- Ngươi phải ra khỏi núi?
Nam tử mặc trang phục màu vàng nhạt hơi kinh ngạc hỏi Lạc Bắc.
- Đúng vậy! Hôm nay ta tới đây để từ biệt ngươi. - Lạc Bắc gật đầu:
- Ta làm trái với luật lệ của Thục Sơn, mắc phải lỗi nặng nên phải tới núi Đan Hà tìm kiếm Thần Nông đan hoặc là linh dược gì đó để lập công.
- Núi Đan Hà? Đó chẳng phải là khu vực của phái Đan Hà hay sao? - Nam tử mặc trang phục màu vàng nhạt hơi ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi làm trái với luật lệ gì?
Lạc Bắc chỉ biết cười khổ:
- Kết bạn với yêu, để cho yên thoát mà đấu kiếm với sư huynh.
- Kết bạn với yêu...kết bạn với yêu?
Nam tử mặc trang phục màu vàng nhạt đột nhiên nhíu mày, hai tay nắm chặt lại như nhớ ra điều gì đó quan trọng. Nhưng sau một lát, y không nghĩ ra được liền lắc đầu:
- Lạc Bắc! Nếu ngươi đã phạm lỗi nặng thì phải chịu phạt, nhưng sao ta không thấy ngươi có vấn đề gì? Núi Đan Hà là chỗ của phái Đan Hà. Phái Đan hà và Thục Sơn chúng ta có quan hệ, ngươi tới đó cũng không có gì nguy hiểm thì sao có thể nói là công lớn mà chuộc tội?
- Hiện tại núi Đan Hà đã không còn là khu vực của Đan Hà nữa. Năm mươi năm trước phái Đan hà đã bị tiêu diệt. hiện tại núi Đan Hà là nơi hỗn loạn. - Lạc Bắc cười nói:
- Ta không sao là vì ta cảm thấy chuyện ta làm hoàn toàn đáng. Hơn nữa ta phải tới cái nơi đó còn có mấy người bạn chủ động cùng đi với ta.
- Muốn người ta đối đãi thật lòng với mình thì mình phải thật lòng với người ngoài. - Nam tử mặc trang phục vàng nhạt nở nụ cười:
- Mặc dù tuổi tác ngươi còn nhỏ nhưng cũng hiểu được sự chân thành. Cho dù người ta có nói thế nào thì chỉ cần không thẹn với lòng, không có sự rằng buộc sẽ giúp cho tu vi tăng lên nhanh. Chỉ có điều hiện giờ tu vi của ngươi còn kém, ta cũng không thể dạy gì cho ngươi. Họa phúc cứ theo trời đi.
“ Họa phúc do trời...”
Một câu nói bất đắc dĩ đó nhưng từ miệng người thanh niên lại hết sức tự nhiên.
Trong nháy mắt đó, Lạc Bắc liền hiểu được tại sao mình thấy bóng lưng của y giống với Nguyên Thiên Y. Bởi vì y cũng giống như Nguyên Thiên Y đã hiểu được sinh tử hồng trần.
“ Thục Sơn đãi ta như đệ tử, ta cũng cam tâm chịu phạt, làm việc không phụ cái ân của Thục Sơn. Bộ pháp quyết vô danh này là của Thục Sơn thì để lại đây đi.
Sau khi chia tay với người thanh niên không nhớ được tên của mình, Lạc Bắc vẫn chưa ra khỉ động Thiên Nhược mà đi vào trong cái hang mình tu luyện Phá Thiên Liệt rồi khắc bộ pháp quyết vô danh trong Tam Thiên Phù Đồ vào một góc khuất.
“ Không biết sau này ai hữu duyên nhìn thấy được nó.”
Sau khi khắc xong bộ pháp quyết, Lạc Bắc thở dài mọt cái dường như đã ngửi thấy mùi khí tanh của phía Nam.
Núi Đan Hà cũng giống như La Phù toàn là hơi nước. Khi tới núi Đan Hà thì cũng rất gần với La Phù.
Dưới ánh trời chiều, bốn người, bốn con ngựa sải bước trên con đường.
