Náo loạn đêm đầu tiên trong năm coi như kết thúc, ngoại trừ cùng bọn Thập Tam ra ngoài chơi một chuyến cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt.
Nhắc lại ngày đó thật là mất thể diện, sáng sớm nằm trên giường chơi đùa với Mẫn Mẫn một lát, trên mặt lại nổi lên ba vết cào đỏ, mặc dù không nặng lắm nhưng ai nhìn thấy cũng sẽ hỏi: "Mặt cô bị sao vậy?" Thập Tam cũng không ngoại lệ.
Tôi xua tay nói: "Tối hôm qua đánh nhau với quỷ ấy mà."
Thập Tam cúi đầu cười, coi như là giữ chút mặt mũi cho tôi. Thập Tứ lại tới gần, khẩn trương hỏi: "Sao lại thế này?" Nói xong còn ôm mặt tôi lại gần, tôi cảm thấy hô hấp của cậu ta thổi bên má, lập tức nổi da gà.
Tôi dùng sức đẩy cậu ta ra, cả giận nói: "Ngài lại gần tôi chút nữa thử xem!" Vậy mà tiểu tử này lại đi cùng.
"Thập Tam thúc, cô ấy là ai?" Một tiểu cô nương tám tuổi kéo vạt áo Thập Tam, hỏi "Cô ấy hung dữ vơi Thập Tứ thúc quá."
Thập Tam ôm lấy đứa nhỏ tựa thiên sứ, cười nói: "Lại đây, Dung Dung, gọi Lý tỷ tỷ." Tiểu cô nương nhìn nhìn tôi, lại hỏi: "Hình như Thập Tứ thúc giận rồi, bọn họ sẽ đánh nhau sao?" Thập Tam phì cười nói: "Dung Dung yên tâm, bọn họ sẽ không đánh nhau." Cô bé lại nói: "Nhưng, tính tình Thập Tứ thúc rất xấu, nếu đánh nhau Lý tỷ tỷ sẽ bị thiệt thòi." Rốt cuộc Thập Tam cũng không nhịn được cười sằng sặc: "Ha ha ha...Dung Dung đừng lo, ta cam đoan Thập Tứ thúc con nhất định không đánh lại Lý tỷ tỷ. Nàng rất lợi hại."
Thập Tứ trừng mắt tiểu cô nương, nói: "Không biết lớn nhỏ, không được gọi tỷ tỷ, phải gọi là dì." Người này hung dữ với tiểu bối như vậy, chả trách người ta không thích cậu ta.
Tiểu cô nương kia cũng không sợ cậu ta, khuôn mặt khờ dại cười nói với Thập Tam: "Thập Tam thúc, con biết rồi. Thập Tứ thúc muốn Lý tỷ tỷ làm oa khắc." Oa khắc là cái gì? Nhưng nhìn vẻ mặt nhịn cười và khuôn mặt xấu hổ của Thập Tứ thì biết chẳng phải lời gì hay ho.
Lúc này lại có hai thiếu niên trên dưới mười tuổi thúc ngựa đến, Thập Tam giới thiệu một người là Thập Ngũ hoàng tử, một người là cháu trai Minh Hải của Cung Thân Vương. Mà tiểu cô nương kia là muội muội Dung Huệ của Minh Hải.
Người đến đông đủ liền bắt đầu cái gọi là săn thú. Vì đưa tôi và những đứa trẻ này đến đây chơi đùa, bọn Thập Tam đã mượn một thôn trang của người thân, sai người thả vài con thỏ rừng để đệ đệ và cháu trai thử bản lĩnh. Lần đầu tiên tôi sờ đến cung tên, thử vài lần cũng kéo dây cung không nổi, đành phải bị đưa đến trường bắn để luyện tập. Cuối cùng cung cũng bị kéo ra, nhưng luyện hơn một giờ, ngoài hai mươi bước gần bia ngắm cũng không đến được,(khoảng cách gần như thế, ngay cả Dung Huệ bảy tuổi cũng có thể bắn một mũi tên trúng hồng tâm).
