Chu Kỳ đi về chỗ ngồi, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, thấy mặt Lâm Cẩn Ngôn đầy vẻ nghiêm trọng, khóe miệng cong nhẹ, nói:" anh nói không phải chứ, chú thích cô bé kia rồi à?"
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày:" nói bậy gì đó?"
Chu Kỳ nhíu mày, hiển nhiên không quá tin:" anh trước giờ chưa thấy chú vì một cô gái nào mà khẩn trương như vậy!"
" Đã bảo là không phải rồi, nói linh tinh gì vậy."Lâm Cẩn Ngôn trong lòng có chút loạn, ngữ khí khó chịu.
Chu Kỳ cười một tiếng, nói:" được rồi, anh không hỏi nữa, nhưng mà cô bé ấy còn nhỏ chú nên kiềm chế chút."
Lâm Cẩn Ngôn:"............."
" Phẫu thuật khẳng định là có nguy hiểm, nhưng vấn đề không lớn, có thể yên tâm." Chu Kỳ lại nghiêm túc nói:" nhưng sau phẫu thuật thân thể suy yếu, cần phải chú trọng dinh dưỡng, còn có vết thương phải kiêng nước, để tránh nhiễm trùng...."
Chu Kỳ đã nói những việc cần phải chú trọng trước và sau phẫu thuật cho Lâm Cẩn Ngôn. Lâm Cẩn Ngôn thật nghiêm túc nghe, hơn nữa ghi nhớ thật kĩ.
Từ văn phòng đi ra, Lâm Cẩn Ngôn nhớ tới những lời Chu Kỳ vừa mới nói, tâm tình có chút phức tạp. Thật lâu sau than nhẹ một tiếng.
Anh đúng là trước giờ chưa quá quan tâm một cô gái nào như vậy.
......................
Trở lại phòng bệnh, Giản Vi đã đi lên, ngồi ở trên giường bệnh, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia lại rơi một đợt tuyết lớn, trắng xóa một màu.
Lâm Cẩn Ngôn đi qua, thấp giọng hỏi:" chuẩn bị tốt chưa?"
Giản Vi khẽ ngẩng đầu lên, môi mấp máy, nhìn Lâm Cẩn Ngôn không nói nên lời.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh giường bệnh, an ủi nói:" tôi vừa hỏi qua bác sĩ, căn bản không có gì nguy hiểm, không cần quá lo lắng."
Giản Vi nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu:" tôi không lo lắng."
Miệng nói không lo lắng, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ sợ hãi, khẩn trương mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Đơn giản chỉ hai chữ thôi, nhưng lại có sức mạnh trấn an, Giản Vi nhìn anh, trong lòng lập tức kiên định hơn đôi chút.
Cô nhẹ nhàng vươn tay tới, lồng bàn tay trắng trắng bé nhỏ của mình vào bàn tay to lớn của anh, nhẹ nhàng nắm.
Lâm Cẩn Ngôn hơi rũ mắt, nhìn Giản Vi cầm tay anh, hơi ngẩn ra, nhưng sau đó đem tay nắm lại.
Phòng bệnh im ắng, hai người cùng nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào. Lại giống như có thứ gì đó yên lặng nảy mầm trong buổi sớm hôm đó.
..............
Phẫu thuật thực sự thuận lợi, chỉ là Giản Vi vốn dĩ gầy yếu, sau ca phẫu thuật cả người càng suy yếu, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy. Nhắm mắt nằm trên giường, giống như một cô búp bê nhỏ nhắn.
Từ khi phẫu thuật kết thúc, cả ngày đều mơ màng ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không ăn cái gì.
Lâm Cẩn Ngôn ở bệnh viện chờ đến khi phẫu thuật kết thúc, Giản Vi an toàn ra khỏi phòng phẫu thuật mới đi đến công ty giải quyết công việc. Khi xong việc đã là 9 giờ hơn.
Phòng bệnh yên tĩnh, Giản Vi đang ngủ, còn dì Lan đang ở bên cạnh chăm sóc cô.
Lâm Cẩn Ngôn đi vào, thấp giọng hỏi:" vẫn chưa tỉnh sao?"
" Tỉnh vài lần, lần nào tỉnh cũng hỏi cậu, sau đó liền ngủ." sau đó liền chỉ vào hộp giữ nhiệt ở trên đầu giường, thở dài nói:" canh gà hâm đi hâm lại rất nhiều lần, cũng chưa ăn chút nào."
