- Đúng vậy! - Nghe thấy Vân Hạc Tử hỏi, Cống Dát Kiên Tán cũng gật đầu, đưa tay chỉ vào một lá bùa màu vàng và một lá bùa gần như trong suốt bên trong vầng sáng mà nói:
- Nhìn hình dạng của hai cái bùa kia thì như trong điển tịch của Hoa Giáo chúng ta có ghi lại đó là Đại thành thần vương phù và Hộ Trì bảo quang phù.
- A? Hai cái phù này có tác dụng gì?
Vân hạc Tử chớp mắt nhìn cái bùa như bằng vàng ròng, bên trên có hình một cái đài sen. Còn cái bùa nhìn trong suốt kia cũng rất đẹp, trên bề mặt nó lưu chuyển một thứ ánh sáng màu trắng.
Cống Dát Kiên Tán vỗ tay nói:
- Đại thành thần vương phù trong điển tịch của Hoa Giáo chúng ta có tên là Hộ pháp thần vương phù. Sau khi sử dụng, trong vòng một nén hương thân thể sẽ cứng rắn như Hỗn Nguyên kim thân, sức lực cũng mạnh hơn gấp trăm lần. Còn Hộ trì bảo quang phù thì có thể tạo thành một cái lồng bảo vệ, chỉ có điều nó phải liên tục rót chân nguyên vào đó nhưng mức độ phòng ngự không hề tầm thường.
- Nếu vậy thì hai thứ cổ phù này cũng rất hữu dụng. - Băng Trúc Quân nhìn ba cái cổ phù, sắc mặt có phần do dự rồi quay đầu lại hỏi đám người Vân Hạc Tử:
- Vân hạc tử đạo hữu! Còn có mấy loại cổ phù nữa các ngươi không biết cái nào?
- Chúng ta chỉ là những tên tán tu và phái nhỏ không có điển tịch và sự truyền thừa như những phái lớn. Hơn nữa số lượng cổ phủ so với cổ bảo trong giới tu đạo còn hiếm hơn. Trước khi tới Tử Kim hư không ta cũng chỉ mới thấy được một cái cổ phù. Mặc dù trong điển tịch có ghi lại nhưng ta cũng chưa hề bỏ sức để ý tới. - Vân Hạc Tử nói:
- Nếu ta nhận ra được một cái nào trong đó mới gọi là lạ.
Vân Hạc Tử nói vậy, Thao Sinh Nguyên và Thiên Ngô Hầu cũng cười khổ và gật đầu theo. Thấy ba người phản ứng như vậy, Băng Trúc Quân cũng không nói nhiều nữa chỉ gật đầu nói:
- Nếu vậy ta chọn trước. Ta chọn Cửu Hoàng bôn lôi phù, Ngân Quang độn thần phù và Đại thành thần vương phù đi. Dù sao thì thân thể ta đã bị đánh tan một lần, nếu bị đánh nát tiếp không biết tu vi của ta còn giảm xuống tới mức nào nữa.
Trong lúc nói chuyện, Băng Trúc Quân liền bỏ Hoàng Thiên kim hỏa phù vào trong vầng sáng rồi lấy cái Đại thành thần vương phù mà Cống Dát Kiên Tán đã nói.
Trần Thanh Đế suy nghĩ một chút rồi cũng chọn lấy một cái Ngân Hoa nguyên cương phù, một cái Hoàng thiên kim hỏa phù và một cái Cửu Hoàng bôn lôi phù. Ba cái phù đó đều là thứ để công kích. Rõ ràng trong tay y có Tự Tại ngọc bia là thứ chí bảo phòng ngự và bỏ chạy, chỉ cần xem xét tăng thêm uy lực tấn công mà thôi.
