Lạc Cư

Chương 19: Tiếng nói người câm



Đa số các tiểu thú nhân trong nhóm đều là thú nhân lạc loài bị vứt bỏ hoặc Phụ thú nhân yếu ớt bị bỏ rơi, riêng tiểu thú nhân Thinh đã về ở với Biêu là tội nhất, vì cậu bé bị bỏ rơi ngay khi còn quá nhỏ, không được chăm sóc kĩ càng khiến cậu bé trở nên yếu ớt chân tay kém linh hoạt.

Theo Bom suy luận rất có thể khi Thinh vào mười tuổi sẽ không hóa hình được, nếu có hóa hình được thì cũng rất khó cất cánh.

Lĩnh siết chặt đôi tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay lớn của mình, lòng bồi hồi không thôi.

Cậu rất thương trẻ con, hồi còn ở thế giới cũ mỗi năm cứ tới dịp tết đến xuân sang là cậu lại tranh thủ đi làm từ thiện ở không ít trại mồ côi. Thậm chí không ít lần cậu đề cập tới chuyện nhận con nuôi, nhưng gia đình không ai cho phép vì cậu vẫn chưa kết hôn, nhận con nuôi sẽ ảnh hưởng tới việc tìm bạn đời của cậu.

Vốn đã mang tâm lý có lỗi với cha mẹ về việc mình là người đồng tính nên Lĩnh không dám không nghe lời, chỉ xin họ là sau khi cậu tìm được một mái ấm thì để cậu cùng bạn đời của mình nhận một đứa con nuôi. Lúc này cha mẹ mới đồng ý, nhưng thật không may chưa chờ cậu tìm được ai cậu đã qua đời rồi xuyên tới đây.

Lĩnh nhìn cậu bé nhỏ con bên mình, ý định nhận con nuôi lần nữa bùng lên.

“Em tính về chung nhà với ai chưa?” Lĩnh bất ngờ hỏi.

Bom đứng lại nhìn lên, đôi mắt đen láy nhìn cậu, mái tóc đen thân thuộc nhẹ bay bay trong gió. Cậu bé mím môi lắc đầu.

Lĩnh lôi cậu đi về phía trước, vừa giúp cậu né đá vụn hay cây khô vừa nói:

“Nếu em không chê có thể về ở cùng anh.”

Bom bất ngờ giật mạnh tay Lĩnh khiến cả hai cùng đứng lại bên cạnh một bụi cây thấp trắng toát cao lưng chừng người.

“Anh nói thật!” Bom dùng ánh mắt đen trông mong nhìn Lĩnh, môi cậu bé mím chặt, “anh là bạn đời thủ lĩnh, thủ lĩnh chịu sao?”

Lĩnh nghiêng đầu suy tư chốc lát, cậu nhớ lại hành động, lời nói cùng cử chỉ của Tân không hiểu sao lại cực kì tự tin rằng anh sẽ đồng ý mà gật đầu với Bom.

“Không sao, anh sẽ làm chủ cho em.”


Nghe vậy Bom cười toe vội vã xin thêm:

“Anh có thể nhận hai người không?”

“Ai nữa? Đa số các tiểu thú nhân đều về chung nhà với các thú nhân lớn tuổi hết rồi mà.”

Bom lắc đầu:

“Không, còn em và Phụ Đông, cậu ấy vẫn chưa theo thú nhân nào cả.”

“Đông?” Lĩnh hỏi, “đó là tiểu Phụ thú nhân nào vậy?”

Bom cười lắc tay Lĩnh:

“Anh có chấp nhận không đã, anh chấp nhận đi rồi em nói cho anh nghe về cậu ấy.”

Nhìn cái điệu bộ lém lỉnh của tiểu thú nhân hơn mười tuổi Bom Lĩnh bật cười. Đối với cậu trẻ con là những sinh vật đáng yêu nhất trong tầng lớp con người, chúng đơn sơ và cũng dễ nhiễm phải bao thói hư tật xấu nhất. Một đứa trẻ trưởng thành như thế nào người lớn là kẻ góp công lớn nhất.

Lĩnh ngồi xuống đối mặt Bom, cậu gật đầu:

“Được, anh nhận cả hai. Thế giờ nói anh nghe Đông là ai nào?”

Bom cười tươi tới nỗi hai cái lúm đồng tiền linh động lún sâu vào:

“Đó là một Phụ thú nhân nho nhỏ, cậu ấy bằng tuổi em, có mái tóc màu xám xanh nhàn nhạt rất đẹp, đôi mắt to, và hai cái răng khểnh khểnh xinh xinh.”