Thập Tứ xem cả buổi, cuối cùng nói: "Thôi đi, dù sao cũng là nữ nhi, không biết cái này cũng không sao."
Tôi đang phiền muộn, nghe cậu ta nói vậy thì thờ ơ đảo mắt qua. Thập Tứ chẳng hiểu sao lại bị tôi lườm, oan ức nhìn tôi. Thập Tam vỗ vỗ vai cậu ta, nói: "Đệ không biết tính khí của nàng hay sao, cũng giống đệ, rất hiếu thắng!"
Hiếu thắng? Tôi chỉ mạnh mẽ một chút mà thôi, từ nhỏ đã vậy, rất ghét việc tôi không kiểm soát được thứ gì đó. Trong lòng nóng nảy quýnh lên lại bị dây cung cắt ngón tay, máu đỏ thẫm bỗng chốc trào ra. Tôi nhíu mày, tháo khăn lụa che miệng vết thương.
"Không sao chứ? Nàng xem nàng đi, lúc nào cũng không cẩn thận, lại tự làm mình bị thương rồi." Thập Tứ đi đến nắm lấy tay tôi, nói, "Đưa đây ta nhìn xem."
"Không sao cả." Tôi lắc tay gạt cậu ta ra, nói với Thập Tam, "Tôi mượn cung này nhé."
Thập Tam cười gật đầu nói: "Tặng cô."
"Cảm ơn." Lần sau tôi sẽ không mất mặt thế nữa!
Thập Ngũ a ca và Minh Hải dẫn Dung Huệ đến, ba đứa đều mang theo nụ cười, dường như muốn nói chuyện gì thú vị thế. Dung Huệ lập tức bổ nhào vào lòng Thập Tam nói: "Thập Tam thúc, Thập Ngũ thúc và đại ca nói muốn thi nhảy bao, ai thắng con sẽ hôn người đó một cái!"
Thập Tam ôm cô bé, vuốt vuốt mũi cô nói: "Lần sau Thập Tam thúc muốn so thắng thua với người khác, Dung Dung cũng hôn ta sao?"
"Được ạ." Dung Huệ nghiêng đầu suy nghĩ, còn nói: "Con muốn xem Thập Tam thúc so với Thập Tứ thúc, ai thắng sẽ để Lý tỷ tỷ hôn người đó một cái."
Tiểu quỷ này!
Thập Ngũ a ca và Minh Hải nghe xong, nhịn không được quay lưng cười, Thập Tam và Thập Tứ lại giật mình đứng tại chỗ.
Tôi tha thứ cho cô bé là trẻ nhỏ nói lời không kiêng kị, ôm cô từ trong tay Thập Tam, hôn trên khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng của cô bé, cười nói: "Lý tỷ tỷ không thích hôn bọn họ, chỉ thích hôn tiểu cô nương xinh xắn như muội thôi."
Lý Hạo đến Kinh là ngày mười bảy tháng giêng, tôi nhận được thư cha biết ngày đó đệ ấy sẽ tới nên không ra ngoài nữa. Đọc sách thấy mệt mỏi lại đi dạo trong viện, ở thời đại này mà bị cận thị thì rất phiền toái, vì thế tôi rất chú ý bảo vệ thị lực. Đi thong thả trong tiểu viện của mình, thấy bên ngoài cũng không có gì hay ho để xem, lá đỏ trên cây hòe đã rụng hết, những cành cây khô khốc chia cách bầu trời ra từng khối nhỏ, hoa lựu, cá vàng lớn nhỏ trong những bồn cảnh đều núp vào bên trong tránh rét.
