- Đám người tu đạo của Thiên Lan hư không sử dụng cái gì mà làm cho nguyên khí trong trời đất rối loạn khiến cho uy lực còn sót lại của trận pháp ngầm bên dưới Nam Thiên môn tràn lên. Cho dù ta có thể sử dụng pháp thuật thì cũng không thể vào đó mà tới được trận pháp đi đến Tử Kim hư không. - Lạc Bắc hít một hơi thật sâu:
- Bọn chúng làm vậy là để đề phòng chúng ta phá hủy trận pháp truyền tống tới Tử Kim hư không.
- Ở đây có trận pháp truyền tống tới Tử Kim hư không? Chẳng trách nào mà chúng định chiếm Nam Thiên môn. Lạc Bắc! Hóa ra vừa rồi ngươi định phá hủy trận pháp truyền tống tới Tử Kim hư không. - Đoạn Thiên Nhai chớp mắt rồi hiểu ra.
- Sư huynh Đoạn Thiên Nhai! Liên minh Thục Sơn cùng với các tông môn có cử viện quân tới chưa? - Lạc Bắc nhìn Đoạn Thiên Nhai mà hỏi.
- Trước khi rút vào Nam Thiên môn, ta cũng nhận được tin báo Thục Sơn chúng ta và một phần lớn huyền môn chính đạo đang trên đường tới. Khả năng là một canh giờ nữa sẽ đến Thập Vạn đại sơn. - Đoạn Thiên Nhai nhìn Lạc Bắc:
- Tuy rằng trận chiến này không có nhiều phần thắng nhưng nhất định phải đánh.
Lạc Bắc hơi cúi đầu. Hắn có thể hiểu được ý của Đoạn Thiên Nhai.
Côn Luân bị diệt. Hiện tại huyền môn chính đạo so với Thiên Lan hư không hoàn toàn yếu hơn nhiều. Nhưng Thiên Lan hư không mà chiếm đoạn càng nhiều tài nguyên thì huyền môn chính đạo lại càng rơi vào hoàn cảnh xấu. Dù sao cũng phải liều thì liều sớm một chút.
- Nếu huyền môn chính đạo liên thủ với chúng ta thì còn có thể liều mạng với Thiên Lan hư không. - Lạc Bắc chớp mắt:
- Dù sao thì tổng số người tu đạo của Thiên Lan hư không cũng không nhiều.
- Liên thủ là chuyện không thể. Phần lớn Huyền Vô Thượng đều có thành kiến với núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa. Trên thực tế phần lớn các môn phái đều tham gia chém giết người của núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa. Cho nên đối với họ thì các ngươi cũng là kẻ địch. Nếu Thục Sơn cũng bắt tay với các ngươi thì huyền môn chính đạo cũng sẽ tách ra khỏi Thục Sơn. - Đoạn Thiên Nhai lắc đầu:
- Đừng nói là liên thủ với các ngươi cho dù giữa huyền môn chính đạo cũng có những suy nghĩ rất khác nhau. Nếu như không động tới họ, không cần phải liều mạng, nếu tông môn khác lưỡng bại câu thương với Thiên Lan hư không thì bọn họ sẵn sàng ngồi xem. Hoặc là nếu Thiên Lan hư không trở thành như Côn Luân thì bọn họ cũng có thể đầu hàng. Cho nên huyền môn chúng ta tập trung lại cũng chỉ được hai, ba phần mà thôi.
- Còn về nhân số cũng không sao. - Đoạn Thiên Nhai lắc đầu rồi nói tiếp:
- Bọn chúng có hai loại bùa rất quái dị. Một lại có thể khống chế suy nghĩ của người tu đạo bị bắt rồi sử dụng. Còn một loại khác dường như có thể phối hợp với một loại yêu thú nhỏ để cho người tu đạo bị bắt hợp thể với yêu thú biến thành một con quái vật nửa người nửa yêu rồi sử dung. Trước khi chúng ta phục kích một lần thấy chúng chỉ có hơn một trăm người nhưng sau khi chúng ta phục kích thì chúng có tới bốn trăm. Không ngờ trong đó ngoài mấy người tu đạo với tu vi cực cao, còn có rất nhiều người của chúng ta bị chúng dùng loại bùa đó điều khiển khiến cho số lượng người của chúng ta ít hơn, suýt chút nữa thì bị tiêu diệt.
