La Phù

Chương 501: Liên kết. tâm khác

Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn Lạc Bắc mà nói:

- Đạo pháp thuật của y đã từng sử dụng với sư tôn Nguyên Thiên Y của ngươi. Cho nên trên thực tế là do mấy người sư tôn của ta và Hoàng Vô Thần liên thủ mới thắng được sư tôn của ngươi. Nhưng bộ công pháp của y có những công dụng gì thì không một ai biết. Ngoại trừ có thể lẻn vào vòng đảo thứ chín của Côn Luân nhìn ngọc bích ghi lại bộ công pháp này thì mới nắm được nó huyền ảo như thế nào.

- Có thể nâng cao tu vi của người khác?

- Niết Bàn chi đồng?

Sắc mặt của Lạc Bắc trầm xuống. Nhưng hắn vẫn nghe hết sức chăm chú. Lúc trước, lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa đã nói qua với hắn rằng sự đáng sợ của Hoàng Vô Thần nằm ở chỗ không một ai biết được thực lực thật sự của y. Không ai biết được sự huyền ảo trong pháp thuật của y. Mà hiện tại Nam Cung Tiểu Ngôn qua lời nói giúp cho hắn có một sự hiểu biết đối với Hoàng Vô Thần. Nhưng bất ngờ, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Lạc Bắc:

- Không đúng.

- Cái gì? - Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Nam Cung Tiểu Ngôn kinh ngạc nhìn Lạc Bắc.

-Theo lý mà nói thì nếu Hoàng Vô Thần muốn giết ngươi tại sao không sử dụng thẳng thần cung Toái Hư? Tại sao lại cho đám người Thứ Lăng Ngọc tới giết ngươi? Chẳng lẽ y vẫn hy vọng ngươi quay lại Côn Luân? - Lạc Bắc cau mày suy nghĩ:

- Nếu ngươi không quay về Côn Luân cũng không cần phải để cho Thứ Lăng Ngọc ra tay mà chỉ cần truyền tin về rồi sử dụng thẳng thần cung Toái Hư là có thể giết được ngươi.

- Cái này...

Nam Cung Tiểu Ngôn giật mình rồi trầm tư suy nghĩ. Gã cũng cảm thấy có cái gì đó không thông.

Lạc Bắc đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền nhanh chóng hỏi:

- Nam Cung Tiểu Ngôn! Uy lực của thần cung Toái Hư có thể thông qua tế luyện giống như bản mệnh kiếm nguyên và pháp bảo bản mệnh để trở nên mạnh hơn không?

- Cái này thật ra ta quên nói:

Nam Cung Tiểu Ngôn chớp mắt rồi nói:

- Cơ bản là không cần phải tế luyện thần cung Toái Hư. Người sử dụng có tu vi càng cao, lực lượng chân nguyên càng mạnh thì uy lực của nó sẽ mạnh lên. Còn có một điểm quan trọng nữa đó là nó có liên quan tới khoảng cách. Mặc dù nó có thể không quan tới tới khoảng cách tấn công xuyên qua hư không nhưng cự ly càng gần thì uy lực của thần cung Toái Hư lại càng mạnh.

- Theo như ngươi nói thì người sử dụng thần cung Toái Hư cũng chỉ có một người?

Một cái suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Lạc Bắc, chỉ có điều nó khiến cho tâm trạng của hắn có phần hồi hộp:

- Theo lý mà nó thì uy lực của thần cung Toái Hư không thể có sự thay đổi lớn đúng không?

- Đúng vậy. - Một tia sáng như chợt lóe lên trong mắt Nam Cung Tiểu Ngôn:

- Ngươi hỏi ta như vậy chẳng lẽ uy lực của thần cung Toái Hư tăng lên không ít?

- Không phải chỉ có một lần thay đổi mà thay đổi mấy lần. Uy lực của thần cung Toái Hư càng lúc càng mạnh.

