Nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của nàng ở ngoài chăn, nhẹ nhàng vuốt
ve, cảm xúc trơn bóng ấm áp như trẻ em khiến lồng ngực hắn căng ra, phát đau,
nhưng hắn lại rất thích cảm giác này, không cách nào để hình dung sự kỳ diệu
này, sung sướng? Khoái trá? Phong phú? Còn có thỏa
mãn.
Tay nàng không lớn không nhỏ, không mập mạp nhiều thịt, cũng không phải
gầy trơ xương, mười ngón tay thon dài, dưới làn da trắng nõn nà mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh, móng tay cũng không để dài như nữ nhi bình thường, được cắt ngay ngắn, có màu hồng phấn sáng bóng nhàn nhạt. Mấy năm trước, trên mu bàn tay còn có chỗ lõm nhợt nhạt, bây giờ đã mất hẳn, các ngón tay đều tao nhã đầy nữ tính. Đôi
tay này đúng là xinh đẹp, nhưng chớ nghi ngờ, vì chủ
nhân của nó mới khiến cho hắn say đắm như vậy. Bao
nhiêu lần, tràn đầy xúc động đụng chạm, cũng chỉ có thể nhìn từ xa, không giống hiện tại, có thể vuốt ve, hôn hít...
Vết bầm tím trên
cổ tay hết sức kinh hoàng, là hắn đã hồ đồ! Dịu dàng hôn lên xương cổ tay xinh xắn, nghĩ đến nàng có bao nhiêu đau đớn thì không cách nào tha thứ cho sự
lỗ mãng của mnh. Nhưng
là vì hắn không nhịn được, ban đầu chỉ muốn cư xử dịu dàng với nàng, sau khi chạm vào thân thể của nàng thì đã trở nên cuồng
bạo, tim và cơ thể đểu kêu gào ầm ĩ, hôn nàng, âu yếm nàng, chiếm lấy nàng, giày vò nàng! Hắn nghĩ vừa rồi
nhất định là hắn điên rồi,
hoàn toàn không có cách nào khống chế được bản thân mình. Trước hôm nay, hắn thậm
chí cả nghĩ cũng không dám nghĩ làm loại chuyện này với nàng. Lúc ngồi uống rượu
một mình ở tiệm nào đó, bên tai vẫn không thể tiêu tan câu nói của nàng,
"Thà rằng trước giờ không quen biết ngài", không quen, không quen,
không quen...Tim co rút đau đớn, chỉ có thể nhắm mắt lại lấy tay đè ngực. Cho tới
nay, nghĩ đến nàng thì nơi đây đều đau đớn, nhưng đau đớn này cũng mơ hồ mang
theo chút bủn rủn, một chút ngọt ngào, không giống như loại bị dồn nén này, đau
đến hít thở không thông.
Nàng chẳng thèm ngó tới hắn, vì sao hắn cũng không thể phẩy
tay áo bỏ đi, không nhìn đến nàng nữa, không nghĩ đến nàng nữa. Hắn không làm
được, đã thử một lần, cũng đủ để hắn vứt bỏ bất kì đấu tranh nào. Đã sớm nhận
ra điểm này, cho nên không mong lòng nàng đối với hắn cũng giống như hắn, thậm
chí biết rõ trong lòng nàng có người khác, hắn cũng có thể giả vờ như không biết,
chỉ cần nàng nguyện ý bố thí cho hắn dù chỉ là chút thương hại. Vì sao ngay cả
liếc nàng cũng không thèm liếc hắn một cái? Chán ghét đến mức chỉ muốn tránh xa
hắn. Như cho dù là như vậy, hắn cũng không thể thả nàng đi, đời này hắn sẽ theo
nàng, hoặc sẽ chết trong tay nàng, hoặc sẽ dùng hết thủ đoạn để có được nàng.
