“ Phanh” một tiếng, Lạc Bắc toàn lực va chạm vào người Tằng Nhất Thành, khiến choy bay ra ngoài.
Trên Thiên Kình phong, rất nhiều người đều nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên vì cú va chạm đó.
Liên tiếp bị dính đòn nghiêm trọng, Lạc Bắc lại còn có thể bộc phát ra lực lượng và tốc độ như vậy. Hơn nữa mọi người đều thấy rõ ràng, lần này Lạc Bắc phán đoán chuẩn xác vị trí của Tằng Nhất Thành, lúc va chạm không chỉ có hai quyền đánh thẳng vào trước ngực Tằng Nhất Thành mà cái trán cũng húc thẳng lên mũi hắn.
“ Nhất định rất đau.”
Mạnh mẽ hung hãn độc địa như vậy khiến rất nhiều đệ tử Thục Sơn đang quan chiến đều nhịn không được mà đưa tay sờ lên cái mũi của mình, trong đầu không khỏi hiện lên ý niệm này.
“ Răng rắc” một tiếng, Tằng Nhất Thành bị Lạc Bắc đụng trúng bay thẳng ra ngoài. Hắn như nghe được thanh âm vỡ vụn trên mũi, nhất thời gào lên thảm thiết.
Cái mũi của hắn, thoáng cái đã bị Lạc Bắc đụng vỡ nát.
“ Nếu như để hắn hồi phục lại thì rất khó đối phó.”
“ Không tốt.”
Lạc Bắc vẫn nhìn chăm chú về phương hướng Tằng Nhất Thành bay ngược ra, đang muốn toàn lực tiến đến đánh một đòn nghiêm trọng thì sau đầu có sát khí lạnh thấu xương lan tới.
Một pho tượng Kim giáp thần tướng vừa lúc đó nhảy đến phía sau Lạc Bắc, song đao liên hoàn chém lên đầu hắn.
Trong nháy mắt này Lạc Bắc nhảy về phía trước. Nhưng lúc này hắn bị thương nghiêm trọng, trên lưng và ngực đều là da tróc thịt bong, cánh tay phải bị gỗ vụn đâm vào. Mặc dù Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh có được lực khôi phục hiếm thấy đã chữa trị toàn bộ thương thế nhưng mỗi khi hắn khẽ động, dính dáng tới vết thương cũng cảm thấy đau nhức, thân ảnh cũng chậm hẳn lại. Phía sau huyết quang tung tóe, bị ánh đao chém tới tạo thành một vết thương dài hơn một thước.
“ Lạc Bắc.”
Mà cùng lúc này, Tằng Nhất Thành thụ thương cũng gào lên như dã thú, vì quá đau đớn mà hai mắt trào nước mắt cùng với lệ mang.
Một tia lôi điện như độc xà đánh tới Lạc Bắc đang ở trên không trung.
Một đạo lôi điện màu đen đánh trúng Lạc Bắc, Tằng Nhất Thành điên cuồng gào lên, không dừng lại chút nào lại xuất ra một đạo pháp quyết thứ hai.
Loại lôi điện màu đen này tuy rằng cũng tiêu hao không ít chân nguyên thế nhưng hiện tại Tằng Nhất Thành đã không còn để ý đến bất cứ thứ gì, chỉ muốn đánh đánh bay Lạc Bắc ra khỏi nơi thí luyện. Thế nhưng hắn chưa kịp phát ra đạo lôi quang thứ hai đã thấy hai đạo hồng tuyến vọt tới, hồng mang tỏa ra rừng rực lóa mắt. “ Đây là cái pháp thuật gì?” Ngay trong lúc hồng tuyền tiến tới trước mặt, Tằng Nhất Thành hoảng sợ nhảy tránh, chỉ thấy hai đạo hồng tuyến bắn thẳng ra sau, đánh lên một gốc cây đại thụ. “ Bùng” một tiếng nổ vang lên đồng thời một vầng lửa màu hồng, lưu lại trên thân cây hai cái lỗ thủng to bằng đầu người.
“ Người này ứng biến nhanh như vậy, liền dùng ngay phi diễm phù.”
Rất nhiều đệ tử Thục Sơn đang quan chiến đầu trừng mắt ngây ngốc.
Trong nháy mắt Lạc Bắc phóng xuất ra, lại chỉ là hai đạo phi diễm phù.
Tuy rằng Lạc Bắc đã tu luyện Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết, có khả năng dùng chân nguyên kích phát loại phù đơn giản. Hơn nữa phi diễm phù chính xác là dùng chân nguyên tác động vào có lực công kích cực kỳ nhỏ bé, đều chỉ dùng để đưa tin, thế nhưng hiện tại Lạc Bắc lại dùng để đối địch.
