Là Tôi Đã Giết Cô Ấy

Chương 27: Chương 27


“Sau đó em còn gặp Lâm Tiểu Hà không?” Lương Hi hỏi với vẻ nghi hoặc: “Cô ấy từng đến trường học rất nhiều lần, còn từng… đánh Chu Mộng Ni.

Em biết chuyện này không?”
Trên mặt Dương Thanh hiện lên vẻ khó có thể tin, cô ấy nhích người, vội nghi hoặc hỏi lại: “Cậu ấy đánh Chu Mộng Ni, chuyện khi nào vậy ạ?”
“Tháng 2 năm 1994, giáo viên ở trường học nói hôm có trời đổ tuyết, cô ấy mặc một cái áo đơn bạc đến trường học.

Sau đó đánh Chu Mộng Ni một trận, còn luôn miệng nói muốn báo thù.” Lương Hi dừng lại một chút, bây giờ cô cảm thấy, chắc chắn “báo thù” mà Lâm Tiểu Hà nói có liên quan đến Dương Thanh, chỉ là, Dương Thanh không biết chuyện này thì cũng thật kỳ lạ: “Lúc ấy giáo viên ở trường không rõ vì sao cô ấy làm như vậy, chỉ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện.

Em… không biết ư?”
“Tháng 2 năm 1994…” Dương Thanh lẩm bẩm lặp lại một lần, cô ấy lắc lắc đầu: “Khi đó em đã chuyển trường.”
“Chuyển trường?”
Dương Thanh lên tiếng, tiếp tục nói: “Sau khi Lâm Tiểu Hà về nhà, đám người Chu Mộng Ni kia biết em không có cậu ấy, càng bắt nạt em nghiêm trọng hơn.

Em không thể học tập, cũng không thể vẽ tranh, đành phải nói với mẹ là em muốn chuyển trường.

Sau khi học xong lớp 10, mẹ em đã cho em chuyển sang một trường cấp ba khác.”
“Vậy à.” Lương Hi hiểu ra: “Nhưng em và Lâm Tiểu Hà mất liên lạc nhiều năm như vậy, em không đi tìm Lâm Tiểu Hà lần nào à?”
“Em đã đi tìm.” Dương Thanh cúi đầu: “Em đã đến xã Lục Trình rất nhiều lần, nhưng trước đó không biết nhà Tiểu Hà ở chỗ nơi nào, cho nên không tìm được cậu ấy.

Sau này em chuyển trường nên không có thời gian tới.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, em lại đến đó một lần.

Lần đó… em đã gặp được cậu ấy…”
“Gặp được?”
“Vâng.” Trên mặt Dương Thanh tràn đầy hối hận: “Nhưng khi đó, cậu ấy đã không phải là cậu ấy nữa.”

Kết thúc ba năm cấp ba, lòng Dương Thanh vắng vẻ.

Mấy năm nay cô vẫn không thể quên được Lâm Tiểu Hà, không biết sau thời gian dài như vậy không gặp nhau, cô ấy thế nào rồi? Có phải đã ra ngoài làm công hay không? Có thể đã có bạn trai rồi hay không? Nông thôn thường phải kết hôn sớm, có khi đã bàn cả chuyện cưới xin rồi ấy.

Dương Thanh rất hy vọng mình có thể gặp lại Lâm Tiểu Hà một lần nữa.

Trong một buổi chiều nắng tươi sáng, cô quyết định đến xã Lục Trình thử vận may.

Xã Lục Trình vẫn không có gì thay đổi, chẳng qua, dường như đồn cảnh sát đã ra dáng ra hình.


Lần trước đến đây, Dương Thanh nhớ rõ ràng là tấm biển kia được làm từ gỗ, chữ trên đó cũng là dùng bút lông viết lên, bây giờ lại đổi thành biển nền trắng chữ đen.

Dương Thanh dạo qua một vòng ở trên phố, hỏi mấy người dân bản xứ như trước đây.

Những người đó vẫn không quen biết Lâm Tiểu Hà, như thể là cô ấy không hề liên quan gì đến nơi này vậy.

