La Phù

Chương 716: Bổ thiên đồ

Dịch giả: Hani

Nhìn Tam Sinh thạch và hạt bồ đề ngàn năm, Lạc Bắc hơi cử động hai tay. Một làn khí đen dậm đặc ngưng tụ thành một hình người nhỏ bé ở trước mặt hắn. Lạc Bắc giơ tay chỉ một cái, hình người nhỏ bé đó xoay một vòng rồi hóa thành một tia sáng màu đen chui vào thất khiếu của Hoàng Vô Thần.

Những tia sáng đen vừa mới chui vào trên da thịt của Hoàng Vô Thần lập tức xuất hiện những lá bùa nhỏ như hạt đậu. Tuy nhiên thân thể của y chợt rung mạnh rồi những lá bùa màu vàng đó bị đánh tan nát.

Sắc mặt của Lạc Bắc vẫn hết sức bình thản. Một tia khí đen từ tay hắn bay ra thấm vào trong thân thể của Hoàng Vô Thần khiến cho y như hơi phồng lên. Khi những lá bùa màu vàng kia từ từ ta biến. Một làn hơi lạnh bắt đầu từ người Hoàng Vô Thần tản ra xung quanh.

Như ngựa quen đường cũ, Tam Sinh thạch tản ra ánh sáng màu xanh biếc từ trong tay Lạc Bắc bay ra rồi lơ lửng trên đỉnh đầu Hoàng Vô Thần. Sau đó theo ba tia sáng màu đen từ tay Lạc Bắc chui vào, Tam Sinh Thạch như biến thành một cái lốc xoáy và số khí đen vừa rồi được hắn đưa vào trong cơ thể của y cũng chui ra khỏi đỉnh đầu mà vào trong Tam Sinh Thạch.

Từ trong Tam Sinh Thạch chợt hiện lên một số hình ảnh, cơ bản đều là hình ảnh của Hoàng Vô Thần.

Tất cả những cái đó chính là trí nhớ của y.

Lúc này pháp quyết mà Lạc Bắc sử dụng chính là pháp thuật luyện chế Thi thần tướng linh. Lúc trước Lạc Bắc sử dụng thứ pháp thuật biến Khuất Đạo Tử thành Thi thần tướng linh của mình.

Mà theo cái pháp thuật này thì tam Sinh Thạch được sử dụng để hút toàn bộ trí nhớ, tâm niệm của một người vào đó rồi thi triển pháp thuật loại bỏ. Có như thế mới luyện chế đối phương thành Thi thần tướng linh như là một cái pháp bảo của mình.

Tuy nhiên bây giờ nhìn vô số những hình ảnh di chuyển bên trong Tam sinh thạch, Lạc Bắc lại không hề thi triển pháp thuật để xóa bỏ chúng. Hắn vung tay lên khiến cho Tam Sinh thạch hóa thành một tia sáng chui vào trong thức hải của mình.

Oành!

Toàn bộ ký ức, tâm niệm của Hoàng Vô Thần chẳng khác nào một cơn sóng thần ập vào trong đầu Lạc Bắc.

"Giết! Giết! Giết!"

- Lạc Bắc! Vốn ta định sáng tạo một thời đại thịnh vượng nhất từ xưa tới nay nhưng lại bị ngươi phá hủy. Ta phải băm thây ngươi ra làm vạn mảnh.

Trong nháy mắt, trong đầu của Lạc Bắc xuất hiện vô số Hoàng Vô Thần đang điên cuồng gào thét như liều mạng nuốt chửng hắn.

Đây hoàn toàn là việc giao thủ về mặt tinh thần. Lạc Bắc làm vậy có thể nói là rất nguy hiểm. Bởi vì việc giao chiến thế này chỉ dựa vào ý chí và tâm niệm của hai bên không liên quan tới tu vi. Nếu như tâm chí Lạc Bắc không đủ vững vàng, ý thức bị Hoàng Vô Thần nuốt sạch mà bản thân không cướp được ý thức của y để cho y chiếm lấy thân thể.

Tâm niệm của Hoàng Vô Thần vô cùng hùng mạnh. Hơn nữa vào lúc này, bị Lạc Bắc đánh bại khiến cho oán niệm của y đạt tới một mức không thể tưởng tượng. Mỗi một cái tâm niệm của y đều mạnh hơn thiên ma vô số lần.

- Hoàng Vô Thần! Tới lúc này mà ngươi vẫn còn vùng vẫy?

Nhưng Lạc Bắc lại hết sức bình thản. Mỗi một cái tâm niệm của hắn như biến thành một đạo kiếm nguyên đánh nát tâm niệm của Hoàng Vô Thần.

- Mặc dù ngươi giết được ta luyện thành Thi thần tướng linh thì làm được gì? Bây giờ toàn bộ linh mạch trong đất trời đất bị hủy hoại. Vô số yêu thú từ nơi khác rơi xuống. Cái vòm trời này của ngươi cũng chẳng giữ được lâu nữa. Trừ khi ngươi phong ấn tất cả mọi người nếu không thì họ cũng bị giết.

Hoàng Vô Thần cảm nhận được thời điểm tận thế đã tới nên chút ý niệm còn lại thốt ra những âm thanh độc địa trong đầu Lạc Bắc.

Theo âm thanh của y vang lên, toàn bộ tâm niệm bị Lạc Bắc xóa bỏ. Tất cả trí nhớ của y tràn vào trong óc của Lạc Bắc.

Tam Sinh thạch lại từ trong mi tâm của Lạc Bắc bay ra chui vào trong cái xác của Hoàng Vô Thần.