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, cúi đầu nhìn cô một cái. Khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chăn, chỉ lộ một nửa khuôn mặt tái nhợt.
" Giản Vi" anh thấp giọng gọi cô, giơ tay thật nhẹ mà đặt lên mặt cô.
Giản Vi nghe thấy có tiếng gọi mình, chậm rãi mở mắt ra. Ban ngày, cô có tỉnh lại vài lần nhưng không thấy Lâm Cẩn Ngôn ở đó liền ngủ thiếp đi. Giờ phút này nhìn thấy anh, đôi mắt ảm đạm chợt sáng lên, khóe miệng cong lên một nụ cười:" anh trở về rồi."
Lâm Cẩn Ngôn " ừ" khẽ một tiếng, hơi cúi người đem Giản Vi đỡ ngồi dậy.
Dì Lan liền dựng phía sau lưng cô một cái gối, Lâm Cẩn Ngôn đỡ cô để cô dựa vào gối kê ở đầu giường.
Giản Vi nhìn anh:" làm sao vậy?"
Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt nhìn cô, ngữ khí có chút bực bội:" sao lại không ăn cái gì?"
Giản Vi lúc này mới phản ứng lại, nháp nháp môi ba cái:" tôi không đói bụng."
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô một cái, mắng cô:" không đói bụng? cô là cục đá sao?"
"......" Giản Vi bị mắng đến nỗi không nói nên lời, ngoan ngoãn nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn đem hộp giữ nhiệt mở ra, bên trong canh gà vẫn còn nóng, trực tiếp đổ ra một chén, đưa cho Giản Vi.
Giản Vi thân thể không được thoải mái, không muốn ăn. Nhìn chén canh gà đi tới, mày nhăn lại, tay lặng lẽ siết chặt, nhỏ giọng nói:" tôi... tôi không muốn ăn... tôi không đói bụng..."
Lâm Cẩn Ngôn hơi hạ mắt:" muốn tôi ra tay?"
Giản Vi ngẩn ra, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, đem chén canh bưng lên, với tay lấy cái muỗng, múc một muỗng, đưa đến bên miệng:" hiện tại có thể ăn rồi?"
Giản Vi hoàn toàn ngốc. Lâm Cẩn Ngôn cư nhiên... cư nhiên lại đút cho cô.
Không chỉ có Giản Vi, phía sau dì Lan cũng trợn tròn mắt. Tiên sinh nhà họ chưa từng đối tốt với cô gái nào như vậy. Vì cô mà lùi hết lịch công tác ở lại bệnh viện chờ cô phẫu thuật xong, an ủi cô bằng giọng nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống tính khí ngày thường.
Càng khoa trương hơn nữa chính là, hiện tại... hiện tại lại giúp Giản Vi uống canh.
Dì Lan quả thực khiếp sợ cực kì. Trong thời gian bà không có ở đây, hai người này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó???
Giản Vi cũng bị dọa sợ, nào dám để Lâm Cẩn Ngôn phục vụ cô như vậy, vội vàng duỗi tay nhận lấy cái chén, nói:" Vẫn là, vẫn là để tôi tự mình uống đi!"
Sợ Lâm Cẩn Ngôn phục vụ mình như vậy, trực tiếp đem chén canh một hơi uống sạch.
Nào ngờ uống nhanh quá, bị sặc, đỏ mặt ho khan không ngừng.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, lắc đầu bất đắc dĩ nói:" cô uống nhanh như vậy làm cái gì, có ai tranh với cô đâu?" Giơ tay đẩy đầu cô, nói:" ngốc chết đi được."
Nói chuyện không dễ nghe nhưng động tác lại rất ôn nhu.
Giản Vi ngẩng lên nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn anh đôi mắt đen nhánh sáng ngời, không hiểu sao tim lại đập nhanh như vậy. Cô theo bản năng che ngực, chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô lấy tay che ngực, tưởng cô bị đau, bèn hỏi:" làm sao vậy? có phải không thoải mái hay không?"
Giản Vi vội lắc đầu:" không... không có."
Cô buông tay, lén lén nhìn Lâm Cẩn Ngôn, sau đó có chút thẹn thùng mà dời đi tầm mắt.
