Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 5: 5 Phản Công



Ông cụ Chiến là một người vô cùng nghiêm túc, nhưng mỗi khi đối mặt với Cảnh Thiên, ông cụ đều rất chân thành.Ông cụ phối hợp nói: "Vũ Hi là cháu gái của người bạn cũ Khương Thành của ông, trước khi Khương Thành qua đời đã nhờ ông chăm sóc cho Vũ Hi.

Khi đó Vũ Hi chưa trưởng thành nên dự định của ông là sẽ chăm lo con bé cho đến khi 23 tuổi tốt nghiệp đại học.

Đến khi đó con bé sẽ rời khỏi nhà họ Chiến và sống cuộc sống của riêng mình, không liên quan gì đến Lê Xuyên cả."
Khóe môi đang hơi nhếch lên của Khương Vũ Hi dần cụp xuống sau khi cô ta nghe thấy câu nói của ông cụ Chiến, sắc mặt cô ta tái nhợt.
"Ông!"
Tiếng gọi này của Khương Vũ Hi hơi run, cô ta không thể tin được rằng nhCững lời như vậy lại được đích thân ông cụ Chiến nói ra.

Cô ta cho rằng dù cho ông cụ hồ đồ nghe lời thầy bói tìm cho anh Xuyên một người vợ thấp kém, thì ít nhất trong lòng ông cụ vẫn quý mến mình! Coi mình như cháu gái ruột!
Cảnh Thiên cầm đũa gắp một miếng tôm nõn xào cay đưa lên miệng, thoải mái thưởng thức rồi nói: "Vâng, ông nội, ông xem, ông đích thân nói mà cô ta còn tỏ vẻ không thể tin nổi.

Ông nhận nuôi cô ta mà cô ta còn không tin cả lời ông nói, ông còn mong khi ông không có mặt, cô ta vẫn có thể hiểu rõ vị trí của mình sao?"
"Cảnh Thiên, cô im đi!"
Lúc này Khương Vũ Hi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giận đến phát run.

Có thể nào cô ta cũng không ngờ được rằng ông cụ không những không có ý định để cho cô ta lấy Chiến Lê Xuyên, thậm chí ông còn định đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Chiến.
Quan trọng là cô ta đã 22 tuổi rồi, còn nữa năm nữa là sẽ bước sang tuổi 23!
Cảnh Thiên nhún vai không quan tâm, nhưng lại cư xử thô lỗ mà không hề cảm thấy áp lực trước khuôn mặt nghiêm túc đến mức khiến người ta không dám lỗ mãng của ông cụ Chiến.
"Ông nội, bình thường khi ông không có ở đây, cô ta hung dữ với cháu như vậy đấy.

Người khác đều gọi cháu là mợ chủ, cô ta lại gọi thẳng tên cháu, thậm chí còn gọi cháu là con khốn, hoàn toàn không thừa nhận thân phận này của cháu."
"Tôi gọi cô là con khốn khi nào chứ hả?"
Khương Vũ Hi tỏ vẻ không nói nên lời, sửng sốt.


Cô có bệnh đấy à?
Mặc dù đúng là cô ta đã thầm nói trong lòng, nhưng cô ta không phải là đồ ngu, trong trường hợp không có chứng cứ, không chắc chắn 100% có thể đuổi Cảnh Thiên ra khỏi nhà họ Chiến, có thể nào cô ta cũng phải tạo dựng tốt hình tượng bên ngoài.

Cảnh Thiên nói như vậy rõ ràng là đang bôi nhọ cô ta!
Cảnh Thiên hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý khi trơ mắt nói dối, tiếp tục nói: "Ban đầu cháu cũng không quan tâm, không thừa nhận thì thôi, cháu đâu phải sống để chứng minh điều gì với cô ta.

Nhưng dù sao thì cậu ba cũng là người có vợ rồi, một cô gái được nhà họ Chiến tạm thời nhận nuôi như cô ta mafcar ngayfchayj vào phòng ngủ của chồng cháu, dẫn đến việc bây giờ cháu nghi ngờ rằng cô ta mới là nữ chủ nhân của căn nhà này, còn cháu chỉ là một bình hoa xinh đẹp làm cảnh trong nhà họ Chiến thôi."
Trong khi khinh thường Khương Vũ Hi, Cảnh Thiên cũng không quên khen ngợi bản thân mình.

Cô khá hài lòng với "lớp vỏ mới" này.
"Cảnh Thiên, cô đừng có mà ngậm máu phun người!" Khương Vũ Hi bị lời nói của Cảnh Thiên làm cho tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội.

"Ngậm máu phun người? vậy sáng nay ai là người mặc một chiếc váy ngủ mỏng dính, còn lộ cả ngực rồi muốn chạy vào phòng cậu ba để đút tổ yến cho cậu ba hả?"
Cảnh Thiên khinh bỉ liếc nhìn bộ phận nào đó trên người Khương Vũ Hi, cười lạnh: "Không phải tôi nói đâu, cái thân hình dùng "kính áp tròng" soi mà còn bằng phẳng đến mức khiến người ta không phân biệt nổi đực cái như cô, nếu như không cẩn thận bị người ta va phải, người ta còn tưởng rằng mình vừa va phải một người đàn ông đấy.

Nể tình cô đáng thương còn khiếm khuyết về ngoại hình, tôi chưa bao giờ muốn so đo tính toán gì với cô cả."
Ông cụ Chiến: "..."
Cậu cả Chiến Vũ Hằng vẫn luôn không nói gì: "..."
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và dáng vẻ giận đến mức phát run, không nói được câu nào của Khương Vũ Hi, Cảnh Thiên vui vẻ uống một ngụm canh nấm Tùng Nhung, tiếp tục nói..