Lạc Cư

Chương 2: Đây liệu là nơi đáng sống



Nơi Lĩnh đang sống là ngoài rìa bộ lạc tộc Chim Đỏ, đó là một nơi rất nguy hiểm bởi ở nơi ấy có con đường dốc thoải mái đi bộ nối trực tiếp xuống vùng đất thấp nơi lũ thú hung dữ sinh sống, và cũng là nơi hạ cách xuống vùng thấp của các thú nhân trong tộc khi đi săn. Đây cũng chính là lí do vì sao suốt một tuần qua Lĩnh ngày nào cũng ngắm vũ điệu bay màu đỏ của họ.

Lĩnh cũ tuy rằng bị đuổi khỏi trung tâm bộ lạc nhưng không phải là không được về. Cứ cách vài ba tháng cậu sẽ đi cùng hai ba người bạn Phụ bị đuổi ra ngoài vào trung tâm bộ lạc, về nhà xin xỏ ít đồ ăn. Với kí ức để lại từ Lĩnh đó, Lĩnh biết mình sắp đi vào một nơi như làng của người lùn Hobbit*.

Thế nhưng khác ở chỗ làng của người lùn Hobbit được xây trên vùng nông trại thơ mộng với gỗ và cây cỏ, hoa lá, thì nơi đây lại được xây trong những hốc đá.

Những kí ức đẹp đẽ đó cứ cuồn cuộn ùa về theo từng bước chân của Lĩnh, xinh đẹp, ấm áp, bình yên...

Nỗi khát khao ấy đủ để Lĩnh biết rằng, Lĩnh cũ đã ao ước được sống trong tộc đến thế nào.

Lĩnh thở dài xua đi những luồng cảm xúc buồn bã ấy. Cậu đưa mắt nhìn về phương xa trên con đường mình đang đi: mây mù lượn lờ khắp nơi lã lướt trôi qua ngọn cây thuộc bộ cỏ hay lũ hoa dại có cánh trông như hoa xuyến chi ở trái đất nhưng có nhiều màu hơn, lũ bướm ngũ sắc đầu ngày đang dập dìu trên chúng.

Thật may bướm nơi đây vẫn là bướm của trái đất, mềm mại và vô cùng nhỏ nhắn không bị biến đổi to đùng như một vài loài chim cậu thấy cách đây mấy hôm.

Éc.

Thình lình tiếng chim kêu ré lên khiến Lĩnh giật mình, cậu vội ngước lên, bước chân dừng tiến. Đó là con chim giống chim sẻ ở trái đất, nhưng lại to lớn khác thường, trông cứ phải gấp đôi chim đại bàng xưa kia.


Thi đi phía sau nhìn thấy em trai mình hết hồn dừng lại nhìn về phía con chim sẻ nhỏ bé đang lượn xuống từ đỉnh núi kia, cười đầy khinh thường. Cô không hề giấu đi nụ cười ấy, còn nói:

“Sao vậy có một con chim sẻ nhỏ bé đến Mẫu như bọn chị còn không sợ, sao một Phụ như em lại sợ thế!?”

Nghe vậy Lĩnh liền nhìn lại, nhún vai một cái, điệu bộ thản nhiên:

“Em đang nghĩ xem tí có nên nhờ anh Thương bắt giúp vài con chim sẻ ngoan hiền kia không?”

Nói xong cậu liền nhìn chăm chú chị mình, nụ cười tươi đầy lấy lòng:

“Hay chị nhờ ảnh giúp em đi, dù sao chị và ảnh là người yêu, nhờ cái là được ấy mà. Còn em thì chị cũng biết rồi đó, vốn là người ngầm theo đuổi, giờ em mà lên nhờ người ta nữa không biết chòm xóm họ lại dị nghị gì. Xấu mặt em đâu có sao nhưng ảnh hưởng tới chị và cha mẹ thì lại...”

Cậu dừng lại lấp lửng, miệng cười tươi rói, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bà chị.