Ban nãy đọc “Romeo và Juliet”, vì không có từ điển, phương thức biểu đạt của tiếng Anh cổ đại lại không giống sau này nên đọc hơi khó khăn. Chuyện xưa đúng là chuyện xưa, chẳng qua là tôi có chút hoài nghi tình cảm của một thiếu niên mười sáu và thiếu nữ mười bốn có thật sự mạnh mẽ quyết tuyệt đến vậy không. Tôi đoán, có lẽ chỉ có dưới ngòi bút lãng mạn của văn nhân mới có được tình yêu thuần túy như vậy. Tư tưởng của Shakespears cũng giống như một danh nhân đã biên soạn truyền thuyết “Lương Chúc” vậy.
Trước kia tôi cũng từng quen bạn trai, khi đó chưa tới hai mươi tuổi, ở tuổi đó tôi đang trong giai đoạn hành động theo cảm tính. Dù như vậy, tôi cũng không nghiệm được tình yêu mãnh liệt miêu tả trong sách, nhưng mơ hồ cũng cảm thấy người kia làm tôi rất thoải mái lúc ở cạnh nhau. Sau đó chia tay, cũng dần dần quên đi. Về sau nữa, thậm chí giao du với người khác phái tôi cũng không có hứng thú.
Anh Mẫn Huy từng nói với tôi về chuyện này, anh nói người có thể nhìn thấu được sự đẹp đẽ của tình yêu mới được coi là tao nhã. Tôi chỉ có thể thừa nhận bản thân mình vĩnh viễn không dính dáng gì đến hai chữ "tao nhã". Tôi nói, lúc Vương Tiểu Đào học khoa chính quy đã từng viết một bài luận văn có liên quan đến tình yêu, nhưng lại làm tôi cảm thấy rất có ích. Anh Mẫn Huy hỏi: "Hả? Tên gì, luận đề là gì?" Tôi nói: "Tên là “Tình yêu và sự sinh sản của nhân loại”. Anh Mẫn Huy vừa ho khan vừa nói: "Bạn bè em chơi đều như vậy sao? Muốn anh nghe thứ đó, anh thà nghe em nói 'phản ứng hạt nhân' với Toka Mark còn hơn." Vương Tiểu Đào muốn làm di truyền học, còn những bài thơ trữ tình cô ấy viết ra cả tôi cũng không có kiên nhẫn để đọc nữa là… Nếu không vừa ý, chúng tôi cũng không đàm luận thêm nữa.
Về phần luận văn của Vương Tiểu Đào, tôi đã từng thảo luận cùng cô ấy và Lục Dĩnh. Cô ấy dùng chủ đề nói mấy câu tổng kết cho bài văn của mình: "Chính khoái cảm đã thúc đẩy dục vọng sinh sản của nhân loại, mà sự tồn tại của tình yêu còn giúp cho con người lựa chọn được những gien ưu tú."
Lục Dĩnh hỏi: "Vậy thì, tớ thích một người con trai là vì trong tiềm thức tớ cho rằng anh ta có thể cung cấp được t*ng trùng ưu tú, tớ mang thai thì đời sau có thể xuất sắc hơn sao?"
"Đúng, hoàn toàn chính xác." Cô ấy trả lời, sau đó còn nói, "Hành vi ** của con người là do bị hoóc-môn kích thích. Tinh hoàn trong cơ thể và a-đrê-na-lin làm cho sự vận hành của các bộ phận nhanh hơn, làm cho người ta nảy sinh ra những 'tính chất' thú vị. Lúc này, con người sẽ đi vào trạng thái yêu đương."
Tôi hỏi: "Nếu chỉ là vì sinh sản cho đời sau, vì sao con người lại có sự độc chiếm đối với người khác phái?"
"Cái này thì thật ra là bản năng của giống đực, vì muốn gien của mình được phát tán rộng rãi, giống đực sẽ nỗ lực chiếm đoạt càng nhiều giống cái, cũng áp dụng đủ loại cách phòng bị sự tranh giành của những giống đực khác. Cậu cũng có thể gọi hành vi này là đố kị. Thời gian mang thai của phụ nữ loài người không chắc chắn, hơn nữa họ có thể tự do lựa chọn đối tượng giao phối, điều này khiến người đàn ông sinh ra một nỗi sợ hãi, họ không thể xác định đứa con của vợ sinh ra có thật sự là cốt nhục của mình hay không." Vương Tiểu Đào vừa gặm đùi gà vừa nói.