Ôm người trong lòng, hắn không hề hối hận vì đã làm chuyện hết
sức đê tiện như vậy. Nàng xoay lưng về phía hắn, hắn liền khẽ hôn cổ nàng, cởi
bím tóc của nàng, để mái tóc dài mê người xõa ra trong tay hắn. Có lẽ là sợi
tóc chạm vào da làm nàng ngứa ngáy, nàng nhíu nhíu mày, "Ưm" một tiếng,
cọ cọ khuôn mặt lên cánh tay hắn dưới người nàng. Cảm giác tê dại ngay lập tức
từ chỗ nàng chạm vào truyền ra toàn thân, làm lòng hắn tê ngứa. Nàng giống như
mèo con cuộn trong chăn, hắn không nhịn được ép môi lên mặt nàng, từ vành tai đến
khóe môi, chỉ nghe nàng mơ hồ ra lệnh một câu: "Mẫn Mẫn, xuống giường
đi." Hắn nén nụ cười, ghé vào tai nàng nói khẽ: "Ta không muốn xuống
giường, làm sao bây giờ..." Sau đó hôn từ cổ nàng đi xuống, theo đó chiếc
chăn bị hắn đẩy sang một bên, thân thể của nàng từng chút lộ ra trước mặt hắn,
hắn đói khát hôn lên xương quai xanh của nàng, lại trượt đến ngực nàng, một tay
bao lại nhẹ vỗ về vật tròn trịa làm hắn điên cuồng kia. Nàng bất ăn vặn vẹo, vì
lạnh nên run rẩy dưới thân hắn, lúc hắn muốn đè lên người nàng, nàng lẩm bẩm
" lạnh quá", liền đưa tay ôm chặt lấy hắn.
Ngọn nến lúc này đã đốt hết, không hề báo trước vội vụt tắt,
bên trong bỗng trở nên u tối. Tiếp đó đến phiên hắn lo lắng giật giật, nàng lại
coi hắn như chăn ôm chặt không buông. Hắn có bao nhiêu khát khao chủ động ôm lấy
tư vị này, cuối cùng may mắn và bất hạnh cũng nếm trải cả. Hắn bất đắc dĩ cười
lắc đầu, được rồi được rồi, cứ vậy mà ngủ thôi. Đắp chăn cho cả hai, ôm lấy bảo
bối cuộn trong lòng, hôn tóc nàng, thỏa mãn chìm vào giấc mộng...
Trong mộng, dường như lại thấy sau buổi trưa ấy của nhiều
năm về trước...Tứ ca và Bát ca vừa đánh cờ vừa nói chuyện chủ đề hắn nghe tới
chỉ muốn ngủ gà ngủ gật; Thập ca đã sớm lôi kéo Cửu ca tránh đi nơi khác giải
trí; không ngờ hắn lại mệt mỏi buồn ngủ trôi qua cả buổi chiều, quay sang Thập
Tam ca bên cạnh dường như đang tập trung tinh thần quan sát, thì thầm:
"Thay vì ngồi ngây ngốc ở đây, không bằng ra ngoài đi dạo." Vị này là
ca ca nhỏ nhất, tuổi cũng gần hắn, cũng dễ nói chuyện nhất, không ngoài ý muốn
nhận được câu trả lời chấp nhận. Vì thế bọn hắn đã gặp nàng. Một người xinh đẹp,
tính cách lại rất hư hỏng, ánh mắt rất đáng ghét.
Lần thứ hai gặp nhau, hắn nghĩ, thái độ của nàng đối với
huynh đệ bọn hắn, có lẽ không tính là xấu.
Lần thứ ba, còn là lần hắn mất mặt nhất, lúc được Lý Hạo kéo
từ dưới sông lên bờ, hắn liền xin thề phải học bơi cho thật giỏi. Nàng cười lớn
chế nhạo hắn, sau đó cởi áo ngoài phủ thêm cho đệ đệ. Nhìn bóng lưng bọn họ đi
xa, hắn cảm thấy, có lẽ, tính cách của nàng cũng không hư hỏng như vậy.
Ngày hôm sau gặp được nàng ở nhà bọn hắn, hắn cũng vô cùng
khiếp sợ. Nửa nghiêm túc nửa vui đùa hôn nàng, tốt xấu gì hắn cũng đã khiến
nàng ngây người một lần, có lẽ là duy nhất một lần.
