Đúng lúc này, điều khiến cho mọi người bất ngờ đó là Lạc Bắc chợt dừng lại như nhận ra điều gì đó mà ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Rõ ràng đây là thời cơ tốt để đánh chết Huyền Vô Thượng nhưng Lạc Bắc lại dừng lại.
Điều này khiến cho Huyền Vô Thượng cảm thấy bất ngờ.
Lúc này trong lòng bàn tay phải của Huyền Vô Thượng đã xuất hiện một điểm sáng màu đen. Vô số những điểm sáng trong đó khiến cho nó giống như một cái vũ trụ thu nhỏ.
Dù sao thì cũng là tầng thiên kiếp thứ tư, cho dù rơi vào hoàn cảnh thế này, Huyền Vô Thượng cũng nắm chắc bảy phần đánh chết Lạc Bắc.
Nhưng nếu y sử dụng cái pháp thuật này thì chắc chắn sẽ hết gần như toàn bộ chân nguyên. Tới lúc đó đám người Bán Diện Nhân Ma mà ra tay với y thì chưa chắc y đã chống lại. Cho nên nếu y phóng ra cái pháp thuật này thì chắc chắn là cùng chết với Lạc Bắc.
Lúc này, bản thân y đã tính toán cùng chết với Lạc Bắc nhưng y lại không ngờ hắn chợt dừng lại. Hơn nữa Lạc Bắc dường như cũng không chú ý tới y mà lại để ý về phía trên cao. Cảnh tượng này khiến cho y cũng không vội vàng thi triển pháp thuật phản kích lại Lạc Bắc mà lập tức cố gắng bình ổn chân nguyên dao động trong người.
- Lạc Bắc! Trong hoàn cảnh này mà ngươi còn phát hiện được sự tồn tại của ta. Có điều lần này ta cũng không đánh giá sai thực lực của ngươi.
- Huyền Vô Thượng! Vốn ta nghĩ với tu vi tầng thiên kiếp thứ tư của ngươi có thể tiêu diệt bọn chúng dễ dàng nhưng không ngờ ngươi lại rơi vào cảnh này.
Không trung phía trên đột nhiên có tiếng nói như thế vọng xuống.
- Hoàng Vô Thần?
Khi âm thanh đó vọng xuống rất nhiều người tu đạo chợt kêu lên. Bởi vì bọn họ nhận ra được thứ âm thanh mang theo hơi thở duy ngã độc tôn của Hoàng Vô Thần.
Theo âm thanh đó vọng xuống, mọi người đều thấy một ngôi thành màu bạc xuất hiện ở giữa không trung nhìn giống như một quả tinh cầu hạ xuống làm người ta cảm thấy áp lực.
- Hoàng Vô Thần! Không ngờ ngươi vẫn chưa chết?
Huyền Vô Thượng liếc mắt một cái rồi thốt lên âm thanh kinh ngạc ngay sau đó là khiếp sợ:
- Thiên kiếp thứ năm. Hoàng Vô Thần! Không ngờ tu vi của ngươi đã tới tầng thiên kiếp thứ năm.
- Thiên kiếp thứ năm.
Câu nói của Huyền Vô Thượng vừa mới dứt thì gần như toàn bộ người tu đạo có mặt đều kinh hãi.
Tu vi của Huyền Vô Thượng là tầng thiên kiếp thứ tư, vừa rồi y đã thể hiện có năng lực tiêu diệt đám người Bán Diện Nhân Ma. Nhưng hiện tại mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ tu vi tầng thiên kiếp thứ năm có ý nghĩa như thế nào.
- Từ Thạch Hạc?
Khi cái thành trì màu bạc tiếp tục hạ xuống, mọi người nhìn thấy rõ một cái bóng mặc trường bào đứng giữa ngôi thành thể hiện một phong thái không ai sáng nổi. Người đó đúng là Hoàng Vô Thần. Mà bên cạnh y còn có một cây pháp trụ có buộc Nguyên Anh của một người. Rất nhiều đệ tử Côn Luân cùng với người của huyền môn chính đạo liếc mắt nhận ra đó chính là Nguyên Anh của Từ Thạch Hạc.
