“ Xùy”
Côn Luân lão đạo hơi ngẩng đầu lên, nheo ánh mắt lại. Một sợi tơ màu tím sáng ngời đã từ trên không trung xuyên xuống dưới, tới trước mặt lão.
Cột gió cơn lốc màu đen này tràn ngập toàn bộ sơn cốc và bầu trời, mỗi một cái đều có uy năng kinh người, ngay cả pháp bảo Kim Tiên Cấp đều khó phá được ra. Thế nhưng tia sáng màu tím nhỏ như vậy mà lại có thể đâm phá được vô số đao gió giống như lưỡi hái màu đen, trong nháy mắt xuyên thấu xuống dưới.
Nhìn tia sáng màu tím với uy lực kinh người giáng xuống, thần sắc trên mặt Côn Luân lão đạo Từ Thạch Hạc vẫn không có biến hóa gì lớn. Lão giơ tay phe phẩy cây quạt màu đen, một luồng hắc quang từ cây quạt màu đen vọt ra, đón nhận tia chớp màu tím sáng ngời kia.
Cả hai tia sáng va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ ầm ầm, nổ bung khối không khí thật lớn trong phạm vi chừng năm sáu trượng. Một dòng giống như khí lưu màu đen tản ra bốn phía, một dòng lôi quang màu tím to như cánh tay, ngưng tụ giống như pha lê.
Ngay lúc Từ Thạch Hạc thi triển cây quạt nhỏ màu đen trong tay ngăn trở sợi tơ màu tím thì trên không trung lại có một thứ uy áp kinh người ép xuống làm cho người ta cảm giác như có một con quái vật rất lớn hạ xuống vậy. Cùng lúc đó, một chùm hào quang bảy màu giống như lông vũ chim Khổng Tước từ bên trên chụp xuống, che lấy hắc quang lượn lờ trên Diệt Phật Ma Nhận.
- Khổng tước bảo giám?
Bị hào quang bảy màu chụp lên, thanh Ma Nhẫn màu đen khựng lại một chút, dường như cũng bị cố định ở trên không trung. Nhưng ánh sáng đen lại lập tức tản ra, mặt ngoài nổi lên nhiều quang ảnh giống như đóa hoa sen nhỏ nháy mắt đã bao lấy hào quang bảy màu.
Tuy rằng Từ Thạch Hạc nhận ra hào quang bảy màu kia là do pháp bảo gì phát ra rồi, nhưng y lại không có một chút lo lắng, chỉ nở nụ cười lạnh lùng.
Nhưng ngay lúc này, lại có một chùm ngân quang từ bên trên bắn xuống dưới, bao hắc quang lượn lờ trên tiểu đao này lại. Bị chùm ngân quang này chiếu vào, thanh Ma Nhận màu đen lung la lung lay, giống như bị lực lượng vô hình cực lớn kéo cho ngả trái ngả phải.
Lần này, trong mắt Từ Thạch Hạc chợt lóe lên hào quang, trên mặt vốn không hề bận tâm cũng trở nên hết sức nghiêm túc.
Theo từng luồng chân nguyên hối hả chăm chú đi vào cây quạt nhỏ màu đen trong tay, cả người Từ Thạch Hạc cũng bị bao vây trong một khoảng pháp lực dao động hình thành quầng sáng rực rỡ giống như lá sen màu đen. Lão giơ cây quạt nhỏ màu đen lên không trung, lắc lắc dọc theo quỹ tích huyền ảo.
Cây quạt nhỏ màu đen này nhìn bề ngoài cũng không nặng, nhưng Từ Thạch Hạc huy động lên, mỗi một tấc tiến tới giống như có lực cản thật lớn, hết sức khó khăn.
Mà Từ Thạch Hạc chỉ hơi phe phẩy, cột lốc màu đen đã bao phủ trên phạm vi trăm mẫu cũng lập tức xoay tròn kịch liệt, phát ra thanh âm kinh người, giống như có vô số ma đầu ở trong đó tru lên. trong vô số những cột lốc màu đen cỡ to như thùng nước, hồng quang bắt đầu khởi động và chùm ngân quang trên đỉnh đầu cũng phóng tới hướng đó, cũng song song bao vây lấy Từ Thạch Hạc, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của lão đâu.
- Ầm!
