Trong số ba mươi cổ phù thì có năm, sáu mươi cái giống nhau...tổng cộng phải tới hơn ba mươi loại.
- Xem ra Chung Vân không lừa chúng ta. Cái cấm chế trống không kia chắc là nơi đặt đan dược của Hoàng Thiên tông, chỉ có điều khi đám đệ tử của họ rút đi đã mang đi hết. - Băng Trúc Quân chắp tay hưng phấn quan sát một lúc rồi lên tiếng.
Vào lúc này, cái vị trí mà bọn họ đang đứng hiển nhiên là tầng thứ hai của Hoàng thiên thần tháp.
- Vừa rồi pháp thuật của Hoàng Thiên tông ghi lại ở tầng thứ nhất mặc dù có chút huyền diệu nhưng dường như phần lớn không phải là pháp thuật coa thâm. Hơn nữa đều phải sử dụng chân nguyên trong pháp quyết của Hoàng Thiên tông mới có thể sử dụng. Đối với chúng ta không có tác dụng gì. Hiện tại mặc dù không có đan dược nhưng với chỗ cổ phù này cũng coi như không uổng công. - Vương Diễm Dương đứng bên cạnh Trần Thanh Đế nói hết sức hưng phấn.
Hoàn toàn khác với bùa chú bây giờ, những loại bùa thời cổ đều luyện chế không thay đổi. Mặc dù số lượng sử dụng hạn chế nhưng uy lực của chúng thậm chí không thua gì pháp bảo lợi hại. Hơn nữa cổ phù thời cổ còn có một vài thứ tác dụng kỳ lạ. Bình thường có được một, hai cái cũng đủ cho con người ta sung sướng chứ chưa cần nói tới con số nhiều như vậy. Nhưng vào lúc này Vương Diễm Dương nói thế mọi người lại không để ý tới Hoài Ngọc từ nãy tới giờ vẫn cúi thấp đầu, sắc mặt hơi tái nhợt đang nhìn đám cổ phù trong quầng sáng như bất ngờ ánh mắt nàng lại như đang giật mình.
Đúng vào lúc này, Băng Trúc Quân chợt nhìn thấy một cái ngọc phù màu lửa hồng liền giơ tay chộp lấy khiến cho cái ngọc phù không hề có một chút cản trở bơi ra khỏi vầng sáng mà rơi vào trong tay Băng Trúc Quân.
Ánh mắt của tất cả mọi người liền tập trung lên trên cái ngọc phù mà lửa hồng.
Cái ngọc phủ màu lửa đỏ đó chỉ to bằng nửa bàn tay. Bề mặt của nó hết sức mượt, chất ngọc cứng rắn không phải thuộc loại ngọc mềm nhưng trọng lượng không hề nặng. Bên ngoài của tấm phù không có hoa văn gì nhưng bên trong lại như hổ phách có những điểm màu vàng cực nhỏ. Những điểm đó nối lại với nhau nhìn như sợi tơ.
Khi nhìn thấy rõ cái ngọc phù màu lửa hồng, Trần Thanh Đế liền hơi chớp mắt, do dự nói:
- Đây là Huyền Thiên kim hỏa phù?
- Trần cung chủ đúng là có con mắt rất tinh. - Mặc dù miệng nói vậy nhưng ánh mắt của băng Trúc Quân không giấu được sự đắc ý. Y nhìn cái ngọc phù đỏ như lửa trong tay nói:
- Cái ngọc phù này giống hệt với Huyền Thiên kim hỏa phù mà điển tịch ghi lại, hơn nữa trong nó ẩn chứa hỏa lực cực mạnh nên không thể sai được.
- Hoàng Thiên Kim hỏa phù? - Nghe Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân nói với nhau, sắc mặt của đám người Vân Hạc Tử cũng hơi thay đổi. Hoàng Thiên Kim hỏa phù rất nổi danh trong giới tu đạo. Một khi sử dụng nó có thể khiến cho trong phạm vi trăm dặm có đầy những quả cầu lửa màu vàng. Gần như toàn bộ pháp thuật có uy lực bao phủ trong phạm vi rộng đều tiêu hao nhiều chân nguyên. Thậm chí do chân nguyên lưu chuyển quá nhiều khiến cho thân thể và Nguyên anh của người sử dụng pháp thuật không chịu nổi mà bị tổn thương. Trong trận chiến với Côn Luân, mấy vị Nguyên lão của Côn Luân ẩn nấp đã tạo ra một đạo pháp thuật bao phủ tới cả vòng đảo bên ngoài. Sau đó bọn họ liền mai danh ẩn tích cũng là vì cái nguyên nhân đó.
Mặc dù Hoàng Thiên kim hỏa phù chỉ có thể sử dụng một lần nhưng hỏa cầu có sự uy hiếp đối với người tu đạo Kim đan hậu kỳ đó lại bao phủ trong cả một phạm vi rộng sẽ rất có ích trong những trận chiến tông môn.
- Còn cái phù lục kia chắc chắn là Cửu Hoàng Bôn lôi phù.
Sau khi trả lời đầy đắc ý với Trần Thanh Đế, Băng Trúc Quân lại giơ tay hút từ trong vầng sáng màu đỏ ra một cái phù được chế ra từ tinh thạch màu vàng. Cái phù đó to chừng bàn tay, trên mặt có vô số phù điêu tạo thành hình dạng chín vị đạo tôn.
- Đúng vậy đây chắc chắn là Cửu Hoàng bôn lôi phù. Không thể ngờ được Hoàng Thiên tông để lại trong Tử kim hư không nhiều Cửu Hoàng bôn lôi phù tới thế. Xem ra mấy thứ cổ phù này cũng không phải hoàn toàn là sự độc hữu của Hoàng Thiên tông mà còn có cả của các môn phái khác. - Sắc mặt của Thao Sinh Nguyên cũng không giấu được sự kích động.