Sau khi Trần Thanh Đế chọn ba cái phù lục xong, Hoài Ngọc đang cúi thấp đầu khẽ liếc mắt về phía cái cổ phù màu lục dường như vô cùng quan trọng đối với mình ra còn để ý tới một vài thứ cổ phù khác dường như cũng biết. Đồng thời, nàng như đang suy nghĩ xem ngoại trừ cái cổ phù màu lục ra thì cái nào có tác dụng hơn đối với mình.
Theo ước định từ trước, sau khi Trần Thanh Đế lựa chọn sẽ tới lượt ba người Vân Hạc Tử, Thao Sinh Nguyên và Thiên Ngô Hầu.
Quả nhiên đúng như Băng Trúc Quân lường trước, ba người lấy Vân Hạc Tử là kẻ mạnh nhất để cho y lựa chọn.
- Người này suy nghĩ rất thâm và xảo quyệt.
Điều khiến cho Băng Trúc Quân giật mình đó là ba cái cổ phù mà Vân Hạc Tử chọn. Đầu tiên y lợi dụng đặc tính độc đáo của cấm chế lấy ra một cái cổ phù. Sau khi xem thật kỹ y lại đổi lấy một cái cổ phù khác. Tất cả y lấy hết hơn ba mươi loại cổ phù ra xem kỹ một lần.
Sau khi lấy cái cổ phù màu lục, Hoài Ngọc cũng hơi giật mình. Tuy nhiên Vân Hạc tử đang đứng bên cạnh nàng lại chỉ tập trung vào cổ phù mà không để ý tới thái độ của nàng.
Vân Hạc Tử híp mắt lại nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.
Tuy rằng hiện tại qua Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân cũng hiểu được sự hữu dụng của cổ phù nhưng Vân Hạc Tử cũng biết trong hai mươi loại còn lại kia chắc chắn có cổ phù có uy lực và hữu dụng hơn nữa.
Hiện tại ánh mắt của Vân Hạc tử tập trung vào ba cái cổ phù chưa biết tên.
Một cái bùa có hình vuông màu xanh, một cái bùa tản ra ánh sáng bẩy màu như được làm từ tinh kim. Còn một cái bùa thì như được làm từ một thứ da thú nào đó nhìn giống như khăn gấm.
Sở dĩ chú ý tới ba cái bùa kia là vì Vân Hạc tử có sự suy nghĩ độc đáo.
Mặt trên của loại bùa có màu xanh mặc dù không nhiều pháp lực dao động nhưng lại có khắc vô số những ký hiệu nhỏ như con kiến. Với tấm phù này, Vân Hạc Tử cảm thấy không hẳn đã phải là của Hoàng Thiên tông. Bởi vì Hoàng Thiên tông dường như không hiểu cách luyện ra những thứ tinh tế. Vân Hạc Tử nghĩ tới mặt trên của tấm phù màu xanh đó có cả vạn ký hiệu nhỏ thì khi luyện ra nó vô cùng khó khăn, thời gian cũng mất rất dài. Bất kể nó là loại phù nào thì uy lực cũng sẽ kin người. Nếu không thì cần gì phải mất thời gian để luyện ra một thứ phù như vậy?
Còn cái phù tản ra ánh sáng bảy màu có chất liệu hết sức độc đáo. Căn cứ vào hơi thở kim thiết tản ra từ nó thì nhất định là tinh kim. Nhưng thứ tinh kim này Vân Hạc Tử chưa bao giờ gặp, chắc chắn là chỉ có trong không gian loạn lưu. Trong không gian bên ngoài có rất nhiều nguyên liệu mang theo công hiệu độc đáo. Hơn nữa trong giới tu đạo pháp bảo có bảy màu thì chắc chắn không phải là vật tầm thường.
Còn về phần cái bùa màu đỏ sậm như được tạo ra từ loại da thú nào đó lại càng thu hút ánh mắt của Vân Hạc Tử.
