Diệp Hạ Lam liền lên tiếng ngăn cản Trương Cẩn Trung lại bởi vì cô là muốn nhanh chóng ly hôn mà không để Thịnh Khải Luân phải do dự khó xử nữa: “Anh là bạn thân của Khải Luân mà nhỉ, anh không biết sao… hiện tại ông nội đã giao lại chức CEO cho ba chồng tôi rồi, tài khoản của anh ấy bị đóng băng vô thời hạn nói không chừng sau này anh ta sẽ phải dựa vào 5% cổ phần này mà sống tiếp đó, hơn nữa chuyện ly hôn này cũng đã định hơn 1 năm trước rồi tôi thấy anh không cần phải hỏi ý kiến của anh ta nữa đâu…chờ sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn thì anh có thể cùng anh ấy đi ăn mừng cũng không muộn”.
“Hạ Lam à ý tôi không phải vậy”.
Diệp Hạ Lam xem đồng hồ đeo tay rồi nói: “Tôi rời bệnh viện cũng lâu rồi đã đến lúc phải về, chuyện thủ tục ly hôn và chuyển nhượng tài sản phiền luật sư Trương rồi”.
“Đê tôi đưa cô về”.
“Không cần đâu, từ đây qua bệnh viện chỉ mất có 15 phút tôi đi taxi được rồi”.
Diệp Hạ Lam vừa quay người bước đi được mấy bước thì nghe tiếng của Trương Cẩn Trung vang lên: “Hạ Lam chia buồn cùng cô chuyện đứa bé”.
Diệp Hạ Lam quay người lại cười nhạt: “Nếu đã là số mệnh thì hà tất phải buồn…dù sao cũng cảm ơn anh đã quan tâm “.
Về lại bệnh viện Diệp Hạ Lam gọi điện cho giáo sư Trình: “Chào giáo sư, em là Hạ Lam đây”.
“Hạ Lam có phải em suy nghĩ kỹ chuyện đi du học ở Mỹ rồi đúng không?”.
“Dạ phải giáo sư, em đồng ý đi du học ở Mỹ”.
“Vậy thì tốt quá rồi”.
“Nhưng cô có thể giúp em giữ bí mật chuyện này không?”.
“Không thành vấn đề cô lập tức chuẩn bị thủ tục cho em chậm nhất là hai tuần sau chúng ta sẽ bay”.
“Dạ em sẽ chuẩn bị cảm ơn cô nhiều ạ”.
Ở bệnh viện được một tuần cũng thấy chán với thời gian còn lại cũng không nhiều nên Diệp Hạ Lam nói với Lâm Tuệ Nghi: “Mẹ cho con xuất viện về nhà được không??”.
“Hạ Lam sức khỏe của con còn yếu lắm nên ở lại bệnh viện theo dõi thêm”.
“Bác sĩ Diêu nói sức khỏe con hồi phục rất nhanh bây giờ đã ổn rồi ở lại trong bệnh viện con thấy tù túng ngột ngạt quá nên mẹ cho con về nhà nha”.
“Thôi được rồi”.
Về đến Tiệp Tương Trang, Diệp Hạ Lam vẫn tỏ thái độ bình thường như không có chuyện gì xảy ra hết.
Tâm trạng của Diệp Hạ Lam cũng không tệ, mỗi ngày cô thường ngồi ở ban công ngắm nhìn vườn hoa Linh Lan trắng đón nắng sớm, có lúc thì tự ra ngoài đi dạo siêu thị một vòng về tự nấu ăn, rảnh rỗi thì thường đọc sách.
Mọi người bên Thịnh gia thấy Diệp Hạ Lam như vậy cũng yên lòng hơn một chút.
Sắp đến tết nên Diệp Hạ Lam cho má Lý về quê ăn tết với gia đình, phố xá lúc này giăng đầy những lá cờ đỏ, không khí vô cùng vui tươi nhộn nhịp, tâm trạng của Diệp Hạ Lam khá tốt cô đi tới trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ gia dụng.
Từ khi má Lý về quê, Tiệp Tương Trang chỉ còn một mình Diệp Hạ Lam làm chủ, cô cẩn thận đem mấy vật dụng mà trước đây mình bố trí trong nhà cất vào thùng giấy rồi gọi xe đến chở đi hết. Diệp Hạ Lam đã nói với Diêu Tư Dương trước nên các vật dụng cô gửi tới Diêu Tư Dương cẩn thận đem cất vào một cái tủ riêng.
Lúc Lâm Tuệ Nghi đến thăm thấy đồ dùng trong nhà bị thay đổi nhiều nên hỏi: “Hình như con vừa trang trí lại nhà cửa phải không?”.