Lục Dĩnh cười nói: "Nói vậy thì đàn ông thiếu cảm giác an toàn hơn phụ nữ?"
"Tương hỗ đi, phụ nữ không thể ngăn cản đàn ông phát tán gien của mình cho nhiều phụ nữ khác, mà đàn ông cũng không thể quản phụ nữ làm tình với những người khác để thu được gien tốt hơn."
Tôi gật đầu nói: "Xem ra sản phẩm chế độ một vợ một chồng là một hình thái xã hội văn minh, mà không phải lấy từ bản năng của nhân loại."
Lúc này Lục Dĩnh đứng lên nói: "Tớ đi trước, các cậu cứ từ từ ăn."
Vương Tiểu Đào và tôi trăm miệng một lời: "Cậu đi đâu?"
"Tớ hẹn hò." Cô ấy lắc lắc mái tóc dài gợn sóng, nói: "Các cậu không ngửi được mùi hooc-môn trên người tớ sao?"
Vì thế cuộc thảo luận đến đây là kết thúc. Nếu dùng lý luận này chứng minh cho kiệt tác bi kịch tình yêu của Shakespears, chỉ có thể rút ra được một kết luận, Romeo và Juliet muốn gien của đối phương đến điên rồi.
Đụng phải Xảo Yến tôi mới phát hiện mình đã bất tri bất giác đến chỗ mợ từ lúc nào, liền cười hỏi cô: "Mợ nghỉ trưa rồi sao?"
Xảo Yến cười đáp: "Không, đang chơi bài với Khâu phu nhân và Mạc di nương." Nói xong liền vén rèm cho tôi vào phòng.
Bước tới bậc cửa, vừa mới đi qua bình phong, Mạc di nương đã nhìn thấy tôi: "Ôi, Hàm cô nương."
Mợ vẫy tôi vào nói: "Lại đây, đến ngồi gần ta." Tôi đến ngồi cạnh bà. Bà cười nói với tôi: "Còn chưa ra giêng, mặc ít vậy sao? Cũng không mang găng tay, cẩn thận bị lạnh."
Tôi cười nói: "Con quen rồi, không thấy lạnh. Mợ thắng rồi sao?"
"Hôm nay không có vận may, thẻ trúc ba trăm đồng thua chỉ còn lại hai cây." Bà lắc đầu cười nói.
Phu nhân trung niên ngồi phía đối diện hỏi mợ: "Đây là khuê nữ tỷ?"
Mợ cười đáp: "Hai nha đầu nhà chúng ta sao so được với nó! Đây là cháu gái ta."
Một phu nhân chưa từng gặp cũng cười nói: "Nhà các vị nhất định là phong thủy tốt, đều là mỹ nhân. Thiền Tuyết Thiền Lâm tôi đã gặp qua, đều trắng trẻo dễ thương khiến người ta yêu thích."
Mạc di nương vội cười nói: "Khỏi phải nói đến nha đầu Thiền Lâm của ta! Nhìn bộ dạng rụt rè của nó đã làm ta giận lên rồi!"
Trong lúc cười đùa, có một tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Biểu thiếu gia đến."
"Mau gọi thiếu gia vào đây." Mợ phân phó, vừa cười với mọi người, "Đây là đệ đệ của con bé."
Chỉ chốc lát sau, Lý Hạo liền tiến vào phòng, cậu ta nhanh nhẹn cúi chào mợ, nói: "Thỉnh an mợ."