Toàn bộ bầu trời lúc nãy bị màu đen che kín đột nhiên tràn ngập ánh sáng màu tím rực rỡ.
Chỉ có một lát sau, vô số ánh chớp màu tím to như cánh tay đột nhiên từ trong một cột gió cơn lốc màu đen xuyên đi ra. Cột lốc màu đen hẹp dài cỡ như thùng nước cũng toàn bộ tán loạn.
Cùng lúc đó, một chùm hồng quang mãnh liệt cũng từ bên trong cơn lốc màu đen mạnh mẽ xuyên ra ngoài. Một con hỏa ngô cao tới mười trượng toàn thân đầy vẩy cứng như được tạo thành từ tinh kim.
Trên Hỏa ngô có ba bóng người đứng có vẻ khó khăn, đó là Bạch Lạc Tiên Tử, Huyền Vô Kỳ và Lận Hàng.
- Huyền Vô Kỳ sư huynh, Lận Hàng sư huynh!
Hỏa ngô này vừa lao ra, phía trên đỉnh đầu lại tản ra một vầng sáng màu đen với uy áp mãnh liệt trực tiếp nghiền nát hơn mười cơn lốc màu đen, cùng với đó là thanh âm vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ của Lạc Bắc và Thái Thục .
Cùng lúc đó, một vầng ánh sáng màu vàng cũng nghiêng ngả lảo đảo từ bên trong cột gió màu đen đi ra. Đó chính là Tán Tây Nạp Thác mặc dù tu vi không tầm thường, nhưng lại tựa như căn bản không có kinh nghiệm đi lại bên ngoài.
- Lạc Bắc! Thái Thục !
Huyền Vô Kỳ và Lận Hàng cũng bất ngờ vui mừng gọi.
Lúc này tất cả những cột lốc màu đen giống như mất đi chỗ dựa, toàn bộ đều tán loạn, hiện ra tảng lớn khoảng đất trống, nhưng trong tầm mắt lại trống rỗng, không còn thấy bóng dáng Côn Luân lão đạo Từ Thạch Hạc đâu nữa. Lão đạo Côn Luân như thấy tình thế không ổn, đã mượn lực trong cây quạt nhỏ màu đen mà bỏ chạy rồi.
Yêu vương đài sen từ trên không hạ xuống mang theo uy áp đột nhiên thu lại hắc quang. Ngay khi hắc quang vừa thu lại, hai bóng người đã lập tức đi ra, vô cùng vui mừng ôm chầm lấy Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng.
Bốn người năm xưa là đệ tử cùng gia nhập Thục Sơn, sau mấy năm xa cách, cuối cùng đã được trùng phùng!
Mấy năm sinh tử lẫn lưu ly, hôm nay gặp lại, cảm thụ thật khó nói nên lời!
- Huyền Vô Kỳ sư huynh, Lận Hàng sư huynh!
- Lạc Bắc! Thái Thục !
Bốn người trong lúc nhất thời đều xúc động không nói nên lời.
- Ha ha ha ha!
Sau một lúc lâu, bốn người mới đột nhiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bật cười ha hả giống như kẻ điên.
Trong tiếng cười rung trời tràn đầy cao hứng, tràn đầy sự kiêu ngạo.
- Huyền Vô Kỳ, Lận Hàng, không ngờ các ngươi đều tới tu vi Kim Đan hậu kỳ rồi?
Sau một trận cười sảng khoái, Thái Thục mở to mắt, nhìn Huyền Vô Kỳ và Lận Hàng cao hơn nửa cái đầu so với lúc ở Thục Sơn thì kinh ngạc hỏi.
- Thái Thục tỷ tỷ, tỷ đã đến tu vi Nguyên Anh kỳ rồi sao?
Nghe Thái Thục hỏi vậy, Huyền Vô Kỳ cũng phát giác có gì đó không bình thường, hai mắt bất giác mở to:
- Tu vi của ngươi tiến cảnh tốc độ như vậy, chỉ sợ là Thục Sơn đệ nhất nhân năm trăm năm qua!
- Muốn nói đệ nhất nhân, vậy cũng không tới phiên ta à.
Thái Thục cười chép miệng chỉ về Lạc Bắc.
- Lạc Bắc sư đệ, không thể tưởng được hiện tại tu vi của đệ lại tới mức độ như vậy!
