Nhóm dịch: Hany
Hiện tại cho dù Côn Luân mạnh là vậy nhưng trong số Thập đại kim tiên của Côn Luân cũng chỉ có tu vi vượt qua phần lớn người tu đạo mà cơ bản không một ai vượt qua được lần thiên kiếp thứ nhất.
Với người tu đạo tu luyện Nội đan đạo pháp mà nói thì khi tu luyện tới trên Nguyên Anh đại thành, pháp lực dao động của Nguyên Anh đều có thể hóa thành thực thể, xuất hiện Tam hoa mới được coi như là tới được Độ Kiếp kỳ. Với Huống Vô Tâm sau khi luyện hóa một viên Huyết Xá lợi xong thì tu vi hiện tại cũng chỉ là Nguyên Anh ly thể, cho dù không có thân thể cũng không bị tổn thương còn Kỳ Liên Liên Thành thì mới chỉ tới Nguyên Anh đại thành mà thôi, còn cách tu vi Độ Kiếp kỳ một khoảng cách không nhỏ.
Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ chắc chắn tu vi cũng dừng lại ở Nguyên Anh đại thành, không thể tiến thêm, nếu không thì cũng đã không phải thọ mấy trăm năm Nguyên Anh đã bắt đầu tan rã. Mà đồng dạng, Nam Cung Đạo Tạng thân là lão bất tử, sáng chế ra Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu chỉ cần nói tu vi cũng cao hơn hai người kia rất nhiều.
Trong mấy ngàn năm qua, không hề có lấy một người vượt qua được thiên kiếp lần thứ nhất. Ngoại trừ tu vi càng cao sự tăng lên càng khó ra thì rất khó tu luyện đến gần Đồ Kiếp kỳ. Ở đây còn có một nguyên nhân quan trọng đó là uy lực của Thiên Kiếp quá mức khủng bố.
Tám trăm năm trước, chưởng giáo Hồng Vũ Tôn của Phạm Thiên giáo có tu vi đạt tới Độ Kiếp kỳ nhưng cũng phải chuẩn bị tới hơn mười cái pháp bảo cực mạnh, lại để cho hơn ngàn đệ tử kết thành vài cái trận pháp lợi hại, đồng thời còn mời ba vị bằng hữu có tu vi Nguyên Anh đại thành tới giúp mình Độ Kiếp. Kết quả, lão dẫn động Thiên kiếp giáng xuống một trận Kim hỏa cương phong từ trên chín tầng trời, khiến cho toàn bộ những thứ gì trong phạm trăm dặm hóa thành bột phấn. Đừng nói là Hồng Vũ Tôn và đệ tử của lão không còn một ai còn sống, ngay cả ba vị bằng hữu có tu vi Nguyên Anh đại thành cũng bị chôn cùng.
Hiện tại, nhìn khắp thiên hạ thì người tu đạo mới có Nguyên Anh có rất nhiều. Nhưng người tu đạo đạt tới tu vi Nguyên Anh đại thành giống như Kỳ Liên Liên Thành thì đã là những nhân vật cao cấp nhất trong giới tu đạo. Một vài người tu đạo như vậy, lại thêm cả Hồng Vũ Tôn có tu vi hơn cả Nguyên Anh đại thành vậy mà cũng không thể chống lại được thiên kiếp thì đủ thấy uy lực của nó khủng bố tới mức độ nào.
Cho nên trong ngàn năm qua, gần như người tu đạo chỉ nghe nói tới Thiên kiếp, mà cũng chỉ là Thiên kiếp thứ nhất. Thậm chí trong ngàn năm qua, ngoại trừ U Minh huyết ma không biết vượt qua được mấy lần Thiên kiếp ra thì còn lại dường như không có một người nào vượt qua được lần thiên kiếp thứ hai. Cho nên trong tiềm thức của người tu đạo thì Thiên kiếp, dường như cũng chỉ có thiên kiếp thứ nhất mà thôi. Phần lớn người tu đạo đã không còn có khái niệm Tam cửu thiên kiếp nữa.