Lúc hắn đứng dưới nước lạnh như băng, nhìn nàng cười quyến
rũ với hắn --- đúng, quyến rũ, hắn chỉ có thể nghĩ tới từ này ---sau đó khẽ hỏi:
"Mát không?" Hắn nghĩ, cả đời này hắn cũng không thể xóa được cảnh
này.
Sau đó hắn liền bắt đầu truy đuổi không ngừng nghỉ. Chưa bao
giờ nghĩ rằng sẽ buông tay, chỉ có lúc phụ hoàng ban chính thất cho hắn, tuyệt
vọng rất nhiều, bèn cân nhắc có nên buông tay hay không. Bởi vì, có lẽ hắn sẽ
mãi mãi không thể cho nàng có được sự tôn vinh. Một ngày trước hôn lễ, hắn
không nhịn được đi gặp nàng lần cuối. Hắn tặng chiếc nhẫn được chế tạo đặc biệt
cho nàng, nàng nhận lấy, hắn nhìn thấy đôi tay kia từ khi nàng khoác áo lên cho
hắn thì liền yêu, không nỡ buông ra, không muốn buông ra. Cuối cùng hắn ôm nàng
vào lòng, vùi đầu vào gáy nàng, trên người nàng không hề có son phấn hay mùi
thơm nào khác, chỉ có hương thơm riêng biệt của nàng, khiến hắn say mê. Lúc
buông nàng ra, hắn liền hiểu rõ, không có nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không thể vui
vẻ. Trong lúc hôn tay nàng, hắn cũng hạ quyết tâm, cho dù thế nào, nàng cũng là
của hắn. Cho dù thế nào thân phận ra sao, thê tử trong lòng hắn, chỉ có nàng.
"Làm gì vậy?"
Đột nhiên giọng nói sau lưng dọa hắn nhảy dựng lên, xoay người
thấy Lão Thập đứng bên cạnh, nhìn theo thứ hắn đang đùa trong tay, nhân tiện
nói: "Thập ca, huynh nhìn cái này xem."
Lão Thập chăm chú nhìn, nói: "Tàng đao tốt, nhưng xem
ra chỉ giống đồ dùng của nữ nhân thôi."
Hắn "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ đao, suy
nghĩ xuất thần hồi lâu, mới thì thào: "Không biết nàng có thích
không..." Cái chuôi đao này là lúc theo đoàn hộ tống đi tránh nóng, thấy
phối trên người một võ sĩ cao lớn, nghe nói là định tặng cho người trong lòng.
Hắn vừa thấy đã nghĩ đến nàng, hắn nói hết lời, lấy một cây ngọc bích như ý vân
hạc hoa mai mới đổi được.
"Biết ngay nhất định là đệ lại nghĩ đến bảo bối tâm can
kia rồi!" Lão Thập trợn trừng mắt, còn nói, "Hôm qua trong phủ Cửu
ca, không phải là đệ không có cơ hội ở riêng cùng nàng? Vừa lúc cầm cái này đi
tìm nàng, nói những lời nồng thắm một chút."
Hắn suy nghĩ, lại nói: "Không được, cứ để vài ngày nữa
đã."
Lão Thập tức giận nói: "Phiền nhất là dạng người lề mề
như đệ đó! Vẻ nhiệt tình bướng bỉnh thường ngày đâu rồi hả? Đã sớm nói với đệ rồi,
nếu thích nàng thật thì nhanh lấy về phủ đi, yêu thương thú nhận đều tùy đệ."
Hắn im lặng không nói gì, chỉ cẩn thận bỏ đao vào hộp, đậy nắp
lại, đưa cho Phó Hữu Vinh hầu hạ bên cạnh, nói: "Phái người đưa cái này tới
cho Lý cô nương." Phó Hữu Vinh vừa tiếp nhận, hắn lại rụt về, phân phó:
"Tìm người lanh lợi một chút."
Lão Thập nhìn Phó Hữu Vinh đáp ứng lui ra, lắc đầu thở dài:
"Ài, thôi, không nói cái này với đệ nữa. Nhưng nhắc tới nha đầu kia, thật
cảm thấy nàng càng ngày càng đẹp ra, đệ rất có phúc."
Hắn có có chút hoang mang, hỏi: "Thập ca, huynh thật sự,
cảm thấy nàng đẹp sao?"