Dương Thanh nghĩ tới vài khả năng, có lẽ Lâm Tiểu Hà là tên đi học, cô ấy có một cái tên khác ở chỗ này; có lẽ nhà của cô ấy không ở trên đường lớn, cho nên rất nhiều người không quen biết cô ấy.

Nếu không thì sao cô lại không gặp được, dù chỉ là một người biết Lâm Tiểu Hà chứ?
Mặt trời nóng như thiêu như đốt dội xuống mặt đất, Dương Thanh vừa nóng vừa khát.

Cô đi vào một cửa hàng có tên cửa hàng Nguyệt Hoa, chuẩn bị mua một túi nước đá giải nhiệt.

Bà chủ là một người khoảng hơn bốn mươi tuổi, thái độ của bà ấy nhiệt tình, vừa thấy Dương Thanh không giống người địa phương thì đã nhiệt tình hỏi cô đến từ đâu.

Dương Thanh trả lời vài câu có lệ, rồi đứng chỗ râm mát ở ngoài cửa, vừa hút nước đá vừa lang thang không có mục tiêu, đánh giá chung quanh các nơi.

Nơi xa xa, một người phụ nữ đầu bù tóc rối, quần áo không chỉnh tề chậm rì rì đi tới.

Tóc cô ấy che khuất mặt, Dương Thanh không thấy rõ gương mặt cô ấy, nhưng nhờ vào cách ăn mặc của cô ấy, không khó để nhận ra hình như cô ấy là người mắc bệnh thần kinh.

Dương Thanh quay đầu đi, cô không muốn ở chỗ xa lạ này chọc phải phiền toái không đáng có.

Cô gái kia cũng không thấy cô, mà đi thẳng vào cửa hàng.

Cô ấy ghé vào đó, dường như đang nhìn gì đó.

“Đừng dựa gần quầy.” Trần Nguyệt Hoa đẩy đầu cô gái ra, trách cứ: “Đã nói với cháu bao lần rồi, sao mà không nhớ nổi chứ.”
Cô gái cười hì hì: “Thím, cháu muốn ăn kẹo.”
Đầu Dương Thanh “ong” một tiếng, cô nhìn bóng dáng cô gái kia.

Cô ấy cong lưng, mặc một bộ quần áo rách tung toé, trên chân đi một đôi giày vải rách bươm.

Là Lâm Tiểu Hà ư?
Không phải đâu! Sao cậu ấy lại thành ra nông nỗi này cho được?
Nhất định là cô đã nghe lầm.


Trần Nguyệt Hoa khoanh tay, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ngày nào cũng muốn ăn kẹo! Làm gì có nhiều kẹo cho cháu ăn thế! Bố mẹ cháu đâu?”
Cô gái chất phác lắc lắc đầu: “Không ở nhà.”
Dương Thanh hít ngược một hơi khí lạnh.

Là cô ấy.

Trần Nguyệt Hoa móc một chiếc kẹo từ trong bình ra, đặt ở trên quầy, lại nói: “Cầm đi đi, đừng quấy rầy thím buôn bán.”
“Vâng…” Cô gái vui vẻ quay đầu, bóc kẹo, nhét vào trong miệng.

Lần này, Dương Thanh thấy được một nửa khuôn mặt của cô ấy.

Trong nháy mắt, cô như bị người ta rút mất cột sống, toàn bộ thân thể đều lâm vào trạng thái chết lặng vad khiếp sợ.

Sao lại có thể là cậu ấy!
Bóng dáng Lâm Tiểu Hà tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, trong mắt chỉ có mờ mịt và trống rỗng.

Cô ấy nắm giấy gói kẹo, quan sát trong chốc lát, lại đặt nó vào trong túi như bảo bối.

Dương Thanh không muốn tin tưởng tất cả những gì mình nhìn thấy.

Cô hít sâu một hơi, lúng túng há miệng, vất vả lắm mới phun ra được hai chữ từ trong cổ họng: “Tiểu Hà?”
Lâm Tiểu Hà giật mình, chuyển ánh mắt lên trên người Dương Thanh.

Trông cô ấy cứ như là không biết Dương Thanh đang gọi mình, chỉ biết ngơ ngác nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn gương mặt mờ mịt kia của Lâm Tiểu Hà, trong đầu trống rỗng.

