Dịch: TịnhVặn
Đồng tử trong mắt của Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khánh Sinh co lại.
Do trận chiến bốn trăm năm trước với U Minh huyết ma khiến cho nguyên khí trên Kim Đỉnh dao động vô cùng hỗn loạn. Trận chiến ấy không chỉ có các loại pháp thuật tạo ra thiên uy vượt qua cả Thiên Kiếp mà còn có mấy trăm người tu vi Nguyên Anh kỳ, Độ Kiếp kỳ phóng ra những pháp thuật mạnh nhất của mình. Trong đó rất nhiều pháp thuật vẫn để lại dấu vết trên đỉnh núi, thậm chí đá ở nơi đây cũng bị thay đổi. Cho nên cũng giống như vòng đảo thứ chín của Côn Luân có được linh mạch mạnh nhất trời đất, toàn bộ Kim Đỉnh cũng là cấm địa của Nga Mi.
Nếu thi triển pháp thuật ở trên Kim Đỉnh, dưới sự ảnh hưởng của nhiều loại pháp bảo cấp kim tiên, thậm chí là lực lượng do rất nhiều người tu đạo trước khi chết dốc sức phát ra pháp thuật còn lưu lại, không một ai có thể biết có thể dẫn tới biến hóa như thế nào.
Mà Vân Mộng cung lại được xây dựng trên Kim Đỉnh là nơi mà dấu vết chân nguyên pháp thuật để lại mạnh nhất. Theo lý thuyết thì đây là nơi mà U Minh huyết ma chết. Dưới mỗi viên đá của Kim Đỉnh đều thảm thấu lực lượng nguyên khí hỗn loạn rất mạnh. Năm đó một vài người tu đạo phái Nga Mi đặt trận pháp ở đây nên ngồi trong Vân Mông cung có thể hấp thu linh khí trời đất điều tức tu luyện tuy nhiên lực lượng chân nguyên chỉ giới hạn trong cơ thể. Nếu để nó phóng ra ngoài sẽ phải chịu phản lại gấp mười lần. Còn về phần pháp bảo cũng chỉ có Vân Mông thần thoi sử dụng được ở đây.
Sở dị tạo ra cái trận pháp đó, ngoại trừ việc Vũ Sư Thanh nói nếu không chống nổi kẻ địch cũng có thể dẫn đối phương tới đây mà chống cự. Ngoài ra nó còn có một tác dụng đó là có thể ngồi đây yên tâm tu luyện, không cần bố trí nhiều người bảo vệ, phòng ngừa lúc tu luyện bị đánh trộm.
Bình thường những người có tư cách vào trong điện Vân Mộng, ngoại trừ chưởng giáo Vũ Sư Thanh ra cũng chỉ có Chu Câu Ly, Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khánh Sinh.
Theo lý mà nói thì bên trong nội cung Vân Mộng, ngoại trừ bốn người Vũ Sư Thanh và bốn người Việt Vô Ngân ra không thể còn có người khác.
Nhưng người này lại từ phía sau điện đột nhiên lao vào. Hơn nữa, Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khánh Sinh có thể khẳng định người này không phải là đệ tử Nga Mi.
Người đó đột nhiên xuất hiện có thể nói là che giấu hơi thở vô cùng tốt. Mãi cho tới khi hắn xuất hiện, Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khánh Sinh mới dựa vào một chút âm thanh và không khí dao động phát hiện ra được.
Cũng giống như mọi người, người đó không hề “ khiêu khích “ cái cấm địa mà vô số nhân vật có tu vi cực cao chết trong trận chiến bốn trăm năm trước để lại. Sau khi nhảy ra, hắn cũng chẳng sử dụng pháp thuật nhưng vẫn khiến cho Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khánh Sinh cảm giác được thân thể của hắn tràn ngập sự bùng nổ.
Thứ hơi thở đó không phải là do pháp lực dao dộng mà là do khí huyết lưu động cực mạnh tản ra. Chính nhớ có nó mà người vừa mới xuất hiện càng tăng thêm phong thái mạnh mẽ.