"Đệ là người mù, hay kẻ khá là đần độn?" Lão Thập
châm chọc nói.
Mà dường như hắn vẫn không nghe ra ý chê cười trong câu nói
kia, vẫn nói: "Đệ không biết nàng có phải là mĩ nhân hay không, nhưng đệ cảm
thấy nàng đẹp, chỉ có nàng mới đẹp như vậy! Chỉ cần đệ cho rằng nàng đẹp là được,
người khác thấy thế nào, nghĩ ra sao, đệ không quan tâm."
Lão Thập tức giận không nhẹ, chỉ vào mũi hắn cả giận nói:
"Ta thấy đệ bị lú lẫn rồi!" Trước khi phẩy táo bỏ đi, lại quăng cho hắn
một câu, "Ta khuyên đệ vẫn nên coi trọng nàng một chút! Hừ!"
Vốn cũng chỉ là một câu nói đùa của Thập ca, không ngờ lại thành
sự thật. Thấy nàng bị người khác ôm vào lòng, người khác chính là Tứ ca cùng
huyết thống với hắn, hắn cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích dược, trong đầu
chỉ không ngừng lóe sáng một câu nói, 'Không thấy được điểm tốt của nàng'. Bọn
họ thân thiết như vậy, nhất định là không phải ngày một ngày hai, nghĩ đến nàng
cười với người khác, bị người khác ôm ấp, để người khác cầm tay nàng, hắn đã muốn
giết người. Giờ khắc này, lần đầu tiên hắn nếm trải mùi vị đố kị. Thấy Tứ ca rời
đi, hắn gần như cắn đứt hàm răng, tứ chi rốt cuộc cũng di chuyển được, tới gần
nàng, chất vấn nàng. Khi nàng đáp ứng, sẽ đoạt tuyệt với Tứ ca, hắn thở phào nhẹ
nhõm. Hắn tin nàng, nàng nói được sẽ làm được. Áp chế lửa giận và bất an trong
lòng, chờ nàng thực hiện lời hứa của mình.
Hắn biết ép buộc nàng cũng vô dụng, chỉ có chờ, luôn luôn chờ...Thời
gian chờ đợi càng ngày càng hoảng hốt, lo sợ thái độ chán ghét của nàng ngày gặp
hắn, lo sợ nàng mất hứng khi nhìn thấy hắn. Nhưng, chờ được lại là tin tức nàng
phải gả cho người khác. Lòng của hắn hoàn toàn lạnh lẽo, thì ra nàng chọn ai,
cũng không chọn hắn. Ha ha, hắn đúng là tên ngốc! Được rồi, vậy thì để hắn ngốc
đến cùng đi. Biết nàng sẽ chán ghét, nàng sẽ hận hắn, hắn vẫn phá hủy hôn sự của
nàng. Người nàng chọn, hắn chỉ phái người đi dò la, nghe người ta miêu tả lại.
Hắn muốn nhìn thấy đối thủ chưa từng gặp mặt ấy, nhưng cuối cùng lại quyết định
từ bỏ, gặp mặt, có lẽ hắn sẽ không thể nào kiềm chế được tính khí của bản thân.
Hắn hiểu rõ, nếu thật sự hắn làm gì với người kia, có lẽ nàng sẽ vĩnh viễn
không để ý đến hắn nữa.
Chỉ cần để nàng biết, có thể nắm tay nàng cả đời, chỉ có hắn,
như vậy là đủ rồi...
Trước khi mở mắt, phản ứng đầu tiên là đưa tay chạm vào người
bên cạnh. Lúc không thấy, hắn lập tức tỉnh ngủ, thấy nàng còn đang ngủ thì thở
phào nhẹ nhõm.
