như thế thì tôi sẽ lại ngất xỉu. May thay, cậu ta lùi lại một bước và chờ tôi. Tôi muốn hỏi về quá khứ của cậu ta. Tôi muốn biết vì sao cậu ta bị gửi đi trại cải huấn, vì sao cậu ta lại làm những chuyện đó và vì sao Six không tin cậu ta. Nhưng rồi, tôi không chắc mình có muốn biết sự thật không.
“Vì sao cậu bỏ học?”
Holder thở dài như thể đó là một trong những câu hỏi cậu ta hy vọng có thể né tránh. Cậu ta bắt đầu bước về phía trước, lần này tôi là người phải đi theo.
“Nghiêm túc mà nói, mình vẫn chưa bỏ học.”
“Rõ ràng cậu không có ở trường hơn một năm trời. Thế chẳng phải bỏ học là gì?”
Cậu ta quay lại và trông có vẻ giằng xé, như thể muốn nói với tôi điều gì đó. Cậu ta mở miệng, rồi lại ngậm miệng sau một chút ngập ngừng. Tôi ghét việc mình không thể đọc được cậu ta. Hầu hết mọi người đều có thể đoán biết một cách dễ dàng. Họ vốn đơn giản. Còn Holder lại rất rối rắm và phức tạp.
“Mình chỉ vừa mới trở về nhà vài ngày trước,” cậu ta nói. “Mẹ mình và mình đã có một năm khá tồi tệ, nên mình chuyển đến sống với bố ở Austin một thời gian. Mình đi học ở đó, nhưng có vẻ đã đến lúc trở về nhà. Vì thế mình ở đây.”
Sự thật Holder không đề cập đến chuyện trại cải huấn khiến tôi nghi ngờ chuyện cậu ta sẽ tiếp tục thổ lộ. Tôi hiểu đó hẳn là điều Hoder không muốn nói tới, nhưng nếu thế thì cậu ta đừng có tuyên bố mình sẽ hoàn toàn thành thực chứ.
“Không điều gì trong số đó giải thích được chuyện vì sao cậu bỏ học, mà chỉ nói được vì sao cậu quay lại thôi.”
Holder nhún vai. “Mình không biết nữa. Thành thực mà nói, mình vẫn đang cố quyết định xem mình muốn làm gì. Đó là một năm khá tệ hại. Chưa kể đến chuyện mình ghét ngôi trường này. Mình mệt mỏi với những chuyện vớ vẩn và đôi lúc mình nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu cứ thử bỏ một phen.”
Tôi ngừng bước và quay sang đối diện với cậu ta. “Thật là một lời biện hộ tào lao.”
Holder nhướng mày về phía tôi. “Chuyện mình ghét trường học là tào lao sao?”
“Không. Tào lao ở chỗ cậu để một năm tồi tệ kia quyết định số phận của cậu trong suốt quãng đời còn lại. Cậu chỉ còn chín tháng là tốt nghiệp, vậy mà cậu tính bỏ sao? Thật là… thật là ngu ngốc.”
Cậu ta cười vang. “Ờ, nhất là khi cậu nói về chuyện đó một cách quá đỗi hùng hồn như vậy.”
“Cứ cười đi nếu cậu muốn. Việc cậu bỏ học chỉ chứng tỏ cậu đã đầu hàng thôi. Cậu đang chứng minh với tất cả những ai từng nghi ngờ cậu rằng họ đã đúng.” Tôi liếc xuống hình xăm nơi cánh tay cậu ta. “Cậu định bỏ học và cho cả thiên hạ thấy cậu thực sự vô vọng đến thế nào sao? Đúng là cách hay đấy.”
Holder nhìn theo ánh mắt của tôi xuống hình xăm và nhìn đăm đăm vào nó trong môt lúc, quai hàm chuyển động tới lui. Tôi thực sự không định phá vỡ nguyên tắc sống của mình là không can thiệp vào chuyện người khác, nhưng việc bỏ bê học hành là chủ đề nhạy cảm với tôi. Mẹ Karen suốt những năm qua đã đóng đinh vào đầu tôi rằng chỉ có tôi là người duy nhất phải chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.
Holder đưa mắt khỏi hình xăm mà cả hai chúng tôi đang dán mắt vào, sau đó cậu ta ngẩng lên và hất đầu về phía nhà tôi. “Đến nơi rồi,” cậu ta nói thản nhiên rồi quay bước khỏi tôi, chẳng hề mỉm cười hay vẫy tay chào tạm biệt.
Tôi đứng bên lề đường, nhìn theo cho đến khi cậu ta khuất dạng nơi góc quanh mà không một lần nhìn lại chỗ tôi.
Tôi đứng đó, nghĩ rằng mình vừa thực sự có một cuộc đối thoại với chỉ một nhân cách trong con người cậu ta. Thế là quá nhiều.