Huống Vô Tâm, Bắc Hầu Bạch lão, Xuân công tử đều là những nhân vật cao cấp nhất trong thế giới tu đạo, đều hy vọng có thể tu luyện tới được tu vi Độ Kiếp kỳ. Nhất là Huống Vô Tâm hiện giờ đã tới được tu vi Nguyên Anh ly thể. Pháp lực dao động từ Nguyên Anh cũng đã tản ra những vầng ánh sáng màu bạc, thấp thoáng chạm tới Độ Kiếp kỳ. Chỉ cần một thời gian nữa là y có thể chạm tới cánh cửa đó. Cho nên, sự hiểu biết đối với Thiên Kiếp của Huống Vô Tâm, Bắc hầu Bạch lão và Xuân Công tử còn tường tận hơn người bình thường rất nhiều.
Đối với một người tu đạo mà nói thì có lẽ suy nghĩ Thiên kiếp rất khó chống lại. Bởi vì có một vài người dẫn xuống Thiên hỏa Kim hỏa cương phong, có người lại dẫn phát chín lần Lôi kiếp, có người lại dẫn ra Thiên ma chân cảnh. Nhưng nhân vật như Huống Vô Tâm thì hiêu rõ, dẫn ra thiên kiếp nào thì liên quan tới pháp lực dao động, khí tức chân nguyên và công pháp tu luyện của người đó.
Tất cả các công pháp trên đời chỉ lợi dụng nguyên khí của trời đất mà dẫn xuống uy lực của trời đất. Cho nên, trên thực tế, Thiên kiếp chỉ là sau khi người tu đạo tới một trình độ nhất định, pháp lực dao động trên người quá mạnh làm chấn động trời đất sẽ khiến cho nguyên khí trong trời đất bị bùng nổ giống như dòng nước lũ hủy thiên diệt địa. Người tu đạo tu luyện pháp quyết hệ Hỏa tu luyện tới tu vi Độ Kiếp kỳ thì pháp lực trên người dao động là cho trời đất chấn động khiến cho nguyên khí hệ Hỏa hỗn loạn, đến lúc đó sẽ gặp phải Thiên hỏa, Thái dương chân hỏa, Tinh thần chân hỏa mất cân bằng va chạm với nhau rồi bùng nổ mà giáng xuống. Người tu đạo tu luyện pháp quyết lôi cương khiến cho khí lôi cương trong trời đất mất đi sự cân bằng, dẫn ra Thiên kiếp là Lôi cương vô tận.
Về phần một vài pháp quyết Mật tông, thân thể thành thánh thì những người tu đạo tu luyện nó lấy Nguyên Thần, thân thể là trời đất. Tu luyện tới một trình độ nhất định sẽ làm cho Nguyên Thần, thân thể đạt tới một mức làm dẫn phát thiên kiếp lại càng thêm huyền diệu.
Cũng chính vì uy lực khủng bố của Thiên kiếp cho nên rất nhiều người tu đạo có tu vi Độ kiếp kỳ thậm chí không dám độ kiếp mà sử dụng một vài thứ pháp thuật khống chế pháp lực dao động và khí tức của bản thân không cho dẫn phát Thiên kiếp.
Cứ như vậy, trong mấy ngàn năm qua, số người tu đạo độ kiếp thành công rất ít.
Hiển nhiên là tu vi của Nam Cung đạo tạng đã đạt tới Độ Kiếp kỳ nhưng vẫn khống chế pháp lực dao động của bản thân, không để Độ kiếp.
Tuy nhiên đối với một người tu đạo có gan liều mạng và tính tình kiên định thì Độ kiếp là điều phải làm.