Cô vẫn không thể tin Lâm Tiểu Hà hoạt bát tự tin như vậy, mà lại biến thành dáng vẻ này.

“Cái này, cho tôi.” Lâm Tiểu Hà chỉ vào túi nước đá trong tay Dương Thanh nói.

“Cho tôi!” Không đợi Dương Thanh kịp phản ứng, Lâm Tiểu Hà đã bước lên cướp túi nước đá trong tay cô.

Sau khi cô ấy cướp được, thân mình đột nhiên co rụt lại, tiếp theo lại nơm nớp lo sợ liếc Dương Thanh một cái.


Xác nhận Dương Thanh không muốn cướp túi nước đá về, cô ấy nhanh nhẹn hút một ngụm, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Cả người Dương Thanh cứng đờ, cô đã không thể suy nghĩ gì nữa.

“Hà nhi! Sao cháu lại cướp đồ của người khác?” Trần Nguyệt Hoa phát hiện hành động của Lâm Tiểu Hà, ngay lập tức, bà ấy từ trong quầy chạy ra với vẻ giận dữ mà mắng cô ấy.

Cả người Lâm Tiểu Hà run bắn, cô ấy xoay người chạy vội vài bước, cách thím và Dương Thanh xa một chút.

Trần Nguyệt Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Hà một cái, lại mắng cô ấy vài câu rồi mới quay đầu cười ha ha nói với Dương Thanh: “Ngại quá.

Đầu óc con bé hỏng rồi, làm việc không bình thường, cháu không bị dọa chứ?”
Dương Thanh nghẹn ngào: “Không…”
“Không có thì tốt, không có thì tốt.” Trần Nguyệt Hoa xem dáng vẻ mờ mịt dại ra của Dương Thanh, trong ánh mắt vẫn có chút lo lắng.

Bà ấy hoặc vô tình hoặc cố ý che tầm mắt Dương Thanh: “Cháu à, túi nước đá kia của cháu uống xong chưa? Nếu không cô đền cho cháu một cái nhé.”
Dương Thanh lấy lại tinh thần: “… Không cần đền, cháu uống gần xong rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Trong lòng Trần Nguyệt Hoa nhẹ nhàng hẳn: “Cháu à, cô thấy cháu lạ mặt, là đến đây chơi à?”
“… Không… phải.” Dương Thanh nói.

“Vậy cháu đến làm gì thế?” Trần Nguyệt Hoa sợ Dương Thanh sẽ đi tìm Lâm Tiểu Hà gây rối, nên tìm đề tài phân tán lực chú ý của Dương Thanh.

“Cháu…” Dương Thanh phục hồi tinh thần trong ở một mớ cảm xúc hỗn độn.

Cô nhìn về phía Lâm Tiểu Hà rời đi, Lâm Tiểu Hà đã sớm chẳng biết đi đâu: “Cháu đến tìm cậu ấy.”
Trần Nguyệt Hoa nhíu mày, vẻ mặt căng thẳng: “Tìm con bé? Tìm con bé làm gì?”
“Cháu là bạn học của cậu ấy, trước kia bọn cháu là bạn tốt.” Dương Thanh nghẹn ngào nói: “Rõ ràng trước kia cậu ấy vẫn còn tốt, vì sao lại thành ra như bây giờ vậy ạ?”
Trần Nguyệt Hoa nghe Dương Thanh nói thì sửng sốt.

Bà ấy đánh giá Dương Thanh một lượt, xác nhận tuổi tác của cô và Lâm Tiểu Hà tương đương thì vẻ mặt mới thả lỏng.