Cảnh tượng như vậy khiến cho nhiều người tu đạo của Huyền môn chính đạo đều ngơ ngác.
- Hoàng Vô Thần! Ngươi muốn chúng ta liều tới mức lưỡng bại câu thương rồi ngươi một mình quản lý giới tu đạo này? Chỉ tiếc ngươi phải thất vọng.
Lúc này, âm thanh lạnh lùng của Lạc Bắc cũng vang lên.
Lạc Bắc hiểu rõ bây giờ Hoàng Vô Thần xuất hiện coi như không còn che giấu dã tâm của mình. Hắn nói vậy cũng như vô nghĩa. Nhưng câu nói của Lạc Bắc lại là nói cho đám người Huyền Vô Thượng và huyền môn chính đạo không biết.
Lúc này, Hoàng Vô Thần chính là kẻ địch lớn nhất của họ.
Tuy nhiên bây giờ chân nguyên của đám người Lạc Bắc đã tổn thất quá nhiều rất nhiều pháp thuật và pháp bảo nghịch thiên cũng không sử dụng được. Mà từ pháp lực dao động và khí tức tản ra từ người của Hoàng Vô Thần đối với Lạc Bắc mà nói thì chỉ dùng mấy từ kinh tâm động phách để hình dung.
Từ khi khai chiến tới giờ, chuyện đám người Lạc Bắc lo lắng nhất đã xảy ra.
Quả nhiên Hoàng Vô Thần vẫn chưa chết hơn nữa tu vi của y còn vượt xa sự dự đoán của đám người Lạc Bắc. Chỉ có bắt tay với người Thiên Lan hư không thì mới chống lại được Hoàng Vô Thần.
- Hoàng Vô Thần! Không ngờ ngươi vì dã tâm của bản thân mà làm cho nhiều đệ tử Côn Luân phải chết.
Cùng lúc đó đám người Lý Dã Hạc của Côn Luân cũng rống to.
- So với sinh linh trong thiên hạ này thì đừng nói là tính mạng của vạn người, hy sinh cả giới tu đạo thì có sao?
Hoàng Vô Thần vẫn nhắm mắt mà nói với đám người Lý Dã Hạc. Theo âm thanh của y vang lên, dường như có một vòng tròn vô hình đánh trúng người Lý Dã Hạc khiến cho tất cả bọn họ loạng choạng và phun máu.
- Bắt đầu từ hôm nay ta muốn tạo ra một thời thịnh thế. Kẻ thuận ta thì sống, đối nghịch lại ta thì chết.
Hoàng Vô Thần nói như vậy thật thản nhiên giống như mọi người trong mắt y đều là con kiến có thể giết bất cứ lúc nào.
- Hoàng Vô Thần! Mặc dù tu vi của ngươi vượt qua thiên kiếp thứ năm nhưng ngươi có dám chắc với sức một người giết hết được tất cả người tu đạo ở đây hay không? - Huyền Vô Thượng hơi nheo mắt lại mà cười lạnh.
- Nếu như bình thường ta cũng không chắc. Nhưng bây giờ thì khác, chân nguyên của các ngươi đã tổn thất nhiều như vậy huống chi người ta e ngại nhất đã bị các ngươi giết.
Hoàng Vô Thần quay đầu nhìn Bắc Minh vương hiển nhiên người mà y e ngại chính là người đàn ông đầu trọc kia. Sau khi dừng một chút y lại nói tiếp:
- Theo ta được biết thì đạo pháp thuật của Bắc Minh vương gần như phải mất hết toàn bộ chân nguyên mới có thể sử dụng. Bây giờ ngươi cũng đừng mong phóng được cái pháp thuật đó nữa.
- Hơn nữa ta cũng không chỉ có một người.
Theo câu nói của Hoàng Vô Thần một đoàn bóng người mặc pháp y màu xám từ trong ngôi thành lướt ra đứng sau Hoàng Vô Thần.