Hơn 11 giờ tối, Giản Vi ngủ rồi.
Trong phòng yên tĩnh, Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở bên mép giường đang xử lí công việc.
Dì Lan thấy thế,tiến lên thấp giọng khuyên nhủ:" cậu cũng vất vả cả một ngày rồi,cũng nên về nghỉ ngơi rồi."
" Không có việc gì đâu, cháu trông ở đây cũng được" Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu nói:" dì cũng vất vả cả một ngày rồi, nên về nghỉ ngơi đi ạ."
" Này...."
" Về đi."
Dì Lan hơi do dự một lát, chung quy vẫn gật đầu từ phòng bệnh đi ra.
Đem cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, dì Lan đứng ở cửa, biểu tình trên gương mặt có chút phức tạp.
Tiên sinh hắn... là thật sự thích sao?
.............
Giản Vi ngày hôm sau hơn 7 giờ sáng đã tỉnh, phòng bệnh trống không, một người cũng không có.
Cô hơi sửng sốt, nhưng thấy ở trên ghế treo tây trang của anh.
Anh còn ở đây.
Giản Vi tâm tình tự khắc tốt lên,khóe miệng cong cong,ngây ngô cười. Không biết bản thân vì sao lại vui đến vậy.
Lâm Cẩn Ngôn ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, ra tới nơi thấy Giản Vi đã tỉnh đang ngồi trên giường ngây ngô cười.
Anh thấy vậy liền hỏi:" một mình cười ngây ngô cái gì?"
Đột nhiên có tiếng nói, Giản Vi bị dọa cho nhảy dựng, ngẩng đầu không biết vì sao Lâm Cẩn Ngôn đã ra tới, đang đứng cách đó không xa nhìn cô chằm chằm.
Giống như bị bắt tại trận, chối:" không, không có gì."
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt kì quái liếc nhìn cô một cái.
Giản Vi sợ bị anh nhìn ra điểm khác thường, vội lảng sang chuyện khác:" Lâm Cẩn Ngôn, khi nài tôi có thể xuất viện?"
" Chờ miệng khép lại, bác sĩ nói có thể xuất viện là có thể xuất viện."
" Không thể về nhà tĩnh dưỡng sao?"
"Ừ"
" Vậy anh sẽ luôn chăm sóc tôi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn đang cài cúc cổ tay, nghe Giản Vi nói vậy động tác hơi ngừng lại, nâng mắt nhìn Giản Vi.
Giản Vi nhấp nhấp môi, nói:" tôi.... tôi sợ làm chậm trễ công việc của anh."
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô trong chốc lát,nói:" ngày mai tôi đi công tác, dì Lan ở bệnh viên chăm sóc cô."
Giản Vi " nga" lên một tiếng, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Lâm Cẩn Ngôn buổi sáng có cuộc họp, Mạnh Dao mang trang phục đến cho anh, nhìn thấy Giản Vi, quan tâm hỏi:" Giản Vi thân thể khỏe lên chưa?"
Giản Vi gật đầu, nói:" tốt, không việc gì."
Mạnh Dao cười cười:" vậy thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
Giản Vi khẽ cười đáp lại:" tôi biết rồi, cảm ơn chị Mạnh."
Lâm Cẩn Ngôn một thân tây trang, rũ mắt nhìn Giản Vi dặn dò cô:" ăn cơm cho tốt, tối tôi quay lại."
Giản Vi ngoan ngoãn gật đầu:" đã biết."
Lâm Cẩn Ngôn lúc này mới đi ra ngoài.
Anh một thân đĩnh đạc, Giản Vi nhìn chằm chằm bóng dáng đó, không rời tầm mắt.
Mãi đến khi dì Lan nhẹ giọng gọi cô, mới đột nhiên hoàn hồn, cả khuôn mặt đỏ lựng lên, vừa thẹn vừa bực. Cô đây là bị làm sao vậy?
................
Từ bệnh viện ra ngoài, Mạnh Dao thấy mắt Lâm Cẩn Ngôn đỏ lên, nhịn không được liền hỏi:" Lâm tổng, ngài có muốn về nhà nghỉ ngơi trước hay không? tôi thấy tinh thần của ngài không được tốt lắm."
" Không cần, trực tiếp tới công ty."