Mợ cười vội đỡ cậu ta dậy: "Hạo Nhi mau đứng lên, để ta nhìn nào. Ừ, cao lên không ít." Lại hỏi cậu ta một chút chuyện trong nhà, nhân tiện nói: "Mệt không? Mau đi với tỷ tỷ xuống thu xếp đi, cậu con qua giờ Dậu mới về, buổi tối tới gặp cũng được."
Tôi với Lý Hạo liền đi ra ngoài, lúc đi còn nghe bạn của mợ nói: "Chậc chậc, xem hai tỷ đệ kìa, đúng là một đôi xinh đẹp." Mợ nói: "Nhà cô gia chúng ta sẽ nuôi đứa nhỏ, trong nhà còn có một tiểu nha đầu, nghe nói cũng không tầm thường..."
Đến tiểu viện của Lý Hạo, trong phòng đã sớm dọn dẹp xong, hạ nhân thu dọn hành lý của cậu ta một lát. A hoàn Thị Cúc của Lý Hạo lấy khăn lau mặt cho cậu ta. Tôi hỏi: "Đệ có muốn ngủ một lát không? Cơm tối còn lâu lắm."
Cậu ta gật đầu, Thị Cúc lại trải giường chiếu cho cậu ta. Kháng vừa ấm liền rót nước sôi vào ấm đồng phủ đệm chăn lên.
"Tỷ đi đây, tới bữa tối lại đến tìm đệ." Tôi nói liền rời đi, lại bị cậu ta giữ chặt. "Tỷ, nói chuyện với đệ một lát." Tôi ngồi bên mép giường: "Được rồi, muốn nói gì?" Cả người cậu ta dựa vào tôi, tôi cười đẩy cậu ta ra một chút: "Đừng dính vào như thế, đệ lớn rồi đấy!"
Cậu ta gối lên đùi tôi, khẽ gọi: "Cao Lăng."
"Ừ."
"Không có tỷ, trong nhà rất vắng vẻ."
"Vậy sao? Tỷ đã sớm nói muốn trở về. Cha có khỏe không?"
"Khỏe. Cha vẫn thường nhắc đến tỷ..."
Nói câu được câu không, tôi lại cảm thấy buồn ngủ. Cũng không biết chợp mắt đã bao lâu, tôi nghiêng sang bên cạnh liền tỉnh lại. Lý Hạo vẫn còn ngủ, tôi dịch chăn cho cậu ta rồi đi ra.
Tốt, tỉnh táo, tiếp tục nghiên cứu bi kịch tình yêu.
Lúc ăn cơm tối rất vui vẻ, cũng không cần nhiều lời. Lý Hạo với Khánh Quân Khánh Bồi cũng xem là hòa thuận, mười lăm tuổi, chưa đầy hai năm nữa sẽ lấy vợ, cũng nên có dáng dấp người lớn rồi.
Ngày mười chín tháng giêng Quốc Tử Giám khai giảng, Lý Hạo trở về theo sát tôi thao thao bất tuyệt về cảm xúc khi bước vào Tập Hiền Môn. Tôi chỉ nhàn nhạt nói "Vậy sao" khiến cậu ta rất bất mãn, theo tôi thì thầm mãi. Tôi liền cú đầu cậu ta một cái, bảo cậu ta đợi đi.
Cuộc sống trôi qua yên bình, thoáng chốc đã đến tháng tư. Vị đại gia Thập Tứ gần đây cũng không thấy xuất hiện, thật sự là cảm tạ trời đất.
Hôm nay tôi và Lý Hạo hẹn cậu ta học xong sẽ cùng nhau đi xem đá gà. Thấy thời gian cũng sắp đến nên bảo gã sai vặt đánh xe đi đón cậu ta. Sắp đến nơi bầu trời lại đột ngột đổ mưa như trút nước. Xui xẻo hơn là bánh xe bị mắc kẹt trong phiến đá không lên được. Mưa rơi càng lớn, mui xe cũng bắt đầu thấm nước, tôi đành phải nhảy xuống xe tìm chỗ trú mưa.