Nhìn Bom nhắc tới tiểu Phụ thú nhân ấy một cách hào hứng đầy thích thú Lĩnh vô cùng tò mò, không biết chàng trai như thế nào mà lại chiếm trọn tâm trí của Bom nghịch ngợm này như thế.

“Lĩnh, tới nơi rồi, nơi đây nhiều dây nâu lắm.”

Bất ngờ tiếng Biêu vang lên chấm dứt cuộc nói chuyện của hai người.

Lĩnh đứng lên đáp lại Biêu:

“Biết rồi, cháu qua ngay.”

Rồi cậu nắm lấy tay Bom:

“Chúng ta đi, làm xong trở về dẫn anh đi gặp Đông nhà em nha.”

Nghe Lĩnh nói ‘Đông nhà em’ Bom liền cười ngại ngùng, nhưng cậu nhóc chả thèm phản bác ngược lại gật đầu một cái đầy thích thú.

...

Cả nhóm tìm được một mặt tường băng xám vàng do đá chen chân vào rồi được băng tuyết phủ lên, thứ dây nâu nhóm thú nhân Biêu nói nằm trong một lớp băng khá dày.

Độ dày này đối với Phụ thú nhân thì khó lòng phá bỏ, nhưng đối với nhóm thú nhân ngày ngày chiến đấu cùng hàng trăm con thú hung dữ, thì một mặt băng dày không có tính công kích như này đối với họ quá đơn giản.

Biêu cùng ba thú nhân vung tay nện hai đấm vào tường băng, tường băng liền nất ra ào ào đổ xuống.

Chờ lớp đá băng ngừng lăn, nhóm phụ không chần chừ tiến lên dùng tay và dao đá lôi kéo mớ dây nâu không biết là rễ của cây gì xuống.

Lĩnh cầm lấy một mớ dây dài quấn khăn khít vào nhau bóp nhẹ.

Đúng là mềm thật, các sợi nhìn như rối mắt nhưng chỉ cần lấy một đầu sợi lôi nhẹ sẽ cho ra một sợi riêng biệt to bằng ngón út, mềm mại và rất dai.

Ngay khi tường băng được phá chưa bao lâu Lục trở lại mang theo bốn thú nhân khác. Cả nhóm tích cực phá băng gom lại được một đống lớn dây nâu.


Xong việc thu hoạch dây nâu, Lĩnh bắt đầu hướng dẫn các thú nhân ghép cây trắng thành một tấm ván lớn cho khoai từ lên.

Tổng cộng được ba xe lớn, chia đều cho các thú nhân kéo đi, còn lại bao nhiêu nhóm Phụ và tiểu thú nhân chia đều nhau mang đi.

...

Họ đem đồ về tập kết trong thung lũng. Nhìn những củ khoai từ chất thành vài ba đống nhỏ, Lĩnh nhíu mày.

“Sao vậy?” Mi bên cạnh thấy vậy hỏi cậu.

“Nhiều vậy để lâu có hư không?”

Mi cười:

“Không, vỏ của khoai từ đừng nhìn vậy mà coi thường nó, chỉ cần không gọt bỏ lớp vỏ ấy khoai từ sẽ không hư trong ít nhất nửa năm. Nơi này khí hậu lạnh càng bảo quản được lâu hơn. Chỉ là để lâu chất khoai sẽ không còn ngon như khi mới thu hoạch nữa.”

Lĩnh nghe vậy liền gật đầu. Nếu nó để được lâu như thế thì không cần lo lắng nữa.

Bất ngờ Tân chen qua đám đông đi tới bên cạnh Lĩnh nói với cậu:

“Em chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta sẽ lên đường luôn.”

Nghe vậy không chỉ Lĩnh mà các thú nhân cùng Phụ và tiểu thú nhân bên cạnh đều nhìn qua.

Lĩnh hỏi:

“Nhanh vậy, có kịp không?”

“Xong hết rồi, giờ đi là tốt nhất.” Tân nói rồi nhìn lên bầu trời, “nơi này rất nhanh tối, chúng ta nhanh chân đi thôi.”

Nhóm thú nhân bao quanh Lĩnh nghe vậy liền vội vã chạy về hang của mình lấy đồ ra chỗ tập kết trước lối vào thung lũng.