“Các cháu là bạn học à.” Trần Nguyệt Hoa thở dài: “Cháu xem này, cô sắp quên luôn là Hà Nhi mới chưa đến hai mươi tuổi.”
“Cậu ấy… rốt cuộc cậu ấy làm sao vậy ạ?”
Trần Nguyệt Hoa nhìn theo hướng Lâm Tiểu Hà rời đi bằng ánh mắt đầy hàm ý, nói: “Năm ấy bố con bé không cho nó đọc sách, nhốt nó ở nhà hơn một tháng, sau đó nó thành ra thế này.”
“Bố cậu ấy…” Trong đầu Dương Thanh lại hiện ra gương mặt thô bạo kia, cảm xúc phẫn nộ dâng lên trong lòng cô: “Sao bố cậu ấy có thể làm vậy?”
“Cũng chẳng có cách nào cả, trong nhà không có tiền, tính tình đứa nhỏ Hà Nhi này lại bướng bỉnh, không chịu nghe bố nó nói.” Trần Nguyệt Hoa lắc lắc đầu: “Cháu à, cháu có thể tìm con bé thì chứng minh quan hệ giữa hai đứa không tệ lắm.

Cô kiến nghị cháu đừng đi gặp con bé.

Con bé nhận không ra cháu còn đỡ, nhận ra rồi lại tức cảnh sinh tình, có khi bệnh càng thêm nghiêm trọng.

Cháu cũng không biết lúc con bé này bệnh nặng thì đã làm bao nhiêu chuyện khiến hàng xóm láng giềng đau đầu đâu.”
Dương Thanh kinh ngạc nhìn Trần Nguyệt Hoa.


Trần Nguyệt Hoa lại nói: “Cô nói chuyện thẳng thắn, cháu đừng để trong lòng.

Số con bé khác cháu, nếu hai đứa đã đi lên con đường khác nhau, cháu lại không giúp được con bé cái gì, thì đừng quay lại làm gì, kẻo lại khiến con bé đau lòng.”
Dương Thanh như bị giáng một đòn nghiêm trọng.

Cô từng cho rằng cô sẽ là người sụp đổ trước vận mệnh.

Cô cho rằng dù Lâm Tiểu Hà không đi học nữa thì nhất định là cô ấy cũng sẽ sống rất tốt, lại ngờ đâu, vận mệnh của cô ấy lại bước đến cung đường tàn khốc nhường này.

Nên trách ai được đây?
Bố cô ấy ư?
Nghèo ư?
Hay là… nên trách cô ấy vì đã sinh ra ở một chỗ như thế này?
Bà chủ nói đúng, Dương Thanh không thể giúp gì, cần gì phải làm tăng phiền não cho cuộc sống vỡ nát của cô ấy nữa.

Sau khi đắn đo mãi, Dương Thanh bèn bỏ đi ý định muốn gặp Lâm Tiểu Hà.

Cô lấy tiền tiêu vặt trong tay ra, để bà chủ cho Lâm Tiểu Hà nhiều đồ ăn vặt một chút, sau đó ôm tâm tư nặng nề rời đi.


Lương Hi nghe xong Dương Thanh kể lại, vẫn chưa sốt ruột phát biểu ý kiến, mà im lặng một lúc lâu, tự hỏi lỗ hổng trong đó.

Qua một lúc lâu sau, cô nói ra nghi ngờ của mình cho Dương Thanh: “Ý của em là, trước đó Trần Nguyệt Hoa đã từng gặp em?”
“Vâng.”
“Nếu bà ấy từng gặp em, biết em là bạn học của Lâm Tiểu Hà.

Vì sao trước đến giờ bà ấy chưa từng nhắc đến chuyện này?”
Dương Thanh cười thản nhiên: “Điều này không có gì lạ cả.

Khi đó em vừa tốt nghiệp cấp ba, tóc rất ngắn, cũng không trang điểm, trông rất quê mùa, rất khác với bây giờ.

Hơn nữa, cũng đã qua lâu lắm rồi, có lẽ bà ấy đã quên việc này.”
“Chu Mộng Ni thì sao? Em ở xã Lục Trình trong thời gian dài như vậy mà cũng chưa từng gặp cô ta à?”
“Gặp rồi.”
Lương Hi kinh ngạc: “Cô ta cũng không nhận ra em ư?”
Dương Thanh nhàn nhạt nhìn Lương Hi, sâu xa nói: “Có phải rất kỳ lạ không? Em cũng cho rằng cô ta sẽ nhận ra em.

Nhưng sự thật đã chứng minh rằng, là em đã đánh giá cô ta quá cao.

Chúng em từng mặt đối mặt nhau một lần, nhưng căn bản là cô ta không nhận ra em…”.