- Chắc chắn Lạc Bắc và con gái của Hồ Yêu vương không thể đi được.
Nhìn thấy một đòn đó của Kỳ Liên Liên Thành cả mười người tu đạo đều gần như đồng thời có ý nghĩ đó.
Nhất là trên mặt Vân Hạc Tử xuất hiện nét mặt như trút được gánh nặng.
Tới lúc này, mọi người đều nhận ra sự khủng ố của Lạc Bắc. Nếu là người khác thì dưới một đòn đó của Kỳ Liên Liên Thành chỉ sợ thân thể và Nguyên Anh cũng đều bị đánh nát. Nhưng Lạc Bắc dường như chỉ bị tổn thương một chút mà vẫn có thể sử dụng được chân nguyên. Nhưng tất cả cũng nhận ra được Tử Tiêu Lôi quang độn của Lạc Bắc phải liên tục sử dụng chân nguyên và khí huyết như cắt từng miếng thịt trên người vậy. Nếu tiếp tục bị Kỳ Liên Liên Thành cản chân, chân nguyên và khí huyết yếu đi thì cơ bản không thể trốn thoát. Chưa nói hơn mười người bọn họ đã vây kín xung quanh.
- Lạc Bắc! Với lực của ngươi làm sao có thể chống lại Côn Luân ta. Ta cũng không muốn giết chóc nhiều, nếu ngươi ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, ta sẽ tha cho con gái của Hồ Yêu vương.
Âm thanh kiên định của Kỳ Liên Liên Thành vang lên, đập vào tai mọi người.
Kỳ Liên Liên Thành nói như vậy là do không muốn tốn thêm sức lực đồng thời cũng giống như khi trước Lạc Bắc uy hiếp Hàn Vô Kỵ, để cho đối phương mất đi ý chí chiến đấu.
Lạc Bắc cũng chẳng để ý tới lời nói của Kỳ Liên Liên Thành. Tuy nhiên pháp lực dao động xung quanh người hắn cũng có chút chấn động. Hiển nhiên là sau lần giao thủ vừa rồi, hắn cũng bị thương. Đối với tình hình trước mắt, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết thực sự rơi vào đường cùng.
- Với tình cảnh hai người mà còn sử dụng tâm lý chiến thì kỳ Kỳ Liên Liên Thành quá cẩn thận.
Hàn Vô Kỵ thu tay trong ống tay áo nhìn Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết chăm chú. Nét mặt của lão có chút châm biếm.
Hàn Vô Kỳ không dám châm biếm Kỳ Liên Liên Thành. Đừng nói vào lúc này Kỳ Liên Liên Thành biến thành một cái pháp bảo hình người, chỉ cần việc Kỳ Liên Liên Thành dám để cho khí huyết, nguyên anh dung hợp với pháp bảo cũng đủ cho lão phải chột dạ. Mà nét mặt lão có chút châm biếm đó là vì nghĩ tới lời uy hiếp của Lạc Bắc với mình.
Nhìn thấy Lạc Bắc không để ý tới Kỳ Liên Liên Thành, Hàn Vô Kỳ giơ một ngọn tay. Một tia sáng màu lục đột nhiên bắn về phía Lạc Bắc.
Đạo pháp thuật của y không mệnh mông nhưng khi nó bắn ra thì một vầng ánh sáng màu trắng cũng đã vọt tới người Lạc Bắc.
Ra tay trước lão chính là Vân Hạc Tử. Lúc trước, sau khi phát hiện ra Lạc Bắc là truyền nhân của La Phù, y liền biết phải giết chết Lạc Bắc. Nếu không thì y có thể sẽ phải chết trong tay hắn. Cũng vì điểm đó cho nên y mới đi cùng với Kỳ Liên Liên Thành để phục kích. Nên vào lúc này, thấy Lạc Bắc không chống đỡ nổi, Vân Hạc Tử liền ra tay không chút lưu tình.
“ Oành! “ Lạc Bắc phóng ra một đạo kiếm khí ngăn cản vầng ánh sáng màu trắng. Còn tia sáng của Hàn Vô Kỵ thì va chạm với pháp thuật của Nạp Lan Nhược Tuyết. Lần này, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết đều thở dốc. Pháp lực dao động trên người cũng trở nên hỗn loạn. Nhất là Nạp Lan Nhược Tuyết, ngay cả thân thể cũng loạng choạng nhất thời không thê thi triển pháp thuật.
- Tu vi của ngươi đúng là không tầm thường. Nhưng muốn đối phó với Đại Tự Tại cung chúng ta thì đúng là quá ngông cuồng.
Vừa thấy Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết không chống đỡ nổi, Hàn Vô Kỳ liền cất tiếng cười lạnh.
- Cái gì thế này?
Nhưng đúng vào lúc này, điều khiến cho lão và tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt đó là bọn họ cảm thấy như có một ngọn núi đầy ma khí đột nhiên tản ra giữa trời đất.
Toàn bộ chân trời tối đen lập tức biến thành màu đỏ.
Cái cảm giác đó giống như có một Cự ma từ thời hồng hoang từ trong lòng đất chui lên. Ma khí và máu tanh ập tới khiến cho đám người Hàn Vô Kỳ không thể thở nổi.
Tất cả mọi người đều kinh hãi quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy hai cái bóng màu đỏ đột nhiên bay lên. Trong phạm vi mấy trăm trượng tràn ngập huyết khí và ma khí. Hai cái bóng đó như bước trên sóng máu mà đi, kéo theo gió tanh mưa máu vô tận.
- Ai?