Nàng ngồi ở đó, lấy tay vén mái tóc dài, lộ ra đường cong
duyên dáng của bờ vai, màu đen của tóc và màu da trắng như sứ dưới ánh sáng mờ
nhạt có phần mông lung. Hắn ngồi dậy, ôm cả nàng và chăn vào lòng, để bàn tay
nàng áp lên ngực hắn, nói cho nàng, hai tay hắn dâng trái tim mình lên cho
nàng. Sau đó, hắn cũng muốn nàng. Hôn ngực nàng, có thể cảm giác được nàng run
rất nhẹ, thương tiếc để nàng nằm trên mặt áo ngủ bằng gấm, nắm lên mái tóc đen
tuyền, hôn nhẹ, vuốt khẽ, kéo sang bên gáy. Tiếp đó xoa nhẹ lên tấm lưng trần
trụi của nàng, cảm thấy còn trắng mịn hơn cả ngọc thạch, giống như được bao phủ
bởi một vầng sáng. Dùng môi thăm dò từng tấc da thịt, lần đầu tiên hắn cam tâm
tình nguyện để lý trí bị ham muốn cắn nuốt.
Nhưng, sau khi đụng chạm như vậy, hắn vẫn không thể thỏa
mãn, đúng, hắn muốn nhìn khuôn mặt nàng, hôn môi nàng khiến hắn vừa yêu vừa hận,
lại vừa đau lòng...Thấy nàng cắn chặt cánh môi và lông mi rung rung, hắn chỉ có
thể hôn mặt nàng trấn an, chuyển động càng thêm dè dặt cẩn trọng, loại tra tấn
này, đủ để hắn điên cuồng, rồi lại ngọt ngào như vậy. Khi tay nàng bám lấy vai
hắn, hắn lập tức vui mừng khôn xiết như bị thủy triều cuộn trào bao phủ. Hắn đã
quên tất cả, chỉ có thể nhìn thấy nàng, cảm nhận cơ thể nàng, thể nghiệm tư vị
hắn chưa bao giờ nghĩ tới...
Mồ hôi chọn hắn trộn lẫn vào nhau, hô hấp của nàng và trống
ngực của hắn cũng dồn dập như nhau, sau đó, cùng nhau chậm rãi nằm xuống. Ôm
nàng vào lòng, hắn cảm thấy hắn chưa từng vui vẻ và thỏa mãn như bây giờ.
Phó Hữu Vinh sai tỳ nữ Phúc nhi của hắn đưa một bộ quần áo nữ
nhân lên, làm khẩu hình miệng ý bảo Phúc nhi đi hầu hạ nàng. Nhưng hắn lại liếc
mắt ra hiệu với Phó Hữu Vinh, Phó Hữu Vinh lập tức hiểu được, vẫy tay gọi Phúc
nhi đến bên cạnh, lấy quần áo trong tay nàng, giao cho hắn.
Hắn trở về trời đất tuyệt mĩ trên giường, thấy nàng cau mày
nhìn quần áo nhăn nhúm sau một đêm, nàng lập tức nhào đến đoạt quần áo trong
tay hắn, cũng không hề bất ngờ để hắn ôm trọn, nếu không phải sợ nàng lạnh, hắn
thật sự không ngại cứ ôm nàng như vậy.
Mặc cho nàng cái yếm thêu hình mẫu đơn, hôn vai và lưng
nàng, buộc lại đai lưng; khoác lên quần áo trong, càng nút áo trước, liếm hôn
xương quai xanh của nàng; mà quần lót vì nàng sốt ruột nhìn chằm chằm nên hắn vội
vàng mặc vào cho nàng, nếu không, hắn rất muốn thưởng thức đôi chân thon dài của
nàng thêm chút nữa. Hắn thề hắn sẽ học cách đùa nghịch quần áo của nữ nhân, cúc
áo này, dây buộc này, đều làm hắn có hơi bối rối. Nàng giống như không quá thưởng
thức hắn hầu hạ, điều này khiến cho hắn cảm thấy bị thất bại, lần sau, lần sau
nhất định phải khiến nàng hài lòng.