Thời tiết cuối thu, phóng ngựa trên đường thực sự có cảm giác thoải mái.
Bốn người này theo thứ tự là Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ. Cả bốn người mặc cẩm y mà đi, phi kiếm trên lưng cũng được bọc lại. Không hề có một vị sư trưởng nào đi theo.
Cả bốn người đều chưa đạt tới cảnh giới ngự kiếm cho nên đành phải cưỡi ngựa. Có điều lúc này giới tu đạo đang loạn cho nên không sử dung kiếm quang phi hành, không có sư trưởng đi theo thậm chí còn an toàn hơn.
Trong giới tu đạo, núi cao còn có núi cao hơn. Cho dù có sư trưởng bảo vệ nhưng chưa chắc đã an toàn. Mà trong giới tu đạo, nếu không có gì bất thường thì cũng không động tới người không tu đạo.
- Đi thêm năm mươi dặm nữa là tới trấn Ngọc Tỉnh, tiếp theo sẽ đi vào khu vực của Dự Chương. Trong vòng trăm dặm đều có sơn thôn, tiểu trấn, núi rừng liên tiếp. Trước tiên chúng ta nghỉ ngơi ở trấn Ngọc Tỉnh rồi sau đó tới thẳng phủ Hồng Đô.
Lạc Bắc nhìn bản đồ mà nói với ba người. Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đều gật đầu tiếp tục thúc ngựa chạy về phía trước.
Cả bốn người tu luyện pháp quyết của Thục Sơn nên không cần phải đạt chân vào nhà trọ như người bình thường. Nhưng tu vi của bốn người không cao, lại mang theo phi kiếm thượng phẩm cho nên vào nghỉ trong khách sạn giống như người bình thường lại an toàn hơn.
- Ừm! Dấu chân ngựa thật sâu. Đây đúng là bốn con dê béo.
Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ vừa mới chạy qua một quả đồi thì trong rừng chợt có một hán tử mặc trang phục màu đen bò ra. Nhìn bốn người ở xa, y nhanh chóng lấy đá đánh lửa mà đập vào nhau khiến cho tóe lửa.
Mấy cột khói báo hiệu nhanh chóng bốc lên cao.
- Bốn con dê béo?
lúc này, dọc theo quan đạo, trong một khu rừng có một đám người mặc áo đen, bịt mặt đang ẩn nấp. Tên đầu lĩnh trong số đó híp mắt nhìn mấy cột khó rồi lại nằm rạp xuống đất.
- Các anh em! Hai cây nhanh nữa, xử lý bốn con dê này xong, tối nay chúng ta trở về trại sẽ ăn mừng.
Tên thủ lĩnh vừa mới nói xong, một cái bóng như một con khỉ từ trên một cái cây đại thủ nhảy xuống mà thốt lên hưng phấn:
- Đại ca! Cả bốn con ngựa đều là Hỏa Vân mã. Loại ngựa này rất tốt có thể kéo xe. Mỗi con ít nhất có thể bán được năm trăm lượng bạc. Trên người bốn con dê béo không có thứ gì khác, chỉ có bốn con ngựa này là đáng giá.
- Ngươi đúng là đồ ngu.
Tên thủ lĩnh cười ha hả:
- Cưỡi bốn con ngựa tốt như vậy mà trên người không có thứ gì tốt hay sao? Ngươi bị con mụ có chồng kia kẹp cho múp đầu nên biến thành kẻ ngu rồi.
- Trên người bọn họ có thứ gì thì các ngươi cũng không có mạng mà cầm.
Tên thủ lĩnh vừa mới cười ha hả thì mười tên hán tử bên cạnh cũng cười theo. Nhưng tiếng cười của chúng còn chưa dứt, bên tai đã nghe thấy âm thanh đó.
Từ sau một cái cây đại thù đột nhiên có một cái kiệu che màn trúc xuất hiện.
Nhóm người mặc áo đen này chính là tội phạm ở quanh đây nên rất quen thuộc đối với địa hình. Tuy nhiên chúng không ngờ rằng người ta tới gần mà không phát hiện được.
