Mạc Thiên Hình xuất hiện trên Huyết Phượng La. Sắc mặt của y hơi trắng bệch cho thấy khi nhắc tới hai người này cũng cảm thấy sợ hãi.
- Chủ nhân! Như vậy tất cả các nhân vật trụ cột của Thiên Lan hư không tập trung ở đây. Nơi này chắc chắn có âm mưu nào đó nếu không chỉ tiêu diệt mấy cái môn phái bình thường cũng không cần tới các nhân vật như họ.
- Đó là tín hiệu ngũ sắc. Chúng ta tới đó trước.
Lạc Bắc còn chưa kịp nói thì bầu trời phía nam chợt bắn lên mấy ngọn lửa. Ngoại trừ ngọn lửa báo hiệu phát hiện tung tích của người tu đạo Thiên Lan hư không ra còn có một ngọn lửa màu trắng.
Ngọn lửa màu trắng được liên minh huyền môn phát tín hiệu tập trung. Lạc Bắc lập tức điều khiển Vân Mông thần thoi lao về phía ngọn lửa đó.
- Đó là đệ tử Thục Sơn.
Cách vị trí ngọn lửa phóng lên chừng mười dặm, Lạc Bắc và Thái Thúc có thể thấy rõ người phóng ngọn lửa lên là một đệ tử thanh niên mặc trang phục của rặng Kinh Thần, y có thân hình cao lớn, sắc mặt ngăm đen. Bên cạnh y là hai lão già, một người hói đầu có da mặt màu hồng còn một người khác thì có hai hàng lông mày dài.
Lão già hói đầu điều khiển một cái pháp bảo có hình dạng như một con thuyền rồng chở ba người. Còn lão già có đôi lông mi dài cầm một cái pháp bảo hình cây trượng tản ra pháp lực dao động rất mạnh đang dùng thần thức cảnh giác xung quanh.
- Vân Mông thần thoi.
Đột nhiên cảm nhận sự dao động khác thường của nguyên khí, lão già mặc hoa phục biến sắc lập tức phóng cái pháp bảo trong tay lên. Nhưng khi nhìn thấy Vân Mông thần thoi xé rách hư không xuất hiện, lão liền dừng tay.
- Tại hạ là Lạc Bắc! Không biết danh hiệu của hai vị tiền bối và vị sư huynh là gì?
Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết cùng với Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt xuất hiện.
- Lạc Bắc?
Tên đệ tử Thục Sơn đang lắp bắp kinh hãi vì sự xuất hiện đột ngột của Vân Mông thần thoi nhưng khi nghe thấy tiếng của Lạc Bắc thì nét mặt của y trở nên mừng rỡ:
- Ta là Mạnh Thiên Phong đệ tử Kinh thần.
- Hừ!
Nghe thấy tên Lạc Bắc, hai lão già đều hừ lạnh. Cả hai lão đều là Thái thượng trưởng lão của phái Chung Nam mang theo tư tưởng cổ hủ của huyền môn chính đạo, tư tưởng rất cũ, đồng thời lại kiêu ngạo. Với những chuyện đã nghe, cả hai lập tức có ý đối địch với Lạc Bắc.
Nhưng dường như cả hai cũng tu luyện thuật Vọng khí độc đáo nên mới nhìn Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết, cả hai lập tức biến sắc, sự kiêu căng nhanh chóng biến mất. Hơi do dự một chút, lão già đầu hói lên tiếng:
- Tại hạ là Hoa Bạch Linh. Đây là sư huynh Chung Yếu Ly của ta.
- Hóa ra là Chung Nam nhị lão. Xem ra lần này Thiên lan xâm lấn, Côn Luân bị diệt thật sự đã khiến cho cả những nhân vật như bọn họ cũng không ngồi yên phải ra khỏi núi.
Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn nhau rồi cùng có suy nghĩ như vậy.