- Cho dù Hoàng Vô Thần có sử dụng bí pháp nâng cao tu vi của người sử dụng thần cung Toái Hư cũng không thể trong một thời gian ngắn tăng thêm mấy bạc. - Nam Cung Tiểu Ngôn hít một hơi thật sâu, trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc:

- Chẳng lẽ là...

- Chẳng lẽ người sử dụng thần cung Toái Hư muốn đánh chết Lạc Bắc cho nên đã ra khỏi Côn Luân? - Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc cùng nói ra ý mà Nam Cung Tiểu Ngôn vẫn chưa nói hết.

- Không thể như vậy. - Tuy nhiên Nam Cung Tiểu Ngôn lập tức kêu lên:

- Thần cung Toái Hư có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Côn Luân. Hoàng Vô Thần chắc chắn không thể để cho nó ra khỏi Côn Luân.

- Muốn biết có đúng hay không thì chuyện này rất đơn giản. - Một tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Lạc Bắc:

- Chúng ta chờ ở đây xem sau một canh giờ Côn Luân có sử dụng thần cung Toái Hư để đối phó với ngươi hay không? Nếu đến lúc đó, Côn Luân sử dụng thần cung Toái Hư đối phó với ngươi thì nhất định nó ở trong Côn Luân, dưới sự khống chế của Hoàng Vô Thần. Nếu như không thì rất có thể thần cung Toái Hư đã ra khỏi Côn Luân.

....

- Xem ra rất có thể thần cung Toái Hư đã ra khỏi Côn Luân.

Sau hơn một canh giờ, trong một sơn cốc cách Nam Thiên môn không xa, Lạc Bắc ngồi trên một tảng đá lập tức đứng dậy nhìn Nam Cung Tiểu Ngôn đang ngồi xếp bằng bên cạnh mình và Nạp Lan Nhược Tuyết với Thái Thúc mà nói vậy.

Trong một canh giờ trôi quan, tiễn quang của thần cung Toái Hư không hề xuất hiện.

Hiện tại Lạc Bắc có một cảm giác rất lạ. Hắn không chỉ cảm giác thần cung Toái Hư ra khỏi Côn Luân mà dường như không biết vì nguyên nhân gì nhưng nó tạm thời không nằm trong sự khống chế của Hoàng Vô Thần.

Lạc Bắc không biết tại sao lại có cái nguyên nhân này nhưng chắc chắn nó khiến cho thần cung Toái Hư ra khỏi Côn Luân.

Nhưng nếu người sử dụng thần cung Toái Hư chỉ có một, người đó lại mang nó ra khỏi Côn Luân. Chỉ cần ra khỏi Côn Luân, đối với Lạc Bắc mà nói thì có cơ hội để đối phó với thần cung Toái Hư.

Trong bầu trời màu xám chợt có một tia sáng màu vàng xuất hiện giống như có một cái khe rồi một bóng người mặc trường bào màu đỏ hiện ra.

Cái trường bào màu đỏ mà người đó mặc có rất nhiều những ký hiệu màu lục với phong cách cổ xưa. Những ký hiệu đó hoàn toàn khác biệt với ký hiệu hiện nay trong giới tu đạo, cho thấy cái trường bào màu đỏ đó là một cái cổ bảo rất hiếm.

Người tu đạo mặt trường bào màu đỏ có mặt ngựa. Thần sắc âm lệ tàn nhẫn, chính là Băng Trúc Quân.

Vào lúc này, dưới chân của y là một thung lũng đầy mây mù bao phủ. Dõi mắt nhìn về phía xa, cách chừng ngàn dặm có một ngọn núi cao màu xám

Cái chỗ đó rõ ràng là núi Chiêu Diêu.

Lúc này, không ngờ Băng Trúc Quân lại xuất hiện ở một nơi cách núi Chiêu Diêu ở cả ngàn dặm.

