Cô đi bên cạnh Hà Quan bước vào lễ đường. Phóng viên kí giả lia máy liên tục về phía cô. Không thể hiểu được anh ta là nhân vật tầm cỡ đến mức như vậy, sao lại chấp nhận một người tầm thường như cô.Nhưng cô sẽ không nhận ra nếu không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng phía cuối con đường.
Cô bất giác mỉm cười, nụ cười tự giễu mình.
Cô bị người ta đem ra làm trò hề mà không biết. Bị người ta lừa gạt như một con ngốc.
"Ô thì ra cậu là tổng giám đốc tập đoàn Dương Thành đó à? Thì ra..."
Hà Quan rên liên tục. Ông ta tức đến độ không biết nói gì hơn. Ngày xưa chính ông ta đã đe dọa ngăn cản anh và Hà Yến Lam. Chỉ vì cho rằng một giáo viên đại học quèn không xứng với con gái bảo bối của ông ta.
Anh nắm lấy tay cô. Cô không nhìn anh. Dường như cô không còn chút hơi sức nào.
Cô từ bỏ anh để kết hôn với anh. Nghe thật nực cười. Nếu ngay từ đầu anh đã biết, vậy hà cớ gì phải...
Anh kí vào giấy đăng kí kết hôn. Một lần nữa, cô hoàn toàn ngỡ ngàng. Chữ kí đó... giống hệt chữ kí của người đó. Lúc đầu cứ tưởng là một kí hiệu, nhưng không ngờ,...
Ông trời đùa giỡn với cô, hay là anh đang trêu đùa cô?
Cô thấy mình như một con rối mặc cho người ta điều khiển.
Anh đến với cuộc đời cô bằng ba con người. Đầu tiên là một người viết thư chia sẻ với cô, làm cô tưởng rẳng có một người trên thiên đường đang nhìn. Kế đến là một người làm cô yêu đến đau khổ. Cuối cùng đứng trước mặt kết hôn với cô.
Anh thật tàn nhẫn.
Cô không biết mình có nên áy náy day dứt nữa hay không?
Cô muốn quên anh, chôn vùi tất cả về anh trong tim cô. Nhưng cô đã quên mất rằng thật dễ dàng để quen với một người xa lạ. Nhưng thật khó khăn để quên một người xa lạ đã từng quen.
Định mệnh đôi khi thật tàn nhẫn.
Cô ngồi trong phòng thẫn thờ. Anh khẽ mở cửa. Cô cũng không mảy may để ý.
Anh ngồi xuống cạnh cô. Hơi ấm quen thuộc lại làm cô đau nhói trái tim.
"Xin lỗi!"
"Vì sao?"
"Vì anh xin lỗi!"
Cô không nói gì thêm nữa. Anh xin lỗi, còn cô thì sao? Cô chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường, có cuộc sống bình thường và một người chồng bình thường. Nhưng ông trời không cho cô được bình thường.
Vậy thì thà là mỉm cười và nói:" Mọi thứ đều ổn cả!". Còn dễ dàng hơn là giải thích cho ai đó chuyện gì đã xảy ra. Thà im lặng giữ lấy niềm đau, còn hơn nói với nhau để rồi lau nước mắt.
Cô không biết đối với anh, cô là gì? Nhưng vẫn hy vọng, với anh, cô ít nhất vẫn là một kí ức.
Cô có lỗi, anh cũng có lỗi. Cả hai đều có lỗi. Vậy thì tại sao cô không buông bỏ và bắt đằu lại từ đầu. Có khi phía trước sẽ đẹp hơn bây giờ.
Hôm sau ba mẹ của Dương Văn đến nhà thăm con dâu mới. Cô rất biết chuyện nên không làm phật lòng họ. Ba anh rất tốt, điền đạm. Nhưng cô cứ có một cảm giác rằng mẹ chồng hình như không thích cô cho lắm.
Cũng may không sống cùng họ, nếu không cô cứ nhìn sắc mặt của bà ấy mà sống thì chắc suy tim mà chết mất.
Sau khi họ ra về, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đến khẽ ôm cô.
"Bà ấy không có xấu xa gì đâu. Nhưng hơi khó khăn một chút!"
"Không sao!"
