Một vầng sáng màu vàng cũng như tia chớp từ trong điện phóng ra. Dưới sự bao phủ bởi ánh sáng của Tự Tại Ngọc Bia, Trần Thanh Đế nở nụ cười lạnh:
- Băng Trúc Quân! Vân Hạc Tử! Các ngươi tiếp tục đuổi theo là được. Với tu vi của con tiện tỳ đó cho dù có thể lao ra được cũng chẳng chịu nổi lâu.
....
- A?
Lạc Bắc chớp mắt, cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Không một ai trong đám người Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế biến được ngay khi bọn họ tiến vào trong tầng thứ hai của Hoàng Thiên Thần tháp rồi lựa chọn cổ phù xong, Lạc Bắc cũng đã tới bên ngoài vầng sáng màu lam.
Cảm giác đầu tiên mà quầng sáng mang tới cho Lạc Bắc đó là sự khiếp sợ. Nhưng với kiến thức của hắn cũng không có liên hệ được màn sáng này với một chỗ đất phong của tông phái lớn. Hắn chỉ quan sát xem màn sáng màu lam đó có phải cấm chế do người tạo ra hay không.
Thậm chí hắn còn không phát hiện được cái khe mà đám người Băng Trúc Quân và Vân Hạc Tử liên thủ tạo ra.
Bởi vì một cái khe nhỏ so với cả màn sáng rộng tới mấy vạn dặm thì quá nhỏ bé.
Nhưng trong lúc Lạc Bắc còn đang do dự chuẩn bị đi dọc theo màn sáng để điều tra xem có thấy manh mối nào không thì hắn chợt nghe từ bên trong vọng ra tiếng động như tiếng nổ.
Điều này khiến cho Lạc Bắc giật mình, trở nên cảnh giác.
- Sao lại thế này?
Ánh mắt của Lạc Bắc mới xuất hiện một chút ngạc nhiên thì hắn chợt nghe thấy từ trong vầng sáng vọng ra tiếng động ầm ầm rồi lập tức ở một chỗ trên màn sáng màu lam bắn ra mấy tia sang kỳ dị.
Sắc mặt hơi thay đổi một chút rồi Lạc Bắc lập tức lao về phía chỗ có những tia sáng lóe ra đó.
Chỉ trong thời gian một chút, Lạc Bắc đã xuất hiện trước cái khe mà đám người Băng Trúc Quân hợp lực tạo ra.
Một làn linh khí dầy đặc của trời đất từ trong cái khe dài chừng một trượng đó chảy ra ngoài.
Trong tầm mắt của hắn, phía sau màn sáng màu lam là một vùng sương mù dày đặc, đồng thời óc hai cây cầu.
Từ phía bên trong, tiếng động ầm ầm dường như đã biến mất. Sau khi do dự một chút, Lạc Bắc liền đi vào theo cái khe hạ xuống một cái cầu bên phải. Nhưng mới đi được hai bước, Lạc Bắc lại cảm thấy có gì đó không ổn liền dừng lại rồi lùi trở về. Sau đó hắn lại đi tới cây cầu trắng bên trái.
Lần này Lạc Bắc không lùi lại nữa. Làn sương mù màu trắng bao phủ cây cầu vẫn còn như trước. Đi được chừng hơn năm mươi trượng, Lạc Bắc như cảm giác được điều gì đó liền dừng lại lấy cái hạt châu màu bạc ra cầm trong tay đồng thời cũng thả ra đám mây đen do Thúc Anh hắc vân nang hóa thành. Lúc này trên câu cầu ngọc như xuất hiện thêm một đám mây đen. Lạc Bắc ẩn nấp ở trong đám mây không để lộ một chút khí tức nào.
Nghe khi Lạc Bắc đang lẳng lặng đứng trên cầu lấy ra Thúc Anh hắc vân nang, dường như có một tia sáng màu hồng lao tới với tốc độ kinh người chỉ còn cách hắn chừng hơn trăm trượng. Khi tới cây cầu màu trắng, tia sáng đó liền lao vào với tốc độ kinh người.
Tia sáng đó chỉ lóe lên đã vượt qua khoảng cách bốn, năm mươi trượng. Mà lúc này, tia sáng đó mới cảm giác được trên cầu có đám mây đen liền dừng lại. Nhưng chỉ một chút dừng đó, hai tia sáng bạc cũng lao tới và vọt vào trong làn sương mù.
- Chẳng lẽ cái ảo trận này có sự thay đổi? Hay là do ta bị thương nên bị nó ảnh hưởng?
Cái tia sáng màu hồng đầu tiên chính là Hoài Ngọc. Vừa vọt lên trên cầu, nhìn thấy đám mây đen, trong đầu Hoài Ngọc liền có suy nghĩ như thế. Bởi vì nàng cảm giác đám mây đen đó có pháp lực dao động tản ra chứ không phải ảo giác do huyễn trận tạo thành.
Cái Tử Kim hư không này bị đóng mấy ngàn năm, cơ bản không có người tu đạo nào khác, tại sao trong ảo trận lại đột nhiên xuất hiện một đám mây đen?
Nhưng chỉ hơi dừng lại một chút, Hoài Ngọc liền cắn răng rồi tiếp tục lao đi như không nhìn thấy mà xuyên thẳng qua cái đám mây đen do Thúc Anh hắc vân nang của Lạc Bắc hóa thành.
Sở dĩ Hoài Ngọc làm vậy là bởi vì mặc dù nàng đã vượt qua được phạm vi bao phủ của Hoàng Thiên kim hỏa phù nhưng cũng bị tổn thương không hề nhẹ. Vào lúc này cơ bản không có thời gan cho nàng điều tức chữa thương. Nếu thêm thời gian chừng một nén hương nữa cho dù Băng Trúc Quân và Vân Hạc Tử không đuổi kịp thì chính bản thân nàng cũng không chịu nổi.