Không hề có một chút che giấu, Băng Trúc Quân rơi thẳng xuống cái thung lũng bao phủ bởi những đám sương mù màu xám. Sau khi rơi vào trong làn sương, Băng Trúc Quân cũng không hạ xuống tới tận đất mà chỉ đứng trong làn sương mù:

-Thao Sinh Nguyên! Ngươi chọn một chỗ cũng khá đây. Cho dù người khác có muốn tới phá cũng không ngờ được ngươi lại chọn một chỗ gần núi Chiêu Diêu như thế này. Có điều ngươi vẫn chuẩn bị trốn như thế sao?

- Đạo hữu là ai? Thứ lỗi cho ta mắt kém không nhận ra.

Sau khi âm thanh của Băng Trúc Quân vọng ra, trong làn sương màu xám chợt vang lên âmthanh đầy địch ý và cảnh giác.

- Tại hạ là Băng Trúc Quân. - Sắc mặt của lão vẫn hết sức thản nhiên.

- Băng Trúc Quân? Ngươi bị Lạc Bắc đánh cho mất thân thể, hiện giờ cướp xác của người khác mà thành thế này? - Âm thanh từ trong sương mù vọng ra có sự kinh ngạc:

- Sao ngươi biết ta ở đây mà đến tìm? Ngươi có ý gì?

- Yên tâm. Chúng ta có cùng chung kẻ địch, cho nên là bạn. Ngươi không cần phải lo lắng như thế. - Băng Trúc Quân lạnh lùng nói:

- Ngươi chọn chỗ ẩn nấp này rất tốt, cho dù người Côn Luân có phát hiện ngươi ở đây thì cũng phải e ngại núi Chiêu Diêu mà không dám tới đông. Chỉ có điều Thiên Ngô Hầu vì trút giận cho ngươi mà bị đánh nát Nguyên Anh. Y nhớ ngươi ở đây nên ta bám theo cũng không có gì là khó lắm. Ta tới tìm ngươi cũng là để nói cho ngươi biết Hoàng Vô Thần đã có lời hứa không truy cứu chuyện ngươi tìm được Bích Căn sơn nhân rồi lại giấu mà không cho Côn Luân biết.

- Hoàng Vô Thần hứa không ra tay với ta?

Trong làn sương mù chấn động dường như câu nói của Băng Trúc Quân khiến cho lòng người không còn giữ được bình tình. Một lát sau, làn sương mù màu trắng đột nhiên tan ra một khoảng rộng để lộ ba bóng người. Người đứng giữa không có râu, mặc trường sam thêu hình những đám mây chính là cung chủ Thương Lãng cung trước đây, Thao Sinh Nguyên.

Hóa ra sau khi không địch lại Lạc Bắc, Thao Sinh Nguyên lập tức mai danh ẩn tích là do ngáy trước khi Thương Lãng cung hợp tác với Côn Luân với yêu cầu Côn Luân phải có được tin tức của Bích Căn sơn nhân. Đồng thời bọn họ phải tìm ra và giao lão cho Côn Luân.

Một thế lực khổng lồ như Côn Luân nắm trong tay tài nguyên kinh người, nếu có thêm một người như Bích Căn sơn nhân thì không biết sẽ luyện được bao nhiêu pháp bảo hùng mạnh. Chẳng khác nào hổ được chắp thêm cánh.

Nhưng sau khi tìm được Bích Căn sơn nhân, Thao Sinh Nguyên cũng không giao cho Côn Luân mà âm thầm làm lớn mạnh thế lực của mình. Loại hành vi này giống như thần tử trên thế gian không chấp nhận ngồi dưới sự thống trị của hoàng đế. Vốn thao Sinh Nguyên làm như vậy cũng không bị lộ. Nhưng từ khi Thương Lãng cung bị Lạc Bắc chiếm, chiến xa Ô Đàm Kim Ma Lang bị luyện thành Yêu vương liên thai, với lực lượng của Côn Luân chắc chắn sẽ đoán ra. Thao Sinh Nguyên cũng e ngại Côn Luân ra tay với mình cho nên mới trốn tới bên ngoài núi Chiêu Diêu.