Số bóng người mặc pháp y màu xám đó có ít nhất hơn trăm người, hơn nữa đều tu vi Độ Kiếp kỳ.
Hơn trăm người tu đạo tu vi Độ Kiếp kỳ.
Ánh mắt của Lạc Bắc cũng híp lại.
Mà lúc này âm thanh của Hoàng Vô Thần giống như những ngọn núi ập tới:
- Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
- Hắn muốn cả giới tu đạo nghe theo lệnh của hắn?
Thủ lĩnh của huyền môn chính đạo lúc này là nhân vật còn tàn nhẫn hơn cả cự ma vạn cổ. Rất nhiều người của huyền môn chính đạo đều không tin vào cảnh tượng mà mình đang chứng kiến.
- Huyền Vô Thượng! Chỉ có hai bên chúng ta bắt tay với nhau thì mới đánh chết hắn được. Hơn nữa lần này hắn tự cho mình tiêu diệt chúng ta. Đây chính là chân thân của hắn, nếu lần này chúng ta không giết được hắn thì bất kể bên nào thắng cũng đều bị ảnh hưởng.
Cùng lúc đó âm thanh của Lạc Bắc cũng vang lên trong đầu Huyền Vô Thượng.
- A?
Những lời nói đó của Lạc Bắc được sử dụng bí pháp để truyền âm cho Huyền Vô Thượng, người ngoài cơ bản không nghe được nhưng Hoàng Vô Thần lại nghe thấy được câu nói của Lạc Bắc. Y hơi kinh ngạc:
- Lạc Bắc! Ngươi nhận ra chân thân của ta?
- Ta không chỉ biết pháp thuật của ngươi có thể tu luyện được phân thân còn nhận rõ được chân thân của ngươi. Ta còn biết ngươi có thể sử dụng linh khí để nâng cao tu vi của người khác. - Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Hoàng Vô Thần:
- Hơn nữa ta còn biết ngươi có thể xóa bỏ tâm niệm của người khác khiến cho họ nhận lấy ý chí của mình rồi biết thành tượng gỗ của ngươi. Ta còn biết mỗi lần ngươi vượt qua thiên kiếp thì trong một thời gian ngắn tu vi sẽ giảm xuống tới tầng thiên kiếp thứ nhất cần từ từ hồi phục.
- Nguyên Thiên Y nói cho ngươi biết sự ảo diệu trong công pháp của ta cho ngươi, nếu không ngươi không biết được điều đó.
Hoàng Vô Thần vẫn nhắm mắt nhưng y cũng hiểu ngay ra ý của Lạc Bắc:
- Lạc Bắc! Ngươi đúng là truyền nhân mà Nguyên Thiên Y chọn. Lúc này ngươi nói ra là muốn cho mọi người biết nhược điểm trong công pháp của ta, để sau này có người biết mà đối phó. Có điều cũng vô ích. Chỉ cần ta loại bỏ ngươi và Huyền Vô Thượng thì trên thế gian này chẳng còn ai uy hiếp được ta. Từ hôm nay, ta muốn trời này, đất này phải dịch chuyển theo ý chí của ta.
- Ha ha! Hoàng Vô Thần! Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Nhã Dịch thần quân cất tiếng cười điên cuồng.
Nếu trong trận chiến với Thiên Lan hư không, Hoàng Vô Thần chiến thắng thì có lẽ lúc này Nhã Dịch thần quân cũng e ngại tu vi của Hoàng Vô Thần mà không dám có động tác nào.
Nhưng Hoàng Vô Thần giả chết làm cho bọn họ chiếm được Côn Luân, khiến cho họ giao chiến với Lạc Bắc rồi sau đó mới chuẩn bị tới để thu dọn. Hành vi âm hiểm như vậy cho dù thành công thì nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ gian hùng. Tuy nhiên lúc này Hoàng Vô Thần vẫn ngông cuồng như một vị thần nắm trong tay cả thiên hạ khiến cho Nhã Dịch thần quân không nhịn được.