Sau khi nói cho Lĩnh biết, Tân dặn thêm:

“Đồ chúng ta anh nhờ nhóm Lục mang giùm rồi, chút em chạy qua chỗ lối vào tìm anh. Nhớ trong cả quá trình di chuyển phải đi sát anh không được rời đi quá xa, hiểu không?”

Lĩnh gật đầu, xua tay:

“Anh còn chuyện gì nữa thì đi làm đi, em kiểm tra đồ tí, xong sẽ chạy qua chỗ anh ngay.”

Tân gật đầu rời đi. Ngay khi anh vừa đi Bom lao ầm tới ôm lấy tay Lĩnh vội vã kéo đi.

“Anh đi theo em, em giới thiệu Đông cho anh.”

Bom lôi Lĩnh đi nhanh tới một hang động nhỏ, cậu bé cúi xuống chui vào trong, chốc sau liền lôi ra một đứa bé khác có dáng người nhỏ nhắn nước da trắng, mái tóc xám xanh cực kì đẹp.

Cậu bé dùng đôi mắt cùng màu tóc nhìn Lĩnh, khóe môi mỏng mím chặt, cánh tay đang bị Bom nắm hơi giãy.

“Em là Đông?” Lĩnh hỏi.

Bom nhanh nhảu trả lời:

“Đúng vậy, cậu ấy là Đông.”

Rồi Bom quay qua hồ hởi giới thiệu với Đông:

“Anh ấy là Lĩnh, bạn đời của thủ lĩnh, anh ấy hứa nhận chúng ta vào nhà anh ấy rồi đó.”


Nghe Bom nói vậy Đông ngạc nhiên nhìn lên, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước không thể tin nhìn Lĩnh, chốc sau cậu bé lắc đầu như trống bỏi.

Lĩnh thấy vậy ngạc nhiên nhìn Bom:

“Cậu ấy không chịu sao?”

Bom không trả lời Lĩnh mà quay qua an ủi Đông.

“Đông đừng ngại, anh ấy là một Phụ thú nhân tốt sẽ không ghét bỏ cậu đâu.”

Nói rồi Bom quay qua nhìn Lĩnh:

“Đông, cậu ấy, không nói được!”

Ngay khi Bom vừa nói ra câu đó cả người Đông liền rung lên, cậu bé cúi thấp đầu trốn sau lưng Bom.

Lĩnh từ tốn ngồi xuống đối mặt Đông, cậu vươn tay chỉ vào người mình và nói:

“Anh là Lĩnh, lần sau em nếu muốn giới thiệu tên mình cho bạn bè hay ai đó hãy chỉ vào mình một cái rồi ôm lấy thân mình như động tác lạnh, biểu hiện cho cái lạnh mùa đông giới thiệu tên em, như thế là em có thể giao lưu cùng bạn mình rồi.”

Nghe anh nói vậy Đông ngước nhìn lên, cậu bé trợn mắt kinh ngạc nhìn Lĩnh.

Lĩnh làm lại động tác ấy một lần nữa, rồi nói với Đông:

“Em thử xem nào, thú nhân với nhau giao tiếp đâu cần phải mở lời, nhiều khi dùng bằng hành động họ cũng hiểu.”

Bom bên cạnh vui mừng hối Đông:

“Đông mau mau, làm tớ xem nào.”

Nói rồi cậu chàng làm theo động tác Lĩnh, chỉ vào mình ôm tay vào hai bên vai rung nhẹ một cái cực kì đáng yêu.

“Như thế này sẽ là mùa đông, là tên của Đông.”

Nhìn Bom hào hứng làm, cùng đôi mắt cong cong nhìn mình, cánh tay nhỏ nhắn của Đông vươn lên, ánh nhìn hướng về phía Lĩnh chỉ tay vào mình rồi ôm lấy vai rung nhẹ.

Trước ánh mắt trông mong của hai đứa trẻ, Lĩnh cất tiếng cười:

“Chào Đông anh là Lĩnh, từ nay chúng ta sẽ là một gia đình nhé!”

Đông nhìn Lĩnh, người con trai nhỏ nhắn cười rất tươi, mái tóc đỏ rực tung lên trong gió trông ấm áp vô cùng. Khóe miệng tươi tắn hiền hòa ấy gọi tên nhóc, nói với nhóc ‘từ nay chúng ta sẽ là một gia đình’.

Hình ảnh ấm áp này mãi về sau vẫn luôn nằm sâu trong tâm trí Đông, tận cho đến khi cậu về với thần thú, cậu vẫn không bao giờ quên người cho mình một cuộc đời mới, cuộc đời của ngôn ngữ và tiếng nói người câm.