Thao Sinh Nguyên cũng nhận ra cái phù được chế từ tinh thạch màu vàng mà Băng Trúc Quân hút ra chính là Cửu Hoàng bôn lôi phù.
Cửu Hoàng bôn lôi phù là một loại phù độc đáo của Cửu Hoàng tông. Cái phù này được chế tạo ra từ Cửu hoàng tinh thạch và Thiên lôi ở trong Tử Kim hư không. Nó có thể phóng ra thiên lôi ngưng tụ thành đạo tôn. Uy lực của Thiên lôi ngưng tụ thành đạo tôn so với Lôi tiêu đạo tôn trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu còn mạnh hơn nhiều. Có thể nói uy lực của chín thiên lôi đạo tôn tương đương với pháp thuật cấp kim tiên. Ngoại trừ điều đó ra thì loại phù này còn có một thứ đặc điểm độc đáo đó là Cửu thiên lôi đạo tôn giống như Thiên lôi lôi cầu sẽ căn cứ vào khi đối thủ phi độn kéo theo dòng khí mà đuổi theo đối phương. Nếu đối phương chạy càng nhanh thì Cửu thiên lôi đạo tôn đuổi theo càng nhanh hơn, uy lực tấn công cũng cao hơn. Cho nên cơ bản khi gặp thứ phù lục này tốt nhất là nên đứng nguyên tại chỗ mà đối địch. Nhưng nếu đứng nguyên tại chỗ, hành động khó khăn lại dễ bị pháp thuật và pháp bảo khác của đối phương tấn công.
Hiện tại trong giới tu đạo phần lớn các loại phù chỉ có thuần tấn công, chứ không như thứ cổ phù này ngoài uy lực mạnh ra còn nhiều tác dụng khác.
Vào lúc này, cái loại cửu Hoàng bôn lôi phù ở bên trong vầng sáng màu đỏ nhạt cũng phải có tới tám cái.
- Cái này là Ngân quang độn thần phù.
Dường như cố ý khoe khoang mình không chấp nhặt. Sau khi cười đắc ý, Băng Trúc Quân liền hút ra một cái phù màu bạc trên bề mặt có ánh sáng lưu chuyển.
- Đây là thứ phù do Hoàng Thiên tông thu lấy Tinh thần chân từ xạ tuyến để tạo ra. Nó chuyên sử dụng để bỏ chạy. Một khi ngân quang quấn vào người có thể thoát khỏi lực hút của trời đất, tinh cầu. Ít nhất tốc độ cũng nhanh hơn gấp đôi. Hiện tại mấy thứ phương pháp thu lấy Tinh thần chân từ xạ tuyến đã bị thất truyền nên loại phù này chỉ còn có thế.
Khi Băng Trúc Quân nói vậy, ánh mắt nóng bỏng tham lam của đám người Thao Sinh nguyên đều tập trung vào cái cổ phù trong tay Băng Trúc Quân, hoặc là những lá phù khác trong vầng sáng. Nếu không phải có sự quy định từ trước rằng toàn bộ bảo vật lấy được trên đi sẽ do Băng Trúc Quân bảo quản, tới cuối cùng mới thống nhất phân phối thì bọn họ đã thò tay ra mà hút lấy cổ phù bên trong vầng sáng.
Khi nhìn thấy Băng Trúc Quân hút lấy tấm Ngân quang độn thần phù, ánh mắt của Hoài Ngọc giật giật. Ánh mắt của nàng tập trung về phía một cái phù màu lục như được làm từ gỗ ở bên dưới Ngân quang độn thần phù. Dường như cái phù đó rất quan trọng với nàng, sợ bị Băng Trúc Quân lấy mất.
Bên trong vầng sáng màu đỏ nhạt cũng chỉ có một cái phù màu lục bằng gỗ đó là bình thường nhất. Nhìn thấy Băng Trúc Quân hút ra không phải nó, Hoài Ngọc lại cúi thấp đầu xuống, che giấu ánh mắt. Chỉ có điều sự chú ý của đám người Băng Trúc Quân cũng không tập trung về phía nàng nên không phát hiện ra sự khác thường của Hoài Ngọc.
- A?
Nhưng đúng vào lúc này sau khi liên tục lấy ra ba cái cổ phù, Băng Trúc Quân định tiếp tục. Chân nguyên của y mới chạm phải vầng sáng màu đỏ thì không thể tiến vào được mà bị đẩy ngược lại khiến cho Băng Trúc Quân hơi loạng choạng.
- Sao vậy?
- Chẳng lẽ đối với cổ phù ở tầng thứ hai cũng có cấm chế, mỗi người chỉ có thể lấy được ba cái?
Nhìn thấy chân nguyên của Băng Trúc Quân bị vầng ánh sáng màu đỏ nhạt ngăn cản, sắc mặt của đám người Trần Thanh Đế hơi thay đổi.
- Làm phiền Trần cung chủ cứ cầm lấy trước ba cái cổ phù.
Sắc mặt của Băng Trúc Quân cũng hơi dại ra. Sau khi ném ba cái cổ phù cho Trần Thanh Đế, Băng Trúc Quân lại phát ra một làn chân nguyên chộp lấy một cái cổ phù màu đỏ nhạt trong vầng sáng. Tuy nhiên chân nguyên của lão vẫn không thể tiến vào được trong vầng sáng mà bị nó sinh ra lực lượng làm cho hơi chấn động.