"Uống nước ép bí đỏ đi!"
Anh đưa ly nước đến trước mặt cô, cô nheo chân mày. Anh vẫn bị bí đỏ đè cho đến bây giờ. Cô bị hội chứng khủng hoảng bí đỏ cũng nhờ anh bị hội chứng cuồng bí đỏ mà ra.
"Đây là nhà anh, em sẽ không thể đuổi anh ra đường được. Ha ha."
Cô không biết anh cười cái kiểu gì, nghe nhạt như nước ốc.
Dường như anh không biết cách cười sảng khoái thì phải?
Anh không cho cô đi làm nữa, cô nhất quyết không đồng ý. Nhưng anh giở thủ đoạn làm cô từ bỏ ý định, ở nhà làm một người vợ hiền. Cô và anh có về thị trấn thăm mẹ cô. Bà ấy sắc mặt hồng hào tươi tắn hơn rất nhiều.
"Alo"
"Uyển Sang, sao em lại không nói cho anh biết?"
"Về chuyện gì?"
"Kết hôn!"
"Ngọc Minh, em bất đắc dĩ phải làm như vậy."
"Tại sao bác gái bệnh em không nói với anh, anh có thể giúp mà?"
"Em gọi điện cho anh không được. Thư kí nói anh đi Hy Lạp bốn tháng. Em nói với anh bằng cách nào?"
Lâm Ngọc Minh im lặng không nói gì.
"Ngọc Minh, giờ em đã là vợ người ta. Nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn mà!"
Lâm Ngọc Minh cúp máy.
Quyển Dung thông báo một tin mừng với cô, cô ấy có thai rồi. Cô rất mừng cho cô ấy. Nhưng trong lời nói lại chứa đựng u sầu.
"Uyển Sang, tôi sợ đứa bé này... không phải của Minh Khánh!"
"Cậu nói sao?"
"Tôi rất sợ Uyển Sang à. Nếu như anh ấy biết chuyện, nhất định sẽ có chuyện. Anh ấy là người nóng nảy, lỡ như..."
" Quyển Dung, nếu như là của... Lam Vĩ?"
Cô ấy im lặng. Quyển Dung tuy không yêu Minh Khánh nhưng anh ta lại rất yêu cô. Nhưng nếu như....
" Quyển Dung, nếu sự thật là vậy, cậu sẽ bỏ nó sao?"
"Tôi không biết!"
"Minh Khánh có biết cậu có thai không?"
"Tôi chưa nói!"
"Được rồi, Quyển Dung, đứa bé không cần biết là của ai, nhưng nó vô tội. Cậu nỡ bỏ nó không? Huống hồ nếu như cậu nói rõ sự thật với Minh Khánh, có lẽ anh ta sẽ hiểu!"
Quyển Dung rất bình tĩnh trong mọi chuyện, nhưng cô không ngờ cô ấy lại mất bìng tĩnh tới như vậy.
Càng không thể ngờ đó lại là cuộc gặp gỡ sau cùng của Uyển Sang và cô ấy.
Cô ngồi thẫn thờ trên cái xích đu, làn gió thoảng qua lạnh buốt.
Anh cầm áo lông khoác lên cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Khóc đi!"
Cô lắc đầu. Anh ôm đầu cô tựa vào vai mình.
Quyển Dung đã tự sát. Cô ấy rạch cổ tay chết trong phòng. Khi nhận được tin nhắn:" Vĩnh biệt!", cô chạy đến nhà cô ấy thì đã quá muộn.
Cô ấy viết thư tuyệt mệnh để lại bên cạnh. Bảo cô không cần áy náy.
Quyển Dung đã nói sự thật về đứa bé cho Minh Khánh, càng không ngờ kết quả xét nghiệm nước ối lại nói rằng đó là con của Phạm Lam Vĩ.
Chồng cô ấy tức giận đòi ly hôn, cô ấy không chịu. Anh ta lại dẫn người phụ nữ khác về nhà ngay trước mặt vợ mình.
Quyển Dung cũng không ngờ rằng sau tất cả, cô ấy đã yêu Minh Khánh rất nhiều.
Uyển Sang, cô đã hại bạn của mình. Lẽ ra cô không nên khuyên cô ấy nói ra. Cô là hung thủ giết người.