Cùng lúc đó, từ ngón tay của Lạc Bắc, hạt bồ đề ngàn năm bay ra chui vào mi tâm cái xác của Hoàng Vô Thần sau đó hóa thành một lá bùa.

Ầm! Xác chết của Hoàng Vô Thần xuất hiện một thứ phù ánh sáng huyền ảo rồi nó tan vỡ. Trong nháy mắt thứ phù đó vỡ tan, xác chết của Hoàng Vô Thần liền mở mắt.

Hoàng Vô Thần như một vị vua đã bị Lạc Bắc biến thành một cái Thi thần tướng linh.

- Đi!

Gần như Lạc Bắc chỉ hơi chớp mắt, Hoàng Vô Thần lập tức phi độn tới khu vực hoang dã bên ngoài vòm trời.

Hai điểm sáng màu hồng lần lượt xuất hiện bên cạnh Lạc Bắc rồi vỡ tan.

Lâm Tiểu Uyển, Thái Thúc, Đông Bất Cố, Vũ Sư Thanh, Huyền Vô Kỳ, tiểu Trà, Đồng Mục La Sát.... Tất cả những người bị hắn phong ấn trong trận chiến ở Côn Luân lập tức xuất hiện.

Ngày đó Hoàng Vô Thần sử dụng pháp thuật xóa bỏ trí nhớ của hắn đồng thời lưu lại dấu vết trong cơ thể che kín sự tồn tại của những người này khiến cho Lạc Bắc không thể cảm nhận được phong ấn của họ. Nhưng hiện tại Lạc Bắc căn cứ vào trí nhớ của Hoàng Vô Thần mà lấy được những điều mình cần biết.

- Sư tôn.

- Lạc Bắc!

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

- Ta đã giết chết Hoàng Vô Thần rồi luyện thành thi thần tướng linh. Nhưng trước khi chết y sử dụng pháp thuật định hủy diệt cả thế giới khiến cho cảnh tượng mới biến thành thế này.

Lạc Bắc nhìn những gương mặt quen thuộc rồi giải thích.

- Thiên kiếp thứ sáu. Lạc Bắc! Không thể ngờ được tu vi của ngươi lại kinh người tới mức như vậy. Ngay cả Hoàng Vô Thần cũng bị ngươi giết. Tuy nhiên cái vòm trời này có lẽ không chịu được lâu nữa.

Linh Thích Thiên và Hàn Huyết y nghe thấy Lạc Bắc nói vậy lại nhìn cảnh tượng trước mắt mà giật mình:

- Bây giờ vẫn còn có nhiều cái khe nứt nối liền với tinh vực khác nên vô số yêu thú vẫn bay đên. Hơn nữa linh mạch trong trời đất bị phá hủy, người tu đạo không thể giữ được. Một khi vòm trời này bị hủy, trời đất của chúng ta có lẽ còn khó khăn hơn cả Thiên Lan hư không, tất cả sinh linh sẽ chết hết. Hoàng Vô Thần quá độc ác.

- Hoàng Vô Thần tính toán như vậy. Mặc dù linh mạch trong đất trời bị hủy hết nhưng y không ngờ trong số pháp thuật mà Huyền Vô Thượng truyền cho ta cũng có cách tế luyện yêu đan, lợi dụng yêu đan để bổ sung chân nguyên của Thiên Lan hư không.

Từng đạo quang phù từ trong tay Lạc Bắc bay ra chui vào trong mi tâm của mỗi người.

- Ta biến Hoàng Vô Thần thành Thi Thần tướng linh rồi phái đi đánh chết một số yêu thú có tính uy hiếp nhất. Ta sẽ nghĩ cách bịt những cái khe kia lại đồng thời giữ lấy vòm trời này. Các ngươi chuyển cách thức tế luyện yêu đan bổ sung chân nguyên của Thiên Lan hư không cho mọi người đồng thời giúp ta trấn thủ vòm trời, đánh chết đám yêu thú nào có ý định xâm nhập vào đây.

- Lâm Tiểu Uyển!

Một tia sáng chui vào trong mi tâm của Lâm Tiểu Uyển. Trong tia sáng đó có một bộ pháp quyết nhìn như đồng dạng với Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh và Không Sinh Diệt Hải Lưu Ly quyết nhưng lại có gì đó hơi khác.

- Từ giờ trở đi ngươi là truyền nhân đời sau của La Phù ta. La Phù chúng ta chú trọng vào đời tu hành. Ngươi hãy đi tới các nơi hoang dã bên ngoài khung trời này cứu giúp những người tu đạo và người bình thường ở đó.

- Vâng thưa sư tôn.

Lâm Tiểu Uyển nhìn một cái thật sâu vào mắt Lạc Bắc rồi không nói gì nữa mà hóa thành một tia sáng màu trắng bay đi.

- Sư tôn? Nàng ấy hình như là tu sĩ Thiên Lan. Không ngờ Lạc Bắc đã thu đồ đệ. Đời sau của La Phù đã có truyền nhân?

Nghe thấy Lạc Bắc và Lâm Tiểu Uyển nói chuyện, mọi người đều lắp bắp.

- Thái Thúc, tiểu Trà, Đông Bất Cố... Chờ ta phong ấn những cái khe này lại sẽ đi tìm các ngươi.

Ánh mắt Lạc Bắc lướt qua những gương mặt quen thuộc.

- Ta quên rất nhiều chuyện với mọi người nên cần nhờ mọi người nói cho ta biết.

- Lạn Hàng! Chờ đệ trở lại sẽ cải tạo thân thể cho huynh.