Cách đây trăm năm, Chung Nam nhị lão đã là người tu đạo Nguyên Anh kỳ có tiếng tăm. Tuy nhiên trăm năm qua, cả hai lại không hề xuất hiện khiến cho người tu đạo nghĩ có thể bọn họ đã chết. Hai người họ mai danh ẩn tích trong cả trăm năm qua khiến cho cả phái Chung Nam cũng chỉ có một người tu đạo Nguyên Anh kỳ. Phái Chung Nam cũng từ một phái lớn số một trở thành tông phái hạng hai, không còn nhiều thực lực.
Mà khi Lạc Bắc nhìn thấy Chung Nam nhị lão cũng cảm thấy cả hai đều là nhân vật Nguyên Anh hậu kỳ tuy nhiên tuổi thọ cũng chẳng còn mấy. Rõ ràng trong một trăm năm qua, cả hai bế quan nghĩ cách để tu vi đột phá, kéo dài tuổi thọ.
Đối với người tu đạo Nguyên Anh hậu kỳ còn ít tuổi thọ thì trừ khi tông phái gặp tai họa hoặc là có linh bảo hữu ích với mình xuất hiện, nếu không chỉ sợ cho dù đệ tử thân truyền bị người ta giết cũng ít khi mất thời gian đuổi giết người khác.
Hiện tại nhân vật như vậy cũng tới nơi này chứng tỏ huyền môn chính đạo đang đối diện với một nguy cơ rất cao nên dốc hết toàn bộ thực lực cất giữ. Mà rất nhiều tông môn còn chưa thực sự gặp nguy hiểm cũng không phát hiện ra bọn họ có thực lực tới mức nào.
- Lạc Bắc sư đệ.
Mạnh Thiên Phong vui mừng khi Lạc Bắc xuất hiện thì hơi do dự một chút rồi cũng thốt lên hai tiếng sư đệ. Sau đó y nói ngay:
- Sư huynh Đoạn Thiên Nhai đã biết tin ngươi ở gần đây nên bảo chúng ta thông báo cho ngươi rằng người của các tông môn không muốn giao thủ với người của Thiên Lan hư không nên tới Nam Chủ sơn lánh nạn.
- Núi Nam chu? Lạc Bắc đột nhiên rùng mình.
- Thế lực của Thiên Lan hư không quá mạnh. Lúc trước sư huynh Đoạn Thiên Nhai đã thử phục kích nhưng không ngà bị người Thiên Lan hư không phản công đánh cho thất bại, tổn thất nặng nề. Ngay cả sư huynh Đoạn Thiên Nhai cũng bị thương nặng. - Mạnh Thiên Phong nhanh chóng giải thích cho Lạc Bắc:
- Hiện tại lực lượng chúng ta tập trung không đủ để đối đầu với người Thiên Lan hư không. Hơn nữa còn có mấy người tu đạo có tu vi nghịch thiên của Thiên Lan hư không ở đây nên chúng ta đành phải rút lui chờ viện quân tới, nếu như không dừng lại sẽ còn tốt thất hơn nữa.
- Trong tay huynh có ngọc phù ghi chép hướng đi của người tu đạo Thiên Lan hư không? - Lạc Bắc chớp mắt rồi vội vàng hỏi Mạnh Thiên Phong.
- Có!
Mạnh Thiên Phong gật đầu rồi đưa một cái ngọc phù màu xanh cho Lạc Bắc.
- Nam Thiên môn.
Thần thức Lạc Bắc mới lướt qua liền lập tức biến sắc.
Đoàn quân của Thiên Lan hư không không ngờ đang di chuyển về phía Nam Thiên môn. Còn mấy nhánh quân khác của Thiên Lan hư không thì đánh lạc hướng làm cho người ta không nhận ra bọn họ đang tới Nam Thiên Môn.
Hóa ra mục tiêu thật sự của người tu đạo Thiên Lan hư không là Nam Thiên môn.
- Nam Thiên môn?
Mạnh Thiên Phong nhìn thấy Lạc Bắc biến sắc thì cũng nhíu mày rồi vội vàng hỏi:
- Lạc Bắc sư đệ! Đệ nói tới Nam Thiên môn là sao?