Lận Hàng nhìn Lạc Bắc, khóe mắt ướt ướt, tâm tình vô cùng kích động nói.
Y còn nhớ rất rõ hình ảnh lần đầu tiên khi mình gặp Lạc Bắc tại Thục Sơn, khi đó Lạc Bắc một chút tu vi cũng không có, mà bản thân y đối với tu vi Kim Đan Kỳ cũng không có chút hy vọng nào. Nhưng không ngờ hôm nay gặp lại, mọi người lại có thành tựu như vậy.
- Lận Hàng sư huynh, Hỏa ngô trong Xích Tô này của huynh sao lợi hại như vậy? Hiện tại uy lực của Xích Tô thậm chí còn tốt hơn pháp bảo Kim Tiên Cấp rồi đó! Huyền Vô Kỳ sư huynh, ta thấy huynh tựa như cũng không phải dùng công pháp Thục Sơn?
Lạc Bắc kéo tay Lận Hàng và Huyền Vô Kỳ, trong lòng cao hứng. Không ngờ một Yêu vương hiển hách bây giờ lại trở thành một thiếu niên áo xanh vừa mới tiến vào Thục Sơn ngày trước.
- Lão đạo Côn Luân kia hẳn là đã bỏ chạy rồi.
Đúng lúc này, sau khi đã cẩn thận tra xét xung quanh Nạp Lan Nhược Tuyết bay vút tới bên đám người Lạc Bắc và Thái Thục, nói một câu này với hắn.
Lạc Bắc tựa như vẫn có chút kích động, vội vàng quay lại nói chắp tay hành lễ với Bạch Lạc tiên tử:
- Vị này chắc là Bạch Lạc tiên tử rồi, đa tạ đã ra tay trợ giúp ở Đại Đông Sơn.
- Lạc Bắc ngươi quá khách khí.
Bạch Lạc tiên tử hơi hơi cười, nói:
- Nếu không phải ngươi đuổi tới đúng lúc, có lẽ chúng ta đã chết lão đạo dưới tay Côn Luân rồi.
Sau khi mỉm cười nói xong câu này, Bạch Lạc tiên tử lại không biết nghĩ tới điều gì, hơi hơi cúi đầu, trên mặt hiện ra vẻ đỏ ửng.
Liếc mắt nhìn thấy thần thái của Bạch Lạc tiên tử, Huyền Vô Kỳ cũng lập tức quay đầu đi, không nhìn nàng nữa nhưng thần sắc trong mắt không có sự lạnh lẽo như trước.
- Vị này là?
Sự chú ý của Lạc Bắc và Thái Thục, Nạp Lan Nhược Tuyết lại tập trung vào Tán Tây Nạp Thác.
- Hắn là Tán Tây Nạp Thác, là đệ tử thân truyền của Nhân Ba Thiết Pháp vương của Sắc Lặc Tông. Nếu không nhờ hắn cản trở lão đạo Côn Luân kia, chúng ta căn bản không chịu được đến lúc này đâu.
Không đợi Tán Tây Nạp Thác trả lời, Lận Hàng và Huyền Vô Kỳ liền nói với Lạc Bắc. Lúc Tán Tây Nạp Thác cầu tình cho bọn họ, tuy rằng bọn họ bị Bạch Lạc tiên tử khống chế, nhưng giác quan thứ sáu vẫn còn, nên vẫn biết rõ ràng chuyện phát sinh bên ngoài.
- Đệ tử Sắc Lặc Tông?
Trên mặt Lạc Bắc và Thái Thục, Nạp Lan Nhược Tuyết lập tức cũng hiện ra thần sắc khiếp sợ. Lạc Bắc vội vàng thi lễ với Tán Tây Nạp Thác, nghiêm mặt nói:
- Đa tạ Tán Tây Nạp Thác pháp sư ra tay trợ giúp.
- Ta. . . .
Bởi vậy mà Tán Tây Nạp Thác tỏ ra vô cùng ngượng ngùng, tay xua xua, lắp bắp:
- Ta đâu có giúp gì…Nếu không phải các ngươi đến làm vị tiền bối kia sợ quá chạy mất, thì ta cũng bị pháp bảo của lão giết chết rồi…
- Hắn đúng là đệ tử của Sắc Lặc Tông rồi, quả thực là quá thành thật.