Chạy vội đến chỗ có mái hiên gần nhất, lại thấy có người rồi. Vừa ngẩng đầu đã thấy, thật tốt nha, lại là Tứ a ca. Chỉ đành phải cung kính thỉnh an. Tùy tùng của anh ta đều đứng sát bên chân tường, hai người chúng tôi đứng trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí lúng túng. Tôi thấy nơi này gần nhà của lão Bát, liền nói: "Tứ gia đến chỗ Bát gia sao?"
Cả buổi anh ta cũng không lên tiếng, ngay lúc tôi cho rằng anh ta lười trả lời thì giọng điệu của anh ta vô cùng bình thản nói: "Phủ đệ của ta ngay ở phía trước."
Hóa ra anh ta với lão Bát là hàng xóm! Nói xong câu này, tôi cũng không tìm ra đề tài nào khác, liền đứng xoay mặt sang bên kia. Ban nãy dính không ít mưa, nước theo tóc nhỏ giọt xuống, tôi vội vàng tìm khăn lau, lúc này mới phát hiện căn bản là không mang theo! A a, thật nhớ thời đại mọi nơi đều có bán khăn giấy!
Người bên cạnh đưa tới một chiếc khăn lụa, tôi sửng sốt một giây liền vươn tay nhận lấy nói: "Đa tạ." Anh ta làm như không nghe thấy, cũng không đáp, chỉ đứng xuất thần nhìn bên ngoài.
Tôi vừa lau nước trên mặt vừa tò mò đánh giá anh ta. Sắc mặt ngưng trọng như vậy, chắc không phải là đang nghĩ về ái thê ở nhà đấy chứ. Thỉnh thoảng lão Bát cũng xuất hiện vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nhưng nói chuyện với người khác liền tỏ ra rất ôn hòa, không giống như vị này, suốt ngày làm mặt lạnh, giống như cả nhà người ta đều thiếu nợ anh ta không bằng. Bộ dạng anh ta cũng coi là được (mặc dù thua Thập Tam và Thập Tứ, đường nét quai hàm kiên nghị, đôi môi, không mang theo biểu tình châm chọc đã thấy qua...)
"Cô nhìn chằm chằm ta làm gì?"
Ài, bị bắt rồi. Tôi vân vê khăn lụa màu trắng trong tay cười nói: "Khăn này bẩn rồi, có lẽ ngài cũng không cần. Tặng tôi cũng được chứ?"
Anh ta nhíu mày nói: "Ta còn tưởng cô lại đang nghĩ đến chuyện 'ngã vào lòng ôm ấp' chứ!"
Tôi không hiểu hỏi: "Cái gì 'ngã vào lòng ôm ấp'?"
Anh ta kinh ngạc nhìn chòng chọc tôi cả buổi, sau đó dùng giọng nói chế giễu nói: "Không ngờ cô không chỉ thích nói đùa, mà còn có bệnh hay quên."
Tôi nhớ rồi! Không phải đêm đó đã kết thù với anh ta sao? Vậy mà lại quên, thật mất mặt!
Anh ta nhìn tôi, gằn từng chữ: "Cô là nữ nhân càn rỡ nhất, tùy tiện nhất, không biết xấu hổ nhất mà ta từng gặp."
Người này thật quá nham hiểm! Xem ra thù lần trước quá lớn rồi. Nhưng không sao cả, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi bị người ta ghét, còn từng bị người ta nói là vênh váo hung hăng tự cao tự đại...Sau này tránh xa anh ta một chút là được, không thể chọc vào thì trốn không được sao?
Vì thế liền cười sáng lạn nói với anh ta: "Đa tạ khích lệ."
Lúc này anh ta lại ngớ ra, bình tĩnh nhìn tôi không thốt nên lời. Tôi mỉm cười nghênh đón ánh mắt anh ta, nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của anh ta cũng rất thú vị. Cuối cùng anh ta lại nở nụ cười, lắc đầu thở dài: "Còn tưởng cô sẽ khóc! Xem ra ta đánh giá sai độ dày của da mặt cô rồi."