- Đám người Thiên Lan hư không muốn nắm lấy Nam Thiên môn.
Sắc mặt của Lạc Bắc lúc này thật khó coi.
- Đúng vậy! Chủ nhân! Xem ra mục tiêu thật sự của họ là muốn chiếm lấy Nam Thiên môn. - Mạc Thiên Hình cũng biến sắc.
Cả Thục Sơn và người Huyền môn chính đạo không biết thực tế Nam Thiên môn đã trở thành địa bàn của Lạc Bắc. Bên dưới có trận pháp truyền tống tới Tử Kim hư không.
Chỉ cần có khả năng và thời gian thăm dò sẽ tìm được tài nguyên vô tận của Tử Kim hư không, hơn nữa sự huyền bí của Hoàng Thiên thần tháp cũng chưa được Lạc Bắc khám phá hết.
Lúc trước khi nghe tới núi Nam Chủ, Lạc Bắc đã hơi cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì núi Nam Chủ chính là một dãy núi bên cạnh Thập Vạn đại sơn. Rõ ràng người của Thiên Lan hư không đang đi tới đó.
Chiếm Côn Luân, chiếm Tử Kim hư không sẽ giúp người tu đạo của Thiên Lan hư không có được một nguồn tài nguyên dồi dào.
Vào lúc này những nhân vật tu vi cao của giới Niết Bàn và Nga Mi gần như tới hết núi Chiêu Diêu. Cho dù có đưa tin hay bọn họ phát hiện được thì cũng không thể tới kịp. Mà với thực lực bây giờ của Lạc Bắc cơ bản không thể chống lại nhiều người tu đạo của Thiên Lan hư không như vậy. Nói cách khác, hắn đành phải buông tha Nam Thiên môn.
Mà sau khi chiếm được Nam thiên môn, Thiên Lan hư không nhất định sẽ lập vô số trận pháp và cấm chế, cho dù có tập trung lực lượng muốn chiếm lại Nam Thiên môn cũng khó.
- Bọn họ muốn chiếm Nam Thiên môn? - Mạnh Thiên Phong vẫn chưa hiểu tại sao người của Thiên Lan hư không lại chiếm Nam Thiên môn nhưng nghe Lạc Bắc nói vậy, y và Chung Nam nhị lão cũng tái mặt.
- Có chuyện gì?
Lạc Bắc cũng nhận ra sắc mặt hơi lạ của họ.
- Sư huynh Đoạn Thiên Nhai cùng với một vài đệ tử Thục Sơn và mấy trăm đạo hữu không còn sức chiến đấu đang ở trong Nam Thiên môn. - Mạnh Thiên Phong tái mặt nói với Lạc Bắc:
- Lúc trước, sư huynh Đoạn Thiên Nhai cùng với mấy đệ tử Thục Sơn che chở cho rất nhiều đạo hữu tới Nam Thiên môn. Ở đó chúng ta mới thiết lập một điểm nghỉ ngơi.
- Cái gì?
Lạc Bắc giật mình.
- Bọn chúng muốn tới Tử kim hư không.
- Hiện tại chúng không thèm che giấu. Không ổn! Tốc độ của chúng quá nhanh.
....
Vân Mông thần thoi với một tốc độ kinh người nhanh chóng lao về phía Nam Thiên môn. Bên trong Vân Mông thần thoi, ánh mắt của Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều hết sức lo lắng.
Vốn Lạc Bắc định vất bỏ Nam Thiên môn chờ các tông phái và Thục Sơn tới để liên thủ đánh một trận với người tu đạo Thiên Lan hư không xem có thể cướp lại được hay không.
Nhưng lúc này, đám đệ tử Thục Sơn và Đoạn Thiên Nhai cùng với người bị thương của các tông môn đang ở trong Nam Thiên môn.
Đối với người của các tông môn bị thương thì nếu cần Lạc Bắc cũng có thể vất bỏ. Nhưng đám đệ tử Thục Sơn và Đoạn Thiên Nhai thì Lạc Bắc lại không thể bỏ được.