Nghe vậy Thi nghiến răng, vọt lên dùng vai huých vào vai em mình một cái rồi tiến lên phía trước, không nói không rằng hậm hực nện từng bước nặng trịch trên nền đá.

Lĩnh huýt một hơi sáo dài, lắc lư đi theo. Cậu cảm thấy rất vui; không chỉ là cậu mà còn cả cảm xúc của thân thể này nữa, cậu ta cũng đang vui.

Một vài làn điệu nhạc hiện đại bập bẹ bên môi Lĩnh, cậu vừa đi vừa hát, mắt ngắm nhìn sườn núi cao chót vót không thấy đỉnh bên cánh trái xen đầy cỏ và hoa đủ màu, lâu lâu lại đánh ánh nhìn về phía chân núi bên cánh phải, nơi biển mây bồng bềnh che khuất mọi thứ.

Cứ thế bước đi lòng vòng, khoảng vài phút di chuyển cậu nghe thấy tiếng nước đổ bên tai, càng đi tiếng nước càng lớn hơn.

Đây chính là báo hiệu cho việc họ đang ở sát bộ lạc, con thác này là thác nước đổ xuống ở ngoài bộ lạc, đổ vào một hồ đá xanh xinh đẹp sau đó men theo các khe rạch nhỏ chảy vào bộ lạc, trở thành nguồn nước sinh hoạt chính cho hơn năm trăm hộ thú nhân nơi đây.

Vừa cập nhập xong thông tin ấy Lĩnh liền đứng ngay dưới chân con thác. Con thác tuy không lớn nhưng lại cao y như những ngọn núi quanh đây không thấy điểm cuối.

Dòng nước đổ từ trên cao xuống bắn lớp bọt lên mặt Lĩnh, cảm giác ướt át đó khiến cậu vô cùng sảng khoái. Cậu đã hơn tuần lễ không được tắm táp gì ngoài việc lau người, nên giờ đây Lĩnh ước mình có thể cởi trần toàn thân lao xuống bơi một chặp cho đã.

“Đi thôi, trời sắp trưa rồi, còn đứng ngu gì đó!”

Rất tiếc giọng nói chả mấy ôn hòa của bà chị vang lên xóa tan cái giấc mộng ‘trần truồng bơi một chặp’ ấy của cậu.

Lĩnh quay lưng đi theo chị mình men theo hồ nước xanh đang ánh lên từng tia sáng lung linh huyền ảo vòng về cánh phải, đi qua một cánh cổng chào cao phải tới năm mét bằng đá đỏ bên trên phủ đầy cỏ và hoa dại li ti màu đỏ lạ mắt, trông chúng rất hợp với lớp lông đỏ của thú nhân tộc họ.


Bước vào trong, khoảng đất xây dựng bộ lạc tộc Chim Đỏ là một vùng đá trũng bành rộng hình quạt nằm lọt thỏm giữa núi đá. Cây cối nơi đây không cao lớn chỉ thấp cỡ lưng chừng người, đa số là giây leo, hoặc một vài loài bộ cỏ nhỏ li ti chen từ đá mà ra.

Những ngôi nhà nơi đây đục sâu trong đá, chen chúc nhau như hàng trăm con mắt.

Trong những con mắt ấy không ít người nam lẫn nữ có cả trẻ con và một nhóm không ít chim đỏ nhỏ cỡ con ngỗng; chúng chính là tiểu thú nhân, đang treo mình vắt vẻo trên các mũi đá nhọn nhìn qua đây.

Có vẻ như sự hiện diện của cậu là một nguồn giải trí đáng quý của họ thì phải!

Lĩnh có cảm tưởng như thế liền phì cười, lắc lư đi theo chị mình tiến về một cánh cổng đá khác.

Càng đi tới gần tiếng cười nói càng rõ hơn. Phía trước bước chân của Thi cũng nhanh hơn, khuôn mặt suốt chặng đường bị cậu hun đen cũng bừng sáng hơn.