Mặc dù không dựa vào pháp thuật, chỉ với sức mạnh của thân thể, nhưng người đó vọt ra cũng gần tương đương với tốc độ sử dụng pháp thuật phi độn. Khí huyết hùng mạnh của người đó thậm chí còn khiến cho Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khánh Sin cảm giác nếu người đó không dựa vào pháp thuật và chân nguyên mà chỉ dựa vào sức mạnh thì chỉ cần nhảy một cái cũng phải tới mười trượng.
..........
Ngay khi người đó xuất hiện, Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khánh Sinh giật mình, người đó liền sử dụng sức mạnh thân thể ra sau mà tới trước, chắn trước mặt Vũ Sư Thanh. Hắn giơ tay chộp một cái bắt được hai cái chùy Lưu Tinh đang lao tới mà giật sang hai bên.
Sau cú giật mạnh, tên đệ tử Nga Mi cầm Lưu Tinh chùy cảm thấy một luồng sức mạnh không thể chống lại vọt tới khiến cho y bị ném cùng với hai cây chùy văng thẳng ra ngoài.
Lần này, lại giống như tên đệ tử Nga Mi bị người ta sử dụng chùy Lưu Tinh tấn công.
Đồng tử của Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khánh Sinh càng thu lại hơn. Cả hai người không biết tại sao trong cấm địa của Nga Mi lại xuất hiện thêm một người như vậy. Hơn nữa, cả hai có thể nhận ra sức mạnh thân thể của người đó rất lớn. Tuy nhiên cả hai vẫn không hề dừng lại tiếp tục tấn công người đó và Vũ Sư Thanh.
Nếu để cho Vũ Sư Thanh chạy được thì hai người bọn họ chắc chắn phải chết. Hơn nữa, khi người nọ giật lấy đôi Lưu Tinh chùy thì năm mũi tên màu lam cũng lập tức lao tới hắn.
“ Phụp! Phụp! Phụp!... “
Năm mũi tên màu lam bắn trung người như lại vang lên những âm thanh giống như giã lên tấm sắt. Không xuyên được lấy một chút da, năm mũi tên lập tức rơi xuống đất.
Người nọ cũng không để ý tới năm mũi tên. Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ cầm hai cái chùy Lưu Tinh trong tay, một cái đánh thẳng vào kiếm quang của Mộ Dung Khánh Sinh còn một cái thì giáng xuống đầu Việt Vô Ngân.
“ Rắc rắc! “
Tên đệ tử Nga Mi bị chùy Lưu Tinh kéo đi nhưng do đôi chùy đột nhiên đổi hưởng khiến cho gã dừng lại. Còn vầng kiếm quang của Mộ Dung Khánh Sinh va chạm với chùy Lưu Tinh lập tức vỡ vụn.
Việt Vô Ngân vội vàng lấy hai tay đè xuống cái chùy đang đánh về phía mình. Trong nháy mắt, cơ bắp toàn thân của y run rẩy một cách kỳ dị khiến cho toàn bộ sức mạnh tập trung vào hai tay. Chùy Lưu Tinh bị y đè lên, những cái vuốt sắc trên đôi quyền sáo cũng găm sâu vào thân chùy. Tuy nhiên, y vẫn phải rên lên một tiếng mà phun ra một búng máu.
- Ngươi là ai?
Mặc dù thanh trường kiếm trong tay bị nứt nhưng Mộ Dung Khánh Sinh vẫn tránh được chùy Lưu Tinh tấn công. Y hét lên một tiếng thê lương và không cam lòng.
Vào lúc này, Mộ Dung Khánh Sinh có thể nhận ra người nọ là một người tu đạo tu luyện công pháp thân thể thành thánh. Cho dù bốn người có liều mạng tới đâu thì cũng không thể làm cho Vũ Sư Thanh bị thương trước mặt người đó. Tuy nhiên Mộ Dung Khánh Sinh vẫn không cam lòng vì mọi chuyện sắp thành công lại bị phá hủy bởi kẻ đó. Chính vì không cam lòng cho nên y mới muốn biết người này là ai.