Nhìn thấy bộ dạng hiền lành của Tán Tây Nạp Thác, hơn nữa sau khi bị Từ Thạch Hạc đánh lén mà vẫn gọi lão ta là tiền bối, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng đồng thời nghĩ như vậy.
- Tiểu đao màu đen của Đạo sĩ kia là pháp bảo gì mà lợi hại như vậy? Ngay cả Khổng tước bảo giám của ta và kiện pháp bảo của ngươi đều không chế trụ nổi?
Nghe Tán Tây Nạp Thác đề cập tới Diệt Phật Ma Nhận của Từ Thạch Hạc, Thái Thục lập tức không kìm nổi nhíu nhíu mày.
- Đó là Diệt Phật Ma Nhẫn, là pháp bảo của U Minh Huyết Ma bốn trăm năm trước.
Tán Tây Nạp Thác vẫn còn sợ hãi trong lòng, nói:
- Món pháp bảo này không chỉ có uy năng lợi hại, hơn nữa còn chuyên khắc các loại bảo quang quyết pháp, pháp bảo Mật tông. Ngoài ra nếu chém giết người tu đạo tu luyện thân ngoại hóa thân còn có thể hấp thu một bộ phận pháp lực làm cho uy lực của nó còn có thể được tăng cường thêm. Bốn trăm năm trước, trong các môn phái Mật tông chí ít có hơn mười thượng sư đã chết dưới Ma Nhận này.
- Hóa ra là món pháp bảo này.
Lạc Bắc cũng là không kìm nổi nhíu nhíu mày. Món pháp bảo này Lạc Bắc cũng đã được nghe nói đến. Nó thuộc loại pháp bảo quỷ dị có uy lực còn có thể dựa vào việc chém giết người tu luyện thân ngoại hóa thân hấp thu lực lượng để tăng trưởng. Cũng may mắn trên đời này người tu đạo luyện quyết pháp thân ngoại hóa thân không nhiều lắm, hơn nữa nếu là tu thành thân ngoại hóa thân thì cũng ít nhất cũng đầy thần thông quảng đại giống như Tứ đại pháp vương của Hoa Giáo khó có thể giết. Nếu không uy lực của món pháp bảo này sẽ tăng trưởng đến một trình độ khủng bố.
- Cây quạt nhỏ màu đen trong tay lão là cổ bảo gì vậy, hình như uy lực còn trên cả Ma Nhận đấy.
Thái Thục lại không kìm nổi hỏi.
- Món pháp bảo này hẳn là Hắc phong phiến của Hắc Sa Thiên Ma trong Thập Phương Thiên Ma năm xưa.
Tán Tây Nạp Thác lắc lắc đầu, không biết món pháp bảo này. Nhưng Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Thái Thục và Lạc Bắc nói:
- Uy lực Hắc phong phiến này cũng không lớn mạnh như thế đâu, hẳn là lão đạo này lại dùng chân nguyên bí pháp gì để dung luyện rồi.
- Chúng ta đi rồi nói tiếp.
Lạc Bắc gật gật đầu, sau khi trong mắt chợt lóe lên một tia sáng thì nói vậy. Lúc này hắn đã khôi phục sự bình ổn. Tuy rằng Lạc Bắc căn bản không sợ lão đạo Côn Luân vừa rồi, nhưng tu vi và hai kiện pháp bảo kia của lão thật sự là hết sức lợi hại. Giờ phút này lão đạo Côn Luân bỏ chạy, nếu cứ tiếp tục đứng ở đây để nói chuyện, nói không chừng sẽ có biến hóa lớn. Thực lực của Côn Luân và Hoàng Vô Thần là vĩnh viễn đều không thể coi thường được.
………..
Một đạo hắc quang từ trong Mai Sơn bay vụt đi ra, rất nhanh chóng biến mất ở trong tầng mây.
Nhưng vào lúc này, trên ngọn núi cách đám người Lạc Bắc phi độn rời khỏi sơn cốc này hơn mười dặm, có hai người tu đạo cũng lẳng lặng đứng trên một tảng đá lớn.
Một nam tử trung niên trong hai người tu đạo này mặc áo cà sa màu xanh đậm, chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng lông mi rất dầy như đao, ánh mắt linh hoạt, sắc bén dị thường. Một người tu đạo khác mặc áo bào trắng, chừng trên ba mươi mấy tuổi, da trắng nõn, dáng người cao to.