Lúc này Lạc Bắc không biết hắn dùng phi diễm phù lại khiến nhiều vị sư phụ, sư huynh, thậm chí sư thúc, sư bá đều kinh ngạc ngây ngốc như vậy. Đối với Lạc Bắc đã được Nguyên Thiên Y dậy dỗ mà nói, dùng phi diễm phù đối địch cũng đã xuất hiện trong đầu khá nhiều lần. Phần lớn người tu luyên pháp quyết đều dùng thời gian để nghĩ bí pháp có uy lực gì, nhưng Lạc Bắc hầu như chỉ nghĩ đến dùng cách nào để đối địch.
“ Thần hành phù chỉ có hiệu lực trong hai canh giờ. Nếu như cứ dây dưa ở chỗ này với hắn, đến khi thần hành phù mất đi hiệu lực, cho dù có thắng được hắn sợ rằng cũng bị kim giáp thần tướng truy sát.”
“ Chỉ có trước tiên tránh thoát khỏi hai kim giáp thần tướng này mới có cơ hội.”
Ngay lập tức, Lạc Bắc liên tục phát ra hai phi diễm phù cắt đứt việc thi pháp của Tằng Nhất Thành rồi nhảy thẳng vào sơn lâm, nhanh chóng chạy tới Thiên Kiếm phong.
Nuốt vài viên đan dược, nhổ hết gỗ vụn trên người, Lạc Bắc nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp của chính mình.
Chỉ trong chốc lát đó, thương thế của Lạc Bắc đã đỡ được hơn phân nửa. Nhưng chữa trị thương thế cũng tiêu hao không ít chân nguyên. Lạc Bắc cảm giác được chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh cũng đã tiêu hao quá nửa.
“ Những kim giáp thần tướng này tốc độ không bằng ta, nhưng lại có thể cảm giác khí tức mà đuổi theo phía sau, khiến ta cũng không thể thoát được Tằng Nhất Thành.”
Lạc Bắc liên tục phát lực, mỗi lần đều vượt qua cự ly chục trượng. Thế nhưng trong lúc đó, Lạc Bắc vẫn nghe thấy tiếng kim thiết vang lên khi kim giáp thần tướng đuổi theo, còn có tiếng rống giận của Tằng Nhất Thành.
“Lạc Bắc, ngươi cho rằng có thể chạy thoát sao?”
Ngay lập tức, Tằng Nhất Thành theo phương hướng của kim giáp thần tướng, cũng cảm giác được khí tức của Lạc Bắc mà đuổi theo.
“ Liều mạng.”
Lạc Bắc bỗng nhiên nhìn thấy trong sơn lâm phía trước có một dòng suối, nước đã hội tụ thành một cái hồ sâu, nước trong hồ rất trong và lạnh. Mười trượng trên mặt nước bị nước suối tràn xuống nổi lên từng gợn sóng giống như thủy đàm khi Tiểu Ô Cầu trốn. Lạc Bắc nghĩ ra một ý, lập tức hạ quyết tâm liền ôm lấy một tảng đá lớn, hít một hơi thật dài rồi nhảy xuống thủy đàm.
Lúc đầu Lạc Bắc tập trung thần thức nhưng chỉ cảm ứng được khảng cách năm xích ( 1 xích = 0,333m ) dưới mặt nước, Hiện tại hắn làm như vậy coi như muốn đánh cuộc một keo, đổ kim giáp thần tướng không phát hiện ra được khí tức của hắn dưới nước.
“ Người này tâm tính bền gan vững chí, xử sự quả quyết, tất thành châu ngọc.”
Thấy cả người Lạc Bắc da tróc thịt bong, đầy rẫy vết thương nhưng không một chút do dự nhảy vào hồ sâu, ngay cả ánh mắt của Yến Kinh Tà cũng lóe sáng. “ Cho dù hắn tu luyện tiến cảnh chậm chạp, ta cũng muốn kéo tay dẫn dắt hắn thành tài.”
Lạc Bắc vừa chạm vào làn nước lạnh, vết thương cả người tựa như bị xé rách càng thêm đau nhức. Càng lặn xuống, hắn cảm giác áp lực bốn phía càng ngày càng lớn, xung quanh là một mảng tối đen. Chỉ trong chốc lát hắn không biết mình đã chìm xuống được bao xa, trước mắt chỉ là một màu đen kịt, không thể thấy rõ cảnh vật xung quanh. Áp lực bốn phía đè nặng lên cơ thể khiến hắn có cảm giác như một ngụm không khí cuối cùng đang dần dần tiêu tan.
Dưới tình huống như vậy, thể lực của hắn đang nhanh chóng giảm dần.
“ Coi như lần thí luyện này là một lần rèn luyện bản tâm trong sinh tử.”
Thế nhưng Lạc Bắc không có một tia sợ hãi, hắn chăm chú ôm tảng đá, bình tĩnh quan sát tình huống xung quanh.
“ Kim giáp thần tướng quả nhiên là không thể cảm giác được khí tức của ta dưới hồ nước sâu.”
Một tiếng “ Ba” vang lên, ngực bụng của Lạc Bắc hầu như nghẹn lại, rốt cục không nhịn được phun ra một ngụm bọt khí. Lạc Bắc buông tảng đá ra, nổi lên mặt nước, hít thở không khí dồn dập.