- Ta là Lạc Bắc.
Trong tiếng hét của y, người nọ đánh tan thế công của bốn người lập tức thốt ra bốn chữ đó.
- Lạc Bắc?
- Vũ Sư Thanh! Hóa ra ngươi đã âm thầm liên minh với hắn.
Mộ Dung Khánh Sinh và Việt Vô Ngân đều cảm thấy toàn thân lạnh giá và tức giận. Tới lúc này, cả hai mới phát hiện ra ngay từ đầu mình đã trúng phải kế của Vũ Sư Thanh. Tuy nhiên hiện tại uy danh của Lạc Bắc khiến cho cả hai không có dũng khí đối địch. Hiện tại, trong đầu hai người chỉ có một suy nghĩ duy nhất là trốn.
.......
Nhìn bốn người đang hoảng hốt bỏ chạy, Lạc Bắc vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.
Vào lúc này, hắn đã thay đổi bộ trang phục màu trắng của Từ Hàng Tĩnh Trai đứng trong điện giống như một đóa hoa mai màu trắng cao ngạo.
Chạy ra cửa điện đầu tiên là Mộ Dung Khánh Sinh với cái lòng bàn tay đầy máu.
Khi y còn cách cửa điện chừng hai trượng thì bất ngờ dừng lại khiến cho tên đệ tử Nga Mi cầm nỏ chạy sau húc trúng đầu vào lưng y.
Mộ Dung Khánh Sinh và tên đệ tử Nga Mi tái mặt không phải vì hai người húc mạnh vào nhau mà bởi vì vô số những cây ngân châm giống như sợi tóc xuất hiện đầy trước mặt hai người.
Thi Thần!
Thi thần được bao phủ trong lớp vải đen đứng ở ngay ngoài cửa điện. Mặc dù bị ảnh hưởng nặng khiến cho vào lúc này Thi thần nhìn rách nát. Nhưng Mộ Dung Khánh Sinh và tên đệ tử Nga Mi đều biết rõ nếu lao lên thì có lẽ thân thể hai người lúc này đã có đầy những cái lỗ.
Trong hoàn cảnh không sử dụng được pháp thuật sức mạnh thân thể của thi thần có lẽ còn hơn cả Lạc Bắc.
Vào lúc này, Việt Vô Ngân cũng đã tới được cái cửa sổ phía bên trái. Từ khi bắt đầu bỏ chạy, y đã lựa chọn cái cửa đó làm nơi chạy trốn. Lúc này Lạc Bắc vẫn đứng yên. Khi thấy mình gần như nhảy ra khỏi cửa sổ thì phía ngoài đột nhiên xuất hiện một bóng người gần như trong suốt.
Việt Vô Ngân quát lên một tiếng chói tai, hai tay giơ lên chộp lấy thân người trong suốt kia. Nhưng một tiếng động vang lên, cái bóng trong suốt đó hơi cử động, Việt Vô Ngân đã lảo đảo lùi lại mấy bước, đồng thời phun ra một búng máu tươi.
Nguyệt Ẩn - Thống lĩnh của Ảnh La Sát kiêm tu thể thuật và pháp thuật. Vào lúc này, mặc dù đang tay không nhưng Việt Vô Ngân cũng không thể địch nổi.
Trong tích tắc giao thủ, Việt Vô Ngân cũng biết được thân phận của Nguyệt Ẩn, cũng hiểu được có một người như y ở đây thì mình không trốn thoát được.
Chỉ còn lại một tên đệ tử Nga Mi vẫn đang chạy. Do hai tay của y bị trật khớp cho nên tốc độ chạy của y là chậm nhất. Tới lúc này, y cũng phát hiện ra những người khác đều đứng lại khiến cho y không biết phải làm thế nào.