Giản Vi vừa mới làm phẫu thuật ngày hôm qua, Chu Kỳ lại dặn dò anh cẩn thận chú ý sợ có tình huống phát sinh. Tối hôm qua vẫn luôn trông chừng cô, một đêm không chợp mắt.
Ngồi trên xe liền dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mạnh Dao ngồi ở ghế lái phụ từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Cẩn Ngôn.
Trong công ty có không ít người đồn rằng anh đang yêu thầm một cô gái, lén thảo luận xem rốt cuộc anh thích loại người như nào?
Dù sao thì đệ nhất mỹ nhân trong giới giải trí đều bị anh cự tuyệt, liệu cô gái như nào mới vừa mắt đây?
Đợi từng ấy năm lại thua trong tay một cô bé như vậy sao?
..................
Giản Vi đem chuyện phẫu thuật của mình nói cho Tạ Nhu, giữa trưa 11 giờ, Tạ Nhu mang theo Giang Lẫm, còn Giang Lẫm cùng với mấy người bạn kéo nhau tới thăm cô.
Giang Lẫm mua hoa, còn Tạ Nhu mua đồ thăm người bệnh, là một cái khăn quàng cổ rất đẹp.
Các bạn học đều tới, phòng bệnh ngay tức khắc trở nên náo nhiệt.
Tạ Nhu ngồi ở mép giường, đầy mặt lo lắng mà hỏi Giản Vi:" phẫu thuật có đau lắm hay không? khi nào có thể xuất viện?"
Giản Vi trả lời:"hiện tại không biết, chờ nghe bác sĩ."
" Chẳng trách mấy hôm trước không gặp cậu, hóa ra đang trị bệnh." Giang Lẫm đi tới, Tạ Nhu liền cười đấy ái muội, vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi lại cho Giang Lẫm.
Giang Lẫm ngồi xuống, tay chống ở mép giường, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Giản Vi, thật lâu sau thấp giọng hỏi:" tôi nói cho cậu tin này."
Nghỉ thời gian dài như vậy, cậu trong khoảng thời gian này liền không ngủ đủ giấc, mỗi ngày đều nằm nhìn di động chờ Giản Vi trả lời.
Kết quả đợi lâu như vậy cũng không thấy hồi âm, kế quả hôm nay mới nghe Tạ Nhu nói cô đang nằm viện, cũng biết tin nhắn kia cô không xem được.
Giản Vi lắc đầu không rõ:" tin gì?"
" Chính là......"
" Giản Vi"
Giang Lẫm nói còn chưa hết câu, Lâm Cẩn Ngôm đột nhiên từ ngoài đi vào, sắc mặt nặng nề quét mắt nhìn Giang Lẫm một cái, rồi sau đó bất động thanh sắc mà dời tầm mắt, đi đến bên cạnh Giản Vi.
" Buổi sáng có bất thường gì không?" anh cúi người giơ tay sờ trán cô.
Làm trò như vậy trước mặt các bạn học, Giản Vi có chút ngượng ngùng, theo bản năng tránh rồi nói:" không, không có."
" ăn cơm chưa?"
" chưa ăn"
" Vi Vi đây là ai vậy?" từ khi Lâm Cẩn Ngôn bước vào cửa, Tạ Nhu đều nhìn anh.
Vừa cao, vừ đẹp trai, lại có tư vị đàn ông.
Không riêng gì cô ấy, mà ngay cả mấy bạn học nam bên cạnh đều ngây ngẩn cả người.
Giang Lẫm nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn,môi mím chặt, trong lòng bất giác cảm nhận được sự nguy hiểm.
Vài người đền nhìn chằm chằm Giản Vi. Nhưng vấn đề này lại muốn ngăn cản cô.
Rốt cuộc Lâm Cẩn Ngôn có quan hệ như thế nào?
Cô suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhìn Lâm Cẩn Ngôn một cái, nhỏ giọng nói:" là... là chú của mình...."
Giản Vi vừa nói xong, ấn đường Lâm Cẩn Ngôn hung hăng nhíu chặt, cả khuôn mặt nháy mắt đen kìn kịt.
Chu Kỳ vừa đi tới cửa, nghe thấy câu này, nhất thời không khống chế được mà bật cười.
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt mà liếc ông anh họ một cái.
Chu Kỳ đi vào, trên mặt ý cười tràn ra, nói một câu:"chú của Vi Vi, ăn cơm không?"