- Điều kiện của hắn là gì? - Thao Sinh Nguyên vừa mới xuất hiện liền nhìn Băng Trúc QUân mà hỏi.

- Vân Hạc Tử! Ngươi cũng ở đây?

Nhưng Băng Trúc Quân vừa thấy ba bóng người cũng lắp bắp kinh hãi.

Hai người bên cạnh Thao Sinh Nguyên thì một người mạc áo xanh còn một người khác có phóng thái phóng khoáng. Hai người đó theo thứ tự là Thiên Ngô Hầu và Vân Hạc Tử. Thiên Ngô Hầu ở đây hoàn toàn nằm trong suy đoán của Băng Trúc Quân nhưng lão lại không ngờ Vân Hạc Tử cũng có ở chỗ này.

- Băng Trúc Quân! Ngươi cũng không phải kinh ngạc. Giữa ta với hắn cũng giống như ngươi đều là kẻ thù không đội trời chung của Lạc Bắc. Lạc Bắc hận ta thấu xương, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta. Một mình ta không phải là địch thủ của hắn cho nên trốn ở đây an toàn hơn một chút. - Vân Hạc Tử nhìn Băng Trúc Quân rồi nói:

- Ngươi cũng không cần phải nói nhiều lời. Ngươi tới đây để làm gì thì nói nhanh lên.

Băng Trúc Quân gật đầu nói:

- Rất đơn giản! Giết Lạc Bắc! Điều kiện của Hoàng Vô Thần là chúng ta giết được Lạc Bắc thì sẽ không truy cứu tới chuyện của Thao Sinh Nguyên.

- Giết Lạc Bắc? - Thao Sinh Nguyên còn chưa nói được tiếng nào thì Vân Hạc Tử đã cười lạnh:

- Thần cung Toái Hư của Côn Luân còn chẳng giết được hắn đó sao? Cái tên Lạc Bắc đó vào ngày đại lễ thành lập giới Niết Bàn, uy lực của thần cung Toái Hư khiến cho ai nấy đều lo lắng vậy mà không làm gì được hắn? Chỉ với mấy người chúng ta cơ bản không phải là đối thủ của y.

- Hắn càng lợi hại, chúng ta càng phải liên thủ mới đánh chết được.

Vân Hạc tử vừa mới dứt lên thì trong đám mây màu xám đang trôi trên đỉnh đầu chợt có một tia sáng màu vàng lóe lên rồi Tự Tại Ngọc Bi mang theo năm người Trần Thanh Đế, Trần Lê Phù, Vương Diễm Dương, Cách Lan Vương, Cống Dát Kiên Tan hạ xuống.

- Không thể ngờ được Trần cung chủ và hai vị pháp vương cũng tới đây. - Thao Sinh Nguyên lắp bắp kinh hãi nhưng rồi lập tức bình tĩnh nói:

- Có điều ta không hiểu. Tu vi của ta kém các vị rất xa, hơn nữa một mình ta cũng chẳng thể thay đổi được gì nhiều, tại sao lại tới tìm ta?

- Chúng ta tới tìm ngươi cũng là để mượn cái pháp bảo Lưỡng Nghi phân quang. - Băng Trúc Quân nhìn Thao Sinh Nguyên và Vân Hạc Tử nói:

- Nếu Vân Hạc Tử cũng có ở đây thì các tốt. Cái pháp bảo Xích Đồng Thiên Thành của ngươi có tác dụng rất lớn.

- Muốn mượn Lưỡng Nghi phân quang và Xích Đồng thiên thành? - Thao Sinh Nguyên và Vân Hạc Tử liếc mắt nhìn nhau mà không giấu được sự kinh ngạc:

- Mượn hai cái pháp bảo này để làm gì?