Hoài Ngọc? Vân Hạc Tử?
Sau khi cướp cái thi thể khác, khuôn mặt của Băng Trúc Quân thay đổi cho nên Lạc Bắc nhìn qua chỉ nhận ra được Hoài Ngọc và Vân Hạc Tử. Có điều cho dù như vậy thì cũng đủ khiến cho tinh thần của Lạc Bắc chấn động. Bởi vì hắn cũng không thể ngờ được lại gặp được đám người Vân Hạc Tử và Hoài Ngọc ở trong cái Tử Kim hư không này.
- Còn định chạy?
- A!
Trong tích tắc đó, hai âm thanh khác nhau gần như cùng vang lên một lúc.
Tiếng thứ nhất là do Vân Hạc Tử vừa mới nhảy vào trong huyễn trận cất lên tràn ngập sự kiêu ngạo và khinh miệt. Kèm theo âm thanh đó, không gian xung quanh Hoài Ngọc xuất hiện rất nhiều nếp uốn giống như từ bốn phía ép về phía nàng. Lần này, ánh mắt của Hoài Ngọc xuất hiện sự tuyệt vọng. Cùng với búng máu phun ra từ miệng, đạo cổ phù mà nàng sử dụng biến thành áo choàng cũng xuất hiện mấy vết rạn, ánh sáng trở nên mờ dần.
Tiếng thứ hai là do Băng Trúc Quân và Vân Hạc Tử cùng phát ra. Tiếng a đó thể hiện một sự khiếp sợ và không thể tin nổi vào mắt mình.
Tiếng kêu sợ hãi đó nhanh chóng bị che lấp giữa vô vàn tiếng động.
- Lại là Băng Trúc Quân?
Vừa nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của, trong lòng Lạc Bắc chợt xuất hiện suy nghĩ đó.
Mới vừa rồi khi đột nhiên nhìn thấy Hoài Ngọc và Vân Hạc Tử ở đây đã đủ khiến cho Lạc Bắc giật mình. Nhưng trong nháy mắt hắn quyết định ra tay đối phó với Vân Hạc Tử. Bởi vì đối với hắn mà nói, mặc dù Hoài Ngọc là đệ tử Côn Luân, thậm chí còn suýt chút nữa làm cho hắn bị chết bởi thần cung Toái Hư, nên có thể nói là kẻ địch của Lạc Bắc. Có điều lúc này Hoài Ngọc đã bị thương nặng, bản thân còn không chịu nổi nên không có sức uy hiếp đối với hắn.
- Lạc Bắc?
Dưới cái pháp thuật Thất Xảo di thiên trấn của Vân Hạc Tử, Hoài Ngọc vẫn cố gắng sử dụng chân nguyên khiến cho máu trong cơ thể như muốn trào lên, cơ bản không khống chế nổi chân nguyên trong người mà suýt chút nữa rơi xuống trên cái cầu bằng ngọc trắng. Nhưng khi nhìn thấy chín đạo Kiếm cương Phá Thiên Liệt từ trong đám mây đen lao ra, trong đầu Hoài Ngọc cũng lập tức xuất hiện cái tên của Lạc Bắc.
- A! A! Sao lại thế này? Làm thế nào mà hắn cũng có mặt ở đây?
Gần như đồng thời, Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân đều có suy nghĩ như vậy. Cả hai liên tục kêu lên sợ hãi. Bản thân hai người đã nếm trải rất nhiều thứ từ Lạc Bắc cho nên ngay cả khi bình thường, nhìn thấy hắn thì cả hai cũng đã kinh hãi nói gì tới bây giờ hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.
Sự xuất hiện của Lạc Bắc lúc này khiến cho cả hai không còn giữ nổi tinh thần.
Lúc này, thậm chí Băng Trúc Quân còn khiếp sợ tới mức quên cả việc sử dụng pháp thuật. Còn Vân Hạc Tử nhìn thấy chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt lao tới mới tỉnh táo, luống cuống vội vàng thả Xích Đồng Thiên thành.
- Xích Đồng thiên thành?
Mặc dù Lạc Bắc có chút khiếp sợ ngắn ngủi nhưng hắn cũng đã hạ quyết tâm, dường như chuẩn bị sẵn cho việc phục kích. Vào lúc này, hắn vô cùng bình tĩnh. Vừa cảm nhận Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân đồng thời còn phát hiện phía sau hai người dường như còn có người đến, Lạc Bắc ra tay trở nên hết sức tàn nhẫn. Hắn quyết định ra tay như sấm sét giải quyết hết cả hai trước rồi nói sau.
Cái Xích Đồng thiên thành, trước đây Lạc Bắc đã gặp cho nên biết được một chút sự thần diệu của nó. Vì vậy mà khi thấy Vân Hạc Tử lấy cái pháp bảo đó ra, Lạc Bắc chợt chớp mắt rồi đám mây do Thúc Anh hắc vân nang hóa thành chợt bay lên. Cùng lúc đó, một chùm ánh sáng màu bạc chói mắt cũng từ trong tay Lạc Bắc bay ra bao phủ Xích Đồng thiên thành mà Vân Hạc Tử vừa mới thả ra ngoài.
- Sao lại thế này? Hắn có cái pháp bảo gì mà có thể cướp được pháp bảo của đối thủ?
Chỉ thấy khí xích đồng vừa mới cuồn cuộn tản ra bao phủ Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân thì đã bị ánh sáng bạc thu mất, chẳng khác nào lột ngay lấy quần áo của đối thủ mà rơi vào tay Lạc Bắc. Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân cũng lập tức hiện thân trước mấy đạo kiếm cương của hắn.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên từ trong miệng Vân hạc Tử.