Hai người nâng cái kiệu đó thân hình cao lớn, mặc một chiếc ao tang bằng vải thô, trên mặt quấn miếng vải đen rất dày. Hơn nữa từ hai người đó còn tản ra một thứ hơi lạnh. Thứ hơi thở này và cái kiệu xuất hiện một cách bất ngờ như vậy khiến cho tên thủ lĩnh ớn lạnh, run người:
- Ngươi là ai?
- Ta sao?
Từ trong kiệu vang lên tiếng cười:
- Ta họ Ma.
- Ma... Ma gia?
Gã thủ lĩnh run người rồi chợt nhớ tới một cái truyền thuyết vô cùng khủng bố.
- Một đám trộm cướp bình thường mà cũng dám để ý tới đệ tử Thục Sơn đúng là buồn cười. Có điều nếu gặp cũng coi như là hữu duyên. Các ngươi hãy làm thức ăn cho tiểu Đồng để nó tăng thêm sức mạnh đi.
Câu nói đó vừa dứt, tên đại hán ở sau kiệu đột nhiên rít lên một tiếng rồi nhảy dựng lên tới mấy trượng.
- Ma gia! Là cương thi.
Khi tên kiệu phu hạ xuống, miếng vải đen trên mặt bay lên để lộ hai chiếc răng nanh và đôi mắt đỏ như máu. Tóc gáy mấy tên cướp dựng đứng vội vàng vung đao chém con cương thi.
“ Choang” “ Choang” mấy tiếng động vang lên. Con cương thi cũng chẳng hề né tránh, hai tay giống như vuốt chim chụp xuống nhanh chóng móc bốn trái tim vẫn còn đang đập của bốn tên sơn tặc ra.
- Cương thi? Cương thi bình thường làm sao có thể sánh với tiểu Đồng và đại Đồng của ta?
Con cương thi đó không ngờ đao thương chém không bị thương. Mười mấy tên sơn tặc thấy tình cảnh đó đều hét lên mà chạy đi. Nhưng người trong kiệu lại cất tiếng cười:
- Đại Đồng! Ngươi cũng đi đi, không để cho tên nào chạy thoát.
Cương thi trước kiệu lập tức nhảy đi, tốc độ không ngờ còn nhanh hơn con cương thi trước mấy lần. Chỉ mới mười mấy cái nhảy của nó, sơn tặc đang chạy liền ngạ xuống đất, đồng thời tim bị móc ra.
- Chỉ còn hai mươi dặm nữa là có thể tới trấn Ngọc Tỉnh.
- Không ổn.
- Có chuyện gì vậy?
Đang chạy như bay, Lạc Bắc đột nhiên ngừng lại.
- Có mùi máu tanh.
Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, trong không khí đúng là có mùi máu tanh.
- Đúng là đệ tử Thục Sơn, rất tỉnh táo.
Thục Sơn, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ mới liếc mắt thì thấy trong khu rừng có hai tên đại hán nâng một cái kiệu mà nhảy ra.
Khu đất rừng đó chênh lệch với mặt đường chừng bốn, năm trượng vậy mà hai tên kiệu phu rơi thẳng xuống một cách chẳng khác gì hai tảng đá rơi xuống đất khiến cho bụi bốc lên mù mịt.
- Hai tên kiệu phu đó không phải là người.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc liền cảm nhận được từ người hai tên kiệu phu đó có mùi quỷ khí, đồng thời cũng cảm nhận được con ngựa của mình kinh hoàng muốn bỏ chạy.
- Ngươi là ai?
Lạc Bắc dùng sức kiềm ngựa lại, đồng thời quát hỏi. Mặc dù có thể nhận thấy ý đồ của người đó không tốt, nhưng bốn người đều nhận ra người này không dễ chọc. Vì vậy mà Lạc Bắc không muốn hành động thiếu suy nghĩ.
- Chỉ là người của phái nhỏ nên không đáng nhắc tới trước mặt Thục Sơn. - Người trong kiệu bật cười âm hiểm:
- Có điều thường nghe nói phi kiếm của Thục Sơn số một thiên hạ. Hôm nay muốn được biết một chút.