Diệp Hạ Lam gật đầu mỉm cười: “Dạ phải sắp đến tết rồi nên con muốn trang trí lại nhà cửa một chút”.
“Khải Luân về nhà thấy như vậy chắc sẽ vui lắm”.
Diệp Hạ Lam rủ mắt yếu ớt đáp: “Dạ con cũng nghĩ vậy”.
Ngày tiếp theo, Diệp Hạ Lam tới ký túc xá của đại học nghệ thuật z thu dọn hết quần áo đồ đạc bỏ vào vali, Lục Ngạc thấy vậy liền hỏi: “Hạ Lam cậu không ở ký túc xá nữa hả??”.
“Mình xin thôi học rồi”.
Lục Ngạc há hốc mồm: “Tại sao lại thôi học nếu cậu không đủ tiền đóng học phí thì mình sẽ cho cậu mượn…cậu làm đồ gốm đi mình sẽ đi bán phụ thế nào cũng kiếm đủ tiền đóng học phí thôi”.
“Cảm ơn ý tốt của cậu Lục Ngạc nhưng mình phải về quê có chuyện…sau này gặp lại”.
Lục Ngạc nhào đến ôm lấy Diệp Hạ Lam: “Cậu đi rồi chắc mình buốn lắm”.
Diệp Hạ Lam đưa cho Lục Ngạc một cái chuông gió được trang trí bằng các nhân vật hoạt hình bằng gốm nhìn rất dễ thương: “Qùa chia tay của cậu nè”.
Lục Ngạc cầm lấy: “Cái gì mà chia tay chứ chúng ta sau này nhất định gặp lại”.
“Uh có dịp mình nhất định sẽ về Thành phố X tìm cậu”.
Chuyện của Diệp Hạ Lam, Lục Ngạc cũng không tiện hỏi nhiều nhưng cô biết dù thế nào đi nữa thì đối với cô Diệp Hạ Lam vẫn là người bạn thân nhất.
Một buổi chiều nọ, Diệp Hạ Lam hẹn gặp Hàn Long Phi ở một nhà hàng sang trọng, cô mặc một chiếc đầm màu vàng nhạt size rộng đi giày đế bằng, hình như từ lúc xuất viện về nhà đến giờ cô vẫn luôn mặc đồ oversize nên trông cô ốm hơn hẳn so với những chiếc áo quá cỡ với mình.
Hàn Long Phi có vẻ hớn hở: “Thật không ngờ cô lại mời tôi ăn cơm luôn đó”.
Diệp Hạ Lam khẽ cười: “Nếu anh không thích thì chúng ta đi về vậy?”.
Hàn Long Phi liền xù lông lên: “Ai bảo là không thích đâu chứ? Cô mời nên tôi phải ăn thật nhiều mới được”.
Cũng lâu lắm rồi mới đi ra ngoài ăn cơm với người khác, Diệp Hạ Lam thấy tâm trạng mình tốt lên rất nhiều hơn nữa Hàn Long Phi cứ như một cây hề đi chung với anh không vui mới là lạ.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Long Phi và Diệp Hạ Lam đi dạo phố một vòng và nói chuyện với nhau: “Khải Luân vẫn không có về nhà hả?”.
“Sao anh lại hỏi vậy?”.
Hàn Long Phi lơ đễnh đáp: “Nếu tên đó mà ở nhà thì đâu có cho cô ra ngoài hẹn hò với trai…ngay từ đầu tôi đã nói là theo tôi ở lại Malta biển xanh cát vàng đi mà không nghe đâu”.
Diêp Hạ Lam khẽ rủ mắt xuống, Hàn Long Phi biết mình lỡ lời nên chuyển sang chuyện khác: “Rồi sắp tới cô có dự định gì chưa?”.
“Chưa biết nữa”.
Lúc Hàn Long Phi đưa Diệp Hạ Lam về Tiệp Tương Trang cô đã lấy trong túi xách ra một cái hộp màu xanh biển đưa cho Hàn Long Phi: “Đây là món quà mà tôi hứa tặng anh lần trước”.
Hàn Long Phu vui vẻ đưa hai lên đón nhận cái hộp: “Không ngờ là cô vẫn còn nhớ”.
“Con người của tôi có ơn sẽ trả có oán tất báo”.
“Cảm ơn nhé…thôi cô vào nhà đi trời tối rất lạnh cô vừa xuất viện không bao lâu phải ráng giữ gìn sức khỏe nhé...nếu có cần giúp đỡ gì cứ alo cho tôi”.
"Anh không về Malta hả???".
Hàn Long Phi khẽ thở dài: "Tôi bị gia đình gọi về đây cấm túc vô thời hạn rồi".
Diệp Hạ Lam gật đầu: “Uh thôi anh về đi lái xe cẩn thận nhé”.