- Nếu đã tới tìm các ngươi ta cũng không giấu nữa. - Băng Trúc Quân nhìn Thao Sinh Nguyên, Vân Hạc Tử và Thiên Ngô Hầu nói:

- Lúc trước ta vô tình phát hiện một cái di chỉ của giới tu đạo thượng cổ, trong đó có một cái trận pháp truyền tống tới Tử Kim hư không. Đồng thời ta còn tìm được một bản tinh đồ nơi đó.

- Tử Kim hư không?

Ánh mắt của ba người Thao Sinh Nguyên không giấu được sự khiếp sợ. Còn sắc mặt của đám người Trần Thanh Đế thì hết sức thản nhiên, rõ ràng là Băng Trúc Quân đã nói cho họ nghe.

- Nói vậy ba người các ngươi cũng biết không gian loạn lưu là do nhiều tinh cầu va chạm với nhau tạo thành, rộng lớn hơn trời đất của chúng ta rất nhiều, sản vật cũng nhiều hơn vô số lần. Từ thời thượng cổ tới nay, Tử kim hư không đối với giới tu đạo chúng ta là một cái bảo tàng khổng lồ. Hơn nữa từ thời thượng cổ sau khi vô số tông môn mất tích, trong mấy ngàn năm qua không có mấy tông môn có thể vào Tử Kim hư không. Cho nên hiện tại Thiên tài địa bảo trong Tử Kim hư không so với thời thượng cổ chắc chắn còn nhiều hơn.

Băng Trúc Quân nhìn ba người Thao Sinh Nguyên rồi nói tiếp:

- Hơn nữa hiện tại đối với người tu đạo chúng ta mà nói thì điều càng thêm ý nghĩa đó là trong Tử Kim hư không còn có rất nhiều di tích của người tu đạo thượng cổ để lại, thậm chí còn có cả động phủ. Ta đã vào trong Tử Kim hư không một lần, tìm kiếm vài chỗ có được một ít cổ bảo, hơn nữa còn phát hiện một cái động phủ của Huyền Thiên tông. Chỉ có điều hiện tại Tử Kim hư không có sự thay đổi so với thượng cổ, không được an toàn cho lắm. Muốn đi vào trong cái động phủ của Huyền Thiên tông thì phải qua một khu loạn thạch với rất nhiều nguyên từ xạ tuyến và Cực quang xạ tuyến của các tinh cầu. Nếu muốn đi qua đó bình yên chỉ sợ phải có Lương Nghi phân quang của Thao cung chủ mới được. Xích Đồng Thiên thành của Vân Hạc Tử ngươi cũng là một thứ cổ bảo nổi danh không chịu sự ảnh hưởng của lực nguyên từ, phi độn bên ngoài không gian. Hơn nữa sức phòng ngự của nó rất mạnh, bản thân chính là do Xích Nguyên tông vào trong không gian loạn lưu tìm kiếm nguyên liệu mà chế thành. Hiện tại nó rơi vào tay ngươi, ngươi lại có mặt ở đây thì đúng là ý trời.

- Tới tu vi như của chúng ta, pháp bảo bình thường không còn nhiều tác dụng. Nếu muốn tăng tu vi lại càng thêm khó khăn. Tiến vào Tử Kim hư không, nói không chừng là cơ hội cho chúng ta. - Ánh mắt của Băng Trúc Quân vô cùng hào hứng:

- Việc này ta đã nói qua với Trần cung chủ, pháp vương Công Dát Kiên Tán và pháp vương Cách Lan Vương. Mấy người chúng ta tập trung lại tiến vào trong Tử Kim hư không là cơ hội tốt nhất. Nhưng ta không muốn để cho Côn Luân lợi dụng làm nô lệ cho chúng. Nếu cùng với Côn Luân tiến vào trong Tử Kim hư không, bọn chúng chắc chắn sẽ kiếm được nhiều thứ. Bọn chúng được ăn thịt còn chúng ta nhiều lắm chỉ được uống nước nên việc này không thể để cho Côn Luân biết được.