Vào lúc này, hai cái bóng màu đỏ đó gần với cung chủ Tuyền Cơ tán nhân của Chính Dương cung nhất. Quanh thân của Tuyền Cơ tán nhân có hai quả cầu tối đen bay quanh phản xạ ra một vầng ánh sáng khác lạ. Bộ đạo bào mà y mặc nhìn giống như một chiếc cà sa thời cổ, bên trên có thêu mây mù lượn lờ. Trên đầu của y đội một cái mão bằng ngọc trắng khiến cho y có một thứ phong thái tiên phong đạo cốt của một tông sư. Căn cứ vào pháp lực dao động của lão thì có thể thấy tu vi của Tuyền Cơ chân nhân cho dù không bằng Khuất Đạo Tử, cũng phải là nhân vật ngang hàng với Thích Như Ý. Vào lúc này, mặc dù y không nhận ra thân phận của hai cái bóng màu đỏ kia nhưng căn cứ vào ma khí và mùi máu tanh, y cảm thấy ớn lạnh.
Tuyền Cơ chân nhân quát lên một tiếng chói tai nhưng đáp lại câu hỏi của y chỉ là một tiếng cười nhẹ nhàng đầy quỷ dị.
Âm thanh đó khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo nhưng lại trộn thêm chút gì đó quyết rũ. Giống như một mỹ nữ vô cùng xinh xắn mà lạnh lùng. Khi âm thanh đó lọt vào tai, cho dù tu vi của Tuyền Cơ chân nhân như vậy cũng phải run người, chân nguyên toàn thân rung động.
Hai cái bóng màu đỏ đó cũng không trả lời Tuyền Cơ chân nhân. Trong tiếng cười đầy vẻ yêu ma, ma và từ trong ma khí và huyết khí đột nhiên có một pho tượng màu đỏ cao hơn năm trượng cầm một cây dạ xoa đâm về phía Tuyền Cơ tán nhân.
- Không ổn! Đó là Thiên Ma huyết thị đại pháp. Không được giao chiến. Tránh mau.
Chỉ nhìn thấy Dạ xoa sống động như thật, Hàn Vô Kỵ đã biến sắc mà quá to.
Nhưng khi tiếng kêu vừa mới vang lên, chỉ thấy hai quả cầu tối đen quanh người Tuyền Cơ chân nhân bay ra, đánh trúng người Dạ Xoa đỏ như máu mà nổ tung. Hai quả cầu đó không ngờ lại là hai cái pháp bảo. Khi chúng nổ tung từ bên trong bắn ra vô số đạo kiếm cương, tràn ngập khí kim thiết khiến cho cả nửa người Dạ xoa dập nát. Nhưng thân thể của Dạ Xoa lập tức hồi phục trong nháy mắt, giơ cái xiên đâm thủng người Tuyền Cơ chân nhân mà nhấc y lên cao.
Mới vừa rồi còn mang phong thái của một vị tông sư vậy mà bây giờ Tuyền Cơ chân nhân đã bị người ta giết chết chỉ trong một đòn.
- Sao có thể như vậy? Người kia tại sao lại có được Thiên ma Huyết Thị đại pháp của U Minh huyết ma?
Phần lớn mọi người còn chưa kịp hiểu ra tại sao thì Hàn Vô Kỵ và Vân Hạc Tử đã thốt lên tiếng kêu đầy kinh hãi.
Con Dạ Xoa cao hơn năm trượng sau khi bị pháp thuật đánh nát mà còn có thể ngưng tụ lại được rõ ràng chính là Thiên Ma huyết thị đại pháp của U Minh Huyết Ma.
Con Dạ Xoa đó chính là do ma khí và huyết khí ngưng tụ lại thành. Cho dù bị đánh tan nát nhưng nó cũng có thể hồi phục lại ngay lập tức. Chỉ có thể chờ đợi trong nửa nén hương pháp thuật đó mất đi thì nó mới biến mất. Mà đến lúc đó, người thi triển pháp thuật lại cho ra một con Dạ Xoa nữa thì chẳng khác nào bao giờ cũng có một con ở bên cạnh.
Ngày xưa, U Minh huyết ma thi triển thứ pháp quyết này có mười hai con Dạ Xoa khác nhau bay xung quanh khiến cho người nào nhìn thấy đã hồn bay phách lạc, không đánh mà chạy. Bốn trăm năm trước, U Minh huyết ma định tiêu diệt Nga Mi, kết quả bị chính đạo trong thiên hạ liên thủ phục kích. Trong trận chiến núi Kim Đỉnh, U Minh huyết ma đã dùng thứ pháp thuật này giết chết kỳ tài trong mấy trăm năm của phái Thanh Thành là Lý Phù Đồ.
Lúc này người thi triển phóng ra một con Dạ Xoa đó chứng tỏ có tu vi kém U Minh huyết ma rất nhiều. Nhưng người này và U Minh huyết ma chắc chắn có liên quan. Hơn nữa, thứ công pháp này là một trong mấy bộ công pháp lợi hại nhất của U Minh huyết ma.
Nhìn thấy thứ pháp thuật đó tái hiện trên thế gian, nhất thời đám người Hàn Vô Kỳ cảm thấy kinh hãi, thậm chí không dám ra tay. Tất cả đều quay sang nhìn hai cái bóng màu đỏ kia để xem hình dạng của họ như thế nào.
Hai cái bóng bên trong huyết khí và ma khí nhìn bước đi rất chậm nhưng thực ra tốc độ có thể nói là kinh người. Gần như khi con Dạ Xoa xuyên thủng người Tuyền Cơ tán nhân, hai cái bóng đó đã tới gần con Dạ Xoa, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Lúc trước trong thần thức, mọi người đã thấy thấp thoáng bộ mặt thật sự của hai cái bóng đó. Cho tới khi nhìn rõ, đám người Hàn Vô Kỵ cũng đều run người, tóc tai gần như dựng đứng.