Nắm đôi chân trần trụi của nàng lần sau cùng, mu bàn chân trắng
mịn, ngón chân tròn tròn giống như đang dụ dỗ hắn cắn một cái, nhưng có lẽ chủ
nhân nó sẽ không cho phép hắn làm vậy, bị đá một cước thì không sao, nếu vì vậy
mà chọc giận nàng sẽ không hay. Nếu không được, cứ để hắn hôn mắt cá chân đáng
yêu thoáng ẩn hiện dưới ống quần kia cũng được! Đang lúc do dự, nàng lại không
có hứng thú tiếp tục chờ hắn ngơ ngác, tự mình mang vớ vào, hắn mới thầm than bỏ
lỡ dịp tốt. Ài, thôi, sau này còn có cơ hội. Đưa chân nàng đặt lên chân hắn,
mang giày thêu cho nàng, lại đổi một chiếc khác, sau đó đỡ nàng đứng lên. Ngồi
bên cạnh bàn chờ nàng rửa mặt chải đầu xong sẽ cùng dùng điểm tâm, cảm giác này
thật sự là quá tốt! Vẫn luôn thích nhìn bộ dáng ăn uống của nàng, cho dù nàng
đói cũng cảm giác được sự ung dung và tao nhã. Khách quan mà nói, bộ dáng ăn uống
của những người khác, quả thật giống như sói nuốt trâu. Nhìn nàng giống như cực
kì thỏa mãn hưởng thụ ăn cháo, hắn bỗng nhiên có suy nghĩ kì quái, nếu nàng
thích hắn giống như thích cái thìa kia thì tốt biết bao.
Nàng chưa ăn no, hắn đã biết, dạ dày nàng nhất định rất tốt,
cho nên hỏi nàng còn muốn ăn gì nữa. Nàng nghĩ rất nghiêm túc một lát, sau đó
nói, hoành thánh. Con khỉ Phó Hữu Vinh này rất có ánh mắt, quay đầu tán tưởng hắn.
Đang đợi hoành tháng mang lên, nàng lại ngắm trúng một miếng
điểm tâm, cắn vào lại nghe có tiếng "rắc" giòn vang, chưa từng cảm thấy
âm thanh này dễ nghe đến thế. Nhìn nàng ăn xong, trên môi vẫn còn dính chút bột
vụn, hắn rất muốn nếm thử mùi vị đó, biết đâu, ăn ngon thì sao. Bất giác
nghiêng người đến gần nàng, nàng lại bụm môi để ngăn chặn hắn, chỉ đành chịu từ
bỏ, khoanh tay ngồi nhìn nàng dùng khăn lau hết bột vụn kia, rõ là đáng tiếc
mà.
Ăn xong, hắn liền thử thăm dò nói với nàng chuyện hôn sự. Vốn
tưởng rằng lập tức có thể cưới nàng, nàng lại nói muốn đi về phía nam thăm tổ
phụ. Hắn không muốn để nàng rời khỏi mình dù chỉ một khắc, nhưng chọc nàng tức
giận lại càng là hành động không lý trí. Hắn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nàng
không thèm nhìn hắn, tư vị bị nàng coi như vô hình khiến hắn chỉ nghĩ tới cũng
làm trái tim nguội lạnh.
Đành chờ mấy tháng nữa vậy, chờ nàng trở lại, hắn liền có thể
nhìn thấy nàng phủ thêm giá y. Khi đó đã qua mùa xuân, có lẽ là mùa hạ, hắn
thích nhìn nàng mặc màu tím hoặc là quần lụa mỏng màu hồng nhạt; có lẽ là mùa
thu, mùa thu kinh thành rất đẹp, nhưng cũng rất khô hanh, hắn phải chuẩn bị mỡ
để bôi cho tay nàng; đến mùa đông, bọn hắn có thể ôm nhau sưởi ấm bên lò lửa,
mang nàng đi săn bắt có thể làm nàng rất cao hứng. Lúc nàng cưỡi ngựa, má sẽ
thoáng đỏ bừng, rất đẹp, nhưng ánh mắt lại như ẩn như hiện, giống như sau một
khắc sẽ bay khỏi hắn. Biết đâu, có thể cùng nàng cưỡi chung một con ngựa...
Làm sao bây giờ? Nàng vừa rời đi, hắn đã nhớ nàng, thật sự để
nàng đi sao? Nếu bây giờ đuổi theo, vẫn còn có thể chặn nàng lại, không, không
được làm vậy, nàng sẽ rất tức giận...Cứ để hắn nhớ nàng đi, mấy tháng nhất định
sẽ trôi qua nhanh thôi, lúc nàng trở về có thể nghe nàng kể chuyện về Giang Nam
tươi đẹp rồi.