Bởi vì với người như Nam Cung đạo tạng nếu không Độ Kiếp thì tu vi không thể cao hơn được. Mà lão cũng không thể tu luyện, nếu thật sự phải sử dụng chân nguyên, nếu không cẩn thận không khống chế được sẽ dẫn tới Thiên kiếp rồi bị đánh cho hình thần tan biến. Hai là Nguyên Anh tu luyện tới Độ Kiếp kỳ, nguyên khí trong trời đất không còn có hiệu quả nữa. Như Nam Cung Đạo Tạng tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu, tu luyện tới mức này, nguyên khí Lôi cương rèn luyện nguyên anh đã không còn có tác dụng.. Chỉ có lấy Thiên hỏa, lực tinh thần rèn luyện khí lôi cương thì mới có thể rèn luyện được Nguyên Anh để tăng cường tu vi cho lão.
Nhưng cái loại lôi cương được Thiên hỏa, lực tinh thần rèn luyện đó đều tồn tại trong hư không vô tận. Thậm chí với tu vi của lão cũng khó đạt tới được độ cao đó. Chỉ có dẫn động Thiên kiếp, nguyên khí trong trời đất mất đi sự cân bằng va chạm với nhau rồi bùng nổ thì khí lôi cương cực mạnh mới được dẫn xuống.
Dưới sự oanh kích của Lôi cương vô tận, tất cả nguyên khí lôi cương cực mạnh sẽ tập trung trong phạm vi mấy trăm dặm. Người tu đạo ngăn cản được Thiên Kiếp xong, các loại khí lôi cương sẽ tập trung cực nhiều giúp cho người tu đạo có thể hút khí lôi cương vào để rèn luyện Nguyên Anh, nâng cao tu vi của mình.
Mà cái chuyện trời đất vận chuyển, nguyên khí mất đi sự cân bằng, với kiến thức của đám người Huống Vô Tâm cũng không thể hiểu được sự ảo diệu của nó. Nguyên Anh được rèn luyện bởi khí Lôi cương chỉ có trong hư không vô tận xong, người tu đạo và nguyên khí trong trời đất sẽ đạt được sự cân bằng tinh tế. Chỉ khi nào tu vi tăng lên tới một trình độ nhất định mới làm nguyên khí trong trời đất lại mất đi sự cân bằng. Tới lúc đó phạm vi chấn động sẽ lại càng rộng hơn, sâu hơn, dẫn xuống Thiên kiếp mạnh hơn.
..........
Cái đạo lý đó, Huống Vô Tâm hiểu rất rõ.
Nhưng y thật sự không ngờ nổi lão bất tử Nam Cung Đạo Tạng vẫn chưa chết mà được Hoàng Vô Thần giấu trong vòng đảo thứ chín. Hơn nữa, không ngờ đúng lúc này, Nam Cung Đạo Tạng lại dẫn động thiên kiếp.
- Cái trận pháp này của ngươi có thể chịu nổi không?
Mà khiến cho sắc mặt của Huống Vô Tâm càng thêm khó coi, quay sang hỏi Bắc hầu Bạch Lão là vì Lôi quang, loi cầu, lôi hỏa giáng xuống khiến cho toàn bộ U Minh huyết hải như chấn động, dường như bị vô tận Lôi cương làm cho tán loạn.
Cái trận pháp U Minh huyết hải này chính là cơ bản của Huống Vô Tâm. Đệ tử Côn Luân có tu vi hơn xa những người tu đạo mà y tập trung lại đây. Hơn nữa, cái trận pháp này có thể khiến cho y và Hoàng Vô Thần trở nên không cao hơn người bình thường là mấy. Nếu không có cái trận pháp này, thì chỉ với mười nhân vật có tu vi cực cao của Côn Luân cũng đủ khiến cho y thất bại trong trận chiến này.
- Chịu được.
Bắc hầu Bạch lão nhanh chóng cho Huống Vô Tâm một câu trả lời. Mặc dù U Minh huyết hải bị Nam Cung đạo tạng dẫn Thiên kiếp xuống làm cho chấn động nhưng chưa tới mức bị hỏng.