Kim giáp thần tướng và Tằng Nhất Thành dường như đã rời đi từ lâu, xung quanh là một mảnh vắng lặng.
“ Nếu như không gặp phải sự chặn giết của kim giáp thần tướng, Thái Thúc và Lạn Hàng hẳn là đã tiến vào Thiên Kiếm phong.”
Liếc mắt nhìn phương hướng Thiên Kiếm phong, Lạc Bắc cũng không đi vào sơn đạo bên này mà đi theo một hướng khác, hướng về sơn đạo bên Thiên Bút phong.
Trải qua một trận chiến với Tằng Nhất Thành và Kim giáp thần tướng, Lạc Bắc có thể khẳng định, với tốc độ và khí lực của mình thật ra không sợ Kim giáp thần tướng. Đi sơn đạo có nhiều Kim giáp thần tướng, có thể cách Tằng Nhất Thành một khoảng an toàn.
Mà có sự tồn tại của Thiên Kiếm phong màu trắng xa xa kia và sơn đạo có Kim giáp thần tướng chỉ dẫn, Lạc Bắc cho dù đi trong sơn lâm cũng không sợ bị lạc.
Lạc Bắc cũng không phải là mãng phu thích đánh nhau, hắn biết hiện tại mình khó có khả năng đánh thắng được Tằng Nhất Thành. Hắn liền chọn một con đường tách ra khỏi Tằng Nhất Thành mà tiến vào Thiên Kiếm phong.
“ Đó là Lạc Bắc.”
“ Thế nào mà hắn lại thụ thương nặng như vậy?”
“ Hắn còn chưa rời khỏi thí luyện.”
Trên sơn đạo Thiên Bút phong, một số đệ tử của Thiên Chú phong và Kinh Thần phong thần sắc uể oải đứng trên sơn đạo. Bọn họ đã không thể thoát khỏi Kim giáp thần tướng mà bóp vỡ ngọc bài, rời khỏi thí luyện. Nhưng bọn hắn đột nhiên nhìn thấy Lạc Bắc quần áo rách nát, trên người còn có vài vết thương kinh tâm động phách, đang từ trong rừng rậm theo hướng sơn đạo chạy nhanh đến.
Đối với song nhận của Kim giáp thần tướng mỗi khi mạnh mẽ đánh xuống, mới vừa nghĩ tới đã khiến da đầu bọn họ có chút tê dại.
“ Thái Thúc, Lạn Hàng, các ngươi nhất định phải ở Thiên Kiếm phong chờ ta.”
“ Tiểu Trà, ta nhất định sẽ mang về một thanh kiếm thai thuộc về ta cho ngươi xem.”
Lúc này, vô luận là chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh hay Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết đều đã tiêu hao hơn phân nửa, thế nhưng trong đầu hắn cũng tràn đầy một tín niệm kiên định không gì sánh được.
“ Nhất định phải đến được Thiên Kiếm phong.”
“ Lạc Bắc, ngươi điên rồi sao?”
Trên người cũng đã có vài đạo vết thương, Huyền Vô Kỳ đứng trên sơn đạo. Hắn bỗng nhiên thấy Lạc Bắc trực tiếp vòng qua một pho tượng Kim giáp thần tướng, đồng thời ném ra một khối đá về hướng pho tượng Kim giáp thần tướng đang truy kích. Nội tâm gã bị kích động mạnh, không kìm được mà phát ra tiếng la.
Thế nhưng cùng thời điểm thanh âm của hắn vang lên, thân ảnh Lạc Bắc đã vượt lên sơn đạo phía trước, trực tiếp xông thẳng vào trong.
Mấy nghìn đệ tử trên Thiên Kình phong hơn phân nửa đều gần như nín thở. Trong bọn họ có rất nhiều người đã xem qua thí luyện của đệ tử mới nhập môn, nhưng chưa lần nào có được sự chấn động như vậy.
Lạc Bắc một người lao về phía trước, phía sau có năm Kim giáp thần tướng đuổi theo.
Tựa như một viên đạn bay, cự ly Lạc Bắc và Thiên Kiếm phong nhoáng cái đã chỉ còn chưa tới mười dặm.
Thế nhưng khiến rất nhiều đệ tử trên Thiên Kình phong chấn động chính là một thân ảnh màu đen, trước ngực có vệt máu dài, lúc này đang đứng trên sơn đạo cách Thiên Kiếm phong không đến ba dặm.
Dưới tình huống đã bỏ rơi được Kim giáp thần tướng, Tằng Nhất Thành lại không có tiến vào Thiên Kiếm phong mà đứng đợi trên sơn đạo này.
Trong lúc đó, Lạc Bắc vừa tới tấm bia đá dựng hai bên sơn đạo lên Thiên Kiếm phong, cũng thấy được ánh mắt hung ác của Tằng Nhất Thành đang nhìn mình.
Con ngươi Lạc Bắc nhất thời co rụt lại.