- Có thứ bùa như vậy? Mạc Thiên Hình! Hai loại bùa này luyện chế có khó không?
Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết liếc mắt nhìn nhau lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương.
- Đó là Khống Thần phù và Hóa Thú nguyên phù của Luyện Tinh sơn chủ. - Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình lập tức xuất hienj:
- Đối với Luyện Tinh sơn chủ thì luyện chế nó cũng không khó chỉ có điều nguyên liệu để luyện rất ít, hơn nữa Hóa Thú nguyên phù phải phối hợp với vài loại yêu thú đặc biệt mới có thể sử dụng vì vậy mà số lượng ở Thiên Lan hư không cũng rất ít. Nhưng hiện tại có lẽ Luyện Tinh sơn chủ đã luyện được rất nhiều hai loại phù này.
- Mạc Thiên Hình! Ngươi nói vậy là sao? - Thái Thúc thốt lên.
- Lúc trước nguyên liệu luyện chế Khống Thần phù và Hóa Thú nguyên phù đều ở núi Cửu Khúc và Đồng sơn của Thiên Lan. Nhưng Cửu Khúc sơn chủ và Đồng Sơn sơn chủ luôn đối đầu với nhau. Vì vậy mà trước đây, Luyện Tinh sơn chủ rất khó lấy được nguyên liệu để luyện hai thú phù này. Nhưng hiện tại thì khác, Cửu Khúc sơn chủ và Đồng Sơn sơn chủ mà không chịu bỏ ra thì mấy vị Thần quân sẽ giết họ, lấy nguyên liệu luyện chế. - Mạc Thiên Hình cười khổ:
- Hơn nữa trong số yêu thú của Nô Thú thần quân nuôi dưỡng có rất nhiều vì vậy mà luyện được Hóa Thú nguyên phù xong là sử dụng được.
- Có điều hai loại bùa này cũng có khuyết điểm. Nếu một nhân vật cấp bậc sơn chủ thì khống chế được đồng thời một trăm người tu đạo bị Khống Thần phù khống chế. Tuy nhiên những người tu đạo chỉ được phép ở cách mình tối đa hai trăm trượng, nếu quá khoảng cách đó thì không thể điều khiển được, Khống thần phù cũng mất đi hiệu lực. Còn Hóa Thú nguyên phù thì mặc dù không hạn chế khoảng cách như người tu đạo bị hóa thú rất dễ mất tâm tính trở nên tàn bạo như yêu thú. Một người tu đạo chỉ khống chế được năm đến mười người tu đạo hóa thú. - Mạc Thiên Hình cũng bổ sung thêm.
Lạc Bắc gật đầu:
- Mạc Thiên Hình! Vậy hình dạng của Luyện Tinh sơn chủ như thế nào?
- A? Chủ nhân! Ngài định tiêu diệt người này đầu tiên? Nếu mất y, Thiên Lan hư không sẽ chẳng còn ai luyện được thứ bùa này. Có điều ngài nên xem có cơ hội cũng nên tiêu diệt Thiên Hư sơn chủ. Người đó là nhân vật số một trong luyện chế pháp bảo cùng với đan dược từ yêu đan của Thiên Lan hư không. Lúc này, tác dụng của Thiên Hư sơn chủ không kém gì Luyện Tinh sơn chủ. Thần cung Toái Hư của Tô Hâm Duyệt là sát khí mạnh nhất, để nàng phối hợp ám sát thì cho dù Nhã Dịch thần quân cũng không bảo vệ được hai người đó.