Nếu ngài sống qua ba mươi tuổi, có lẽ cũng sẽ biết làm thế nào để tự động ngăn cản những lời không muốn nghe. Tôi cười lạnh hỏi: "Tứ gia muốn thấy tôi khóc sao?"
"Phải, thật sự ta muốn xem bộ dạng cô khóc lóc gạt lệ sẽ thế nào." Anh ta đúng là thành thật không khách khí.
Tôi cười nói: "Dù sao cũng không phải là hoa lê đái vũ, đến lúc đó lại sợ ngài phiền lòng. Tứ gia vẫn không nên xem thì tốt hơn."
"Miệng lưỡi bén nhọn!" Anh ta hừ lạnh nói. Khuôn mạnh lạnh lẽo nhanh như vậy sao? Nổi nóng cũng thật là nhanh.
Nhìn trời, mưa đã tạnh. Tôi vẫn nên nhanh rời đi, tiếp tục nói với anh ta khó tránh khỏi lại gây ra chuyện gì nữa, nên cười nói với anh ta: "Công việc của Tứ gia bận bịu, sẽ không làm phiền ngài nữa." Tôi cúi người với anh ta liền đi dọc theo chân tường rời khỏi đó.
Lúc đi ngang qua anh ta, không ngờ lại nghe anh ta nói: "Về chuyện cười Dương Quảng...."
Cái gì? Nhất thời tôi bị phân tâm, giẫm lên phiến đá cũ rêu xanh. Đáng lẽ cũng không cần vội, chỉ cần lấy thăng bằng một chút, vịn vào tường là có thể đứng vững. Không ngờ lại bị anh ta dùng lực kéo lại ngã vào lòng. Tôi dán lên người anh ta, gần đến mức có thể thấy hình dáng của tôi từ viên ngọc cài trên vạt áo của anh ta.
"Thế nào, cứu cô mà cả tạ ơn cũng không nói được một câu à?" Anh ta cười lạnh lùng.
Ai mượn ngài cứu? Nếu ngài không kéo tôi, tôi đã đứng vững lắm rồi, ngài cố ý muốn thấy tôi bẽ mặt thì đúng hơn. Tôi phun từ kẽ răng được mấy chữ: "Đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được!"
Anh ta không để ý đến thái độ châm biếm của tôi, nhìn tôi nói: "Bị người ta ôm thế này, cả mặt mũi cũng không đỏ chút nào."
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, cười lạnh nói: "Tôi quen rồi." Không khí mặt đỏ tim đập đều bị ngài phá hư rồi, ngài còn trông mong tôi xấu hổ cái gì!
Dường như anh ta cũng đã quen cách tôi nói chuyện, vẫn cười như không cười hỏi: "Cô nói cô thích Dương Quảng, thật hay giả?"
"Ngài còn nhớ chuyện này?" Tôi không nhịn được bật cười nói.
Anh ta có hơi ngoài ý muốn hỏi: "Cô học những thứ này? Đọc “Tam Quốc Chí”?"
"Tôi không đọc Tam Quốc Chí, nghe trong hí văn (kịch)."
"Hí văn cũng không có những lời tốt đẹp về hắn."
Dây dưa cái này làm gì? Tôi cười nói: "Bị ngài phát hiện rồi, đó cũng là giả. Không phải ngài cũng nói là chuyện cười sao? Cười xong quên là đúng rồi." Nói xong cũng không nhìn vẻ mặt của anh ta, quay đầu bước đi. Người này không dễ đối phó như bọn Thập Tứ, đối đáp với anh ta thật hao tổn tinh thần.
Đúng là hôm nay không thích hợp ra ngoài, bị ướt cả người không nói, bộ dạng thảm hại như vậy chỉ sợ cũng không đi xem đá gà được rồi.