Chật tình yêu đúng là dầu gió ngửi cái là tỉnh cả người! Lĩnh tặc lưỡi nghĩ.

“Thi cậu về rồi, bọn mình chờ cậu lâu quá!”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên đầy than trách khi Thi vừa đi qua cổng đá.

Thi cười:

“Xin lỗi -”

Giọng cô đột ngột dừng lại, dáng người vốn đang tùy ý bỗng trở nên thẳng tắp hơn, câu nệ hơn.

Phía sau Lĩnh tò mò ngó lên.

Bên trong tụ tập khoảng bốn Mẫu xinh đẹp trẻ trung, cùng một thú nhân có mái tóc đỏ rực bùng lên như bờm sư tử, ở ngay ấn đường nằm giữa hai lông mày anh ta là một hình vẽ cách chim đôi màu đỏ.

Lĩnh biết điều này, đó chính là dấu hiệu tự có của các thú nhân khi đến tuổi trưởng thành. Bây giờ họ mang hai cách chim đỏ ấy, nhưng khi đã có gia đình, một cánh sẽ thuộc về bạn đời của mình.

Vừa lúc đó Lĩnh liếc ánh nhìn về phía Mẫu bên cạnh anh ta, nơi đó đứng một cô gái tầm khoảng ba mươi chững chạc nhưng không kém phần sang trọng với lớp váy da thú màu trắng bung xù nhẹ nhàng như lông cáo. Ở ấn đường cô ta có một cách chim đỏ, điều này chứng tỏ cô ta đã có gia đình.

Sao một người có gia đình lại ở đây? Đứng bên cạnh một thú nhân trẻ tuổi như vậy chứ? Đây không phải là điều được cho phép trong tộc Chim Đỏ!


“Thầy thuốc Hoa, sao hôm nay bác lại tới đây vậy ạ?”

Tiếng chào ngọt ngào của Thi vang lên, đến đây thì Lĩnh đã nhớ người phụ nữ ấy là ai. Cô ta tên là Mẫu Hoa, vợ của con trai tộc trưởng, cũng là tộc trưởng tương lai, cô ta là một thầy thuốc, mà đã là thầy thuốc thì được làm điều này.

“Hôm nay bác tới đây nhờ Thương mang xuống núi hái vài cây thuốc. Không ngờ bọn cháu lại tụ tập nhau, thôi vậy mình cùng đi chung cho vui.”

Đây chính là quyền uy và sự tự do của thầy thuốc, toàn bộ thú nhân từ già đến trẻ trong tộc đều phải giúp đỡ thầy thuốc ngay khi họ cần.

Nhóm bạn Thi vang lên tiếng cười cùng vài lời nói khách sáo, sau đó Thương thú nhân liền dẫn họ ra ngoài tiến về phía cổng, nơi Lĩnh vừa đi qua.

Bọn họ đi qua cậu, Thương thú nhân không thèm liếc lấy cậu một cái, nhóm Mẫu thì vếch mặt lên không ngừng với cậu, trong khi đó người được gọi là thầy thuốc kia lại làm như không nhìn thấy cậu, không xem cậu như một người đang tồn tại.

Nhìn nhóm người đi trước mình Lĩnh nhíu mày. Ở với những con người này có đáng sao?

Rồi cậu nhìn một vòng xung quanh bộ lạc trong vách núi này: Nơi này có đáng cho cậu ao ước, có đáng cho cậu sống suốt một đời!?

Lĩnh cứ thế mang theo phân vân cùng tâm sự nặng nề đi theo họ rời khỏi bộ lạc quay trở lại con đường mình và chị đã đi qua, đi qua nhà cậu từ đó đi vào con đường dốc xuống núi xuyên qua lớp mây dày đặc.

.....

Chú thích: Làng của người Hobbit.

Đây là ngôi làng thơ mộng trong loạt phim Chúa tể của những chiếc nhẫn. Đây là làng của nhân vật chính người mang theo chiếc nhẫn.