- Chúng ta âm mưu như vậy cũng tương đương với việc bằng mặt mà không bằng lòng với Côn Luân. Nếu như Côn Luân biết có khả năng sẽ không động tới các ngươi nhưng chúng ta sẽ không sống nổi. - Vân Hạc Tử mỉm cười nói:

- Hơn nữa, ta không thể xác định trong số các ngươi có ai là người đi theo Côn Luân hay không. Tất cả phải xác định đứng cùng một trận tuyến mới được.

Băng Trúc Quân liếc nhìn Vân Hạc Tử rồi nói:

- Vậy ngươi có ý gì không?

- Bắt một, hai tên đệ tử Côn Luân rồi chúng ta đồng loạt giết chết chúng. - Vân Hạc Tử híp mắt nói:

- Tất cả mọi người đều dính máu đệ tử Côn Luân, sau này cho dù chúng ta có hợp tác với Côn Luân thì cũng sẽ minh bạch vẫn cùng một trận tuyến, không phản lại người một nhà.

Cừu Duy ngồi xếp bằng trên chạc của một cây thông già. Cây thông già đầy cành và lá che chắn thân thể của y. Bản thân y tu luyện Mộc Hoàng thần quyết có thể lấy linh khí từ trong cây cối ra để cho bản thân sử dụng. Hơn nữa xung quanh người tản ra nguyên khí hệ Mộc cũng rất khó bị người tu đạo khác phát hiện.

Cửu Duy là một trong số những đệ tử của Kiếm Ti tại Côn Luân. Mặc dù một vài đệ tử tu vi cao của Kiếm Ti đã bị chết trong trận chiến giữa Kỳ Liên Liên Thành và Bắc Minh vương. Cừu Duy là một trong số sau khi những người đó bị mất mới ra khỏi Côn Luân. So với những vị tiền bối thì kinh nghiệm của Cừu Duy còn kém hơn nhiều. Nhưng những đệ tử được Kiếm Ti phái ra ngoài thế gian so với những người trong giới tu đạo cũng đều là những nhân vật nổi tiếng. Mặc dù kinh nghiệm không phong phú bằng tiền bối nhưng phản ứng và phán đoán của Cừu Duy chưa chắc đã thua những vị tiền bối Kiếm Ti của Côn Luân đã ngã xuống.

Vào ngày hôm trước, Cừu Duy nhận được tin hiện tại Lạc Bắc đang ở gần Nam Thiên môn.

Hiện tại gần như toàn bộ đệ Tử Côn Luân đều biết rằng Lạc Bắc có thân phận truyền nhân La Phù và Thất Hải Yêu vương, cũng chính là kẻ địch nguy hiểm nhất của Côn Luân hiện nay.

Thậm chí Cừu Duy còn biết ngay cả thần cung Toái Hư cũng không giết được Lạc Bắc. Bây giờ có một sự đồn đại lén giữa những đệ tử Côn Luân. Nội dung đồn đại đó là hiện nay số mệnh của giới tu đạo đã thay đổi. Mà Lạc Bắc sinh ra đúng thời điểm. Nếu không đối phó được với Lạc Bắc thì có lẽ Côn Luân sẽ sụp đổ trong tay của hắn.

Bản thân Cừu Duy không tin vào lời đồn nhưng hiện tại Lạc Bắc đúng là một bóng ma khổng lồ trong lòng phần lớn đệ tử Côn Luân.

Trước kia mặc dù Trạm Châu Trạch Địa mạnh nhưng chủ yếu là hành sự bí mất cũng chưa gây ra áp lực tâm lý mạnh như vậy cho đệ tử Côn Luân. Mà nay Lạc Bắc giết chết Kỳ Liên Liên Thành lại còn khai sơn lập phái, tạo ra giới Niết Bàn, công khai đối đầu với Côn Luân. Lúc trước, toàn bộ đệ tử Côn Luân ra ngoài không hề có gì phải e ngại. Nhưng hiện tại mỗi người đều lo lắng gặp phải người của Lạc Bắc.

Lạc Bắc là kẻ địch lớn, là người đầu tiên cần phải loại bỏ.