Nam tử áo bào trắng này có ngũ quan đều là hết sức tinh xảo, khi nhìn nghiêng làm cho người ta có một cảm giác vô cùng anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng, khí độ bất phàm. Nhưng giờ phút này nhìn chính diện, trên trán của y mở ra một con mắt màu đỏ thẫm.
Từ con mắt màu đỏ thẫm này đang tản ra một luồng pháp lực đặc biệt, giống như là được khoét từ trên người dị thú gì đó rồi sử dụng mật pháp để luyện chế thành pháp bảo độc đáo.
Áo cà sa trên người của hai người tu đạo này đều là hình thức thượng cổ, pháp lực dao động trên người phát ra cũng hoàn toàn khác với người tu đạo hiện tại nhưng lại rất giống với Độc nhân vương bị Toái Hư Thần Cung đánh chết kia.
Giờ phút này nam tử áo bào trắng nhìn chăm chú về phương hướng đám người Lạc Bắc rời đi. Với khoảng cách xa như vậy nhưng y vẫn có thể thấy rõ đám người Lạc Bắc như thường.
Thấy "Lệ sư huynh" là nam tử áo bào trắng vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú về phương hướng đám người Lạc Bắc rời khỏi, nam tử trung niên áo mặc pháp y màu xanh đậm có chút phản đối nói:
- Lệ sư huynh, với thần thông của huynhvà Vương sư huynh, cứ trực tiếp giết hắn là được, cần gì phải tốn nhiều sức để bố trí như vậy.
Lúc nói những lời này, nam tử trung niên mặc pháp y màu xanh đậm tản mát ra sát khí nồng hậu, loại sát khí này làm cho người ta có một loại cảm giác tràn ngập mùi máu tanh nồng. Loại sát khí này chỉ có xuất hiện trên thân người tu đạo đã trải qua vô số đấu pháp, giết chết quá nhiều người.
Mà nam tử trung niên này gọi nam tử áo bào trắng là sư huynh nhưng nhìn bề ngoài nam tử áo bào trắng còn trẻ hơn y, nhưng trên thực tế tuổi còn nhiều hơn.
- Trần sư đệ, chẳng lẽ ngươi quên kết cục của Độc nhân Vương sư đệ rồi sao!
Trong mắt nam tử Áo bào trắng chợt lóe lên hàn quang, yêu mắt màu đỏ thẫm trên trán kia dần khép lại rồi biến mất, căn bản trên trán như chưa từng xuất hiện yêu mắt như vậy. Yêu mắt này vừa biến mất, gương mặt y trở nên hết sức anh tuấn, nhưng trong lúc nói chuyện, lại toát lên uy áp làm nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài độ.
- Người này tu vi không thấp, hơn nữa tu luyện thuật pháp cũng hết sức cổ quái. Cho dù ta cũng không chắc đã là đối thủ của hắn.
- Người này đích thật là có chút thủ đoạn, nhưng chúng ta nhiều người cũng ra tay, hắn…
Nam tử trung niên mặc pháp y màu lam nói.
- Câm mồm!
Nhưng y vẫn chưa nói xong, đã bị nam tử áo bào trắng lạnh giọng cắt ngang.
- Trần sư đệ, ngươi đừng quên rốt cuộc là chúng ta muốn làm cái gì đấy! Chúng ta không phải là vì giết chết người này mà tới chỗ này! Cho dù là thuận lợi giết chết người này, nhưng chúng ta cũng sẽ bị tổn thất lớn…Chúng ta không chịu nổi cái giá phải trả như vậy đâu!
- Sư huynh giáo huấn rất phải. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chúng ta cứ quan sát trước rồi hành động sau, chắc chắn sẽ không có sơ suất gì!
Nam tử trung niên mặc pháp y màu lam chấn động, sự phản đối trên mặt cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một vẻ cung kính trang nghiêm. Nhưng nhìn trời đất trước mắt, nam tử trung niên mặc pháp y màu lam lại ngập vẻ lãnh lẽo trong mắt, lại thoáng hiện ra một tia thần sắc tham lam.
- Thiên hạ này, cuối cùng vẫn thuộc về tay chúng ta!