Mạc Thiên Hình chớp mắt liền hiểu được suy nghĩ của Lạc Bắc. Vì vậy mà sau khi nói xong, y cũng lập tức miêu tả ngoại hình và điểm đặc biệt của Luyện Tinh sơn chủ cùng với Thiên Hư sơn chủ cho Lạc Bắc.
Nghe mạc Thiên Hình nói xong, Lạc Bắc chớp mắt một cái rồi quay sang nói với Đoạn Thiên Nhai:
- Đoạn Thiên Nhai sư huynh! Ta định rời khỏi Nam Thiên môn trước. Lúc này, người của Thiên Lan hư không chắc chắn đã bố trí trận pháp và cấm chế bên ngoài, ta muốn ra cũng chưa chắc đã được. Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc, Hâm Duyệt! Ba người ở lại đây. Các ngươi cầm Yêu vương liên thai và Vân Mông thần thoi. Nếu chúng định tấn công Nam Thiên môn thì phải phá vỡ trận pháp ở đây trước. Ta sẽ nhanh chóng trở lại. Nhưng cho dù ta có về nhanh thì cũng chưa chắc đã vào được Nam Thiên môn mà có thể bị người Thiên Lan hư không ngăn cản. Dù sao thì lúc đó, chỉ cần trận pháp bị phá, các ngươi lập tức mở trận pháp trong Yêu vương liên thai để đám người của Đoạn Thiên Nhai sư huynh tới giới Niết Bàn. Sau đó, các ngươi dùng Vân Mông thần thoi bỏ chạy. Với tốc độ độn của Vân Mông thần thoi, cho dù Huyền Vô Thượng có đích thân tới cũng không chặn được.
- Lạc Bắc! Ngươi định cứu chữa cho Hàn Huyết Y?
Nạp Lan Nhược Tuyết lập tức hiểu được ý của Lạc Bắc.
Lúc này cho dù là đám người Vũ Sư Thanh hay là núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa đều không thể tới kịp. Chỉ có cứu chữa cho Hàn Huyết Y đang bị phong ấn bởi Đại Hắc thiên ma quyết thì mới có thêm được một viện thủ mạnh.
Mà ban đầu nếu không có chuyện Thiên Lan hư không tấn công núi Chiêu Diêu thì bản thân Lạc Bắc cũng chuẩn bị tới Thập Vạn đại sơn rồi sử dụng trận pháp Thiên ngân cứu chữa cho Hàn Huyết Y.
- Ngươi cứ đi đi. Yên tâm. Có hai cái pháp bảo này chúng ta hoàn toàn bỏ chạy được. - Thấy Lạc Bắc gật đầu, Nạp Lan Nhược Tuyết liền nói ngay.
Lạc Bắc gật đầu. Một làn khí huyết khổng lồ tản ra xung quanh rồi hắn lao ra ngoài.
Bên trong Nam Thiên môn cơ bản không được sử dụng chân nguyên thì triển pháp thuật. Nhưng với thân thể của Lạc Bắc hiện giờ, tốc độ lao đi của hắn không hề kém người tu đạo phi độn.
...
- Thái Thúc! Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng bây giờ thế nào?
Thấy Lạc Bắc biến mất, Đoạn Thiên Nhai trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi.
- Bọn họ rất tốt.
Thái Thúc nhìn vị sư huynh ngày xưa rất nghiêm khắc nhưng luôn che chở cho mình mà trả lời:
- Hiện tại tu vi của họ cũng đã tới Nguyên Anh.
Đoạn Thiên Nhai gật đầu không nói gì.
- Đoạn Thiên Nhai sư huynh! Tại sao mọi người lại tới đây? - Thái Thúc hơi cảm động:
- Với tin tức của núi Chiêu Diêu, Trạm Châu Trạch Địa và chúng ta cũng không phát hiện bọn chúng đi về phía này, chỉ phát hiện phần lớn người của chúng tới núi Chiêu Diêu.