Những ký hiệu và hình ảnh trên tấm bùa đó vô cùng huyền ảo, phức tạp khiến cho Vân Hạc tử khi mới nhìn qua có cảm giác đầu váng mắt hoa. Mà quan trọng hơn một chút đó là Vân Hạc Tử biết hiện tại trong giới tu đạo việc luyên bùa từ yêu đan hay những vật trên thân thể yêu thú đã thất truyền từ lâu. Còn một vài người tu đạo Ma môn luyện pháp bảo, pháp thuật từ xác chết và khí huyết của người tu đạo cũng là tiến hóa từ thứ pháp thuật thượng cổ này. Nhưng Vân Hạc Tử cũng hiểu rõ rằng phù lục được luyện ra từ những thứ trên người yêu thú vào thời thượng cổ có uy lực rất mạnh. Còn pháp lực dao động trên cái phù này so với toàn bộ những cái phù còn lại là mạnh nhất.
Thậm chí Vân Hạc Tử còn thoáng thấy được bản thân lực lượng chân nguyên và tu vi của con yêu thú dường như còn cao hơn.
Ba cái cổ phù này đều là những cái mà Vân Hạc tử rất muốn.
Tuy nhiên Vân Hạc tử cũng không biết một loại nào nên không thể loại trừ khả năng y phán đoán sai lầm rằng nhìn thì như vậy nhưng lại không có tác dụng.
Vân Hạc Tử do dự một lúc nhìn ba tấm cổ phù. Một lát sau, Vân Hạc Tử quyết tâm vươn tay lấy ra một cái Ngân quang thần độn phù rồi cái cổ phù có ánh sáng bảy màu và cái cổ phù luyện chế bằng da thú kia.
Nhìn thấy Vân Hạc Tử làm như vậy, Trần thanh Đế lập tức hiểu ra. Cho dù hai đạo cổ phù còn lại có vô ích thì cũng có thể dùng được Ngân quang độn thần phù. Hơn nữa, bên trong vầng cấm chế màu đỏ nhạt, Ngân Quang độn thần phù cũng chỉ còn có một tấm này. Cho dù lần sau còn cơ hội tới đây thì cái phù này cũng có thể bị người tiếp theo lấy mất. Cho nên giờ phút này nghĩ Vân Hạc Tử có thể chọn được hai cái phù lục có uy lực cực cao, Trần Thanh Đế cảm thấy khó chịu, hừ mạnh một cái.
Tiếp theo tới lược Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan vương lựa chọn. Cống Dát Kiên Tán chọn trước, lấy một cái Hộ trì bảo quang phù, một cái Mê thần ngân phù và một cái Cửu Hoàng bôn lôi phù.
Ngay sau đó, Vương Diễm Dương chớp mắt cũng hút lấy cái mộc phù màu xanh mà Vân Hạc Tử rất chú ý ra rồi lại lấy một cái Đại thành thần vương phù và một cái Thú Sát bạo viêm phù.
Vương Diễm Dương chọn Thú sát bạo viêm phù cũng là nghĩ trong trường hợp...không...địch lại sẽ cùng chết với kẻ địch. Mà rõ ràng là y cùng với Trần Thanh Đế, Trần Thanh Phù bàn bạc tính toán. Sau khi Đại Tự tại cung bị hủy, ba người đó cùng với đám Tán Tu tập trung lại. Có cái pháp bảo như Tự Tại ngọc bia, sử dụng Thú Sát bạo viêm phù có thể nói là không bị chết theo.
Đợi cho tới khi Thiên Ngô Hầu lựa chọn cũng lấy một cái Đại thành thần vương phù còn sót, một cái Linh hỏa phượng phù và một cái Tụ Linh phù.
Y lựa chọn như vậy cũng dễ hiểu. Hiện tại từ sau khi bị hủy Nguyên Anh, nếu như thân thể bị diệt thì coi như y cũng bị chết. Vì vậy mà trong hoàn cảnh không còn Ngân Quang độn ảnh phù để bỏ chạy, Đại Thành thần vương phù là một sự lựa chọn tốt nhất cho y.